Với câu hỏi của Thiện Phi Bạch, Ninh Chước đích thân dẫn cậu đến chỗ đáp án.
Sau khi phân chia đồ ăn vặt và thay quần áo, Ninh Chước lái A Bố chở Thiện Phi Bạch ra ngoài.
Điểm đến của họ là một hang động bị khuất lấp trong một ngọn núi hoang khô cằn cách căn cứ 5km.
Thật ra không thể gọi là núi, nơi này đúng hơn là một mô đất trống được bồi lên thành núi.
Mô đất nằm trong một góc trên sườn núi, quay mặt vào vách đá.
“Phó giáo sư Tiết ở chỗ tôi cũng không hề rảnh rỗi.”
Ninh Chước dẫn Thiện Phi Bạch đến trước mô đất, anh nhấc một lớp cỏ khô màu vang lên, để lộ một hòn đá bên dưới.
Anh nhấn vào hòn đá bằng ngón trỏ tay phải.
Cơ quan được kích hoạt, mô đất tự động lật ngược lại.
Ninh Chước nói tiếp: “Ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều.”
Thiện Phi Bạch nhìn xung quanh và tìm thấy một cột thu lôi có hình dạng như cành cây với góc nghiêng 45 độ có chức năng âm thầm bảo vệ cho mô đất không bị sét đánh.
Sau khi mô đất được mở ra, một cơn gió lạnh thổi mùi hương lưu huỳnh lan tỏa.
Không gian ở đây không quá lớn, rộng khoảng 10 mét vuông, bức tường bên trong được bao phủ bằng một tấm thép đen có tác dụng ngăn chặn sự hấp thụ nhiệt và độ ẩm từ bên ngoài, đồng thời bảo vệ một chiếc lọ chứa đựng chất lỏng trong suốt có dung tích 600ml.
Bên trong là chất nổ hạng nặng phiên bản thứ 5, tên là CL-30.
Một lượng dung tích bằng một mặt đồng hồ cũng có thể dễ dàng làm nổ tung cả một tòa nhà.
Người đàn ông hiền lành ấy có bề ngoài không có gì gai góc nhưng lại có khả năng phát triển một loại vũ khí hạng nặng san phẳng cả một ngọn núi.
Mặc dù sau khi nghe yêu cầu của Ninh Chước, phó giáo sư Tiết cũng không đồng ý ngay.
Ông xoa mũi, cảm thấy hơi bối rối: “Có thể cho tôi biết mục đích của việc này là gì được không?”
Ninh Chước thẳng thắn thừa nhận: “Sau này tôi sẽ dùng nó để thổi bay nhà hát tưởng niệm Columbus.”
Phó giáo sư Tiết giật mình, hỏi: “… Cậu đánh bom ở chỗ đó làm gì?”
Ninh Chước đáp: “Khiến cho năm người đáng lẽ phải chết từ lâu tan xác.”
Phó giáo sư Tiết im lặng một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu.
Ninh Chước: “Ông không muốn?”
Phó giáo sư Tiết chỉnh lại kính, chậm rãi nói: “Không. Tôi từng nghĩ sự kiện Columbus ấy rất quái lạ – trường của tôi cũng có người tham gia chế tạo tàu Columbus. Tôi biết hệ thống vận hành của nó có một số tham số cụ thể, đáy tàu có thể tích gấp mấy chục lần tàu thường, trọng lượng chứa lên đến 6000 tấn, còn có máy radar dò khí tượng, đáng lẽ ra con tàu có khả năng né tránh được bão lớn, thậm chí dù không tránh khỏi thì con tàu vẫn có thể chống chọi thêm một thời gian nữa. Năm người sống sót kể rằng con tàu đã bị chìm xuống đáy biển, nhưng nếu đó là một cơn bão đủ mạnh để đắm cả tàu Columbus thì thuyền cứu sinh của họ cũng sẽ bị phá nát.”
Sau đó, ông tự giễu: “Mọi người đều nghĩ đó là phép màu. Tôi cứ nghĩ do tôi nghĩ nhiều.”
Ninh Chước biết ông đã đồng ý.
Sau đó, anh hỏi phó giáo sư Tiết: “Ông không sợ tôi lừa ông chế tạo chất nổ vì lí do khác à?”
Phó giáo sư Tiết ôn hòa mỉm cười: “Cậu Ninh, nếu cậu có lí do khác thì cậu sẽ không hỏi tôi như vậy.”
Vấn đề thuốc nổ đã được giải quyết, vấn đề tiếp theo là làm sao để cho nó nổ đúng thời điểm.
Trên đường về nhà cùng Ninh Chước, Thiện Phi Bạch ngồi ở ghế sau của motor, hai tay tự nhiên vòng lên trước ôm eo anh, phân tích: “Hệ thống an ninh của nhà hát quá phức tạp.”
Hệ thống an ninh ấy chằng chịt như một tấm lưới, có khả năng đề phòng mọi rủi ro có thể xảy ra.
Ninh Chước gật đầu: “Hệ thống an ninh có nhãn hiệu “Quần Phong”* gần như không có góc chết, được Interest sản xuất chung với hệ thống “Nhạn Trận”*, cả hai có thể tương tác và phối hợp cùng nhau trong vô hình, hầu như không có cách nào để lẩn tránh.”
*Raw 群蜂: đàn ong
*Raw 雁阵: trận địa của chim nhạn
Thiện Phi Bạch: “Đó là loại tải lên dữ liệu đám mây theo thời gian thực?”
Ninh Chước: “Đúng vậy.”
Thiện Phi Bạch tặc lưỡi.
Nhiệm vụ lần này khác hoàn toàn so với việc đối phó với Takeshi Motobu ở trong tù.
Họ hoạt động tự do trong khu vực nhà tù cao cấp của Ngục giam số 1 Stuart vì ở đó không có hệ thống camera giám sát.
Làm thế nào để đặt chất nổ vào vị trí là một vấn đề nan giải.
Ngoài ra, tìm cách đối phó với năm người sống sót kia cũng khá đau đầu.
Ninh Chước đã nhờ Lawyer Tuner điều tra năm người này, phát hiện tất cả đều là sát thủ chuyên nghiệp trong các tổ chức lính đánh thuê.
Rất khó để giải quyết năm người trong một lần.
Quả thực là rút dây động rừng.
Chưa kể không giống như Takeshi Motobu hay Rushkin, hai tên tội phạm khét tiếng, 5 người sống sót đều là nhân vật của công chúng với hình tượng anh hùng sáng sủa.
Có thể nói rằng rất khó để mà lật tẩy được họ.
Ninh Chước bất giác thở dài trong bầu không khí se lạnh cuối đông.
Trước đây, Ninh Chước đã nhiều lần đi dạo quanh khu Long Loan, vừa ngắm nhìn nhà hát hình con tàu nguy nga vừa suy tư.
Anh chưa bao giờ mua vé vào xem nhạc kịch vì muốn mua vé cần phải có căn cước công dân cấp B trở lên.
Ninh Chước có thể mua vé ở chợ đen để lẻn vào trong và quan sát địa hình.
Nhưng anh nhận thấy trong số năm người sống sót kia, tên Sanjay là một kẻ quá mức cẩn trọng.
Đi xem nhạc kịch thường xuyên, trở thành khách quen của nhà hát hiển nhiên sẽ khiến cho gã chú ý, chuyện này lại càng thêm phiền toái hơn.
Cũng may vé thăm quan viện bảo tàng tưởng niệm Columbus thì được bày bán cho toàn bộ công dân Ngân Chùy.
Ninh Chước đã từng đến đó vài lần, có một lần còn gặp một số học sinh vừa thăm quan vừa nói chuyện.
Đứng giữa một nhóm học sinh cao chưa đến thắt lưng mình, Ninh Chước nhìn mô hình con tàu Columbus với một ảo giác mơ hồ. Anh luôn cảm thấy con tàu chuyển động, trên boong tàu có một người phụ nữ lạnh lùng đứng nhìn.
Mái tóc của cô phấp phới theo làn gió biển, ánh trăng đọng lại trong đáy mắt cô.
Đó là một khung cảnh đẹp, nhưng đồng thời cũng là một ảo ảnh không thể xuất hiện.
Ninh Chước đứng yên một chỗ, để cho mọi người đi lại xung quanh mình.
Anh nghe thấy một đứa trẻ hồn nhiên nói với bạn bè: “Sau này tớ lớn, tớ cũng muốn ra ngoài biển khám phá như họ!”
Nhưng ngay lập tức những giọng nói trẻ con khác lần lượt trả lời:
“Ra ngoài đó để tìm chết hả?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới muốn rời khỏi đây bằng một con thuyền.”
