*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng còi báo động giờ giới nghiêm vang vọng khắp ngõ ngách, một ánh đèn ô tô màu trắng đâm xuyên qua màn đêm tối đen như lưỡi lê, chiếc xe đánh vòng một con đường dài bao quanh bức tường rồi lao thẳng lên một vách đá kiên cố.

“Toàn thành phố sẽ bắt đầu giờ giới nghiêm trong vòng nửa tiếng nữa!”

“Yêu cầu người dân không được phép lang thang bên ngoài, nhanh chóng quay về nơi ở hợp pháp càng sớm càng tốt.”

“Nếu không, các bạn sẽ tự gánh lấy hậu quả! Tự gánh lấy hậu quả!”

Thông báo “Tự gánh lấy hậu quả” liên tục âm vang trong thung lũng, dội thẳng vào hai bên tai.

Cuối cùng, chiếc xe bán tải cũng dừng lại trước một khối đá núi lửa màu đen to lớn trên đỉnh núi.

Khối đá có hình dạng như một khối tròn không đồng đều, một phần đầu bị chìm xuống dưới đất giống như một thiên thạch huyền ảo từ trên trời rơi xuống ngọn núi này.

Ninh Chước hạ cửa sổ xuống, đặt bàn tay trái đầy hình vẽ henna lên khối đá sẫm màu cao bằng nửa người ở bên cạnh.

Hệ thống cơ quan ngay lập tức được khởi động, khối đá núi lửa bắt đầu chuyển đổi theo một góc kì lạ.

Một con đường kim loại kéo dài vô tận chợt xuất hiện trước mắt anh khi khối đá xoay chuyển.

Quang phổ xanh và vàng được khảm trên mặt đất không ngừng nhấp nháy và lan rộng, tạo ra một con đường kéo dài cho Ninh Chước.

Hai hàng chữ lớn được sơn trên vách tường hai bên đường:

Ra vào an toàn.

Không được phép vào trừ khi được mời.

Chiếc xe vừa chạy vào, khối đá núi lửa lại bắt đầu xoay chuyển về vị trí cũ như một con thú bằng đá lẳng lặng ngủ yên, nuốt chửng ánh đèn pha màu đỏ sau đuôi xe.

Xe bán tải vừa tiến vào lối đi thì hệ thống an ninh đột ngột báo động.

“Cảnh báo, cảnh báo, chiếc xe này không phải là xe của căn cứ, yêu cầu kiểm tra, yêu cầu kiểm tra!”

Ngay giây tiếp theo, một đường màu đỏ tượng trưng cho lời cảnh báo từ lốp xe lan dài về phía trước, tạo thành một mảng lớn như chữ giáp cốt, bao phủ cả hai bên vách tường như những sợi dây leo.

Những chiếc lồng ẩn giấu sau vách đá lần lượt được kích hoạt, chúng rũ xuống theo hai bên vách tường. Bên trong là ánh sáng đỏ âm u, mờ mịt đầy rợn người che lấp toàn bộ đường hầm.

Cách đó vài trăm mét, một cyber thẩm phán* cao gần hai mét từ trên cao giáng xuống, lơ lửng giữa con đường, tay phải cầm một cái đầu hổ bằng sắt, tay trái cầm một quyển sách pháp luật, đôi mắt lạnh lẽo phát ra ánh sáng đỏ nhìn chằm chằm về phía chiếc xe bán tải đang chạy tới.

*判官 (phán quan): chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết

Vách tường bao bọc xung quanh nở bung những bông sen bằng sắt, bên trong là những khẩu súng bằng đồng, có cả nỏ và mũi tên kim loại.

Nhiều cơ quan khác có mô hình như những dị thú trong Sơn Hải Kinh* đang ẩn sâu trong vách tường, âm thầm chờ đợi được phát động.

*山海經 (Sơn Hải Kinh): một quyển sách cổ của Trung Quốc tổng hợp những tri thức địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí.

Trong đường hầm liền vang lên tiếng cảnh cáo của nhân viên: “Ai? Trả lời ngay lập tức! Trong vòng 3 giây không khai báo thì…”

Ninh Chước đau đầu vì tiếng chuông báo động ầm ĩ, anh thò đầu ra khỏi cửa sổ, mất kiên nhẫn quát: “Đường Khải Xướng! Cho nó câm họng lại!”

