Tim Ninh Chước đập thình thịch, anh vô thức nhìn Thiện Phi Bạch, nhận ra cậu cũng đang nhìn mình.
Anh xoay đầu: “Nghe nói tên đó hay hứng tình lắm. Nếu có nhu cầu thì mày có thể giải quyết giúp hắn, không cần phải tìm đâu xa.”
Kim Hổ ngây người, nghĩ thầm mặt mũi chỉ đẹp đẽ khi cái miệng đó biết câm mồm.
Vì tư tâm, Kim Hổ không muốn Ninh Chước và Takeshi Motobu gặp nhau.
Cho nên hắn lạnh nhạt nói: “Không đi thì thôi, để tao nói lại.”
“Đi chứ.” Ninh Chước bỏ tay cầm điện tử xuống: “Tao không thích đắc tội khách hàng.”
Kim Hổ: “…” Ai con mẹ nó là khách hàng của mày, đó là khách hàng của tao, mày muốn cướp khách hả?
Chỉ một từ “khách hàng” của Ninh Chước đã khiến cho Kim Hổ lầu bầu lẩm bẩm suốt cả quãng đường, không biết Takeshi Motobu gọi Ninh Chước đến để làm gì.
Ninh Chước vẫn bình tĩnh, đi thẳng đến phòng y tế.
Phòng y tế của khu nhà tù cao cấp hiển nhiên không giống như bình thường, nơi này được xây dựng theo thiết kế của phòng tổng thống. Trong phòng có lò sưởi đốt bằng gỗ thông, không khí trở nên ấm áp và khô ráo, dễ chịu.
Takeshi Motobu nằm trên một chiếc giường lớn, trông sung sức, khỏe mạnh, không có dấu hiệu bị thương.
Trên môi gã có một vết cắt sáng màu, sau khi bôi thuốc đã khép lại, vết thương được bao phủ bởi một lớp thuốc màu hồng.
Sau quá trình sơ cứu không cần thiết, bác sĩ xác nhận Takeshi Motobu không nuốt mảnh thủy tinh nào và chỉ bị thương nhẹ ở vùng ngoài.
Bôi thuốc xong, vết thương cũng không còn đau nữa.
Đó là một chuyện tốt.
Takeshi Motobu có vẻ ngoài không ưa nhìn, mặt mũi không sáng sủa như công tử bột nhưng thân thể thì đúng là của một công tử nhà giàu liễu yếu đào tơ, sợ đau sợ khổ, nếu trên người khó chịu liền không thể tập trung để suy nghĩ bất kì chuyện gì.
Từ trước đến nay Ninh Chước luôn ghét mùi thuốc, đi đến trước giường bệnh của Takeshi Motobu cũng chỉ lãnh đạm cúi đầu chào và không nói gì.
Thiện Phi Bạch, kẻ đứng sau hai vụ tai nạn bất ngờ nho nhỏ dành cho Takeshi Motobu, thẳng thắn nhìn gã với vẻ mặt tò mò như trẻ con.
Ánh mắt của Takeshi Motobu chủ yếu dừng ở trên người Ninh Chước, gã lướt mắt từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân.
Cuối cùng, gã mở miệng: “Tôi có nghe Kim Hổ nói về anh, đúng là không tệ.”’
Ninh Chước tiếp nhận lời khen: “So với tên đó thì đúng là tốt hơn thật.”
Kim Hổ cúi đầu và trừng mắt.
Takeshi Motobu: “Sao anh lại vào tù?”
Ninh Chước: “Đánh người.”
Takeshi Motobu: “Tôi muốn lí do thật.”
Ninh Chước: “Không tiện tiết lộ.”
Takeshi Motobu nhìn chằm chằm Ninh Chước như muốn moi móc bất kì thông tin gì đó từ mặt của anh: “Là chuyện bí mật à?”
Ninh Chước: “Bí mật.”
Takeshi Motobu tựa lưng vào chiếc gối mềm mại thoải mái rồi thở dài: “Đã là bí mật thì tôi sẽ không hỏi. Tôi biết lính đánh thuê mấy người có quy tắc riêng. Vậy bây giờ tôi sẽ thuê hai người bảo vệ tôi. Hai người nhận đơn hàng này không?”
Khi Kim Hổ được yêu cầu gọi Ninh Chước đến, trong lòng hắn đã có dự cảm không tốt.
Bây giờ nghe được lời của Takeshi Motobu, hắn rùng mình và không dám ngẩng đầu lên. Gương mặt hắn đau nhừ như bị ai tát.
Điều này tương đương với việc trực tiếp phê phán và phủ định năng lực của họ.
Nhưng đúng là một mình Ninh Chước đã nấu gỏi cả bốn người họ vào tối hôm qua.
Dù không phục đi chăng nữa thì Kim Hổ thực sự bị đánh bại.
Ninh Chước bình tĩnh nhìn Takeshi Motobu: “Bên cạnh cậu đã có người, còn thuê tôi làm gì?”
Takeshi Motobu cười, để lộ hàm răng vàng ệch.
Vì gã không phải một thằng ngu.
Từ khi nhóm Ninh Chước vào khu nhà tù cao cấp, gã thường xuyên gặp xui xẻo.
Nếu hai chuyện đầu miễn cưỡng xem là tai nạn bất ngờ thì đến chuyện thứ ba đã là một kế hoạch muốn giết chết gã.
Tối hôm qua, Takeshi Motobu cũng thông qua những kênh liên lạc khác biết được rằng bốn tên lính đánh thuê bảo vệ mình tự khơi mào khiêu khích Ninh Chước, cuối cùng thua thảm hại.
Đối với một người bình thường khi biết có khả năng có hai tên lính đánh thuê có năng lực nhắm đến, mà lính đánh thuê bảo vệ mình lại không có khả năng chiến thắng một trong hai tên kia thì hiển nhiên sẽ sợ hãi đến mức mất ngủ.
Nhưng Takeshi Motobu không sợ.
Thậm chí gã còn nghĩ đến việc gọi Ninh Chước đến, cười nói: “Anh biết đấy, hai ngày nay tôi đã gặp nhiều chuyện kì lạ, sự an toàn của tôi gặp vấn đề. Cho nên tôi muốn tuyển thêm người có năng lực để tôi có thể an tâm ngủ ngon.”
Ninh Chước nhìn chằm chằm vết thương kết vảy trên miệng của gã, không nói gì.
Với khoảng cách gần như thế này, Takeshi Motobu có thể nhìn kĩ gương mặt của Ninh Chước, cuối cùng bị bộ dáng của anh thu hút hết tâm trí.
Trong lúc đang trầm trồ với tình yêu say đắm với cái đẹp, gã hỏi: “Trùng hợp thật đó, từ khi hai người vào đây, vì sao xung quanh tôi luôn xảy ra chuyện kì lạ vậy nhỉ?”
Đối với sự nghi ngờ rõ ràng này, Ninh Chước bình thản trả lời: “Cậu không tin tưởng tôi mà còn muốn thuê tôi?”
Takeshi Motobu dựa đầu vào giường, một tay chống cằm, vẻ mặt hứng thú nhìn Ninh Chước mà không hề hoảng sợ: “Không phải tôi không tin, hai người vừa vào đây, ngồi còn chưa nóng đít đã lao vào hành động thì mọi chuyện rõ như ban ngày còn gì.”
Takeshi Motobu có suy tính riêng.
Có thể hai người đã gây ra vụ tai nạn bất ngờ như chậu hoa rơi hay rò rỉ điện.
Nhưng chuyện thủy tinh trộn với thức ăn thì không phải bút tích của họ.
Chân sai vặt của Takeshi Motobu không chỉ có riêng nhóm Kim Hổ mà còn một số khác hoạt động âm thầm.
Kết quả điều tra của Kim Hổ kết hợp cùng với những bằng chứng phụ cho thấy hai người đều ở trong phòng giam cả ngày, không có thời gian hay cơ hội thực hiện thủ đoạn xấu xa như vậy.
Nói thẳng ra, hai người Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đều có sức mạnh và khả năng bỏ thủy tinh vào thức ăn của Takeshi Motobu, cho nên gã sẽ không cho phép ở trong bóng tối.
Giữ cả hai ở bên cạnh một cách công khai là cách tốt nhất để theo dõi và kiểm soát họ.
Gã nói những lời thật lòng với giọng điệu bỡn cợt: “Tôi thuê anh bảo vệ tôi vì điều đó vừa tốt cho anh, vừa tốt cho tôi. Tôi có thể ăn uống yên bình, còn anh thì kiếm được tiền; nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì các anh phải chịu trách nhiệm, không phải công bằng lắm sao, ha ha.”
Ninh Chước đút tay vào túi, cúi đầu suy nghĩ một lát.
Anh thẳng thắn, trả lời với giọng điệu rõ ràng và quả quyết: “Được. Nhưng giá nhận đơn rất đắt.”
Gã chưa bao giờ lo lắng về chuyện tiền bạc trong đời.
Takeshi Motobu tin rằng mọi mâu thuẫn trên đời đều có thể giải quyết được bằng tiền.
Sở dĩ gã phải ngồi tù không phải vì gia đình không đủ tiền, mà là vì sau khi cân nhắc thiệt hại, gã chỉ cần tạm thời trở thành “một phạm nhân tâm thần”, giả bộ ở trong tù một thời gian sẽ giúp công ty thu được nhiều lợi ích hơn, đồng thời gã có thể tránh những rắc rối khác đối với truyền thông. Đây là phương thức thuận tiện và thực tế nhất.
Nếu không, chỉ vì vài sinh mạng đê tiện kia thì cũng không đủ khả năng tống gã vào tù làm gì.
Tiền là vạn năng, nhưng nó cũng không giúp Takeshi Motobu hết căm thù người phụ nữ đã tiết lộ bộ mặt thật của gã cho truyền thông.
Gã nghi ngờ người phụ nữ đó đã nhận tiền từ người khác, cố tình đột nhập vào nhà gã để chọc tức gã.
Sau đó, người phụ nữ đó biến mất không một dấu vết.
Điều này càng củng cố thêm suy đoán của Takeshi Motobu.
Trước khi vào tù, gã đã nhờ cha tìm ra người phụ nữ dám vạch trần gã, giữ cho cô ta sống thật tốt để sau khi ra tù, gã sẽ từ từ chăm sóc.
Nhưng cha gã nói rằng đó chắc chắn là âm mưu của một người muốn hãm hại công ty Thụy Đằng, cho nên người phụ nữ không có lí do gì để sống sót sau khi nhận mệnh làm công việc bẩn thỉu như vậy.
Có khả năng người phụ nữ đó đã chết rồi.
Nếu tiếp tục cuộc điều tra, một ai đó có ý định nghiêm túc muốn đào bới tới tận cùng thì sẽ khơi mào thêm một làn sóng rắc rối khác.
Biết cha nói đúng nên lửa giận trong lòng gã bị nghẹn ứ.
Sau khi vào tù, để khuây khỏa tâm tình, gã thuê nhiều gái điếm có ngoại hình giống người phụ nữ đã thọc một dao sau lưng gã. Không chỉ quan hệ mà gã còn tìm mọi cách đánh đập những người phụ nữ đó đến khi họ chỉ có thể lê lết dưới đất, la hét cầu xin sự thương xót.
Nghĩ đến đây, Takeshi Motobu lại chuyển sự chú ý về phía Ninh Chước, cố gắng dùng sắc đẹp để xoa dịu sự bất an mãnh liệt trong lòng: “Anh Ninh Chước, xin mời ra giá.”
Ninh Chước quay mặt nhìn Kim Hổ: “Cậu ta ra giá bao nhiêu? Giá của tôi ít nhất cũng phải đắt hơn giá đó.”
Nghe xong, Kim Hổ tức giận.
Takeshi Motobu cười giải thích: “Tên này là nhân viên lâu năm, khác.”
Gã suy nghĩ một lúc rồi nói: “50 ngàn, đủ chưa?”
Kim Hổ chưa kịp sửng cồ lên thì hai mắt gã đã đỏ hoe vì ghen tị.
Đó là tiền lương cả một năm của hắn!
Ai mà ngờ rằng Ninh Chước lại lắc đầu: “66 ngàn.”
Lí do của anh rất chính đáng: “Không phải cậu muốn mọi chuyện được an ổn suôn sẻ sao? 66 ngàn chỉ là để cầu may thôi.”
Ninh Chước càng phản đối gã, Takeshi Motobu lại càng yêu anh hơn, gã nhìn không thể dời mắt.
“Tôi muốn mọi thứ xung quanh phải thật sạch sẽ và không còn ai đe dọa tôi nữa.” Takeshi Motobu nói với đôi mắt rực lửa: “Anh hiểu không?”
“Chỉ ở đây thôi.” Ninh Chước bổ sung thêm một điều kiện: “Cậu sẽ ra tù sớm hơn tôi, tôi còn có việc khác phải làm ở đây, cho nên tôi sẽ bảo vệ cậu cho đến ngày cậu ra tù.”
Takeshi Motobu quyết tâm tạo điều kiện thuận lợi cho thỏa thuận, còn Ninh Chước thì không tỏ vẻ kiêu ngạo hay tự phụ gì.
Cho nên hai bên thuận lợi lập thỏa thuận ngay lập tức.
Thiện Phi Bạch đứng phía sau tiếp thu mọi thứ, trong đầu nảy số liên tục, cậu đoán ra được một số điểm mấu chốt, hàng mi dài rũ xuống, giả vở câm điếc, không bình luận gì.
Takeshi Motobu yêu cầu nhóm Ninh Chước về phòng dọn đồ đạc, ngày hôm sau có thể chuyển đến “phòng nhân viên” với điều kiện sống tốt hơn, giống như phòng của Kim Hổ và những người khác là phòng đơn.
Ninh Chước không đồng ý, sau khi thương lượng đòi phòng đôi thì dẫn Thiện Phi Bạch rời khỏi phòng y tế.
Kim Hổ không dám dị nghị, nhìn theo hướng hai người Thiện Ninh vừa rời đi chỉ biết mấp máy môi mà không nói gì.
Nhẫn nhịn vài phút, cuối cùng hắn vẫn phải hỏi: “Anh… Thật sự muốn dùng Ninh Chước?”
Takeshi Motobu nhắm mắt, thưởng thức mùi bạc hà thanh mát trên người mĩ nhân còn sót lại. Khi mở mắt ra, gã nhìn thấy gương mặt không cạo râu của Kim Hổ thì khó chịu.
Gã tiếp tục nhắm mắt, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối qua tấm chăn: “Tao biết mày muốn nói gì. Chẳng lẽ anh ta muốn dọa tao, tống tiền tao bằng cách dọa giết tao nên tao phải trả tiền để mua bình an của mình hả? Tao để anh ta tống tiền là được. Có bao nhiêu đâu?”
Takeshi Motobu im lặng một chút, gã lạnh băng nói: “Tốt nhất đừng để tao tìm thấy chứng cứ gì. Chờ tao ra khỏi đây, anh ta còn ở trong tù thì tao có rất nhiều cách hành hạ anh ta.”
Kim Hổ run rẩy trong lòng, sự ghen tị đối với Ninh Chước hóa thành mây khói.
“Cố gắng ở chung với anh ta. Không được sự cho phép của tao thì đừng có táy máy làm chuyện ngu xuẩn.”
Takeshi Motobu nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, chợt nhớ đến một việc: “À, đi hỏi thăm đi, cảnh sát Bạch Thuẫn sáng nay đến tìm tao có chuyện gì.”
Kim Hổ ân cần “dạ” một tiếng, đầu óc nào có nghĩ đến mệnh lệnh cuối cùng của Takeshi Motobu.
Vì hắn vẫn còn nghĩ về câu nói kia.
Kỳ quái.
Lúc trước Kim Hổ định đổ lỗi cho Ninh Chước về sự cố chậu hoa để hắn không cần phải gánh hậu quả.
Nhưng cho đến khi Takeshi Motobu nói rằng muốn giết chết Ninh Chước, hắn mới nhận ra bản thân hắn cũng không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.
Kim Hổ không biết cảm giác khó chịu này đến từ đâu. Hắn ngơ ngác bước ra khỏi phòng y tế rồi chợt nhận ra:
—— Mẹ nó, còn không phải do Ninh Chước nói mình là đồ hèn sao?
…
Trên đường về phòng, Thiện Phi Bạch sóng vai đi cùng Ninh Chước, cậu thấp giọng nói, đảm bảo không có người thứ ba nghe thấy: “Anh ơi, hình như không giống với kế hoạch của chúng ta.”
Ninh Chước không nghiêng đầu qua: “Cậu sợ à?”
Thiện Phi Bạch mỉm cười: “Đâu có. Em thấy thú vị.”
Ninh Chước nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt của cậu rất thành thật, không giống như đang nói dối, trong lòng hài lòng gật đầu.
Trở về phòng, anh lấy thiết bị liên lạc đã tắt tiếng ra kiểm tra, thấy Kim Tuyết Thâm đã gọi cho mình tới 5 cuộc.
Ninh Chước không quan tâm, anh nằm lên giường, lấy mu bàn tay che mắt lại.
Cho đến bây giờ, mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ dù đôi khi có một vài biến cố nho nhỏ xuất hiện.
Tiến triển tiếp theo sẽ như thế nào còn phụ thuộc vào năng lực của Lâm Cầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT