Hành lang an ninh ở lối vào được thiết kế đặc biệt như một con đường dốc tối tăm, kéo dài đến tầng hai.

Máy quét hồng ngoại với mật độ cao được lắp đặt ở hành lang đã kiểm tra toàn bộ những người đi ngang qua với các đặc điểm: da, tóc, phụ kiện trên người, chỉ thiếu việc phanh thây mổ xẻ soi xét nội tạng bên trong của khán giả mà thôi.

Một giọng nữ máy móc vang lên thông báo: “Xin mời quý vị khán giả nhanh chóng chỉnh trang lại y phục và ổn định chỗ ngồi.”

“Nhà hát nghiêm cấm hút thuốc. Xin vui lòng không mang bật lửa vào trong.”

“Vui lòng không mang bất kỳ loại thức ăn, nước uống bên ngoài vào trong.”

“Nhà hát nghiêm cấm quý khán giả mang các vật sắc nhọn, dễ gây cháy nổ, khí nén và khí hóa lỏng, chất oxy hóa mạnh, các chất độc hại và truyền nhiễm, các chất phóng xạ, chất axit ăn mòn và những vật thể có khả năng ảnh hưởng đến sự an toàn cá nhân của người khác.”

“Nghiêm cấm mang vào vật dụng, hàng hóa có chiều dài và chiều rộng vượt quá 0,5 mét.”

“Quý khán giả đã cải tạo chân tay giả chỉ có thể mang các chi có chức năng bình thường vào nhà hát.”

“Cảm ơn quý vị đã hợp tác, chúc mọi người có một đêm nhạc tuyệt vời.”

Quy định được ban bố khá dài, hết “nghiêm cấm” này đến “nghiêm cấm” khác khiến người nghe ớn lạnh như thể sẽ có ai đó ném bom xuống và xóa sổ nhà hát bất kì lúc nào.

Khán giả bình thường không quá quan tâm đến những quy định này, họ đều nói cười, phớt lờ lời nhắc nhở.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch có kế hoạch khác nhưng mục đích lần này của họ chỉ là khám phá cấu trúc bên trong của nhà hát Columbus nên cả hai đến tay không, tâm trạng thoải mái.

Bước lên bậc cuối cùng của hành lang, Ninh Chước nhìn chéo xuống dưới qua một lớp cửa kính.

Ở đó, anh nhìn thấy Sanjay.

Bây giờ không có khán giả mới bước vào, gã đứng đó một mình, lấy khăn tay ra lau lòng bàn tay.

Đây cũng là một phép xã giao thông thường – lau sạch mồ hôi trên tay, đảm bảo lòng bàn tay luôn khô ráo, sạch sẽ.

Nhưng Sanjay lại lau tay một cách cẩn thận, tỉ mỉ, ngay cả những khoảng trống giữa các kẽ tay và móng tay cũng được lau chùi kĩ càng với thái độ nghiêm túc đến mức gần như lo âu.

Ninh Chước hơi nhướng mày, anh dời mắt, tiếp tục bước đi.



Sanjay đang tỉ mẩn lau chùi cơ thể thì cảm nhận có ai đó đang tiến tới từ phía sau mình khoảng 10 bước.

Vai của gã di chuyển theo tiềm thức, ngay lập tức trong đầu cũng mô phỏng chiến lược phản công.

Nhưng gã không quay lại.

Người đàn ông bước đến cũng biết Sanjay đã trở nên dị thường trong những năm gần đây.

Khi còn trẻ, gã sống bản lĩnh không bao giờ sợ hãi, nhưng bây giờ được sống tự do thì ngày một trở nên thận trọng hơn đến mức bán tín bán nghi mọi thứ.

Cho nên người đàn ông đứng cách Sanjay ba bước, hỏi: “Hôm nay có khách quan trọng à?”

Sanjay gấp chiếc khăn tay thành một chiếc vòng hoa thẳng thớm, nhét lại vào túi áo ngực bên phải: “Con gái út của tổng giám đốc Austin của Liên hợp Kiện Khang ở phòng VIP. Lytton đi đón rồi. Lần sau đến lượt anh.”

Người vừa mới đến là một trong năm người sống sót, tên là Haldan. Do có một phần tư là dòng máu Mông Cổ nên người này to cao, cường tráng, dù đã 40 tuổi nhưng vẫn uy nghiêm, bệ vệ. Khí chất không giống như một quản lý bình thường mà giống một tên côn đồ hung hãn.

“Ha.” Haldan nhún vai: “Lần sau đừng có gọi tôi, tôi ghét nhất là nói chuyện với đám cậu ấm cô chiêu yếu ớt đó, nhìn họ, tôi lại muốn giã một hai người, muốn nghe thử lúc sắp chết họ có la lối giống như mấy người khác không.”

Sanjay rùng mình, cảnh giác nhìn khắp nơi một vòng, xác nhận không có ai ở xung quanh liền trừng mắt khiển trách nhìn đối phương.

Haldan là một ngoại lệ trong số họ.

Bao nhiêu năm trôi qua, ai cũng trở thành những con người văn minh, đàng hoàng, chỉ có một mình gã vẫn nói chuyện như một tên sát nhân điên loạn.

Haldan vỗ vỗ vai Sanjay: “Sanjay à, tôi không hiểu nổi, rốt cuộc là cậu sợ cái qué gì vậy? Sợ ma hả?”

Gã sang sảng cười, lập luận hợp lý: “Họ đã chết ở trên biển từ đời nào rồi, không có la bàn, không có hướng dẫn, họ thậm chí còn không thể trôi về đây và không mò ra được nhà mình ở đâu!”

Sau đó, gã bật cười như thể vừa kể một câu chuyện cười dí dỏm.

Sanjay nhìn những bức phù điêu tinh xảo lượn sóng trên mặt đất, tâm trạng cũng dao động theo.

Càng lớn tuổi, càng trưởng thành hơn, nhưng càng lớn, gã lại càng không thể hiểu nổi.

Đặc biệt là khoảng một hai năm gần đây, Sanjay có cảm giác rằng gã chưa bao giờ thực sự bước xuống khỏi con tàu Columbus năm xưa.

Sanjay có cuộc sống rất tốt đẹp, tốt hơn nhiều so với 95% dân số còn lại của Ngân Chùy.

Nhưng gã cũng biết cuộc sống đó đã dùng thứ gì để đánh đổi.

11 năm trước, gã thuộc tổ chức lính đánh thuê chính phủ làm việc cho Liên hợp Kiện Khang.

Khác với những lính đánh thuê khác, gã là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành lính đánh thuê nên chưa từng sống một cuộc sống bình thường.

Nói đơn giản, gã là một sát thủ luôn ẩn mình trong bóng tối.

Lytton, Haldan, hai người sống sót còn lại là Kobayashi và Johnson cùng với ba người bạn đồng hành đã chết trên biển, tất cả đều có xuất thân giống nhau.

Họ đều đến từ những tổ chức lính đánh thuê được hỗ trợ từ các công ty lớn. Họ là những đứa trẻ mồ côi và là những kẻ giết người máu lạnh.

Chỉ ba ngày sau khi kế hoạch “Columbus” chính thức được hoàn thiện và triển khai, Sanjay đã được một giám đốc điều hành của Liên Hợp Kiện Khang gọi đến, yêu cầu thực hiện một “cuộc trò chuyện cá nhân” chưa từng có.

Trong lúc lo lắng, gã nhận được nhiệm vụ kì lạ:

Với tư cách là đội trưởng, gã phải đột nhập vào con tàu Columbus và thực hiện cuộc thảm sát trên con tàu vượt đại dương.

Khi đó, tàu Columbus còn chưa được đóng xong.

Sanjay không hỏi vì sao.

Gã bắt đầu giết người từ năm 14 tuổi. Gã biết rằng càng biết nhiều bí mật thì sẽ càng chết nhanh hơn.

May mắn là chỉ có ba người trong số họ chết trên tàu. Sau đó, họ gặp may và thành công quay về đảo mà không gặp nguy hiểm gì.

Giám đốc của Liên hợp Kiện Khang không bao giờ gọi gã đến một mình nữa và danh tính của gã đã bị xóa sạch. Gã từ một con chuột cống trong rãnh nước biến thành một người hùng ở thành phố Ngân Chùy – mặc dù “sự nghiệp còn dang dở”, gã vẫn được công nhận là một anh hùng.

Công bằng mà nói Sanjay biết rõ các công ty lớn không muốn những tên lính đánh thuê này quay về, tốt nhất là nên chết ở giữa đường.

Nhưng vì họ sống sót quay về nên họ cũng không có ý định ăn cháo đá bát. Chỉ bằng một cái phất tay, họ đã xây dựng một nhà hát tưởng niệm trên đảo và nhét 5 người sống sót vào đây.

Đối với Sanjay, nhà hát này chẳng khác gì một nhà tù được xây bằng vàng.

Là anh hùng, mọi người sẽ có những yêu cầu khắt khe đối với họ.

Họ phải khiêm tốn và thận trọng, phải đứng đắn và tao nhã, họ không được phép dâm ô phụ nữ, không được phép tham lam tiền của, bởi đây là những điều mà một anh hùng cần phải làm.

Kể từ khi có địa vị trong xã hội, họ càng trở nên nhạy cảm hơn, ngoại trừ được mời tham gia các bài phát biểu, cắt băng khánh thành, tham gia các bữa tiệc xã giao và hoạt động xã hội khác, họ sẽ không bao giờ được đặt chân ra ngoài.

Cứ như vậy, trong một cuộc sống hạnh phúc và ổn định, Sanjay ngày càng trở nên tách biệt hẳn với đồng loại, gã sợ chết hơn tất cả mọi thứ và bắt đầu sống như một con rết chui rúc trong hốc tối.

Những quan chức cấp cao đó đã già, nhưng nếu còn sống thêm một ngày nào, tất cả những gì họ có được trong tay đều sẽ bị những người đó lấy lại.

Năm xưa, Columbus băng mình qua sóng lớn để khám phá thế giới bên ngoài xa lạ nên cần mang theo vũ khí để đối phó với mọi hiểm nguy có thể xảy ra.

Bây giờ, Sanjay không cần dùng vũ khí nữa nhưng gã nôn nóng muốn xây nhà hát thành một pháo đài nguy nga, bệ vệ để có thể loại trừ mọi yếu tố có thể tác động đến mình.

Nhưng gã biết gã không thể nói những điều này cho Haldan – tên này là một kẻ mọi rợ như thú vật, chỉ biết sống cho qua từng ngày một.

Gã gượng gạo vẫy tay với Haldan và xoa bóp khóe miệng cứng nhắc vì cười mãi.

Sanjay trân quý cuộc sống của mình.

May mắn là so với những lão già ở các công ty lớn, gã vẫn còn trẻ.

Gã phải sống cho đến khi những người liên quan đến sự kiện đó biến mất hết, khi đó, gã mới có thể tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp đúng nghĩa.



Sự thật chứng minh, Ninh Chước khác hẳn người bình thường.

Anh chưa bao giờ đủ can đảm để “tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp”.

Khi những diễn viên trẻ tuổi trên sân khấu bắt đầu hát vang giai điệu trẻ trung, sôi nổi, phấn khích khi tàu giong buồm ra khơi thì Ninh Chước đã ngủ say.

Anh ngủ rất yên tĩnh, hô hấp đều và sâu, hàng mi dài rũ xuống khiến cho hai mí mắt càng thêm sâu, cởi bỏ bớt sự hung hãn ngày thường, trông anh đẹp tựa như tranh vẽ.

Thiện Phi Bạch không làm phiền anh, vì cậu biết Ninh Chước bình thường là mình đồng da sắt, nếu có thể ngủ thì nên cho anh ngủ thêm một chút.

Cậu lén lút dùng đầu ngón tay chạm vào người anh, lực đạo vừa phải, không có đánh thức Ninh Chước dậy.

Khi chạm đến dấu răng hình vòng tròn do chính mình để lại trên người anh, trái tim Thiện Phi Bạch khẽ run lên, trong lòng dâng trào ham muốn há răng tiếp tục cắn thêm một vòng nữa.

Nhưng đắn đo một lúc, cậu vẫn chịu đựng được.

Thiện Phi Bạch che miệng lại, ngáp dài như một con mèo lười biếng, nhìn những nam thanh nữ tú trên sân khấu đang dũng cảm chống chọi lại một cơn bão.

Cậu đã xem vở nhạc kịch này từ khi còn là một thiếu gia ở nhà họ Thiện.

Bây giờ cậu đã biết rõ nội dung bên trong, vở kịch sử thi hào hùng biến thành một vở hài kịch khó tả.

Cách họ năm hàng ghế có hai cặp mắt khác không hề nhìn lên sân khấu mà lại chằm chằm dõi theo nhất cử nhất động của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch rất nhạy cảm với ánh nhìn.

Nhận thấy bất thường, cậu quay đầu lại ngay lập tức.

Không may là trên sân khấu chợt xuất hiện “mặt trời”, bầu trời trong xanh thoáng đãng sau cơn giông.

Vì khung nền chói lóa, tất cả khán giả đều nheo mắt lại.

Thiện Phi Bạch đã mất mục tiêu.

Hai người nọ cũng cảnh giác hơn, không chú mục vào Ninh Chước và Thiện Phi Bạch nữa.

Hai tiếng rưỡi sau, giữa phông nền mặt trời rực rỡ do ánh đèn sân khấu tạo nên, năm người bị thương loạng choạng bò lên thuyền cứu sinh, nhìn về phía bờ Ngân Chùy ở phía chân trời.

Nam diễn viên thủ vai “Sanjay” bật khóc và thốt ra lời thoại cuối cùng: “Chúng ta đang về đến nhà rồi. Các bạn thân yêu của tôi ơi, các bạn có nhìn thấy không? Chúng ta sắp về tới nhà rồi.”

Giọng điệu của nam diễn viên dạt dào cảm xúc chân thành: “… Nhưng các bạn không còn nữa, nhà sẽ ở nơi đâu?”

Sau khi hạ màn kết thúc, Sanjay là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay.

Tiếng reo hò vang lên khắp cả hội trường cuối cùng đã đánh thức Ninh Chước, người hiếm khi chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh ngơ ngác nhìn xung quanh.

Khó có dịp nhìn thấy Ninh Chước như vậy, Thiện Phi Bạch nhân lúc đèn chưa bật sáng liền dùng má cọ lên má anh: “Ngủ đến nóng cả người.”

Ninh Chước mặt mũi vô cảm nhưng đầu óc vẫn còn mê man, không nhận thấy mình bị mạo phạm: “… Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Anh nhớ lại khi mình mất đi ý thức, tự hỏi tự đáp: “Ờ, cũng lâu.”

Ngay sau đó, anh nói tiếp: “Cậu nên gọi tôi dậy.”

Thiện Phi Bạch đứng dậy, liếc mắt nhìn về phía sau.

Khán giả đi xem đông đúc lũ lượt rời đi, bây giờ có tìm cũng không thể nhìn ra.

Cậu vừa nghĩ vừa đáp: “Anh nên ngủ thì hơn. Vì nội dung vở kịch rất kinh tởm.”



Dự báo thời tiết nói buổi tối không có mưa, nhưng khi họ bước ra khỏi nhà hát thì mưa axit như trút nước ở bên ngoài.

Trong không khí tràn ngập mùi vị chua và đắng nhẹ giống như nước muối bị hỏng.

Xe cá nhân có thể đỗ ở bãi đậu xe riêng của nhà hát, nhưng những phương tiện công cộng như taxi không người lái thì không được phép ở trên đảo.

Họ chỉ có thể đi bộ rời khỏi hòn đảo nhỏ.

Thấy mưa không thể tạnh trong thời gian ngắn, Thiện Phi Bạch chủ động chạy đi tìm ô. Trên đường đi, họ gặp Sanjay, do đó cũng thuận tiện mượn một chiếc ô đặc biệt từ đối phương.

Là một “người hùng”, Sanjay sống trong một thân phận khác nên cũng buộc phải tiếp thu và hòa nhập với môi trường mới, gã có phản xạ có điều kiện với những cử chỉ bao dung, hào hiệp, cho nên gã cũng thoải mái cho Thiện Phi Bạch mượn dù, đồng thời cũng cảm thấy chàng trai trẻ này có chút quen mắt…

Gã quá mẫn cảm với mọi thứ, dù là chi tiết dị thường nào xuất hiện gã cũng sẽ không bỏ qua.

Sanjay cười hỏi: “Trước đây cậu đã từng đến xem “Tàu đắm” rồi sao?”

Thiện Phi Bạch cười cười gật đầu, nói thêm: “Lần này tôi dẫn bạn trai đến!”

Sanjay tạm yên lòng, nở nụ cười đôn hậu với Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch tung tăng quay lại, khoe chiếc ô mới vừa mượn được, xoay một vòng điệu nghệ cho Ninh Chước xem như một con công đực.

Ninh Chước: “… Chỉ có một cái?”

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn gật đầu như một con chó con, ánh mắt chân thành: “Em vất vả lắm mới mượn được đó. Đi thôi?”

Trời tối, mưa nặng hạt, trên mặt biển dâng lên một lớp sương mù mờ ảo bị ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.

Vì tình thế bắt buộc nên Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đi chung một chiếc ô, do cả hai đều cao lớn nên phải ôm sát vào nhau để đi.

Ninh Chước đột nhiên hỏi: “Sao vừa rồi cậu lại cọ má vào mặt tôi?”

Thiện Phi Bạch bối rối hỏi: “Em không được làm vậy ạ?”

Ninh Chước nhìn cậu một lát, cảm thấy câu trả lời này quả thực không thành thật chút nào, anh chuẩn bị nói thì Thiện Phi Bạch lại nhanh nhảu áp má vào mặt anh: “Em cọ nè.”

Ninh Chước: “…”

Anh nhanh chóng nhéo lỗ tai Thiện Phi Bạch xoay cậu một vòng.

Thiện Phi Bạch la oai oái nhưng tay vẫn cầm chặt chiếc ô: “Đau! Anh Ninh ơi đừng đừng đừng! Mưa tạt vô người anh bây giờ!”

Ninh Chước chỉ trừng phạt nhẹ nhàng, khi bỏ tay ra, đầu ngón tay anh lại cảm thấy ngứa ngáy lạ kì, anh vô thức xoa vành tai mềm mại của mình hai cái.

Thấy Thiện Phi Bạch mếu máo xoa phần tai đỏ bừng vì đau, Ninh Chước cảm thấy vui vẻ lạ.

Trên đường về, Ninh Chước vẫn là người lái xe.

Khi chạy đến một ngã tư trong trung tâm thành phố, Ninh Chước bất ngờ nhìn thấy Lâm Câm trên màn hình quảng cáo lớn.

Lâm Cầm hiếm khi cởi băng đeo mắt, bây giờ hắn để lộ đôi mắt có đồng tử khắc kí hiệu màu vàng và một nửa gương mặt trên.

Gương mặt của hắn quả thực rất ấn tượng.

Đeo băng, trông hắn như một tên lập dị.

Nhưng khi gỡ băng ra, mọi vết sẹo và khuyết điểm trên gương mặt ấy lại như bị xóa nhòa, ai cũng cảm thấy thương xót và tiếc nuối vô ngần khi nhìn hắn.

Nội dung ghi hình ở trong một buổi họp.

Với tư cách là đội trưởng đội đặc nhiệm 930, Lâm Cầm đang công bố kết quả điều tra của đội.

Ninh Chước chỉ nghe được một câu:

“… Ryo Motobu nói ông không biết gì về hành tung của Takeshi Motobu nên đã tự nguyện từ chức CTO của công ty Thụy Đằng…”

Giây tiếp theo, đèn đỏ bật sáng.

Ninh Chước nhắm mắt, đạp ga.

Thiện Phi Bạch tò mò: “Anh không muốn nghe tiếp sao?”

Ninh Chước không quay đầu nhìn cậu: “Đừng nói với tôi là cậu không cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta.”

Thiện Phi Bạch uốn cong lưỡi, làm phồng một bên má: “Từ trong nhà hát đã có người theo dõi rồi.”

Cậu hỏi: “Là ai vậy?”

Ninh Chước trả lời đơn giản: “Không biết.”

Đây là một lời nói thật.

Anh từ chỗ tối bước ra ánh sáng, hiển nhiên sẽ trở thành mục tiêu quan sát của nhiều thế lực khác.

Tình thế đã trở nên phức tạp hơn nên họ cần phải hành động cẩn thận hơn nữa.

Nhưng chỉ với vài chữ vừa rồi cũng đủ để Ninh Chước nắm bắt được một thông tin quan trọng:

Takeshi Motobu đang mất tích, dưới kế hoạch của Ninh Chước, đã trở thành hung thủ đã lẻn vào trụ sở chính của Bạch Thuẫn và giết chết Rushkin.

Trong ván cờ này với các quan chức cấp cao, Takeshi Motobu đã thua thảm hại.



Cùng lúc đó, Ryo Motobu không xem buổi họp báo phát sóng trực tiếp có liên quan đến mình.

Ông ta cầm một tấm danh thiếp ảo màu xanh và chơi một bản nhạc buồn trong một con hẻm vắng người ở Hạ Thành.

Cánh cửa đáp lời và mở ra.

Điều chờ đợi ông ta không phải là sự đón tiếp nồng hậu mà là một khẩu súng lục nhỏ dí sát vào đầu.

Trong khoảng thời gian này, Ryo Motobu suy kiệt tinh thần và ngày càng hốc hác hơn. Thân hình vốn gầy gò ốm yếu teo tóp lại như một thanh củi khô.

Ông ta không hề cảm thấy kinh ngạc, chết lặng mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Lawyer Tuner?”

Hôm nay Lawyer Tuner là một chị gái cao ráo xinh đẹp, cô một tay cầm súng, một tay cầm túi che mắt, khóe mắt sắc bén nhìn người đứng trước cửa: “Ryo Motobu, ông biết chúng tôi không phục vụ người của Thượng Thành mà nhỉ? Người của Thượng Thành bước qua cánh cửa này sẽ chết ngay tại chỗ.”

Ryo Motobu thản nhiên lạ thường: “Tôi không phải người Thượng Thành nữa. Hôm nay tôi đã từ chức, nhà ở cũng đã bị Thụy Đằng tịch thu, có thể nói tôi là một công dân cấp thấp.”

Lawyer Tuner mỉm cười.

Cô là một nhân cách Lawyer Tuner thích những trò chơi khăm.

Nếu Ryo Motobu không bị con trai liên lụy, đột nhiên bị mất hết danh tiếng tiền tài, trở thành một công dân cấp thấp ở Ngân Chùy thì ông ta không đủ tư cách để gặp mặt Lawyer Tuner.

Ryo Motobu cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn phục tùng nhưng trong lòng nổi sóng với nỗi đau đớn âm ỉ khôn nguôi.

Đứa con trai lớn của ông đã cắt đứt quan hệ với ông.

Vì ông ta quá thiên vị Takeshi Motobu nên một chút tình cảm cha con còn lại với đứa con trai lớn cũng bay biến sạch.

Đứa con trai lớn cũng không nhận được gì từ cha của mình cho nên cũng dứt khoát cắt đứt quan hệ sạch sẽ.

Nửa đời làm lụng bỗng chốc như công dã tràng trong một đêm, ông ta từ công dân cấp A trở thành một kẻ lang thang không có nơi để về, điều này khiến cho ông gần như uất hận đứa con trai thứ mà ông cưng chiều suốt bao năm qua.

Khác với đứa con cưng dâm dục của mình, ông ta luôn cố gắng bảo vệ sức khỏe của bản thân để sống thật lâu.

… Vừa đau khổ lại vừa thất vọng.

Ông ta không muốn để lộ bộ dạng suy yếu của mình trước mặt người ngoài, cho nên chỉ có thể run tay lấy lọ thuốc đau tim ra, lộc cộc nuốt xuống vài viên thuốc, trong cổ họng rầm rì: “… Làm ơn hãy giúp tôi một chuyện.”

“Tìm con trai của ông?” Lawyer Tuner xua tay: “Đó là chuyện khi ông còn là công dân cấp A. Những vấn đề liên quan cũng không được chấp nhận.”

Ryo Motobu nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác đành phải đổi lựa chọn: “Vậy tôi sẽ đổi.”

Ông ta ngẩng đầu: “… Lawyer Tuner có biết Thiện Phi Bạch của Bàn Kiều không?”

Lawyer Tuner giật mình nhưng không nói gì.

Ánh mắt Ryo Motobu lập lòe chấn động: “Tôi muốn có được quyền kiểm soát xương sống của cậu ta. Chỉ một lần thôi cũng được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play