Haldan cau mày và không nói gì.

Gã không phải một người giỏi thể hiện cảm xúc, quanh năm suốt tháng ở nhà hát càng khiến cho tính tình bị kiềm nén hung bạo hơn, gã cũng luôn né tránh hết các hoạt động xã hội bất cứ khi nào có thể.

Gã đã phải kiềm nén rất nhiều dục vọng tà ác, đột nhiên bị gọi tên, mặt ngoài trông gã vô cùng bình tĩnh nhưng bên trong thì cuồn cuộn lửa giận không có nơi nào phát tiết.

Đến bây giờ gã vẫn chưa thấy bộ dạng thật của “kẻ đánh bom”.

“Kẻ đánh bom” như một bóng ma lởn vởn khắp nơi, từ trên cao nhìn xuống khống chế tất cả, không cho phép ai phản kháng lại.

Gã dư thừa sức mạnh nhưng lại không thể sử dụng được.

Nhìn thấy Haldan im lặng, kẻ đánh bom cũng không nói gì thêm, những vị khách trong hội trường trở nên bất an, lo lắng hơn.

“… Nói đi.” Có người nhẹ nhàng thúc giục: “Cậu Haldan, xin hãy nói đi.”

Trong khoảng thời gian đặc biệt này, Haldan không có ý định sử dụng lễ nghi, phép tắc xã giao thông thường để đối xử với họ.

Hốc mắt của gã khá sâu, nhìn đối diện thì rõ nét nhưng nếu nhìn nghiêng một bên thì trong hốc mắt lại đen đặc như trống không.

Vị khách vừa lên tiếng nhìn thấy mắt gã thì giật bắn người, lập tức im bặt, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn.

… Rõ ràng kẻ đánh bom đang nói đến Haldan, sao Haldan lại dám trừng mắt nhìn lại mình?

Haldan kiềm chế cơn lửa giận trong lòng, rét căm căm nói: “Mày muốn tao nói gì, nói trước cho tao biết đi, không cần phải bịa đặt.”

Chàng trai trên loa phát thanh cười khúc khích.

“Được thôi, anh Haldan không muốn kể, vậy thì để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa.”

Khác với câu chuyện hào hùng, oanh liệt được lưu truyền suốt mười mấy năm qua ở Ngân Chùy, đó là một câu chuyện về sự phản bội đầy thống khổ và chết chóc.

Chàng trai trên loa phát thanh dùng giọng nói của một nạn nhân năm xưa để kể lại từng chi tiết, càng kể lại càng khiến cho toàn bộ thành phố Ngân Chùy chìm trong tĩnh mịch dị thường.

Có rất ít người biết câu chuyện về tàu Columbus.

Hơn mười năm trôi qua, nhiều người từng tham gia, chứng kiến sự kiện đó đã qua đời.

Cũng có nhiều ban lãnh đạo của các công ty lớn lần đầu tiên nghe nói đến việc này.

“Bản tin Ngân Chùy” đang phát sóng trực tiếp ở giàn giáo gần nhà hát.

Khi quyết định phát sóng trực tiếp, chủ biên tập “Bản tin Ngân Chùy” còn nghĩ rằng đây chỉ là một vụ án bắt cóc giới thượng lưu đặc biệt, đúng là một tin tức béo bở ngàn năm có một cho nên mới hối hả phát sóng để tăng độ nóng của tờ báo.

Ngay cả khi Bạch Thuẫn liên lạc khẩn cấp với ông ta với thái độ kiên quyết yêu cầu ông ta không được phép phát tán quá nhiều thông tin, ông ta cũng không quá để tâm.

Các công ty lớn ở Ngân Chùy luôn chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân của mình.

Bạch Thuẫn làm việc vô năng, gặp cục diện rối rắm, công ty Interest cũng sẽ không đứng ra giúp đỡ giải quyét.

Nhưng tình thế phát triển đến bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Chủ biên tập nhìn chằm chằm màn hình, há hốc trợn tròn mắt.

Thế mà họ lại có thể bắt được một củ khoai lang nóng phỏng tay như vậy!

Ban đầu, chủ biên tập mất bò mới lo làm chuồng, áp dụng biện pháp hạn chế nhiều nguồn đăng khác nhau, nhưng sau một sự cố thì thì ngay lập tức ông ta thành thật lại ngay.

… Sự cố mà chủ biên tập phải trả giá đắt là vụ nổ ở một hệ thống dây chuyền sản xuất hộp thịt gà nhân tạo của công ty Vi Uy.

Sanjay vô cảm lắng nghe lại hết tội trạng của bọn họ, phát hiện kẻ đánh bom lại không hề đề cập đến ai là kẻ chủ mưu đứng sau thuê họ.

Cũng đúng, bởi lẽ những con ma chết tiệt này chết không toàn thây, cho đến cuối cùng vẫn không biết ai là kẻ đã giết mình.

Nhưng Sanjay không tin đây là lời của người đã chết nói.

Trong đầu gã liên tục xoay chuyển, phỏng đoán ai là người giả mạo làm “kẻ đánh bom”.

Câu chuyện kết thúc bằng lời của vị thuyền trưởng năm xưa. Đó là một chàng trai trẻ nho nhã, lịch thiệp mang trong mình một hoài bão lớn lao.

Thuyền trưởng bình tĩnh nói: “Đây là tư thù cá nhân, không liên quan đến những vị khách đang có mặt ở đây.”

“Nhưng phải làm như vậy thì mọi người mới chịu lắng nghe chúng tôi.”

“Vô cùng xin lỗi.”

Những vị khách trong hội trường hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng không quá hồi hộp nữa.

Họ biết rõ điều kiện an ninh phòng thủ ở trong nhà hát nên càng không biết rằng họ thực sự đang đối mặt với nguy hiểm ở đây – một quả bom vừa được tìm thấy ở ngay trong chính nhà hát, khiến cho Bạch Thuẫn ở bên ngoài nháo nhào, hỗn loạn cả lên.

Chương Hành Thư hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đến gần em trai của mình, dè dặt kéo ống tay áo của Thiện Phi Bạch: “… Phi Bạch.”

Thiện Phi Bạch: “Dạ?”

Cậu xoay nửa người, chuẩn bị nói chuyện với Chương Hành Thư, không ngờ vừa mới di chuyển đã bị Ninh Chước kéo ngược lại.

Chương Hành Thư nhăn mặt.

Bây giờ hắn nhìn Ninh Chước còn thấy khủng bố hơn cả quả bom chưa được xác định.

Thấy Thiện Phi Bạch không thể thoát được, Chương Hành Thư chỉ có thể căng da đầu lí nhí nói nhỏ với cậu ở bên cạnh Ninh Chước: “Em nghĩ… những người đó có nói thật không?”

Thiện Phi Bạch: “Ông già đó kêu anh tới hỏi em hả? Ông ta thấy em làm lính đánh thuê nên kinh nghiệm phong phú, biết nhiều chuyện lắm hay sao vậy?”

Chương Hành Thư xấu hổ gãi đầu: “Em, em… không phải vậy, mà…”

Thấy anh trai không thể nói hoàn chỉnh một câu, Thiện Phi Bạch cũng không chọc anh nữa.

Là tác giả của màn kịch này, Thiện Phi Bạch nghiêm trang đáp: “Không phải bọn em làm nên bọn em sẽ ổn thôi. Anh nên quay về hỏi thử ông Chương xem ông ta có liên quan gì đến chuyện của hơn 10 năm trước không thì hơn.”

Chương Hành Thư được trấn an một chút, nhưng nghe nửa câu sau thì sửng sốt “hả” một tiếng, cuối cùng mới nhận ra em trai mình đang nói đùa.

Chương Hành Thư mỉm cười, trong lòng như tưới tắm trong dòng suối ấm áp vì cảm thấy em trai mình thật là đáng yêu.

Hắn cười cười, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, chân thành nói: “Xin lỗi em. Nếu không phải anh mời em đến thì em… em sẽ không phải gặp chuyện này.”

Thiện Phi Bạch kéo dài giọng: “Không – sao – mà.”

Ninh Chước lắng nghe hết cuộc hội thoại, cảm thấy da mặt Thiện Phi Bạch dày như đúc bê tông, bỗng nhiên muốn thử giơ tay nhéo mặt cậu thử để kiểm tra nhưng lúc này không thể ngang nhiên làm như vậy được, cho nên anh đổi mục tiêu, nhéo thẳng vào lòng bàn tay có nhiệt độ cao của cậu.

Thiện Phi Bạch bị anh nhéo cũng cúi đầu ngoan ngoãn lại.

Các vị khách thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt của ba người còn sống thì tái mét.

Haldan uất nghẹn: “Bằng chứng đâu?”

Những người này vốn dĩ đã chết rồi theo con tàu, không có bằng chứng gì cả.

“Ồ, phải rồi, bằng chứng.”

Thuyền trưởng khẽ mỉm cười: “Thật ra chúng tôi không có bằng chứng.”

“Tôi định nói chúng tôi là nhân chứng sống đây, nhưng người chết thì làm gì mà được làm chứng, đúng không nào.”

Vì không biết bản thân đang đứng bên cạnh một quả bom thật nên trong hội trường có hai, ba vị khách còn bật cười vì câu nói đùa này.

Thuyền trưởng nói tiếp: “Nhưng mà nếu ba vị anh hùng đây có thể thì cảm phiền các anh cởi quần áo trước ống kính đi.”

Sanjay, Haldan, Lytton ngay lập tức biến sắc.

Năm xưa, sau khi tập hợp đội nhóm ám sát, có người đã xăm cho họ một hình xăm nấm không thể tẩy xóa.

Trong thế giới ngầm ở Ngân Chùy, “nấm” có nghĩa là một cách gọi khác của “sát thủ” – sát thủ là những kẻ sinh sôi, nảy nở trong một môi trường tối tăm, ẩm ướt như là nấm.

Sau khi sát thủ hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có một nơi nào đó để đi.

Nếu người đặt hàng ra lệnh trước cho họ và bảo họ chết sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngược lại sẽ tự làm cho kế hoạch của mình thất bại.

Lỡ như giữa chừng họ đổi phe thì sao?

Cho nên, trước khi hành động, những vị Boss đặt hàng đã yêu cầu nhóm sát thủ này hoàn thành nhiệm vụ thì “trở về”, đồng thời âm thầm chờ nhóm sát thủ chết trên biển.

Nếu còn sống để trở về cũng không sao.

Trở về rồi nhóm sát thủ vẫn còn giữ hình xăm trên người, không thể làm những công việc bình thường, từ đó vẫn sẽ tiếp tục nghe lời, rất dễ quản lý.

… Vấn đề là làm sao “kẻ đánh bom” lại biết chuyện hình xăm?!

Trong những năm qua, những người nhìn thấy hình xăm của họ nếu không phải đã chết thì là những kẻ giật dây phía sau nhóm sát thủ.

Chẳng lẽ năm xưa có người thực sự trốn thoát được? Hay là…

Nhưng tình thế trước mắt không cho phép họ có thời gian nghĩ nhiều.

Vụ đánh bom vào tối nay đã thổi bay mọi thứ họ gầy dựng suốt nhiều năm qua, họ không thể trì hoãn thêm nữa.

Sanjay cố gắng mở miệng với cổ họng tắc nghẽn của mình để giải thích, nhưng kẻ đánh bom đã lịch sự thay đổi yêu cầu của mình:

“Tôi biết anh Sanjay định nói gì.”

“Chúng tôi cũng biết hình xăm không phải là một bằng chứng thuyết phục.”

“Có thể hai người có quan hệ thân thiết cũng có hình xăm đôi với nhau.”

“Cho nên chúng tôi không ép các anh cởi quần áo nữa, dù sao ở đây cũng có trẻ em.”

Kẻ đánh bom khéo léo dừng lại một lúc trước khi đưa ra chỉ dẫn tiếp theo.

“Bây giờ, những vị khách dưới 18 tuổi hãy vào trong phòng tưởng niệm.”

Nghe xong, cảnh sát Bạch Thuẫn như nghe tiếng sấm rền bên tai.

Không được!

Trong phòng tưởng niệm có –

Mọi người trong phòng họp đã có trong tay phần báo cáo phân tích của nhân viên kĩ thuật.

Các lãnh đạo cấp cao càng đọc càng nhíu chặt mày.

Trong nhà hát Columbus, có một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo nằm trên con tàu mô phỏng của tàu Columbus, nếu không nhìn kĩ thì sẽ nghĩ đó là một bộ phận của con tàu.

“Phong Quần” là hệ thống có chức năng phân tích bằng hồng ngoại.

Chiếc hộp kim loại được khóa kín kẽ, toàn bộ mạch điện được quấn chặt bên trong nên việc vô hiệu hóa quả bom bằng cách cắt mạch điện là điều hoàn toàn không thể.

Chiếc hộp có tất cả 15 cơ chế kích hoạt nhỏ được phân bố cả bên trong lẫn bên ngoài.

Nó sẽ phát nổ ngay khi có một chuyển động nhỏ nhất.

Kẻ đánh bom đã nhét một lớp vật liệu cách điện cao cấp vào thành trong của chiếc hộp sắc để ngăn chặn bất kỳ ai có ý định cắt hay khoan lỗ vào trong. Một khi bị xâm phạm, kíp nổ sẽ được kích hoạt ngay lập tức.

Cũng không thể bơm chất lỏng hoặc chất khí vào trong để vô hiệu hóa quả bom.

Bên trong có một chiếc phao nhỏ, nếu bơm chất lỏng vào thì đến một mực nước nhất định, một trong mười lăm kíp nổ cũng sẽ được kích hoạt.

Chiếc hộp cũng được trang bị thiết bị cảm biến nhiệt độ. Sau khi nhận thấy được sự thay đổi nhiệt độ xung quanh, nó cũng sẽ tự động phát nổ.

Một số cách vô hiệu hóa kíp nổ khác cũng hoàn toàn vô dụng, đẩy Bạch Thuẫn vào đường cùng.

Lõi thuốc nổ được giấu bên trong một chiếc hộp nhỏ khác đặt trong chiếc hộp sắt.

Mức độ kiểm tra hồng ngoại của hệ thống “Phong Quần” cũng chỉ dừng lại ở đây.

Họ không thể xác định được hàm lượng thuốc nổ ở bên trong.

Nếu bên trong là chất nổ CL-30 thì quả bom này có khả năng phá hủy toàn bộ hòn đảo nhỏ.

— Kẻ đánh bom đó nói không sai.

Đó là một quả bom “không thể bị vô hiệu hóa”.

Kĩ thuật tinh diệu này khiến cho Bạch Thuẫn bó tay hoàn toàn.

Nhìn thấy những người trẻ tuổi ngoan ngoãn rời khỏi hội trường an toàn, họ chỉ có thể âm thầm lo lắng mà không làm được gì.

Không một ai biết kẻ đánh bom có bất ngờ lật lọng hay không.

Sau khi hội trường chỉ còn lại những người trưởng thành, kẻ đánh bom lại lên tiếng.

Lần này, tất cả bọn họ đều cùng nhau nói, âm thanh vẫn lịch sự, rõ ràng như cũ:

“Tôi muốn Sanjay cắt cổ Haldan bằng con dao cắt bánh trên bàn bên trái trong vòng 5 phút.”

“Năm phút nữa, quả bom trong phòng tưởng niệm sẽ phát nổ.”

“Mong anh Sanjay chú ý, đừng có làm trò lãng phí thời gian.”

Ngay sau đó, “Phong Quần” bao bọc xung quanh phòng tưởng niệm thu được tiếng bom kêu lên một tiếng “bíp”.

— Đó là một quả bom hẹn giờ.

Cảnh sát Bạch Thuẫn ngay lập tức huy động lực lượng nắm bắt được nguồn kích hoạt.

Nhưng tín hiệu kích hoạt lại giống như một bóng ma biến mất không dấu vết.

Một lượng lớn phóng viên từ nhiều phân ngành khác nhau của Interest đang tập trung ở gần chiếc cầu.

Có một phóng viên lớn tiếng nói trước với cảnh sát Bạch Thuẫn, những người còn lại thì châu đầu ghé tai, bàn tán ồn ào, cho nên không một chú ý thấy có một chiếc xe phỏng vấn đang trà trộn vào trong đám đông.

Sếp Phó ngồi vững vàng trên ghế lái, kéo thấp mũ lưỡi trai, trên người mặc quần áo kín mít, không để lộ hình dáng thật của mình.

Bên tai của y có một chiếc tai nghe ẩn, y ngậm một viên kẹo bạc hà, hỏi: “Tiểu Đường, ổn không?”

Đường Khải Xướng ngậm ống hút uống sữa bò ở tầng dưới cùng, thoải mái không sốt ruột.

Đầu ngón tay cậu lả lướt trên bàn phím, không gian vang lên tiếng lách cách vui tai đều đặn, sau đo cậu lại nâng ly sữa bò nóng lên, đắc ý thưởng thức thành quả của mình.

Cậu như một chú chuột chũi an tâm ẩn mình trong ổ nhỏ. Cậu không hiểu rõ năng lực và trình độ của mình lắm, cậu chỉ cảm thấy nhân viên kĩ thuật của Bạch Thuẫn ai cũng như ai, người nào người nấy chẳng theo kịp được tiến độ hiện tại cậu vừa thao tác.

Đường Khải Xướng âm thầm ưỡn ngực tự hào.



Biến cố xảy ra bất ngờ, cả hội trường rơi vào hỗn loạn. Hơn một chục đứa trẻ vừa bước vào phòng tưởng niệm!

Kẻ đánh bom đã xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa, để lộ bản chất vô tình, khát máu của mình.

Một số vị khách lớn tiếng chửi bới kẻ đánh bom.

Ninh Chước cũng đột ngột túm lấy cổ tay của Thiện Phi Bạch giữa tình thế hỗn loạn.

Hai vai Thiện Phi Bạch run lên vì đau, nhưng cậu vẫn đứng bất động, dùng tay trái nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của anh, sau đó tùy ý đan những ngón tay mình vào ngón tay Ninh Chước, hơi dùng sức bóp một chút.

Anh, hãy tin em.

Hai mắt Sanjay đỏ ngầu, thái độ lịch thiệp đã biến mất: “Mày con mẹ nó – mày lấy mạng người khác đe dọa tao?”

Gã biết một khi gã động thủ giết chết Haldan thì người tiếp theo sẽ là Lytton và cuối cùng là chính gã.

Kẻ đánh bom khúc khích cười khinh thường: “Đúng vậy, tôi đe dọa anh bằng mạng sống của những người ưu tú nhất ở thành phố Ngân Chùy.”

“Tôi sẽ dùng toàn bộ thành phố này để làm mồ chôn cất tất cả.”

Nói xong, khắp không gian vang lên tiếng cười của một nhóm người đông đúc.

Giọng nói của kẻ đánh bom vang lên không giống với bất kỳ nạn nhân nào trong sự kiện Columbus năm xưa mà giống như giọng điệu của Thiện Phi Bạch: “Hỡi anh hùng, anh có dám chết hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play