“Cậu là con một trong nhà phải không? Nếu cậu đi thì cha mẹ cậu sẽ rất đau lòng.”
“Cậu đi đi. Sau đó cậu cũng sẽ có một bức ảnh được treo ở trong đây.”
Đứa trẻ ngây thơ với ước mơ hồn nhiên chỉ biết ngơ ngác đứng một chỗ, nhiệt huyết sôi trào cứ thế bị dập tắt.
Ở thành phố Ngân Chùy, ngay cả trẻ em cũng sống rất thực tế.
Những kẻ có ước vọng hão huyền đều bị chôn thây ở ngoài biển.
Sau nhiều năm, bảo tàng tưởng niệm này vô tình biến thành một vật tổ xấu xa của thành phố.
Nó đứng sừng sững ở một góc của thành phố Ngân Chùy, không một ai có thể bỏ qua sự hiện diện của nó.
Nó luôn nhắc nhở cho một thế hệ tuổi trẻ rằng mạo hiểm khám phá ra thế giới bên ngoài là một chuyện ngu xuẩn.
Con người nên ở lại trên đảo, từ đông đến hạ, từ sinh đến tử.
Muốn hủy diệt vật tổ này thì cần một quá trình dài.
Hai người đều có những suy nghĩ của riêng mình, suốt quãng đường không còn trò chuyện nữa.
Ninh Chước bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Thiện Phi Bạch nằm cuộn tròn trong chăn trên chiếc giường đôi mới mua.
Anh kinh ngạc nhìn về phía chiếc giường sô pha không được dùng tới.
Và anh cảm thấy bây giờ trong phòng đã có hai chiếc giường thì mỗi người có thể sử dụng một chiếc cho riêng mình.
Nhận ra được ý đồ của Ninh Chước, Thiện Phi Bạch lắc đầu quầy quậy, hiển nhiên không đồng ý với sự sắp xếp đó.
Ninh Chước lười nói chuyện với cậu, anh thay đổi lộ trình, đi thẳng đến chiếc giường sô pha cũ kỹ và nằm xuống, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng chỉ mười giây sau, anh nghe thấy có người nhón chân lên rón rén đến gần.
… Kĩ năng tiềm hành* tệ chết đi được.
*Raw 潜行: đi lén lút không cho người khác biết
Ninh Chước vừa xoay người, nhìn thấy một bóng đen có nhiệt độ ấm áp nhảy lên trên giường mình.
Ninh Chước bất lực phải đối mặt với Thiện Phi Bạch.
Mùi hương trên người của cậu ấm áp, dễ chịu, tươi mát như hương bưởi, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Ninh Chước muốn dùng chân đá văng cậu xuống giường thì Thiện Phi Bạch nhanh tay hơn, cậu ngay lập tức ôm chặt lấy anh, cúi đầu ngửi cổ anh như con chó con, sau đó kiêu ngạo tuyên bố: “Anh Ninh, hai chúng ta có mùi giống nhau nè.”
Bây giờ Ninh Chước mới nhận ra hai ngày qua Thiện Phi Bạch bận rộn sửa lại phòng, đồng thời cũng thay đổi toàn bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân của anh.
Cho nên cả hai đang dùng chung một loại sữa tắm.
Ninh Chước bị động chạm đến mức bụng hơi nóng lên, anh cảm thấy khó chịu nên lạnh lùng đuổi người đi: “… Cút về giường của cậu ngay.”
Thiện Phi Bạch hùng hồn: “Đây là giường của em mà. Em mang chăn mền qua đây hết rồi!”
Vừa nói, cậu vừa kéo chăn bông che khuất cả đầu, để cả hai nằm dưới tấm chăn, nhiệt tình hỏi: “Anh thấy ấm chưa?”
Ninh Chước không trả lời, trái tim quái dị hẫng một nhịp, sau đó liên tục đập nhanh khiến cho lồng ngực anh đau nhói.
Anh vươn tay túm lấy cánh tay Thiện Phi Bạch, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.
Thiện Phi Bạch ở trước mặt anh biểu hiện ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng Ninh Chước vẫn luôn cho rằng loại người như cậu sẽ không bao giờ có thể thuần phục được.
Đó không phải là ảo ảnh.
