Người tiếp đón Ninh Chước ngày hôm nay không phải Tam Ca.

Hiếm khi không thấy đối phương ra ngoài gây sự với mình, Ninh Chước cảm thấy không gian yên ắng hẳn nên hỏi: “Tam Ca đâu rồi?”

Lawyer Tuner là một người phụ nữ lả lướt cầm một tẩu thuốc dài trong tay, trả lời giữa làn khói mờ ảo: “Anh ta đang làm chuyện khác.”

Ninh Chước cũng không cảm thấy có gì sai.

Vì không phải mọi lần đến đều có Tam Ca.

Anh hỏi: “Gọi tôi đến có chuyện gì không?”

Người phụ nữ ngậm ống điếu bằng ngọc trong miệng, lấy một hộp vuông nhỏ dài khoảng nửa thước ra.

Những móng tay dài màu xanh nước biển nhẹ nhàng gõ lên nắp hộp hai cái: “Nể tình quen cậu nhiều năm, ở đây có tin tình báo có lẽ cậu cần.”

Ninh Chước nhíu mày: “Không thu tiền?”

Người phụ nữ: “Tặng miễn phí.”

Lawyer Tuner vốn là một kẻ chủ nghĩa thực dụng, không phải là một nhà từ thiện, cho nên sẽ không vô duyên cớ đưa tin tình báo cho anh.

Ninh Chước không nhận ngay: “Vì sao?”

Người phụ nữ đứng đắn đáp: “Vì chúng ta có khả năng tiếp tục hợp tác lâu dài với nhau. Cậu cứ xem như đây là quà tặng dành cho khách ruột của tiệm.”

Ninh Chước: “Tin tình báo gì?”

Người phụ nữ khẽ nhếch miệng cười giữa làn khói, bộ dạng thâm sâu khó dò: “Bây giờ cậu chưa cần dùng đến. Nhưng chắc chắn sẽ dùng nó trong thời gian sớm nhất.”

Cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã kết thúc chỉ với vài câu ngắn ngủi như vậy.

Bước xuống đường, Ninh Chước ngồi trên xe A Bố, mở chiếc hộp ra.

Mưa bụi lành lạng rơi rả rích trên người Ninh Chước, làm ướt đôi hàng mi cong.

Trong hộp là một tờ giấy.

Một số địa danh được viết bằng chữ thảo trên mặt giấy, tất cả đều nằm ở Hạ Thành, địa điểm sinh sống của những người vô gia cư.

Ninh Chước đóng hộp lại.

Anh không kiểm tra ngay ý nghĩa của những địa điểm này là gì.

Vì Lawyer Tuner đã nói với anh rằng “bây giờ cậu chưa cần dùng đến”.

Tin tình báo do Lawyer Tuner cung cấp luôn chuẩn xác từng chi tiết một, anh chấp nhận tin tưởng sự chuyên nghiệp của họ.

Mưa dần nặng hơn, Ninh Chước cần về ngay.

Về nơi có người đang chờ anh.

A Bố: “Về nhà?”

Ninh Chước: “Đi thôi.”

Ngày mưa khiến cho độ ẩm trong không khí mùa đông ở thành phố Ngân Chùy tăng cao.

Tốc độ lái xe của Ninh Chước khá chậm, hạt mưa lào rào bắn trên kính chắn gió

Đêm yên tĩnh, gió phẳng lặng.

Ninh Chước hiếm khi lái xe chậm chạp như thế này.

Vì anh biết có người đang theo dõi mình.

Anh cũng biết người đó là Lâm Cầm.

Trong kế hoạch ban đầu của anh, việc đánh bom ở nhà hát Columbus là bước khó khăn nhất.

Cho nên nó được xếp là nhiệm vụ cuối cùng.

Sau khi thành công, anh sẽ để cho Lâm Cầm bắt mình, anh sẽ biến thành một xác chết không thể nhận dạng, để cho Lâm Cầm dùng xác của mình nhận thưởng từ Bạch Thuẫn.

Thành quả này sẽ giúp Lâm Cầm một bước lên bục vinh quang, trở thành anh hùng thời đại mới của Bạch Thuẫn, thậm chí sẽ trở thành một trong những lãnh đạo quan trọng của Bạch Thuẫn trong tương lai, chân chính trở thành một kẻ tham gia vào bàn cờ quyền lực.

Dẫu Ninh Chước không chắc rằng đến khi đó Lâm Cầm có thể giúp cho thành phố Ngân Chùy phát triển hơn hay không.

Có lẽ khi đạt được vị trí đó, Lâm Cầm cũng bị cám dỗ, không thể giữ mình, thậm chí cũng có khả năng trở thành Charlemagne thứ hai.

Nhưng Ninh Chước sẵn sàng đánh cược.

Ninh Chước biết rằng với trí thông minh của Lâm Cầm, hắn có khả năng đoán ra được anh đóng một vai trò then chốt trong những biến cố xảy ra gần đây.

Cũng có thể Lâm Cầm đã tìm ra những cách thức mà anh đã làm.

Chỉ là hắn không thể tìm ra được mục đích thực sự của anh là gì.

Vì vậy Lâm Cầm mới lái xe bám đuôi anh, sử dụng sự áp bách công khai như vậy ép buộc anh phải từ bỏ kế hoạch giết người tiếp theo.

Nhưng Ninh Chước không lo lắng điều đó.

Ninh Chước nhìn vào kính chiếu hậu.

… Không chỉ có một người đang theo dõi anh.

Lâm Cầm cũng phát hiện ra chuyện này.

Có một chiếc ô tô đen nhánh được trang bị vỏ chống đạn tối tân cũng đang lao xuyên qua màn mưa, bám sát đuôi Ninh Chước.

Lâm Cầm sử dụng thiết bị kiểm tra thông tin cá nhân của cảnh sát rà soát chiếc xe này.

Quả nhiên đây là một chiếc xe không có biển hiệu, không có thông tin cụ thể.

Theo dõi Ninh Chước một lúc lâu, hiển nhiên chiếc xe cũng phát hiện ra sự hiện diện của Lâm Cầm.

Nhưng chiếc xe không có động thái gì lạ, chỉ giảm tốc độ, bám theo phía sau đuôi Lâm Cầm.

Sau khi nhận ra ý đồ của đối phương, Lâm Cầm dở khóc dở cười.

… Người này muốn dùng hắn làm lá chắn thế mạng.

Chiếc xe mà Lâm Cầm đang lái là quà do Interest tặng nên hắn cũng không thiết tha gì mấy nếu nó bị hỏng.

Vì vậy Lâm Cầm đột ngột thắng gấp.

Chiếc xe phía sau không kịp phanh nên tông thẳng vào sau xe của Lâm Cầm, khiến cho hai chiếc xe lệch bánh lái văng ra chục mét do đường trơn vì trời mưa.

Cả hai chiếc xe bị buộc phải dừng lại.

Ninh Chước không quay đầu.

Anh biết rõ tính tình của Lâm Cầm, cũng biết đối phương chắc chắn sẽ làm như vậy vì lo lắng cho sự an toàn của anh.

Cho nên anh không cần phải ngoảnh đầu nhìn lại.

Đó là sự tin tưởng sâu sắc giữa cả hai mà không cần phải nói ra.

Những kẻ theo dõi trong chiếc xe nhìn thấy xe của Ninh Chước đã biến mất sau màn mưa, tức giận vì kế hoạch theo dõi thất bại.

Ba người đàn ông vạm vỡ bước xuống xe.

Lâm Cầm cũng ra khỏi xe, đối diện với ba người này, hắn nhàn nhạt nói: “Các anh không giữ khoảng cách an toàn, xe phía trước phanh gấp, xe phía sau ngay lập tức tông vào đuôi xe, cho nên xe phía sau phải chịu trách nhiệm đền bù. Các anh muốn liên lạc bên phía bảo hiểm hay là với ban giao thông của Bạch Thuẫn?”

Không trong giờ làm nên Lâm Cầm không đeo băng vải bịt mắt.

Nhưng gần đây hắn xuất hiện khá nhiều trên các phương tiện truyền thông.

Phóng viên Khải Nam luôn quan tâm săn sóc hắn, còn tạo một chuyên mục phá án riêng cho hắn với nội dung chính là cách thức kẻ đánh bom cài bom hại chết Kobayashi, Johnson, từ đó thành công giúp Lâm Cầm nổi tiếng thêm một bậc.

Quả nhiên, trong ba người này có người nhận ra hắn là ai nên “wow” một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải cảnh sát mặt sẹo Bạch Thuẫn sao?”

Lâm Cầm gật đầu: “Đúng vậy, là tôi.”

“Không bịt mắt trông cũng ổn áp ra phết.”

Giọng điệu của đối phương không phải là khen ngợi mà mang ý khinh thường: “Sao nào, ngài phát ngôn, bây giờ cậu không lo đi phỏng vấn, còn rảnh rỗi đến Hạ Thành của chúng tôi phá án làm gì vậy? Có phải là vụ án mà cậu đang xử lý gần đây – cái vụ đánh bom khủng bố đó, có liên quan đến thằng điếm Ninh không?”

Cách gọi “thằng điếm Ninh” hơi kích thích thần kinh của Lâm Cầm.

Ngoài ra, hắn còn nhận ra một sự khác thường.

Vì họ gọi hắn là “ngài phát ngôn”.

Ba chữ “ngài phát ngôn” được gọi một cách rõ ràng, mạch lạc.

Tính vũ nhục không nặng, nhưng quả thực đầy dị thường.

… Giống như kẻ chủ mưu sau lưng họ rất quan tâm đến thân phận “người phát ngôn” này vậy.

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán dự trên trực giác, cũng không có chứng cứ.

Lâm Cầm nhìn họ, với quần áo và cách nói chuyện cũng dễ dàng đoán ra được nghề nghiệp của cả ba: “Tổ chức lính đánh thuê tầm trung, không có tiếng tăm, muốn tìm mọi cách để bò lên trên. Các anh có phải nghĩ rằng bắt được Ninh Chước là cơ hội để nổi tiếng hơn không?”

“Các anh muốn học theo Thiện Phi Bạch, nhưng lại không nghĩ bản thân có bằng Thiện Phi Bạch hay không.”

“Ai thuê các anh theo dõi Ninh Chước?… À thôi được rồi, lát tôi kiểm tra thì sẽ biết thôi. Lịch sử giao dịch trong tài khoản ngân hàng của tổ chức lính đánh thuê nhỏ như các anh mỏng như tờ giấy vậy.”

Nói xong, Lâm Cầm nhè nhẹ thở ra một hơi.

Bình thường phép khích tướng của hắn rất nhẹ.

Nhưng nhìn thái độ hằm hè, gân xanh bật trên trán, tay xắn ống tay áo của cả ba người trước mặt, phép khích tướng của hắn lại thành công.

Lâm Cầm lùi về sau một bước, tay bắm chắc vào cán dùi cui đen.

Hắn sẽ nhân cơ hội tự vệ bản thân để bắt cả ba khai báo hết mọi thông tin.

Lâm Cầm muốn bảo vệ tôn nghiêm của luật pháp thì cần phải làm một công dân tuân thủ luật pháp.

Nhưng trong đó cũng không có “vùng đệm”*

*Raw 缓冲地带: vùng trung lập, vùng đệm. Với nghĩa sinh học, vùng đệm là khu vực chuyển tiếp giữa hai hệ sinh thái khác nhau ở liền kề nhau (ví dụ vùng nước lợ ở giữa vùng nước biển và vùng nước ngọt). Với nghĩa chính trị, quốc gia trung lập, quốc gia đệm là quốc gia nằm giữa hai quốc gia đối thủ hoặc có khả năng thù địch của nhau, sự tồn tại của quốc gia này có thể được xem là để ngăn chặn xung đột giữa hai nước còn lại (ví dụ Afghanistan là một quốc gia đệm giữa Đế quốc Anh (cai trị phần lớn Nam Á) và Đế quốc Nga trong các cuộc xung đột của Nga ở châu Á trong thế kỷ 19).

Trong khi Lâm Cầm đang xử lý ba tên lính đánh thuê, Ninh Chước cũng đã tìm thấy mục tiêu của chuyến đi ra ngoài lần này của mình.

Quầy bán trái cây của một bà lão lớn tuổi.

Đây là một gian hàng tư nhân, vi phạm quy định độc quyền của công ty thực phẩm Vi Uy nên Bạch Thuẫn có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, gian hàng của bà chỉ bán đơn lẻ một mình ở ven đường, không giống như các gian hàng khác ở Hạ Thành thường liên kết chặt chẽ với nhau như một đội nhóm lớn, vừa bán vừa nghe phong thanh để có thể di dời hàng quán ngay lập tức.

