Ninh Chước nghĩ “học khiêu vũ” là một trong những nội dung nằm trong phạm vi kinh doanh của mình nên anh sẵn sàng học.

Nhưng theo dự định ban đầu của anh, anh sẽ không tham gia bữa tiệc tối vào tuần sau.

Trước đây, Henna từng đảm nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ cho nhiều vị sếp ở Trung Thành, Ninh Chước cũng đã từng bước vào thế giới phồn hoa ấy.

Anh giả dạng làm một người phục vụ hoặc một nhân viên bảo vệ, quan sát những nhân vật lớn lắc lư trong những bộ cánh tinh tươm, lộng lẫy giữa những mâm thức ăn sang trọng, linh đình với thái độ bình tĩnh, thờ ơ vì anh biết những thứ đó không bao giờ liên quan đến mình.

Anh không bao giờ thuộc về nơi đó.

Nhưng Thiện Phi Bạch lại muốn anh đi, lí do rất đơn giản: “Bây giờ em bị anh kiểm soát mà. Em nhận được thiệp mời, sao anh lại có thể yên tâm để cho em ra ngoài một mình như vậy được?”

Cậu nhấn mạnh thêm: “Anh cần phải giám sát em, kiểm soát em chứ!”

Lời của Thiện Phi Bạch nói không sai.

Trong mắt người ngoài, và cả trong cảm nhận của Ninh Chước, hai người họ là kẻ thù không đội trời chung của nhau, tất cả những gì đang diễn ra hiện giờ chỉ là chịu đựng vì lợi ích tạm thời.

Thiện Phi Bạch rơi vào tay Ninh Chước thì anh càng phải nắm chặt trong lòng bàn tay, bóp chặt cậu đến mức nát vụn thì mới đúng.

… Nhưng giọng điệu khi nói những lời này của Thiện Phi Bạch rất quái lạ, cậu tự hào cho rằng đó là chuyện hợp tình hợp lý đến nực cười.

Giống như cậu rất vui vì bị Ninh Chước quản lý.

Ninh Chước nói: “Tôi cũng không quan tâm hôm nay cậu ra ngoài làm gì.”

“Em lén đi mà.” Thiện Phi Bạch đáp: “Cho nên anh phải trừng phạt em chứ.”

Nói xong, cậu nắm lấy tay Ninh Chước, lấy tay anh vỗ vỗ lên má mình: “Bép.”

Thiện Phi Bạch rũ mắt, chân thành nhìn Ninh Chước: “Anh dùng roi đi. Lúc em còn nhỏ anh cũng dùng roi đánh em mà.”

Ninh Chước không cười.

Anh biết Thiện Phi Bạch không hề đùa giỡn với mình.

Thiện Phi Bạch là lính đánh thuê, cậu chạy đến tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường cũ là một chuyện không hợp lý.

May là nhà họ Thiện, bây giờ đã chuyển thành nhà họ Chương, đang lao đao vì bản di chúc Thiện Vân Hoa để lại, họ không ngừng tìm kiếm Thiện Phi Bạch và muốn “nói chuyện” với cậu.

Thiện Phi Bạch theo Ninh Chước yên bình ngồi tù ba tháng.

Trong ba tháng đó, họ ở bên ngoài điên cuồng tìm kiếm cậu.

Thấy họ nôn nóng thúc giục liên tục, Thiện Phi Bạch đồng ý ngay: “Sắp đến lễ kỉ niệm 120 năm thành lập trường, nếu cần gì thì cứ đến đó tìm tôi. Nhưng tôi không có nhiều thời gian rảnh lắm, chỉ có thể lén lút chạy ra ngoài một lát thôi, đừng nói nhiều. Nếu muốn nói sâu hơn thì “tìm một thời điểm thích hợp” đi.”

Nhà họ Chương như ngồi đống lửa như ngồi đống than, Thiện Phi Bạch nói gì thì làm cái đó, không hề nhận thấy được âm mưu của cậu.

Chương Vinh Ân đã mặt đối mặt lĩnh hội được sự hung ác của Ninh Chước, cả đời này ông ta cũng không muốn chạm mặt lại với anh nữa.

Chương Hành Thư lại chẳng khác gì một con tôm chân mềm, lá gan chỉ bằng con gà con, nhìn thấy em trai đã tim đập chân run chứ chưa cần đến cả Ninh Chước.

Cho nên sau khi họp mặt và thảo luận, họ quyết định chọn lễ tưởng niệm 12 năm sự kiện Columbus làm phông nền cho buổi gặp mặt gia đình.

