Thợ cơ khí Mẫn Thu và em gái Mẫn Mân lớn lên ở làng Đậu Phụ.

Làng Đậu Phụ có tên gọi mong manh, yếu ớt nhưng lại kiên cố, vững chắc không thể lay chuyển.

Có khoảng 950 ngàn người chen chúc nhau sinh sống trong một ngôi làng có diện tích khoảng 0.5km vuông.

Nơi này hỗn loạn, phức tạp như một mê cung, nếu là người vùng khác đến chắc chắn sẽ bị lạc ngay. Từ sáng đến tối, ngôi làng lúc nào cũng ồn ào, tràn ngập tiếng trẻ con khóc, tiếng cãi vã của các cặp vợ chồng, tiếng chửi bới thô lỗ và cả tiếng tán tỉnh, yêu đương nhau.

Ngôi làng thuộc phạm vi quản lý của chợ đen, là khu vực “không ai quản lý” mà cảnh sát Bạch Thuẫn cũng lười đặt chân đến.

Hai cô gái là song bào thai nhưng lại trông không giống nhau.

Không biết mẹ ruột của hai người là ai, cũng không rõ cha ruột có phải người ở đây hay không.

Khi lớn lên, Mẫn Mân nghe hàng xóm tọc mạch mới biết được xuất thân của mình.

“Cha” của hai người là một bác sĩ chợ đen có tính cách tệ hại, 10 mấy năm trước, một gái điếm ôm hai đứa trẻ còn trong tã lót đem bỏ đến trước cửa nhà bác sĩ, ngang ngược yêu cầu bác sĩ phải nhận nuôi hai đứa trẻ vì 10 tháng trước ông đã mua cô một đêm.

“Cha” hiển nhiên không chịu nhận, hai bên cứ thế cãi cọ qua lại, cuối cùng cô gái điếm chiến thắng, bỏ hai đứa trẻ lại và kiêu ngạo rời đi.

Cô gái điếm lựa chọn người có học thức và có điều kiện tốt nhất trong số những khách hàng của mình.

Người cha bác sĩ của hai người hùng hùng hổ hổ chửi bới, cong lưng đánh giá hai gương mặt trẻ sơ sinh đỏ ửng khóc lóc trong tã lót.

Vì điều kiện hạn chế nên bác sĩ dự định chỉ mang đi một đứa.

Nhưng hai chị em này lại như tâm linh tương thông với nhau, bế đứa nào lên thì đứa còn lại liền gào khóc thật to.

Cuối cùng, cảm thấy quá phiền phức, bác sĩ lầm bầm lầu bầu mắng chửi một tiếng, phải bế cả hai đứa trẻ lên, đá thật mạnh vào cửa như phát tiết hết bực tức. Một tiếng rầm vang lên, khung cửa rung lắc, bụi bay mù mịt.

Mẫn Mân và Mẫn Thu lấy họ theo bác sĩ xấu tính là họ Mẫn.

Bác sĩ Mẫn xem cả hai như hai người học việc, như những người bạn, như những đối tượng để chuyện trò và phàn nàn về cuộc sống, để vượt qua thời gian nhàm chán chứ không phải hai cô con gái của mình.

Cho nên hai người họ xem như không có cha, không có mẹ, mà chỉ có nhau.

Mẫn Mân thích học y, từ lúc còn chưa cao bằng cái bàn, cô bé đã kiễng chân lên, quan sát chăm chú gương mặt của bác sĩ Mẫn đang khéo léo truyền máu cho bệnh nhân.

Mẫn Thu thì đi theo hàng xóm —— làm người học việc và giúp đỡ cho một nữ thợ cơ khí mạnh mẽ với mái tóc xoăn.

Mẫn Mân chính thức tiếp quản công việc của cha khi vừa tròn 16 tuổi.

Ông không hút thuốc, làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, ăn uống lành mạnh nhưng bất hạnh mắc bệnh ung thư phổi.

Bác sĩ Mẫn biết không thể trị khỏi, ông cũng giống như những bệnh nhân nan y khác ở làng Đậu Phụ, bình tĩnh tiếp nhận và để căn bệnh xâm chiếm mình.

Vào cuối đời, ông đeo ống thở oxy ngồi bên cạnh Mẫn Mân, quan sát cô bé khám bệnh, đôi khi vừa ho vừa đưa ra lời khuyên cho cô.

Một ngày nọ, sau khi Mẫn Mân hoàn toàn tự lập hoàn thành một cuộc giải phẫu, cô bé quay người, phát hiện bác sĩ Mẫn lặng lẽ ngồi đó và qua đời.

Bác sĩ Mẫn là một người làm việc nghiêm túc, tính khí cáu kỉnh, trong đời chưa bao giờ mỉm cười với hai cô bé, nếu hai người sai phạm thì cũng không thương tình vì hai người là con gái nên bỏ qua mà càng mắng chửi thậm tệ hơn.

Nhưng ông cũng chưa bao giờ để cho hai cô bé sống thiếu thốn, luôn sẵn sàng dạy dỗ, chăm lo cho hai người, trước khi chết cũng để lại căn phòng nhỏ đủ để cho hai người tiếp tục sinh sống.

Hai cô bé trẻ người non dạ tự mình bươn chải hiển nhiên cũng gặp một ít kẻ phá đám lưu manh.

Nhưng hai chị em lại kết hợp với nhau, biến cuộc sống trở nên rực rỡ, náo nhiệt hẳn lên.

Mẫn Thu trầm mặc kiệm lời nhưng tính khi hung hãn có thể đánh đấm, khi xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.

Mẫn Mân miệng lưỡi sắc bén, nói chuyện không mích lòng ai. Cô có thể kết bạn với nhiều người bạn tốt, cũng không dè bỉu, kiêng kỵ một ai, ngoài ra nghề nghiệp “bác sĩ” này là một nghề quan trọng không thể thiếu ở làng Đậu Phụ, cho nên cô vẫn không bị đào thải.

Mẫn Mân là một người có học thức cao, ban ngày cô bé sẽ cải trang thành một người làm nghề khác để tránh những cuộc kiểm tra đột xuất, đến tối thì đóng cửa, ngâm nga xào rau nấu cơm, mỗi ngày trôi qua đều sinh động, vui vẻ.

Còn Mẫn Thu lại hiếm khi ở nhà vì cô bé sẽ sang nhà hàng xóm sửa chữa các thiết bị điện tử từ sáng đến tối.

Cô sẽ mang một hộp dụng cụ khổng lồ trên lưng, mặc một bộ quần áo lao động đầy dầu mỡ và đi vòng quanh trong phạm vi 0.5km vuông.

Công việc của Mẫn Thu có tính chất khác hoàn toàn so với Mẫn Mân.

Khi mặt trời còn chưa ló dạng, cô bé đã phải bắt đầu công việc của mình và chỉ về nhà khi đêm đã khuya.

Hai chị em hiếm khi gặp nhau.

Khi Mẫn Thu rời đi, Mẫn Mân vẫn đang ngủ.

Khi Mẫn Thu quay về, Mẫn Mân đã lên giường ngủ.

Cho đến khi đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào gò má cô bé hai lần, Mẫn Mân đang say giấc mới cảm nhận được điều gì đó và mơ màng nói: “Cơm trong nồi… chị nhớ ăn nhanh khi còn nóng.”

Mẫn Thu không nói gì, ôm em gái rồi tự mình đi lấy đồ ăn.

Đôi khi, nếu không có việc để làm thì hai chị em sẽ dành chút thời gian rảnh rỗi với nhau.

Nhà của họ thực sự rất nhỏ, phần lớn không gian đã được sửa chữa để chứa nhiều đồ hơn.

Hai cô bé chen chúc nhau trên một chiếc giường, khi trời lạnh, làn da sẽ cọ xát với nhau qua lớp áo sơ mi ngắn tay tạo ra những tia tĩnh điện nhỏ.

Sau khi Mẫn Mân ghi chép sổ sách xong, cô bé sẽ đối đầu trên bụng của Mẫn Thu, bắt đầu đếm doanh thu mấy tháng qua của mình như một con hamster ăn uống no say cuộn tròn người đếm số thức ăn còn lại của mình.

Mẫn Thu đang đóng một chiếc thuyền nhỏ từ những tấm sắt và những mảnh vụn nhặt được, thấy em gái nằm lên người, cô bé cúi đầu nhìn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tóc em chưa khô.”

Mẫn Mân vặn vẹo cổ, không quan tâm: “Lát em làm.”

Mẫn Thu không giống Mẫn Mân, cô bé là người theo phái hành động.

Cô bé lấy một chiếc máy sấy cũ ra.

Chiếc máy sấy chắp vá vài lớp băng dính nhưng vẫn còn có thể dùng được.

Trong luồng gió ấm nóng thoảng mùi nhựa, Mẫn Mân gật gù và thầm nhủ: Cuộc sống tốt đẹp.

Cô bé đề nghị: “Chị ơi, mình mua một cái máy sấy tóc mới nha.”

Mẫn Thu đáp: “Đừng lãng phí.”

Mẫn Mân giơ thẻ tiết kiệm trong tay: “Chúng ta kiếm được tiền rồi mà.”

Mẫn Thu nói: “Chưa đủ, chị muốn tiết kiệm nhiều hơn.”

Mẫn Mân mỉm cười: “Chị với em đều tham tiền nha.”

Mẫn Thu nói: “Tiết kiệm để cho em xài. Chị không cần.”

Mẫn Mân trợn mắt: “Chị, ham muốn hưởng thụ vật chất của chị thấp quá vậy? Ngoài mấy cái dụng cụ, linh kiện kia chị không muốn mua cái gì khác nữa hả?”

Mấy năm qua, sau khi người thầy cơ khí của cô chết vì ngộ độc rượu, Mẫn Thu sống khắc khổ hơn. Cô bé không trang điểm hay mua quần áo, cô chỉ cần ánh nắng, nước và không khí là đã đủ để sống.

Mẫn Thu nói: “Chị không muốn mua gì cả.”

Mẫn Mân vươn tay, ôm lấy cổ chị: “Không cho, chị nghĩ nhanh thứ chị muốn mua đi, em sẽ mua cho chị.”

Lần này, Mẫn Thu suy nghĩ một lúc lâu, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Mẫn Mân: “Chị muốn… ra thế giới bên ngoài.”

Mẫn Mân có tính cách hoạt bát, hướng ngoại nhưng lại không có ý định ra thế giới bên ngoài.

Cô tò mò nghiêng đầu: “Chị ra thế giới bên ngoài để làm gì?”

Mẫn Thu không nói gì, cô nhìn ánh trăng trên trời – mọi cửa sổ ở làng Đậu Phụ đều có thể đón lấy luồng sáng mỏng manh này.

“Cửa sổ của chúng ta nhỏ quá.” Mẫn Thu nói: “Chị muốn được tự do nhìn ngắm ánh trăng.”

Tim Mẫn Mân đập thình thịch, sau khi nghĩ một lúc, cô vỗ tay, đứng dậy và mang dép chạy ra ngoài.

Đi mất một tiếng đồng hồ.

Khi cô quay lại, nửa người thò vào trong, tắt đèn phòng ngủ.

Mẫn Thu, người đang đeo kính bảo hộ và sửa chữa một chiếc máy hát, tia lửa điện bay tứ tung, phải quay người lại trong bóng tối.

Cô nhìn thấy em gái mình đang đứng trước cửa với một chiếc đèn lồng bằng giấy trong tay, cả người em gái được bao bọc trong một lớp ánh sáng dịu nhẹ tựa ánh trăng.

Mẫn Mân tươi cười rạng rỡ: “Chị, em hái trăng cho chị xem nè!”

Mẫn Thu nở nụ cười hiếm hoi.

Mẫn Mân cũng cười.

Nhưng sau cuộc trò chuyện đêm nay, Mẫn Thu biết em gái không giống như mình.

Cô không thể ở lại đây cả đời được.

Quả nhiên, một năm sau, kế hoạch “Columbus” được triển khai.

Kế hoạch “Columbus” thực chất là một chuyến đi xa được một nhóm sinh viên đại khởi xướng, đây là hoạt động gây quỹ công khai cho tất cả công dân ở Ngân Chùy.

Ban đầu, các công ty lớn cho rằng đây là một ý tưởng táo bạo, hay ho của nhóm sinh viên nhiệt huyết dư thừa năng lượng cho nên không quá quan tâm, không ngờ số tiền quyên góp ngày một nhiều hơn với tốc độ tăng trưởng chóng mặt.

Chỉ sau một tuần, số tiền quyên góp đã đủ để đóng một con tàu du hành thực sự.

Hòn đảo nhỏ bé này đã trói buộc quá nhiều tâm hồn tự do.

Họ sẵn lòng khám phá đến những vùng đất xa xôi khác, hoặc gửi gắm khát vọng này cho những người bản lĩnh hơn giúp họ được đi xa hơn để nhìn ngắm.

Dù có thể những gì đang chờ đợi họ phía trước là những điều xa lạ, chưa biết, thậm chí là cái chết.

Mẫn Thu đã đăng ký tham gia.

Mẫn Mân không ngạc nhiên.

Sau khi biết tin, cô cũng không khuyên can Mẫn Thu mà còn thức cả đêm.

Sáng ngày hôm sau, khi Mẫn Thu chuẩn bị xuống giường, Mẫn Thu ôm chị gái từ phía sau và nhẹ nhàng gọi: “… Chị ơi.”

Mẫn Thu giật mình, giọng nói dịu dàng: “Sao?”

“Em rất muốn biết chị đang nghĩ gì.” Mẫn Mân áp đôi má ấm áp vào lưng chị gái: “Cho nên chị đi xa đến đâu đi chăng nữa, chị nhớ quay về nha. Em muốn thấy chị được nhìn ngắm thế giới, cũng muốn thấy chị được ngắm ánh trăng.”

Mẫn Thu không nói gì, cô vòng tay qua, nhẹ nhàng xoa đầu em gái.

Từ đó về sau, Mẫn Thu rất hiếm khi về nhà.

Là một thợ cơ khí, cô cũng tham gia xây dựng con tàu Columbus.

Do đó Mẫn Mân cũng mới biết được rằng chị gái mình không chỉ có thể sửa chữa những vật dụng bình thường hằng ngày.

Mà chị vốn là người sinh ra dành cho máy móc, đồng thời là một con người thuộc về tự do.

Khi Columbus thực sự ra khơi, toàn bộ Ngân Chùy đều phấn kích, reo hò, dường như đứa con mà họ dành toàn bộ sức lực cuối cùng đã thành hình.

Ngay cả người dẫn chương trình “Bản tin Ngân Chùy” cũng khóc lóc, nói năng lộn xộn vì quá xúc động.

Sự hứng khởi, hào hứng, mong chờ tràn ngập mọi ngóc ngách ở thành phố Ngân Chùy.

Thành phố vô hồn được thổi một làn gió mới tràn đầy sức sống nhờ một chiếc tàu.

Con tàu Columbus có tổng cộng 35 thành viên thủy thủ đoàn, tất cả đều là những người trẻ tuổi được tuyển chọn kĩ càng, trong đó có Mẫn Thu.

Vào ngày khởi hành, Mẫn Mân lần đầu tiên rời khỏi làng Đậu Phụ để tiễn chị gái lên đường.

Nhưng số người đưa tiễn vượt xa sự tưởng tượng của cô.

Ở bến tàu cách tàu Comlumbus 100 mét, con đường phía trước cô đã bị đám đông chen lấn chặn lại khiến cô không thể chen vào nổi.

Giữa đám đông đang vui mừng phấn khởi, Mẫn Mân cởi áo khoác, hét to lên và vẫy chiếc áo trên cao, cố gắng làm cho mình trông bắt mắt hơn.

Cô vừa khóc vừa hét: “Chị ơi, chị nhớ quay về! Chị phải quay về! Em chưa được ngắm trăng! Chị phải về để kể cho em!”



Mẫn Thu bắt đầu hành trình này với ý thức rằng cô sẽ chết.

Sau khi cuộc hành trình bắt đầu, cô đã bắt đầu sử dụng một chiếc hộp lưu trữ tự chế giúp cô có thể tải dữ liệu và sao lưu ý thức cá nhân của mình.

Đây là một dạng công nghệ đã có từ lưu ở thành phố Ngân Chùy, nhưng nó phi đạo đức nghiêm trọng và gần như tương đương với việc cố gắng giúp bản thân bất tử và nhân bản chính mình nên công nghệ này chỉ được lưu hành ở chợ đen và trong giới quan chức cấp cao.

Mẫn Thu suy nghĩ rất đơn giản.

Đại dương đầy rẫy hiểm ngụy Ngay cả khi con tàu không gặp thiên tai như giông gió, xoáy nước hay rạn san hô, họ vẫn có khả năng không tìm được vùng đất nào trước khi cạn kiệt thức ăn, nước uống và năng lượng.

Trước khi lên đường, cô đã biết điều này, và mọi người trên tàu cũng biết rằng đây là một hành trình đi đến cái chết.

Nhưng chỉ cần ý thức của cô không biến mất, cô vẫn sẽ có cơ hội để Mẫn Mân biết được thế giới như thế nào trong mắt mình.

Có một vầng trăng sáng khác ở trên biển, và vào một ngày nào đó, họ có thể ở bên nhau và cùng nhau trải qua thời khắc đó.



Nghe đến đây, Thiện Phi Bạch hơi nhướng mày.

Cậu nắm bắt ngay trọng điểm: “Vì sao con tàu đó lại bị đắm?”

Ninh Chước cười lạnh một tiếng.

Chính phủ thông báo rằng tàu Columbus bất ngờ gặp một cơn bão lớn.

Theo lời kể của 5 thủy thủ đã vượt cạn và quay về Ngân Chùy sau trải nghiệm cận kề cái chết, họ cảm thấy mình không thể đánh bại được sức mạnh của tự nhiên dù đã cố gắng hết sức.

Hầu hết mọi người đều đã chết trong cơn bão đó, nhưng một số người khác may mắn hơn đã trốn thoát và sống sót nhờ thuyền cứu sinh.

Thảm kịch đau buồn này đã làm tan nát trái tim của những người thân có thành viên trong đoàn thủy thủ và đập vã hoàn toàn niềm tin được dong buồm ra khơi của tất cả người dân ở Ngân Chùy.

Kể từ đó, không một ai đề cập đến việc đóng một con tàu khác để thực hiện chuyến hành trình vượt biển mới.

Không một ai có thể chịu đựng được sự thất vọng mà mất mát tang thương như vậy một lần nữa.

Và cũng không một ai biết rằng hộp ý thức của Mẫn Thu cũng quay trở lại theo đoàn thuyền của những người sống sót.

Trước khi chết, cô đã tải những kí ức cuối cùng của mình vào ổ cứng, mang nó quay về thông qua một chiếc máy bay không người lái tự chế chạy bằng năng lượng mặt trời và có chức năng dẫn đường tự động.

Chiếc hộp đã thoát khỏi cơn bão, những con hải âu tấn công và mọi điều xui xẻo khác. Nó đã được cố định rằng sẽ bay vào trong khung cửa hẹp ở làng Đậu Phụ, giao cho Mẫn Mân.

Trong ký ức của Mẫn Thu được ghi chép lại, những ngày ấy đều là những ngày nắng đẹp.

Vào hôm xảy ra biến cố cũng như vậy.

Dưới ánh mặt trời rạng ngời, Mẫn Thu đi ngang qua boong tàu và chuẩn bị bảo trị thiết bị trang bị hằng ngày.

Cô nhìn thấy một thuyền viên to cao và một thuyền viên yếu ớt hơn đang đứng cạnh nhau ở mạn tàu. Hai người đang cùng nhau hút thuốc, có vẻ như cả hai có quan hệ rất tốt.

Dường như Mẫn Mân đã hết những thuộc tính xã giao của Mẫn Thu từ trong bụng mẹ nên cô không chào hỏi họ, im lặng và tiếp tục con đường của mình.

Người to cao hút xong một điếu lại lấy ra một điếu khác, mò mẫm trên người một lúc mà không tìm thấy bật lửa đâu, người đó nghi hoặc hỏi: “Gì vậy?”

Người nhỏ con hơn chủ động đút tay vào túi, có vẻ như định cho người kia mượn bật lửa.

Người to cao đút tay vào túi, nhận lòng tốt của đối phương, đứng đó chờ đợi với tâm trạng thoải mái.

Giây tiếp theo, một con dao được rút ra từ trong túi của người nhỏ con, nó đâm thẳng vào trong tim của người to cao.

Cuộc tấn công diễn ra bất ngờ đến nỗi người to cao không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào.

Sự hoang mang của người to cao còn lớn hơn cả nỗi đau, người này há mở đôi môi khô khốc, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất.

Người đàn ông nhỏ con xoa mũi xin lỗi, sau đó người này xúi xuống, dùng hai tay nắm lấy ống quần và thắt lưng của người to con, dồn sức ném thẳng đối phương xuống biển.

Tiếp theo, người đàn ông nhỏ con nhặt điếu thuốc đẫm máu lên, ngậm vào trong miệng và bước đi thật nhanh.

—— Và cứ như vậy, một cuộc chiến đẫm máu đáng sợ không thể lường trước đã chính thức bắt đầu giữa đại dương mênh mông, trên con tàu biệt lập và bất lập mang tên Columbus.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】

Ngày hôm nay trong lịch sử:

Ngày 19 tháng 12 là ngày tàu Columbus chìm sâu dưới đáy đại dương.

Chúng ta sẽ luôn tưởng nhớ 30 thủy thủ đoàn anh dũng đã hi sinh và luôn ghi nhớ 5 thủy thủ đoàn dũng cảm, kiên cường đấu tranh quay về từ cõi chết.

Phóng viên của chúng tôi đã phỏng vấn một trong những người sống sót là Sanjay, hiện đang là quản lý của Nhà hát Columbus.

Sanjay cho biết: “Tôi luôn nhớ các bạn của mình và sẽ luôn nhớ tên của từng người. Thật vinh dự cho tôi khi được làm việc tại nhà hát này. Nhìn nhà hát, tôi có cảm giác như mình vẫn đang ở trên Columbus, cùng mọi người sóng vai chiến đấu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play