Nghe thấy giọng của Ninh Chước, nhân viên ngoan ngoãn, khúm núm như chim cút: “Dạ, anh Ninh, em tắt máy ngay.”

Mọi chuyện khôi phục như cũ.

Trên đỉnh núi, khối đá núi lửa vẫn sừng sững một mình như thể đã tồn tại ở đây tự ngàn xưa.

Ngọn hải đăng từ phương xa quét một luồng sáng về phía trụ sở của “Henna”.

Khi quét đến tận cùng, ánh sáng cũng không thể bao phủ được khối đá mà chỉ soi rọi được phần bề mặt dưới chân của nó đang hiện lên một bức tranh.

—— Một đóa hoa Henna đang nở rộ.

Ngôn ngữ của loài hoa này có nghĩa là “Đừng chạm vào tôi”.



Ninh Chước đi dọc theo con đường kim loại chìm trong ánh đèn neon đến một tầng lầu có con trỏ màu đỏ phát sáng kí hiệu “Tầng ngầm 16” thì anh dùng hình xăm để quẹt, sau đó tiến sâu vào trong.

Anh bỏ chiếc bán tải lại bên cạnh một chiếc xe y tế, sau đó anh xuống xe, mở cốp sau của xe y tế, lạch cạch kéo một chiếc cáng ra ngoài. Anh cố định Thiện Phi Bạch nằm trong xe, bước vào xe và nhấn nút của máy liên lạc: “Mẫn Mân, phòng cấp cứu tầng 16, ba phút nữa đến nơi.”

Anh thấy hơi thở của Thiện Phi Bạch cực kì yếu ớt, ý thức cũng không còn tỉnh táo nên anh thuận tay tát thẳng vào mặt chàng trai: “Tỉnh cho tôi!”

Bên kia vang lên tiếng quần áo sột soạt: “Ai vậy?”

Ninh Chước nhảy xuống xe, đẩy xe cáng đi: “Em còn hai phút rưỡi.”

Một tiếng chửi “mẹ kiếp” vang lên trong bộ đàm rồi kết thúc cuộc gọi. Không còn âm thanh nào nữa.



Những cánh cửa điện tử bao phủ bằng những họa tiết mạch điện màu xanh nhạt lần lượt mở ra trước mặt Ninh Chước.

Trong không gian chỉ có tiếng bánh xe của chiếc cáng di chuyển trên nền đất đầy nhàm chán.

Ninh Chước vừa đẩy xe cáng qua một khúc xua thì đụng phải một người đàn ông.

Người này mặc áo sơ mi quần đùi, tay cầm chổi đang dọn dẹp.

Nghe thấy tiếng di chuyển phía sau, người đàn ông khẽ mỉm cười, đang định quay người thì bị chiếc cáng tông mạnh vào người.

Người này phản ứng rất nhanh, Ninh Chước còn chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã lắc mình một cái, cáng cấp cứu chỉ vụt ngang qua eo.

Ninh Chước túm lấy chiếc giường phẳng, hét lên: “Tránh ra!”

Người đàn ông tựa lưng vào tường nhìn Ninh Chước rời đi.

Người này khoảng 37, 38 tuổi, tuy không cao nhưng dáng người được chăm sóc kĩ lưỡng nên trông bóng lưng chỉ khoảng 20.

Gương mặt của người đàn ông khá ưa nhìn, nhưng đường nét bình thường, kiểu tóc bình thường nên trông tổng thể lại bình thường đến mức nhạt nhẽo, dễ dàng bị lãng quên ngay sau khi nhìn thấy.

Tuy nhiên đằng sau cặp kính đen to sụ là một đôi mắt tinh anh, sáng sủa.

Người đàn ông chớp mắt, cau mày phàn nàn: “Bất lịch sự.”

May mắn là Ninh Chước vẫn giữ lí trí không đá vào đống rác mà người đàn ông vừa quét dọn.

Người này gom lại đống rác rơi vãi, sau đó chợt nhận ra điều gì thì hét lên với Ninh Chước đã đi xa: “Này, cậu đang khiêng ai đi đấy?!”

Ninh Chước không có thời giờ trả lời đối phương.

Khi anh vừa đến cửa phòng cấp cứu, bên ngoài đã có người đợi sẵn.

Thanh niên này là trợ lý của Mẫn Mân, Ninh Chước không nhớ rõ tên nhưng có nghe Mẫn Mân thường gọi là Tiểu Văn.

Tiểu Văn bị vẻ mặt nặng nề của Ninh Chước ảnh hưởng, cậu bỏ qua luôn cánh tay nát bét của anh, nhanh chóng nhận lấy cáng cấp cứu: “Chị Mẫn Mân đang chờ ở trong, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tụi em cần hiểu thêm tình huống cụ thể để ơ cái đéo ——!”

Thanh niên nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt không còn máu của Thiện Phi Bạch nằm trên cáng cứu thương như muốn đục một lỗ trên mặt cậu.

Ninh Chước lau miệng, nuốt một ngụm máu tanh xuống: “Chưa chết.”

Tiểu Văn thận trọng hỏi: “Vậy tụi em phải cho cậu ta chết?”

Ninh Chước lạnh lùng liếc nhìn.

“Chúng ta trực tiếp giết thì đúng là không ổn nhỉ?” Tiểu Văn chỉ chỉ trỏ trỏ: “Hay mình ném cậu ta vào trong núi, thần không biết…”

Ninh Chước: “Tôi muốn người còn sống.”

Tiểu Văn nhanh nhạy nuốt nửa câu sau lại: “Dạ vâng! Chị Mẫn Mân, bệnh nhân tới!”

Cậu đẩy cáng cứu thương vào phòng cấp cứu.

Cửa còn chưa đóng lại, Ninh Chước đã nghe thấy một tiếng chửi to từ bên trong: “Má nó! Sao lại là thằng này?!”

Nhưng so với Tiểu Văn thì cô hiểu mình cần phải làm gì, cho nên không chạy ra ngoài hỏi lại.

Ninh Chước nhờ cô đến đây để kiểm tra thương thế của đối phương, cô không nghi ngờ về tính toán của Ninh Chước đối với vết thương này.

Nhưng khi trực tiếp đối diện với vết thương nghiêm trọng như thế, tuy đã có chuẩn bị trước nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.

Cô đánh máy gọi toàn bộ các bác sĩ ở “Henna” đến.

Ninh Chước ngồi bệt xuống trước cửa phòng cấp cứu, cảm nhận một sự mệt mõi, não nề từ sâu trong người đang từ từ lan ra.

Nhưng Ninh Chước không cho phép nó nhấn chìm mình. Anh buộc phải đứng dậy, đi về phía bên kia hành lang.

Anh biết Mẫn Mẫn sẽ phải thức trắng cả đêm.

Trong thời gian này, anh cũng có việc cần phải làm.

Một mình Ninh Chước đi sâu vào trong căn cứ rồi biến mất.

Anh biến mất trong căn cứ suốt hai tiếng đồng hồ.

Hai tiếng sau.

Đèn đỏ trong phòng cấp cứu vụt tắt, làn hơi thuốc khử trùng nồng nặc bốc lên, một bóng người cao lớn vừa cởi áo vừa bước ra ngoài.

Mẫn Mân, vừa là một bác sĩ y khoa vừa là một thợ sửa chữa cơ khí, đang mặc một chiếc váy đen bó sát người, phần eo được khoét rỗng khoe trọn đường cong mĩ miều.

Ninh Chước ngồi trước cửa phòng cấp cứu như chưa từng rời đi.

Anh ngậm một cây kẹo mút trong miệng, tập trung liếm mút.

Viên kẹo trong suốt kêu lách tách vui tai trong miệng anh.

Anh nhìn Mẫn Mân, hỏi: “Sao rồi?”

Mẫn Mân ngồi xuống bên cạnh anh, đáp: “Bọn em đã nắm chắc cậu ta trong tay rồi. Anh nói đi, anh muốn cậu ta sống như thế nào?”

Ninh Chước: “”Sống như thế nào”?”

Mẫn Mân: “Đốt sống thứ hai và thứ tư bị gãy, tủy sống vẫn ổn. Muốn khỏe hẳn thì nên thay xương cột sống, khoảng nửa tháng là có thể đi lại bình thường. Không muốn khỏe thì trả cậu ta về nhà, về “Bàn Kiều”* ấy, hay chỗ nào cũng được.”

*磐桥: Bàn (tảng đá) + Kiều (cầu)

Cô khoanh tay, bình thản nói: “Chỉ cần tủy sống của cậu ta gặp vấn đề trên đường đi đến đây thôi thì nửa đời còn lại của cậu ta là nằm liệt giường một cách cao quý rồi, như vậy càng đỡ phiền phức cho chúng ta.”

Là một bác sĩ, cô có lí do chính đáng cho sự bình thản ấy.

Ở thành phố Ngân Chùy, tất cả bệnh viện đều là bệnh viện tư nhân.

Những người tài trong lĩnh vực y học sẽ được đưa thẳng vào hệ thống y tế hiện có sau khi được đào tạo chuyên môn.

Công dân phải đóng tiền bảo hiểm y tế đắt đỏ, sử dụng thẻ bảo hiểm gắn liền với ID công dân của mình khi muốn điều trị y tế.

Ở thành phố này, các y bác sĩ hoạt động tự do trong những phòng khám bên ngoài đều bị liệt vào danh sách vi phạm pháp luật. Tuy nhiên không phải ai cũng có đủ khả năng chi trả số tiền lớn cho bảo hiểm y tế.

Không có bảo hiểm, ngay cả thuốc cảm cũng không thể mua.

Kết quả là dịch vụ chăm sóc y tế tư nhân ra đời.

Những trung tâm y tế tư nhân cung cấp hệ thống dịch vụ đơn giản thường tập trung ở những khu chợ đen, khu đông dân cư và thường không được gọi là bệnh viện mà được gọi là một trung tâm nào đó.

Để đánh lừa người khác và tránh bị đóng cửa, các dịch vụ y tế này thường sẽ hòa lẫn một số nội dung khác vào trung tâm của mình như khiêu dâm, mát-xa chân,…

Trong trung tâm, những cô gái mặc quần áo gợi cảm đứng trên hành lang của những tòa nhà phức hợp bẩn thỉu để hút thuốc, mời gọi khách hàng đều có thể là những bác sĩ được người đi trước đào tạo và huấn luyện kĩ càng. Họ có thể cứu mạng người khác khi chỉ cần khoác thêm một chiếc áo blouse trắng.

Tiếc rằng đây là hành vi phạm pháp.

Vô số người như vậy đang ẩn nấp trong các cống rãnh, lần lượt thực hiện các dịch vụ sức khỏe.

Nhiều trung tâm bất hợp pháp này bao bọc xung quanh bệnh viện chính quy danh tiếng, giúp cho hệ thống y tế ở đây luôn trong trạng thái mỉa mai, hổ thẹn nhưng cũng không đến mức khiến người dân suy sụp hoàn toàn.

Hiển nhiên cũng có những bệnh nhân bị cơ quan pháp luật hối lộ, sau khi có bằng chứng khám chữa bệnh tư nhân thì họ có thể báo lại với cơ quan y tế chính thống để nhận thưởng.

Cho nên trong cuộc chiến dai dẳng phải vận dụng toàn bộ trí thông minh và lòng dũng cảm ấy, hầu hết những y bác sĩ dưới các cống ngầm này đều được rèn luyện, trở thành những người cứng rắn, kiên định hơn ai hết.

Mẫn Mân, cô gái có xuất thân ở tầng lớp thấp, chính là ví dụ điển hình.

Hơn nữa, bệnh nhân mà cô cần chữa trị lại là Thiện Phi Bạch.

Cô cảm thấy mình không có lí do gì để mềm lòng.

Mối quan hệ giữa “Bàn Kiều” và “Henna” như nước với lửa suốt nhiều năm liền.

Nói chính xác hơn là cuộc đối đầu giữa Thiện Phi Bạch, người đứng đầu “Bàn Kiều”, và Ninh Chước, phó chỉ huy của “Henna”.

Là người dưới trướng của Ninh Chước, hiển nhiên họ sẽ nghe theo lời anh.

Cô chờ đợi quyết định của Ninh Chước.

Dù là mặc kệ hay chữa trị, Ninh Chước là lãnh đạo của “Henna”, ai cũng phải tuân lệnh.

Ninh Chước “ừm” một tiếng.

Mẫn Mân: “Ừm có nghĩa là sao?”

Ninh Chước: “Nửa tháng thì lâu quá.”

Mẫn Mân nhướng mày: “Ồ, hiểu rồi.”

Cô bật máy liên lạc, phân phó cho Tiểu Văn làm mô hình xương cột sống bằng kim loại cho Thiện Phi Bạch dùng trong tương lai.

Sau khi cúp máy, cô nhìn Ninh Chước: “Giờ tới lượt anh, cởi quần áo ra.”

Ngoài việc là một bác sĩ, Mẫn Mân còn là một thợ cơ kí chuyên sửa chữa tay chân giả cho Ninh Chước.

Ninh Chước làm theo yêu cầu của cô, dùng một tay kéo vạt áo sơ mi ra.

Cơ bắp của anh thon gầy đẹp đẽ, phần thân trên đầy rẫy những vết sẹo cũ, hầu hết đều là vết thương trí mạng.

Nhưng trong số đó, nổi bật nhất là một vết đâm trên vai anh, nó xuyên từ phía sau ra phía trước bả vai.

Trong lúc Mẫn Mân cầm cánh tay cụt của anh nghiên cứu thì Ninh Chước đặt bàn tay trái xăm kín hoa văn Henna trên đầu gối, ngón trỏ thong thả nhịp nhịp.

Hình xăm Henna sử dụng thuốc nhuộm thực vật tự nhiên và có thể được rửa sạch bằng dung dịch thuốc đặc biệt.

Hình xăm này có nhiều công dụng. Đầu tiên, nó thể được sử dụng như một dấu hiệu trực quan để xác định danh tính và tổ chức, các thành viên thuộc tổ chức có thể xăm ở bất kì vị trí nào, nếu cảm thấy xấu hổ thì có thể xăm ở phần xương cụt.

Thứ hai, hình xăm có thể dùng làm ký hiệu chống kẻ giả mạo làm người của tổ chức, sau khi rà quét một lần sẽ mất đi hiệu lực, muốn ra ngoài phải xăm thêm một hình ngẫu nhiên khác.

Ngay cả khi có ai đó xâm nhập trụ sở “Henna”, giết chết thành viên của “Henna”, lột da người này để lấy hình xăm để trốn thoát thì sau khi lớp da mất đi sự sống, hình xăm cũng mất đi hoạt tính, kẻ xâm nhập cũng không thể xuống núi toàn thây.

Hình xăm này còn có giá trị thứ ba đối với Ninh Chước.

—— Nó được dùng để che giấu vết răng cắn như hình một chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái của anh.

Ninh Chước ngồi thẳng người, để Mẫn Mân kiểm tra cơ thể cho mình.

Vòng eo của anh rất đẹp, thon gọn rõ ràng, phần xương cụt hõm vào cho nên phía sau quần jeans có một khe hở không quá hẹp để lộ phần mép quần lót, nhưng anh hoàn toàn không để tâm.

Đó là một sức sống mãnh liệt của cỏ dại kết hợp cùng vẻ đẹp của những đóa hoa sắc nét trong nhà kính, sự tương phản hòa lẫn đầy hấp dẫn này khiến cho người khác không thể rời mắt.

Lúc này, đầu Ninh Chước đau như búa bổ, nên anh chỉ lược thuật ngắn gọn những gì xảy ra ở hiện trường vụ cháy cho Mẫn Mân nghe.

Mẫn Mân ậm ừ vài tiếng, không quá hứng thú.

Dù gì Ninh Chước vẫn còn sống và quay về.

Cô đã quen nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, nên cũng không quá bất ngờ với những chuyện như thế nữa.

Chỉ cần bệnh nhân của cô còn nguyên thây là được;

Cô chú ý tới sắc mặt của Ninh Chước hơn.

Chờ anh nói xong, cô sờ đầu anh hỏi: “Sao anh lại sốt nữa?”

“Tôi vừa nhảy vào đám cháy để cứu cậu ta…”

Ninh Chước bị lửa thiêu đến mức ướt cả tóc, anh suy nghĩ nguyên nhân rồi trả lời: “Nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch khá lớn.”

Mẫn Mân liếc nhìn cây kẹo mút trắng như tuyết nhô ra từ miệng anh: “Còn bị tụt huyết áp?”

Ninh Chước chẳng ừ hử gì.

“Thể chất quá yếu.”

Sau khi đưa ra phán đoán thiếu chính xác và phản khoa học, cô không giữ một chút y đức nào mà uy hiếp bệnh nhân của mình: “Cẩn thận, coi chừng anh không sống nổi tới năm 30 tuổi đâu.”

Ninh Chước không quan tâm: “Nói hay quá, trước đây lão Phó còn nói anh không sống nổi tới năm 18.”

Ninh Chước 28 tuổi dựa phần gáy đau rát vì nóng cháy lên mặt tường kim loại lạnh băng để hạ nhiệt độ.

Mẫn Mân khịt mũi: “Đã nói với sếp chưa? Anh dám nhặt một ông thần* về cho người ta đó.”

*活祖宗 (hoạt tổ tiên)

Ninh Chước vốn đã tức giận lạ thường, nghe xong càng tức giận hơn, anh nhặt cánh tay đứt lìa của mình ở dưới đất lên, đập một phát thật mạnh xuống, trên hành lang vang lên một tiếng va chạm khủng bố.

Mẫn Mân ngẩng đầu nhìn, lại liếc mắt xuống đất: “Nhặt lại.”

Ninh Chước đứng dậy, hung hăng nhặt lại cánh tay gãy, đặt lại vào tay bác sĩ.

Mẫn Mân cầm cánh tay gãy của anh chuyển động thử, bình thản tiếp tục đề tài vừa rồi: “Em nói cậu ta là ông thần thì có gì sai?”

Ninh Chước vô cảm nhìn cô.

Mẫn Mân trừng mắt lại không sợ hãi.

“Anh nói anh kéo cậu ta ra khỏi đám cháy mà.” Mẫn Mân tiếp tục hỏi: “Muốn giết người thì giết ở đâu chẳng được? Cứ lặng lẽ giết được rồi, phóng hỏa để làm gì chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]

“Bạch Thuẫn” thông báo:

Gần đây, bộ phận quản lý thị trường “Bạch Thuẫn” đã bắt giữ và đóng cửa một nhóm điều hành phòng khám trái phép.

Vì điều kiện y tế tại các phòng khám chợ đen rất kém và không đạt tiêu chuẩn quy định của bộ y tế nên đã gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng cho người dân.

Chúng tôi yêu cầu người dân không nên đến điều trị y tế ở những cơ sở trái pháp luật, tránh xa những phòng khám bất hợp pháp và đến Công ty Bảo hiểm MasterCard để mua bảo hiểm uy tín, giúp bạn có một bảo hiểm đáng tin cậy.

Thông tin liên hệ của Công ty Bảo hiểm MasterCard:6293xxxxxx

Công ty Bảo hiểm MasterCard, chuyên gia tư vấn sức khỏe duy nhất của bạn, luôn sẵn sàng phục vụ bạn tận tình.

31.12.23

Đường hầm có đèn neon xem phim thì đi tới đâu đèn bật tới đó chíu chíu blink blink chói mắt lắm

/Đường hầm có đèn neon, xem phim thì đi tới đâu đèn bật tới đó chíu chíu blink blink chói mắt lắm/

Đường hầm có đèn neon xem phim thì đi tới đâu đèn bật tới đó chíu chíu blink blink chói mắt lắm

/Một số kiểu tay máy/

anh Ninh phóng súng từ tay phải có thể tưởng tượng như th này

/anh Ninh phóng súng từ tay phải có thể tưởng tượng như thế này/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play