Điều này thuận theo ý muốn của Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch tin chắc rằng với bản tính hèn nhát của gia đình mình, cộng thêm việc họ không muốn dính líu đến Ninh Chước nữa, họ sẽ không chịu lén lút gặp mặt.

Hoạt động quan trọng, đình đám nhất sắp xảy ra có thể giúp cho họ gặp mặt trực tiếp để nói chuyện chỉ có bữa tiệc tối tưởng niệm sự kiện Columbus.

Quả nhiên, Thiện Phi Bạch không hề đề cập đến một lời nào về bữa tiệc đó, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu đã trông mong mang thiệp mời đến.

Nếu cậu “lén lút trốn ra ngoài”, khi quay về lại bị Ninh Chước đánh đòn thì tình tiết càng hợp lý, tự nhiên hơn.

Ninh Chước nhìn mặt cậu một lúc lâu, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.

Anh biết Thiện Phi Bạch nói đúng, nhưng anh không đi lấy roi ngay.

Ninh Chước nói: “Học nhảy xong rồi tính.”

Thiện Phi Bạch “dạ” một tiếng, xoay người sang chỗ khác, muốn chỉnh trang lại trước gương.

Khi cậu đang sửa lại ghim cài áo, cậu hơi khựng lại một chút:

… Có phải anh ấy không nỡ đánh mình không?

Nhận ra điều này, những ngón tay rắn rỏi quen thuộc với súng bắn tỉa của Thiện Phi Bạch run lên vì sung sướng.

Cậu xoay người lại, ngón tay đã ngừng run rẩy nhưng khóe miệng vẫn không thể khống chế mà nhếch lên cao.

Mấy năm qua Ninh Chước luôn bận rộn, có thời gian để giết người chứ không có thời gian để khiên vũ.

Nhưng anh vẫn có thiên phú trong việc phối hợp tay và chân.

Sau khi tay chân vụng về lóng ngóng một chút, anh đã có thể nhẹ nhàng đuổi theo kịp bước nhảy của Thiện Phi Bạch.

Cơ bắp và xương cốt của anh cũng mềm mại, tự nhiên và linh hoạt cho nên rất thích hợp để học bước nhảy của nữ, vì vậy Thiện Phi Bạch cũng hướng dẫn anh nhảy theo bước nhảy này.

Ninh Chước không hay biết gì, anh nghiêm túc học theo.

Thiện Phi Bạch hiếm khi rảnh rỗi và thân mật với anh như vậy cho nên nhân cơ hội đánh giá anh từ đầu tới chân.

Khi còn nhỏ, Thiện Phi Bạch đã chú ý đến vòng eo của Ninh Chước.

Lúc đó suy nghĩ của cậu không có nhục cảm, chỉ là tò mò đơn thuần mà thôi.

Trong suy nghĩ của cậu, yếu tố quyết định thắng thua là hình thể và cân nặng.

Ninh Chước cần phải có thể hình cường tráng, vạm vỡ mới có thể cân xứng với sức mạnh của anh.

Nhưng vì sao eo của anh nhỏ đến mức cậu chỉ cần lớn thêm ba năm nữa đã có thể dễ dàng ôm gọn trong vòng tay?

Khi gặp lại Ninh Chước ở bãi đậu xe bỏ hoang, Thiện Phi Bạch đã ôm lấy anh từ đằng sau.

Sau khi xác minh xong, Thiện Phi Bạch cảm thấy suy nghĩ lúc nhỏ của mình hoàn toàn đúng.

Thiện Phi Bạch chìm trong kí ức miên man thì một khúc nhạc đã kết thúc.

Cậu không nhịn được mà bóp lấy eo Ninh Chước trước khi buông tay ra.

Trong suy nghĩ thực tế của Thiện Phi Bạch, răng cậu cảm thấy ngứa nên muốn cắn anh, cắn đến mức anh chảy máu và để lại sẹo là tốt nhất.

Ninh Chước nhảy đến mức đổ mồ hôi cả người, không biết trong đầu Thiện Phi Bạch đang có suy nghĩ gì, bị cậu bóp eo một cái thì khẽ rên một tiếng.

Eo của anh rất nhạy cảm, chịu đau được, nhưng bị sờ thì không.

Đặc biệt anh còn cảm thấy móng vuốt của Thiện Phi Bạch không hề có ý tốt chút nào, một cái bóp đó chắc chắn có ý đồ xấu.

Anh nghi ngờ hỏi: “… Cậu làm gì vậy?”

Thiện Phi Bạch giấu hai tay ra sau lưng, xoa bóp đầu ngón tay của mình.

“Eo anh Ninh thon quá, em ghen tị.” Cậu điển trai, có giả bộ thì vẫn trông phong lưu: “Em là một đóa hoa mong manh yếu ớt như thế này đứng sát vào người anh mà không sợ bị sàm sỡ thì thôi, anh Ninh mà lại sợ à.”

Nghe thấy danh hiệu tự xưng của cậu, Ninh Chước suýt thì cười phá lên.

Nhưng anh nhanh chóng kiềm chế lại.

Anh không muốn tùy ý thể hiện bản thân trước mặt Thiện Phi Bạch theo bản năng.

Trực giác của Ninh Chước cũng giống như động vật, anh luôn nhạy bén trước “nguy hiểm”.

Anh chỉ tò mò một điều. Bây giờ Thiện Phi Bạch đã bị anh chặt đường lui, còn bị ép làm đồng phạm, Bàn Kiều và Henna cũng đã sát nhập xong, hai người đã dần dà có mối quan hệ gắn kết với nhau, muốn tách ra cũng không dễ dàng.

Vậy thì Thiện Phi Bạch còn “nguy hiểm” gì đối với anh?

Ninh Chước suy nghĩ chồng chất nhưng không biểu hiện ra trên mặt.

Anh nói: “Vô liêm sỉ.”

Không biết vì sao Thiện Phi Bạch lại rất thích nghe Ninh Chước mắng chửi mình.

Cậu không sợ hãi hay tức giận mà chỉ thấy thật thích, nghe đến ngứa ngáy cả người, muốn tiếp tục chạm vào người anh, chọc anh một câu để anh mắng mình thêm.

Thiện Phi Bạch biết cậu làm vậy rất bỉ ổi, nhưng cậu không thể kiềm chế được, cậu muốn rung đùi đắc ý ở trước mặt anh.

Cậu không khỏi so sánh một chút và cảm thấy có lẽ Ninh Chước sẽ thích tính cách này của mình hơn —— đó là “Tiểu Bạch” ngoan ngoãn bám người khi cậu còn nhỏ.

Ninh Chước thích cậu vâng lời, Thiện Phi Bạch cũng sẽ biến thành bộ dạng như vậy.

Từ năm 13 tuổi, một “Tiểu Bạch” đã sống trong cơ thể cậu, cùng cậu trưởng thành khỏe mạnh.

Nhưng Thiện Phi Bạch biết chỉ như vậy là không đủ.

Cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn không thể giữ được tầm mắt của Ninh Chước.

Chỉ khi làm anh đau, khiến anh nhớ kĩ cậu thì anh mới chịu nhìn cậu.

Cậu nuôi dưỡng suy nghĩ bạo gan này cho đến năm 18 tuổi, ngang nhiên xông pha bước vào cuộc sống của Ninh Chước.

Không ngờ người càng lún sâu hơn lại vẫn là chính cậu.

Bên kia, Ninh Chước mở một chiếc hộp phủ bụi, lấy ra một cây roi cũ kĩ.

Ninh Chước chưa từng đụng lại cây roi này từ năm Thiện Phi Bạch 13 tuổi, cả hai xé rách mặt nhau và anh đánh đến rách cả bộ quần yếm của cậu.

Anh không thể nói rõ tâm trạng hiện giờ, nhưng sau khi anh cầm cây roi lên, trước mắt anh mơ hồ hiện ra đôi mắt ướt sũng nước của Tiểu Bạch.

Ninh Chước có cảm giác anh bị một bóng ma tên Tiểu Bạch nhập vào người.

Anh cởi bộ vest trắng ra, dùng nước cẩn thận rửa sạch cây roi cũ, bất ngờ tìm thấy một vết máu khô đọng lại trên thân roi.

Tay Ninh Chước khựng lại, anh dùng lòng bàn tay chà sát vết máu hai lần.

… Máu đã dính hẳn vào hoa văn, có rửa cũng không sạch.

Ninh Chước bực bội không rõ nguyên do, anh cầm roi ra ngoài, đối diện với Thiện Phi Bạch đã trưởng thành đang cười toe chờ mình.

Anh lại cảm thấy lúng túng nên lấy đầu roi đẩy mặt cậu đi, ra hiệu cho cậu quay người lại: “Quay lưng lại, tôi không đánh vào mặt cậu.”

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn quay lưng, thấp giọng nhắc nhở: “Anh nhớ đánh mạnh lên nha.”

“Cởi quần áo hay không cởi?” Nếu không cởi quần áo ra thì máu sẽ dính trên quần áo.

Thiện Phi Bạch trơn tru đáp, giọng điệu hờn dỗi nhõng nhẽo: “Không cởi! Anh muốn đánh em mấy roi vậy hả?!”

Họ thực hiện nhiệm vụ một cách hoàn mĩ, cho nên sẽ không bao giờ hỏi một câu dư thừa như “có ai cởi quần áo ra để kiểm tra vết thương không”.

Đánh người cũng cần có tư duy logic và kiến thức.

Không cởi quần áo, bởi có khả năng người đánh vung roi khi đang tức giận, dùng roi trực tiếp đánh vào người.

Nếu người đánh yêu cầu người bị đánh cởi quần áo thì chắc chắn đây không còn là chuyện có thể giải quyết bằng roi nữa.



Sau khi xong việc, cả hai nằm trên cùng một chiếc giường.

Ninh Chước nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của Thiện Phi Bạch bên tai, không hiểu sao lại nhớ đến câu nói “sống chung”.

Sau khi tỉnh táo lại và nhận ra mình đang nghĩ gì, Ninh Chước vô cảm tự lấy tay nhéo mạnh vào đùi.

Lực mạnh đến mức gây ra một vết bầm tím to bằng nửa lòng bàn tay ở chân anh.

Ninh Chước suy xét lại chính mình, cảm thấy dạo gần đây đầu óc anh nghĩ miên man quá thường xuyên.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Kế hoạch đã bắt đầu, không thể thay đổi được nữa.

Anh cần phải luôn tỉnh táo, không bao giờ được lơ là.

Đau nhức chân, anh quay đầu nhìn Thiện Phi Bạch, thấy con sói con dù bị đánh đau vẫn vô tâm vô phế ngủ ngon.

Ninh Chước cũng nhắm mắt lại giống cậu.

Sau đó không lâu, anh bỗng nhiên cảm giác trong phòng có một vị trí nào đó hơi sáng lên một chút.

Lượng sáng rất nhỏ, như là ma trơi.

Giống như động vật vị xâm phạm lãnh địa, Ninh Chước xoay người ngồi bật dậy, đánh giá xung quanh.

Nhưng luồng sáng kia chỉ chớp tắt một cái đã biến mất, không nhìn thấy đâu nữa.

Ninh Chước đi chân trần trên mặt đất, cảnh giác nhìn quanh, nhanh nhẹn không tiếng động bước đến bên cạnh Thiện Phi Bạch.

Kiểm tra một lúc, anh cũng không tìm được nguồn phát sáng.

Ninh Chước biết trong đầu anh có vô số cảnh tượng máu me đầm đìa, có khả năng lần này lại là do thần kinh nhạy cảm của anh.

Tìm kiếm một chút nữa nhưng vẫn không thấy gì, Ninh Chước lên giường nằm.

Hai tiếng sau.

Thiện Phi Bạch trở người, đè một nửa mặt lên gối, một chân dài và nặng đè lên eo của Ninh Chước.

Dù bị Ninh Chước tỉnh lại đạp một cú, cậu vẫn tiếp tục ngủ say.

Những đường vân điện tử dưới mắt cậu lóe lên trong giây lát, nhưng ánh sáng mờ ảo nhấp nháy đã bị chiếc gối che chắn hoàn toàn, không một ai chú ý đến.



Cách đo hàng trăm dặm, Lawyer Tuner nở nụ cười lịch sự và nhiệt tình trước khách hàng: “Đã thành công liên kết. Đây là thiết bị kiểm soát dùng một lần, xin ngài hãy tận dụng thời cơ, hi vọng lần sau ngài tiếp tục đến ——”

Suốt mấy ngày qua, Ryo Motobu lộ rõ sự nhếch nhác từ trong ra ngoài.

Gia đình khánh kiệt, một khi rơi xuống đáy, ông ta sẽ không bao giờ có thể “lần sau tiếp tục đến” được nữa.

Ryo Motobu siết chặt thiết bị điều khiển trong tay.

Ông ta không biết ai đã hại Takeshi Motobu.

Theo những gì ông được biết, trước khi con trai biến mất ở trong tù, Ninh Chước là người tiếp cận gần nhất.

Ryo Motobu không biết có phải ông đang giận cá chém thớt hay không, nhưng như vậy thì có sao?

Không phải Takeshi rất thích người tên “Ninh Chước” đó à?

Vậy thì ông mượn đao giết người, giết chết Ninh Chước, giúp con trai có người bầu bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play