Ninh Chước đã có quá nhiều kinh nghiệm dạy dỗ Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch chỉ thích và làm bất cứ điều gì mà cậu muốn, vậy mà lại dễ dàng khơi lên ngọn lửa trong lòng anh, khiến anh dường như… không còn là chính mình.
Ở trước mặt Thiện Phi Bạch, Ninh Chước ẩn nhẫn như một con thú săn mồi chờ đợi đến ngày cắn phập vào điểm yếu của cậu, thắng thế cậu, kiềm chế cậu, áp đảo cậu, khiến cậu phải cúi đầu trước mình, khiến cậu phải ngoan ngoãn nghe lời mình.
Dường như chỉ làm được điều đó, Ninh Chước mới cảm thấy an tâm.
… Nhưng sau khi an tâm thì anh sẽ làm gì?
Ninh Chước cũng không biết.
Trong khi đối diện nhau, hai mắt Thiện Phi Bạch lập lòe phát sáng trong bóng tối: “Anh Ninh ơi.”
Ninh Chước: “Gì?”
Thiện Phi Bạch: “Lúc trước em có nói giao chuyện này cho em đi mà? Anh giao cho em đi.”
Ninh Chước: “… Cậu có kế hoạch?”
Thiện Phi Bạch tinh ranh cười: “Có. Em muốn phải quậy một trận thật lớn.”
Ninh Chước: “Lớn cỡ nào?”
Thiện Phi Bạch rướn người lên, phấn khích thì thầm bên tai anh: “Chọc thủng cả trời, được không anh?”
Cậu dùng thái độ ngoan ngoãn, nhu thuận để nói ra một lời lớn mật như vậy tạo nên sự tương phản vừa kỳ quái lại vừa quyến rũ khôn tả.
Cùng lúc đó, một ngọn lửa nóng bốc cháy trong lồng ngực Ninh Chước.
Như thể lời nói của Thiện Phi Bạch đã thực sự khơi dậy những cảm xúc vốn đã ngủ yên sâu trong trái tim Ninh Chước.
Bây giờ răng của Ninh Chước ngứa ngáy vô cùng, anh chỉ muốn cắn vào cổ Thiện Phi Bạch.
Anh cố gắng đè nén sự xúc động bất thường này, vỗ nhẹ vào mặt Thiện Phi Bạch: “Chọc thủng trời rồi cậu có quay lại được không?”
Thiện Phi Bạch gác chân lên người Ninh Chước, thản nhiên nói: “Vậy thì phải xem anh Ninh cho chị Mẫn Thu cung cấp cho em được bao nhiêu thông tin.”
Ninh Chước nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Mẫn Thu là một thợ cơ khí, cô vừa có tay nghề cao mà cũng vừa giỏi quan sát đời sống.
Cô cũng là một người rất hiểu chuyện, cô không ra ngoài làm phiền em gái của mình, lặng yên ngủ đông trong cơ thể của Mẫn Mân.
Cho nên kí ức của Mẫn Thu vẫn còn đọng lại ở sự kiện Columbus.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Thiện Phi Bạch như một cậu bé vui vẻ được đằng chân lân đằng đầu: “Anh, chúng ta về giường ngủ thôi. Cái giường này cứng quá, ngủ ở đây chắc em gặp ác mộng mất.”
Ninh Chước giơ chân chuẩn bị đá Thiện Phi Bạch thì cậu đã nhanh nhẹn lộn người bật dậy, thuận tay bế Ninh Chước lên: “Đi ngủ thôi!”
Cậu quên mất hai người đều có vóc dáng cao lớn.
“Rầm” một tiếng, đầu Ninh Chước đập vào trần nhà.
Con chó con hứng tình bị bộp hai bạt tay vào đầu cuối cùng cũng chịu dừng lại, bị ghét bỏ phải ngồi một mình trên giường sô pha.
Ninh Chước nằm trên chiếc giường đôi mềm mại, chừa đủ chỗ cho một người.
Nhắm mắt được một lúc, anh lại nghe thấy có tiếng chân rón rén đến gần.
Có người nhẹ nhàng nằm xuống giường, sau đó cẩn thận vùi đầu vào sau gáy anh và dụi hai cái như nhõng nhẽo lấy lòng.
Ninh Chước bị cậu làm phiền quá nhiều đến mức không còn sức lực phản ứng lại nữa, anh giả bộ ngủ rồi.
Giả bộ một lúc, anh lại thật sự ngủ.
Một đêm yên tĩnh.
Anh không nằm mơ thấy máu tươi, lửa cháy, thi thể hay những ánh mắt trách móc. Trong giấc mơ của anh chỉ có một con soi nhỏ liên tục chạy quanh người anh như đang tìm cách giữ anh lại.
…
Trong thời gian gần đây, những vụ nổ kì lạ liên tiếp xảy ra ở nhiều khu vực khác nhau.
Các địa điểm cháy nổ chủ yếu tập trung ở Hạ Thành và Trung Thành, những nơi có mật độ quản lý và giám sát thấp.
Thuốc nổ được sử dụng có chất lượng kém, lượng nổ tương đương một quả pháo lớn.
Những vụ nổ xảy ra ở những nơi vắng người.
Vụ nổ đầu tiên xảy ra bên trong một thùng container cũ rỉ sét nằm ở bến tàu, không có ai thiệt mạng, chỉ có bảo vệ canh giữ hoảng sợ.
Vụ nổ thứ hai diễn ra vào ba ngày sau đó.
Có một vụ nổ xảy ra trong một tòa nhà dân cư sắp bị phá bỏ vào lúc giữa đêm, phá hỏng toàn bộ cửa kính.
Một người đàn ông vô gia cư nhỏ bé đang nhặt rác gần đó tưởng là tiếng súng nên hoảng sợ la hét rồi bỏ chạy.
Vụ nổ thứ ba và cũng là vụ nổ cuối cùng tính đến thời điểm hiện tại đã gây xôn xao trên mạng internet ở Ngân Chùy.
Quả bom ấy bất ngờ phát nổ trong một thùng rác ở một công viên vào lúc giữa đêm.
Lúc đó có một đội cảnh sát Bạch Thuẫn đang đi tuần tra. Họ nghe thấy tiếng động nên đến nơi kiểm ra ngay lập tức, nhưng họ không bắt được kẻ đánh bom, chỉ bắt được một phi vụ mại dâm ngang nhiên quan hệ ở khu rừng bên cạnh công viên.
Cho đến nay, kẻ đánh bom chưa gây ra thiệt hại gì nặng nề mà chỉ gây nên những phi vụ giật gân, hầu hết những người dân ở Ngân Chùy cũng không quá sợ hãi và chỉ truyền tai nhau nghe như một câu chuyện kể đời thường.
Chỉ có một hai người tò mò hỏi: “Hình như vụ nổ đầu tiên xảy ra ở bến cảng tàu Columbus khởi hành năm xưa đúng không?”
Nhưng câu hỏi vô thưởng vô phạt này đã bị nhấn chìm trong những cuộc thảo luận hấp dẫn khác như kẻ đánh bom có phải một tên bệnh tâm thần ảo hay không. Câu hỏi ấy mờ nhạt, không bị chú ý giữa những cơn cuồng phong ồn ào khác.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】
Chuyên mục thảo luận đặc biệt:
Những vụ đánh bom hàng loạt gần đây khiến tôi nhớ đến thảm kịch của kẻ đánh bom “Crazy Craftsman”* 5 năm trước.
“Crazy Craftsman” là một cựu cảnh sát tài giỏi và được yêu mến của Bạch Thuẫn. Mắt phải của anh ta bị thương khi đang truy đuổi tội phạm, nhưng để tiết kiệm tiền, anh ta lại trang bị mắt giả kém chất lượng khiến cho những bộ phận khác trên cơ thể ảnh hưởng nghiêm trọng, buộc phải nghỉ việc sớm.
Nội tạng của “Crazy Craftsman” bị nhiễm trùng nặng khiến anh ta gặp khủng hoảng tinh thần. Sau khi vô tình giết chết vợ mình, anh ta đã phát điên, cầm bom tự chế đi ra ngoài đường, mặc kệ cam kết miễn trừ trách nhiệm đã ký kết trước đó, anh ta muốn cho nổ tung bệnh viện đã lắp mắt giả cho anh ta, gây nguy hại trầm trọng đến cuộc sống của mọi người xung quanh.
Mong mọi người hãy suy nghĩ cho sức khỏe của mình, hãy sử dụng tay chân giả chính hãng, có trách nhiệm với sức khỏe của bản thân và ủng hộ tác quyền của công ty Thụy Đằng bằng những hành động thiết thực nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT