Ninh Chước thẳng thừng đáp: “Có đi qua.”

Giọng điệu bình tĩnh nhưng thập phần cảnh giác.

Không có lí do gì khác, bởi anh biết rõ bản lĩnh của Lâm Cầm.

Lâm Cầm nói chuyện điềm tĩnh, nhẹ nhàng, không nghiêm túc hay dồn ép.

Nếu là người không quen biết, khi đối mặt với một cảnh sát hiền lành như vậy thì ta dễ dàng nảy sinh cảm giác khinh thường “ra là chỉ có vậy thôi”.

Nhưng Ninh Chước biết đây là một tên lập dị thông minh và có năng lực hành động năm trên năm sao.

Anh thản nhiên thừa nhận như vậy là vì anh biết rõ những dấu vết chứng tỏ anh và Thiện Phi Bạch ở lại nhà máy vẫn còn đó, chưa kịp xử lý gọn ghẽ.

Chấp nhận và lắng nghe.

Ninh Chước đã đoán được rằng cảnh sát đến kiểm tra nhà máy vào ngày hôm qua có khả năng cao là Lâm Cầm.

Xui xẻo.

Gặp Thiện Phi Bạch đúng thật là tệ hại.

Giận cá chém thớt ở trong lòng xong, Ninh Chước hơi nguôi ngoai, không quên nói thêm: “Tôi không phải người phóng hỏa.”

“Tôi biết.” Lâm Cầm đáp: “Nhưng cậu có giết người không?”

Ninh Chước sửa lại: “Là người máy android.”

Lâm Cầm: “Tôi chỉ tìm thấy phần linh kiện từ cổ trở xuống. Phần đầu đâu?”

Ninh Chước: “Tôi cầm đi rồi.”

Lâm Cầm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có tiện…”

“Không tiện.” Ninh Chước ngắt lời: “Trong thành phố có nhiều thứ mà “Bạch Thuẫn” chưa xử lý hết được, sao cậu không lo quản bản thân trước đi?”

Lâm Cầm im lặng, không tiếp tục truy vấn nữa.

Nhưng Ninh Chước quen biết hắn đã lâu, quá rõ bản tính của hắn như thế nào.

Nếu không tìm được câu trả lời mình muốn từ chỗ Ninh Chước thì hắn sẽ tự mình điều tra cho ra.

Tốt hơn hết là mượn sự cố phóng hỏa nhà máy để khiến người ta tốn sức lực điều tra giúp mình.

Vài tiếng trước, hẳn là “Chương trình Công Lý” muốn nâng cao sức nóng nên nhân cơ hội chiếu một vài “đoạn phim bị leak” lần thứ N.

Trong đó có đoạn phim ngài Charlemagne đập nát gương mặt của tên tử tù.

Tên sát nhân liên hoàn vốn bị xử tử từ lâu bỗng nhiên xuất hiện tiếp tục gây án bằng một gương mặt mới, thanh tra cảnh sát thi thành án tử hình bất ngờ dùng súng bắn nát gương mặt, phá hủy thi thể của tên tội phạm.

“Bạch Thuẫn” đã có hành động sai lầm trước toàn dân nên hiển nhiên những cán bộ nòng cốt của tổ chức sẽ được triệu tập để điều tra kĩ lưỡng, đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho người dân.

Lâm Cầm là phó đội trưởng của đội biệt động số 3 khu Trường An, hiển nhiên cũng là một trong số cán bộ nòng cốt.

Nhưng tuy Lâm Cầm là nòng cốt nhưng cấp trên ngu ngốc lại rất ghét bộ dạng tích cực của hắn.

Ninh Chước ước gì hắn có thể điều tra chuyện phóng hỏa ở nhà máy một chút, giúp anh tìm xem Thiện Phi Bạch đã đắc tội với kẻ nào, tìm cách cách xa án tử này xa xa.

Cho nên suốt cuộc trò chuyện anh không đề cập tới “Chương trình Công Lý”.

Hai bên im lặng một chốc, Ninh Chước hỏi trước: “Còn chuyện gì không? Hết rồi thì tôi cúp máy đây.”

Lâm Cầm: “Khi nãy thì không, nhưng bây giờ thì có.”

Ninh Chước: “Nói đi.”

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là có chút tò mò.” Giọng nói của Lâm Cầm vô cùng êm tai: “… Sao cậu không hỏi tôi vậy?”

Hắn nhẹ nhàng nói: “”Bạch Thuẫn”, “Chương trình Công Lý”. Cậu không có hứng thú gì với chuyện xảy ra vào tối hôm qua sao? Sao không hỏi tôi một câu nào cả?”

Da đầu Ninh Chước tê dại, tay hơi siết lấy thiết bị liên lạc rồi thả lỏng.

Anh cố tình lảng tránh, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Mẹ nó, đúng là một con dao dịu dàng mà rét căm căm.

“Chuyện gì?” Ninh Chước bình tĩnh hỏi: “Hôm qua tôi bận muốn chết.”

Bên kia, Lâm Cầm khe khẽ cười.

Đó vốn là một nụ cười mỉm dịu dàng, cảnh đẹp ý vui nhưng vết sẹo kéo dài từ khóe miệng như con rết đã phá hủy toàn bộ mĩ cảm: “Cậu xem thời sự đi. Có lẽ sẽ vui hơn đó.”

Lâm Cầm cúp máy, thở phào một hơi.

… Ninh Chước không liên quan gì đến chuyện này là tốt rồi.

Lâm Cầm vẫn nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo, thái độ chán ghét, lạnh nhạt của Ninh Chước khi nghe tin hắn đậu vào “Bạch Thuẫn” vào 5 năm trước.

Giới lãnh đạo của “Bạch Thuẫn” sai phạm hay gặp xui xẻo hiển nhiên sẽ giúp Ninh Chước vui vẻ một chút.

Vậy thì trong cái rủi cũng có cái may.

Cất máy liên lạc, Lâm Cầm quay về phòng họp.

Những người thuộc cấp phó đội trưởng trở lên ở khu Trường An của “Bạch Thuẫn” đều đang tập trung ở đây.

Ai cũng hút thuốc lá điện tử, cả căn phòng chìm ngập trong sương khói lững lờ.

Lâm Cầm vào bằng cửa trước, tiện tay tắt chuông báo cháy, tránh việc bị báo động vô nghĩa.

Tất cả đều thống nhất ngó lơ hắn.

Khi hắn ra ngoài gọi điện thoại, đội trưởng đội 2 đang trình bày ý kiến của mình về sự kiện tối hôm qua.

Bây giờ khi hắn quay lại thì đội trưởng của đội 4 đang hùng hồn, đanh thép trình bày đến phun nước miếng yêu cầu phải điều tra các nạn nhân bị tên tử tù sát hại và người nhà của họ với lý do: “Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chắc chắn là báo thù!”

Giọng nói của đội trưởng đội 4 oang oang khắp cả khán phòng, Lâm Cầm hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Tô Lan, đội trưởng đội 3, và cũng là cấp trên trực tiếp của mình: “Chị nói chưa?”

“Nói rồi.” Cô nhíu mày: “”Chuyện này rất nghiêm tọng, chúng ta phải kiểm soát tốt dư luận, đồng thời cố gắng giành thêm thời gian”, cũng không có ý nghĩa gì lắm*.”

*片儿汤话嘛 (phiến nhân thang thoại ma, tạm dịch: Chỉ nói chuyện trong súp): phương ngữ ở khu vực phía Bắc Trung Quốc, có nghĩa là nó nhiều điều vô nghĩa, không đi vào trọng tâm vấn đề.

Lâm Cầm lịch sự đáp: “Tôi biết rồi.”

Tô Lan cũng thấp giọng hỏi: “Cậu thấy sao?”

“… Nói với tôi được không?”

Lâm Cầm trả lời bằng chất giọng ấm áp như gió mùa xuân: “Lập tức cắt mọi phương thức liên lạc của ngài Charlemagne với bên ngoài, kiểm tra tất cả lịch sử liên lạc, lịch sử giao dịch trong vòng 7 ngày trước khi cuộc hành hình diễn ra. Biểu hiện của ông ấy khá kì lạ, rõ ràng có tình cảm phức tạp với tử tù. Tôi nghĩ rằng dưới gương mặt của Barzel có lẽ còn có một gương mặt khác. Theo tôi biết, con trai ông ấy đã mất tích ——”

Tô Lan siết chặt cổ tay hắn, bắt hắn ngừng lại.

Cô lắc đầu: “Không có ai muốn nghe điều này. Cậu hiểu không?”

Đôi mắt của Lâm Cầm che khuất sau lớp băng trắng, không một ai nhìn rõ được cảm xúc lúc này của hắn.

Hắn bình tĩnh nhún vai: “Vậy là ai cũng biết rõ rồi, vậy thì tôi không cần trình bày nữa.”

… Sự cố chỉ vừa xảy ra vài tiếng, chưa điều tra ra được kết quả cuối cùng.

Nhưng Lâm Cầm đã đoán trước được kết cục.

Hiển nhiên phải có gia đình của người bị hại ra mặt gánh tội thay —— những người không có chứng cứ ngoại phạm vì đang ngủ ở nhà.

Đến lúc đó có thể lợi dụng dư luận.

—— Người bị hủy dung hoặc người nhà của họ đã nghĩ ra một phương thức khiến cho tên tội phạm không thể chết thoải mái. Đó là đổi thuốc tiêm bình thường thành một chất kịch độc.

Nghe như tình tiết báo thù diễn ra đầu đuôi trót lọt khiến ai cũng phải sôi trào nhiệt huyết.

Bởi tên ác nhân vẫn phải chết, bây giờ gã lại bị chết thảm khốc hơn nhiều, cho nên cũng không bắt người chịu tội thế phải chịu tội thật.

Chỉ cần vụ việc im ắng khoảng mười ngày nửa tháng, dân chúng ở bên ngoài kháng nghị vài ngày, sau đó lại thả người ra, tiến hành kiểm điểm giáo dục cải tạo thì ai nấy cũng có happy ending*.

*HE: Kết cục tốt đẹp.

Còn chuyện vì sao Barzel lại biến thành Ruskin…

Cho xin, sát nhân dị dạng vốn là một kẻ bắt cóc tàn bạo, bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển vượt bậc, tìm một học trò nhỏ chết thay cho m ình, mình lại đổi sang một gương mặt khác, ung dung đứng ngoài vòng pháp luật thì có gì mà khó hiểu?

Xong xuôi thì “Bạch Thuẫn” vẫn là một tổ chức đứng đắn, nghiêm túc bảo vệ cho an nguy của toàn thành phố.

Những tội lỗi đều sẽ bị chôn vùi dưới ánh sáng chính nghĩa.

Đó là “Bạch Thuẫn” của thành phố Ngân Chùy, là tổ chức bảo vệ cho công bằng, chính nghĩa và pháp luật.

Lâm Cầm thầm than một tiếng, không khỏi nghĩ Ninh Chước nói không sai.

Ở “Bạch Thuẫn”, hắn phải quản mình cho tốt trước, sau đó mới có thể đóng góp một phần sức lực, dù chỉ một chút thôi.

Đó là điều quan trọng nhất.



Bây giờ, Ninh Chước, người đang được người bạn Lâm Cầm thương nhớ, đang chơi đùa với cột sống mới của Thiện Phi Bạch.

Nói đúng hơn thì đây chỉ là mô hình cột sống.

Kim loại lỏng* là tài nguyên được khai thác ở khu vực ngoài khơi tận cuối cực nam của thành phố Ngân Chùy, là một chất khoáng có độ dẻo, độ đàn hồi khá tốt.

*液金 (dịch kim): dịch (dung dịch, chất lỏng) + kim (vàng, kim loại)

Hiện nay, toàn bộ tài nguyên đều do công ty Thụy Đằng nắm giữ.

Những khúc xương mong manh được đúc bằng kim loại lỏng đang tỏa ra hơi ấm, ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.

Khúc xương mới toanh này đang được cấy vào sau lưng của Thiện Phi Bạch nằm ở phòng bên cạnh.

Từ nay về sau, chàng trai ấy cũng sẽ giống như anh.

Ninh Chước lướt dọc đầu ngón tay trên từng đốt xương, nhận ra hành động của mình như đang vuốt ve lưng của Thiện Phi Bạch thì anh không khỏi trợn trắng mắt.

Anh xem khúc xương như một cây roi, vung vẩy giữa không trung.

Khá thuận tay.

Nhưng Ninh Chước rất khó chịu.

Màn hình máy tính lơ lửng trên tay anh rung lên, xuất hiện những bức ảnh khám bệnh của Thiện Phi Bạch do Mẫn Mân chụp.

Ninh Chước lướt xem từng tấm.

Mỗi một vết thương trên người chàng trai đều là kiệt tác của Ninh Chước để lại.

Trên ngực, bên phải phần bụng dưới, cẳng chân, cánh tay trái…

Ninh Chước có thể rành mạch kể gốc tích từng vết thương.

Nhưng vết thương trí mạng lại không hề liên quan đến anh.

Đáng ghét.

Ninh Chước không biết anh đang có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội.

Với tâm trạng cáu bẳn đó, anh lướt tới tấm ảnh thứ 12.

Đây là tấm ảnh chụp phía sau lưng của Thiện Phi Bạch.

Một vết roi đập kéo dài từ trên xuống, bắt đầu từ phía vai phải, đi qua đốt xương sống thứ ba rồi kéo xuống xương bướm bên trái, có thể lờ mờ nhìn thấy dấu vết da thịt bị cuốn lại.

Kí ức cũ ùa về, Ninh Chước đột nhiên cảm thấy ngón áp út tay trái của mình âm ỉ đau.

Cúi đầu nhìn, anh thấy dấu răng như vết tích của một chiếc nhẫn nằm ở vị trí cơn đau.

Hận cũ sôi trào trong lòng, Ninh Chước lại bắt đầu ngứa tay, muốn xông vào phòng phẫu thuật cho thằng nhóc họ Thiện một bạt tai.

Nhưng không được làm vậy, Mẫn Mân sẽ quát mắng anh.

Cuối cùng, Ninh Chước giữ kĩ cái tát này trong lòng bàn tay, thuận tiện mở camera theo dõi ở phòng tạm giam, nhìn thấy ba người “Bàn Kiều” đang bị cầm tù đã bình tĩnh lại.

Hẳn là công lao của Phượng Hoàng.

Người phụ nữ này là người trầm ổn nhất trong nhóm, có lẽ đã đoán được việc tự mình đến “Henna” chẳng khác gì dê vào miệng cọp nên không quá kinh hoảng.

Ninh Chước quan sát thêm một lát, nhận thấy không thể cứ tiếp tục để yên như vậy được.

Anh nhấn nút liên lạc với toàn bộ phòng nghỉ trong căn cứ: “Có việc. Gần đây, âm 16.”

Có người nhanh chóng đến theo mệnh lệnh.

Dưới đầu gối bên trái của người này bị cắt cụt, phần cẳng chân làm bằng kim loại sáng lóa.

Ninh Chước quên mất người này làm việc trong căn cứ hay bên ngoài, cũng không nhớ rõ tên của người ta.

Nhưng anh nhớ rõ cái chân này.

Lúc trước, anh đã nắm cẳng chân bị chém đứt này, trên vai thì vác người vừa bò ra khỏi đống xác chết. Anh mệt tới mức xương cốt trong người run rẩy, tiếng rên rỉ của đối phương lại làm phiền anh nên anh mắng nhiếc cả chặng đường.

“Khóc cái gì mà khóc, phiền muốn chết!”

“Còn nhặt được mạng về, có thể nối thì nối cho cậu, không nối được thì trông càng ngầu hơn chứ sao!”

“Ồn nữa là tôi cắt lưỡi cậu.”

Anh chỉ chỉ tay vào Phượng Hoàng trên màn hình: “Dẫn người này đến đây, nhớ chú ý trên người cô ta có độc.”

Úc Thuật Kiếm bị Ninh Chước quên tên gật đầu vâng dạ: “Dạ.”

Ninh Chước: “Nói cho ba người họ biết là tôi rất thích Phượng Hoàng, muốn làm vài trò vui với cô ấy.”

Úc Thuật Kiếm mặt không đổi sắc: “Dạ.”

Nhưng trong ngoài của Úc Thuật Kiếm lại không đồng nhất.

Nhiều năm qua, việc Ninh Chước không bao giờ gần gũi với ai đã khiến cho toàn thể nhân viên ở đây đều lo lắng sốt ruột không thôi.

Họ còn khuyến khích Mẫn Mân học tập thêm về lĩnh vực nam khoa, kết quả bị cô phũ phàng: “Được thôi, vậy mấy người gọi Ninh Chước tới chỗ tôi khám nam khoa đi”, cuối cùng kế hoạch dập tắt.

Cuộc sống thật tốt đẹp, hơn nữa mạng của họ hầu hết đều nhờ ơn Ninh Chước cứu về.

Họ tham sống.

Nhận được nhiệm vụ, Úc Thuật Kiếm lanh lẹ làm ngay.

Trên đường đi đến phòng tạm giam, cậu gặp anh Phó đang ôm một cái bình rỗng.

Nhìn thấy có người, anh Phó trưng ra gương mặt hiền lành, tủm tỉm cười nói: “May quá, trong phòng không có táo đỏ, ngâm nước không có vị gì hết, phiền cậu ——”

Úc Thuật Kiếm nói ngay: “Ngại quá, sếp ơi, anh Ninh gọi em dẫn người tới.”

Vừa trả lời, chân cậu cũng không dừng lại, thoăn thoắt chạy biến đi như một ngọn gió.

Nói thì ngay trước mặt anh Phó, nhưng âm cuối vừa vang lên thì đã cách đối phương cả 10 mét hơn.

Ngọn gió ngay lập tức mất hút.

Anh Phó chết trân tại chỗ: “… Hơ.”

Ninh Chước không hay biết gì về đoạn nhạc đệm nho nhỏ bên ngoài.

Anh chăm chú theo dõi cameraa.

Úc Thuật Kiếm vào phòng tạm giam, sau khi nguyên văn trình báo lại lời nhắn thì quả nhiên hai người đàn ông liền kích động, hỗn loạn ngay.

Phượng Hoàng rũ mắt, có vẻ nhận ra điều gì nên không tỏ vẻ chống cự, đi theo Úc Thuật Kiếm đến một phòng tạm giam khác cách đó không xa.

Ninh Chước chuẩn bị đi tâm sự cùng Phượng Hoàng thì chợt thấy Mẫn Mân ủ rũ mở cửa bước vào.

Anh kinh ngạc: “Sao nhanh vậy?”

“Anh có hẹn giờ cho em đâu, em nghĩ làm càng nhanh càng tốt.”

Mẫn Mân cởi mũ phẫu thuật ra, xoa xoa sau gáy: “Với lại em đã đổi biết bao cái cột sống rồi, nhiêu đây nhằm nhò gì chứ.”

Cô cởi dây buộc tóc xuống, dùng răng cắn trong miệng, nâng mái tóc đen dài lên cao, nói: “Theo lời anh, dùng kim loại lỏng dùng loại tốt nhất, kĩ năng tốt nhất…”

Một tay túm tóc, một tay mò mẫm trong túi, cô ném qua cho anh một thứ: “… Máy kiểm soát tốt nhất.”

Ninh Chước trầm ngâm mân mê thiết bị điều khiển nho nhỏ trong tay.

Nếu anh muốn, anh có thể nhấn nút bằng chiếc điều khiển này để khiến cho Thiện Phi Bạch nằm liệt giường.

Ninh Chước hỏi lại: “Tôi có nói tôi muốn thứ này à? Tìm thứ gì có ích bịt miệng cậu ta lại có khi còn tốt hơn.”

“Lo trước phòng ngừa hậu họa.” Mẫn Mân nhìn tay trái của anh: “Anh muốn cậu ta cắn thêm một cái nữa hả?”

Ninh Chước không nói gì, cất thiết bị điều khiển đi: “Chừng nào cậu ta tỉnh lại?”

Mẫn Mân nhún vai: “Em không biết, em quản được em chứ không quản được ý chí của cậu ta.”

Cô dừng một chút, nói thêm: “Bây giờ thì cậu ta không nên tỉnh lại đâu.”

Công nghệ kĩ thuật phát triển vượt bậc khiến cho nhịp sống của con người thay đổi bằng một tốc độ không tưởng.

Chỉ có những kẻ giàu có mới xứng đáng được phục hồi sau khi ngã bệnh và tận hưởng chậm rãi sự đắt giá của quá trình hồi phục.

Còn những người bình thường, nếu chân họ bị dập nát trong quá trình lao động thì họ chỉ cần thay một cái chân giả rẻ tiền, bị ép phải tỉnh táo, uống thuốc giảm đau rồi tiếp tục công việc của mình.

Điều này sẽ khiến họ không tốn tiền nằm giường bệnh và tiết kiệm được thời gian.

Chân tay vẫn còn đau nhức thì có thể về nhà nhẫn nhịn, nghỉ ngơi sau.

Tuy nhiên xương sống khác với các phần xương khác, không phải chịu đựng là có thể vượt qua cơn đau.

Bệnh nhân sẽ đau đến mức ngất đi và tỉnh lại nhiều lần.

Mẫn Mân đã gặp nhiều người to cao, rắn rỏi vì xương sống bị thương mà đau đến mức kêu cha gọi mẹ, muốn giảm bớt cơn đau bằng bất kì biện pháp nào.

Có không ít dân buôn ở chợ đen cung cấp thuốc lá điện tử chứa thuốc phiện cho họ.

Cuối cùng, nhiều người rơi vào con đường nghiện ngập.

Mẫn Mân có trái tim yếu đuối của một lương y, cho nên cô cho rằng bây giờ Thiện Phi Bạch vẫn còn hôn mê là một chuyện tốt.

Nhưng mọi chuyện thường không như ý muốn.

Cách đây một bức tường, Thiện Phi Bạch chậm rãi mở mắt.

Bên tai cậu vang lên tin tức thời sự: “… Trong quá trình Ruskin đã xảy ra sự cố, “Bạch Thuẫn” tuyên bố đang điều tra về vụ việc gương mặt của tử tù Ruskin đột nhiên thay đổi thành gương mặt của Barzel – tên tội phạm biến thái cưỡng hiếp giết người đã bị xử tử trước đây. Chúng ta hãy cùng xem lại hiện trường vụ án ——”

Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt.

Con mắt trái của cậu thay đổi, không còn là màu đen láy linh động, sáng ngời như mắt hồ ly nữa mà chuyển thành một màu xanh biếc. Dưới con mắt trái xuất hiện ba đường dẫn điện tử màu xanh nhạt, khi cậu ngồi dậy chuyển động xương sống thì lần lượt xuất hiện những ảnh ảo.

Đây là kí hiệu của cơ thể được cải tạo, tùy từng người sẽ có dấu hiệu khác nhau.

Bộ phận cơ thể có sự xâm nhập của máy móc ít nhiều sẽ xuất hiện biến dị, khác thường.

Mí mắt Thiện Phi Bạch giật nhẹ, khóe miệng nhàn nhạt cong lên, cậu nhắm mắt lại, dường như đang điều chỉnh lại trạng thái choáng váng.

Cậu dùng khuỷu tay chống lên giường, im lặng đếm tới số thứ mười mấy thì thở ra một hơi.

Tiểu Văn đứng canh ở bên ngoài tưởng mình gặp ảo giác, cậu kéo màn che ra vào nhìn thử thì vô tình đối diện với đôi mắt lạ thường của Thiện Phi Bạch.

Gương mặt điển trai có tính xâm lược này thật sự là một đòn tấn công kinh khủng đối với trạch nam kĩ sư cơ khí như Tiểu Văn.

Tầm mắt Thiện Phi Bạch dừng lại ở màn hình phía sau Tiểu Văn.

Đó là video đang phát lại gương mặt của Ruskin bị thay đổi thành Barzel ở hiện trường, không chỉ vậy còn có một gương mặt mơ hồ lấp ló ở phía dưới cùng của thi thể.

Đúng lúc đó, một người đàn ông vội vã bắn nát gương mặt ấy đi.

Thiện Phi Bạch ngoảnh mặt nhìn chỗ khác.

Cánh tay cậu còn đang run rẩy, chiếc đuôi sói thường ngày được túm lại đang bung ra, lớp lông phồng lên xù xù, hai bên tóc mai lấm tấm mồ hôi nhưng lại giúp cho gương mặt tái nhợt của cậu thêm vài phần sáng sủa.

Tiểu Vẫn vẫn còn đang ngơ ngác, Thiện Phi Bạch lại thân thiện chào hỏi cậu, chỉ là giọng nói còn khàn đặc: “Anh gì ơi, nóng quá, cho tôi mượn một sợi thun buộc tóc đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]

Hôm nay: ngày 7 tháng 10, công ty Thụy Đằng thông báo phát hiện một quặng chất lỏng thủy nhiệt* ở dưới đáy biển khu Phật Giác, thành công khai thác được một dạng kim loại mới có độ dẻo và dát mỏng cao!

*热液 (nhiệt dịch): Nhiệt (nóng) + dịch (chất lỏng)

Công ty Thụy Đằng đặt tên loại kim loại này là “Kim loại lỏng”.

Sự phát triển và khai phá nguồn tài nguyên mới đã khích lệ lòng dân của thành phố Bạc Chùy. Chúng tôi chọn ngày hôm nay trở thành ngày kỉ niệm và tri ân đại dương, tri ân cuộc sống vô tận và niềm hi vọng vĩnh hằng của nhân loại.

Hôm nay: Điểm an toàn số 185 bị chìm do trận động đất lớn, số lượng người còn sống sót là 3500 người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play