Cho nên suốt thời gian dài rèn luyện, bà lão bán hàng một mình đã luyện cho mình được một đôi tai thính, đôi mắt tinh anh nhìn rõ bốn phương. Bà lão vừa bán trái cây tươi ngon vừa quan sát kĩ lưỡng xung quanh như một trinh sát dày dặn kinh nghiệm.

Quýt đợt này có chất lượng khá tốt, không giống như loại quýt lần trước anh mua. Vỏ quýt láng mị, sạch sẽ, thịt quả căng mọng.

Ninh Chước quỳ xuống lựa từng quả một.

Bà lão đang bán hàng bí mật, thấy Ninh Chước cao ráo sợ anh gây chú ý nên không kiên nhẫn nói: “Hàng của lão rất ngon! Da xù xì nhưng bên trong vẫn ngọt!”

Ninh Chước không ngẩng đầu: “Da xù xì một chút là cậu ấy sẽ không chịu ăn.”

Bà lão bán quýt nhìn anh: “Mua cho vợ hả?”

Tay Ninh Chước khựng lại, anh không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ cảm thấy có một hơi ấm nhẹ nhẹ khoan khoái từ đầu ngón tay dần lan tỏa ra đến tim.

Anh đưa túi quýt cho bà lão: “Bao nhiêu tiền?”



Khi quay về tầng hầm, Mẫn Mân vừa hoàn thành việc bảo dưỡng xe cứu hộ, cả người đầm đìa mồ hôi sau khi bổ sung thêm nhiên liệu và một số trang bị mới.

Phượng Hoàng ở bên cạnh giúp đỡ cô.

Mẫn Mân cả người dính đầy dầu mỡ, cô đang khát nước, vừa thấy Ninh Chước xách một túi quýt lớn đi ngang qua thì chặn đường anh lại: “Đứng im, cướp đây, đưa cho em một quả quýt.”

Ninh Chước lướt qua như một cơn gió: “Không cho.”

Mẫn Mân hiếm khi không cướp được đồ ăn của Ninh Chước, trợn mắt há mồm ngạc nhiên, vươn cổ lên hét: “Ê! Ăn một mình sẽ bị béo đó!”

Nhưng cô cũng tự nhủ: “… Béo lên một chút nữa cũng được, bây giờ gầy quá rồi.”



Ninh Chước thở hồng hộc bước đi trên hành lang, anh giơ tay chống lên tường để làm dịu đi cơn choáng váng, tay cầm túi quýt nặng cũng tê rần.

Anh áp vầng trán nóng hổi vào bức tường lạnh lẽo, sau khi nhiệt độ hạ xuống một chút, sau đó anh nhận ra ra ngoài có dùng dù cũng vô tác dụng.

Nhưng may là đã về nhà, không sao cả.

Hi vọng quýt có thể bịt cái miệng ồn ào của Thiện Phi Bạch lại.

Anh nắm tay nắm cửa, mở cửa ra.

Bên trong cánh cửa tối đen.

Ninh Chước khẽ nhíu mày, không hiểu Thiện Phi Bạch lại muốn bày trò gì.

Anh đóng cửa, cởi áo khoác và ném lên ghế.

Không ngờ khi vừa bước vào trong hai bước, một sức mạnh nóng hừng hực từ phía sau áp vào lưng anh và ôm chặt anh vào lòng.

Ninh Chước đã sớm nhận ra, anh biết Thiện Phi Bạch cố ý không bật đèn thì chắc mẩm đến 80% là muốn hù anh một trận, cho nên anh không né tránh, chỉ hơi tặc lưỡi khi bị ôm chầm nhu vậy.

Một bàn tay len lỏi vào trong cổ áo lỏng lẻo của Ninh Chước, lần lượt cởi chiếc cúc thứ hai và thứ ba.

Phần ngực của Ninh Chước nhanh chóng bị bại lộ trong không khí.

Người của Ninh Chước rất lạnh, nhưng trong mắt Thiện Phi Bạch, cơ thể của anh lại nóng bỏng, hấp dẫn lạ thường, cả người tản mát mùi hương tươi mát của quýt và mưa đêm đầy mời gọi.

Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào ngực Ninh Chước, như có như không xoa nắn hai cái.

Đầu Ninh Chước ong lên một tiếng: “Thiện Phi Bạch, cậu —”

Trực giác báo hiệu cho anh biết Thiện Phi Bạch có gì đó không ổn, anh muốn giơ chân đá nhưng lại vì hành động của cậu mà bủn rủn mất một giây.

Thiện Phi Bạch nhận thấy anh muốn vùng vẫy thoát ra nên ngay lập tức dùng tay và chân khóa chặt người anh, ngăn chặn hết mọi sự phản kháng của anh, một tay còn lại nôn nóng siết lấy vòng eo của anh, không ngừng ve vuốt lên xuống.

Ninh Chước phát hiện ra rằng sức lực của Thiện Phi Bạch mạnh đến khác thường.

… Sự khác thường này vốn đã có dấu hiệu từ trước.

Khi cả hai còn ở trong tù, anh và Thiện Phi Bạch đều bị trúng thuốc crush, Thiện Phi Bạch lại có thể dễ dàng bế bồng anh vào trong nhà tắm.

Ngay khi đó, anh đã cảm thấy lực tay của cậu vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng từ trước đến nay Thiện Phi Bạch thường chơi mưu kế và bẫy rập, không bao giờ chân chính đối kháng trực diện với anh.

Đặc biệt là sau khi thay một bộ xương cột sống mới.

Rốt cuộc Mẫn Mân đã trang bị thêm công năng gì cho bộ xương đó?

Chẳng lẽ là tăng cường thêm sức mạnh cho tứ chi của cậu ta?

… Ninh Chước không nhớ rõ mà chỉ mơ hồ lời dặn của mình đối với Mẫn Mân là đổi cho Thiện Phi Bạch thứ “tốt nhất”.

Trong khi giãy giụa, túi quýt đã rơi xuống, những quả quýt căng mọng được Ninh Chước lựa chọn tỉ mỉ lăn tròn trên mặt đất.

Một quả lăn đến dưới chân Thiện Phi Bạch, bị cận thô bạo giẫm nát.

Mùi quýt nồng nàn tràn ngập khắp căn phòng.

Càng tệ hại hơn là không biết Thiện Phi Bạch dùng thủ đoạn quỷ quái gì, cả người Ninh Chước bủn rủn thoát lực dưới sự mơn trớn của bàn tay thô ráp, chai sần vì quanh năm làm bạn với cò súng của cậu.

Bình thường, Ninh Chước cũng không hề hấn gì với mọi sự tấn công dã man, tàn bạo, nhưng bây giờ lại là lần đầu tiên anh cảm thấy luống cuống tay chân khi da thịt mình bị chơi đùa như vậy.

Khi Ninh Chước vừa bối rối và hoảng hốt, Thiện Phi Bạch nhân lúc anh hít một hơi thì bất ngờ lật cả người anh lại, cắn lên môi anh.

Ninh Chước lại nắm thấy cơ hội này để tấn công cậu.

Trong phúc chốc, mùi máu tanh tràn ngập giữa kẽ răng của cả hai.

Thiện Phi Bạch khẽ rên lên một tiếng, có vẻ như là ăn đau.

Nhưng cơn đau không giúp cậu bình tĩnh mà lại khiến cậu điên loạn hơn.

Sao anh lại dám cắn ngược lại!

Ninh Chước bị cậu thô bạo xô ngã lên giường, nụ hôn đẫm máu của cậu khiến tâm trí anh quay cuồng.

Anh càng phẫn nộ hơn khi cảm thấy rằng mình lại bị cậu đối xử giống như lần trước, vào cái ngày anh bị cậu hoàn toàn áp chế, dùng dao đâm thủng vai mình!

Ký ức thống khổ vì bị phản bội xa xôi dần thành hình và sôi trào.

Nhưng lần này lại có thêm một sự nhục nhã khác trong một không gian tràn ngập tia lửa điện lách tách khe khẽ đầy ám muội.

Sự kích thích tương phản này khiến cho mỗi tấc da thịt của Ninh Chước càng thêm mẫn cảm hơn.

Bên tai Ninh Chước ù đi, cơ thể yếu ớt không thể phản kháng, anh vừa hận vừa giận mà quát to: “Tên họ Thiện kia! Sao cậu dám đè lên người tôi?! Cậu con mẹ nó bị điên rồi!”

Thiện Phi Bạch ồ ồ thở, giọng nói khàn khàn vừa dịu dàng vừa điên cuồng: “Anh Ninh, em không điên. Đây là em.”

“Anh cho thể đánh em, mắng em, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”

“Nhưng khi em muốn *** anh thì anh cũng phải ngoan ngoãn cho em, nghe rõ chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play