Phần lưng dưới của Ninh Chước lại cảm thấy đau rát.

Cơn tức giận và sự nhục nhã từ quá khứ bất ngờ đổ ập đến khiến anh bật dậy khỏi giường

Anh lại nhận thấy mình được bao bọc trong một tấm chăn ấm áp.

Còn Thiện Phi Bạch thì lại thoải mái ngủ ngon lành nằm bên cạnh anh, thậm chí còn cởi cả quần ngoài, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi thể thao màu đen.

Không có gối đầu, mái tóc xoăn dài không còn băng đô thể thao, xõa ra tán loạn trên giường.

Đôi chân dài đặt ngang trên chăn, cơ bắp săn chắc, cứng cáp đầy hấp dẫn.

… Có lẽ vì ánh sáng không tốt nên không thể nhìn thấy rõ vết thương cũ.

Ninh Chước lẳng lặng nhìn Thiện Phi Bạch một lát, trong lúc nhất thời không rõ mình đang ở đâu, cả người chỉ ngùn ngụt cơn lửa giận vừa xuất hiện.

Anh nghĩ trong lòng, Thiện Phi Bạch vừa mới đâm mình một dao, sao lại có gan chó bò lên giường anh?

Càng nghĩ lại càng giận, Ninh Chước giơ tay túm lấy gối đầu ấm áp của mình, dứt khoát đập thẳng vào mặt Thiện Phi Bạch!

Vừa tỉnh giấc nên chưa tỉnh táo hẳn, trong lòng bứt rứt khó chịu, Ninh Chước cũng chỉ ra tay khoảng 7 phần sức lực.

Không ngờ Thiện Phi Bạch lại không hề nhúc nhích, để cho chiếc gối ngày một lún sâu hơn trên mặt, dường như thanh niên chỉ là một bóng ma trong cơn ảo giác của Ninh Chước.

Hơn nửa phút trôi qua.

Ninh Chước nghi ngờ mình phát bệnh nên buông lỏng tay một chút.

Thiện Phi Bạch, một bóng ma, lại bất ngờ ra tay.

Cậu giơ hai tay khóa chặt cổ tay Ninh Chước trong lúc anh vừa thả lỏng người, dùng một đầu gối đá vào hai chân anh, lật người lại đè lên trên người anh, cậu vươn chân ra đè chân nửa thân dưới, tạo thành một tư thế ôm kín kẽ, khống chế Ninh Chước một cách vững chắc.

Thiện Phi Bạch đúng là đang ngủ ngon, sau đó đột nhiên không thể thở được, trong lòng nhận ra không ổn, cậu không biết Ninh Chước muốn làm gì.

Cậu cảm thấy anh không thực sự muốn giết mình.

Nhưng cậu biết cậu không thể để Ninh Chước làm đến cùng.

Năm năm nhớ nhung, năm năm giết chóc, cậu biết rõ tính tình của Ninh Chước.

Cậu đã mất thế thượng phong, nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn và để anh lấn át, cậu thực sự sẽ không còn cơ hội để chiến thắng hay sống sót.

Cho đến khi nhận thấy Ninh Chước dần buông lỏng tay, Thiện Phi Bạch đang dùng hết sức nín thở liền tìm thấy một tia hi vọng.

Thần kinh và cơ bắp căng thẳng của Thiện Phi Bạch cuối cùng cũng dám thả lỏng một chút khi áp chế được Ninh Chước.

Tiếng hít thở nặng nề vang lên không ngừng.

Thiện Phi Bạch không hiểu được mình vừa sống lại từ cõi chết ôm chặt Ninh Chước trong lòng, thở dốc không ngừng, nhỏ giọng cảm thán: “Trời ơi…”

Ninh Chước: “…”

Anh nhìn lên trần nhà, cuối cùng khôi phục lại được ký ức thực tại trước giấc mơ.

Anh biết anh đột nhiên nổi điên, là bên đuối lý nên anh cũng không dám tiến thêm một bước phản công.

Nhưng không bao lâu sau, Ninh Chước không còn kiên nhẫn nữa.

Từ trước đến nay anh không thích đến gần Thiện Phi Bạch, không biết vì sao mỗi lần như vậy cả người lại có một luồng điện ma quái chạy qua.

Ninh Chước suy nghĩ một chốc, đưa ra kết luận rằng do nhiệt độ cơ thể của Thiện Phi Bạch quá cao.

Anh lạnh lùng nói: “Cút.”

Thiện Phi Bạch không quan tâm đến anh, cậu tì cằm lên vai Ninh Chước dụi dụi cho tỉnh hẳn.

Dụi một lát, cậu lại ngửi thấy mùi mồ hôi hương vị bạc hà lành lạnh.

Thiện Phi Bạch hiểu rõ: “Anh Ninh, anh lại nằm mơ à?”

Chân của Ninh Chước dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Thiện Phi Bạch, anh đá lên đùi đối phương: “Nghe hiểu không? Cút xuống.”

Mũi chân anh chạm vào một khối thịt rắn chắc đàn hồi.

Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Ninh Chước cũng chạm đến bộ phận đang có dấu hiệu sống dậy bừng bừng ở phần trên.

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn bò xuống, nhưng không ra khỏi giường.

Cậu kéo chiếc chăn bị tuột ra, bọc kín người Ninh Chước, sau đó lại nằm về một góc như cũ.

Sau khi xác nhận mình đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trên người đối phương, Ninh Chước cảm thấy dễ chịu hơn, cũng không ép cậu xuống giường.

Ninh Chước có thói quen khi đã tỉnh giấc thì không thể ngủ lại được.

Bỗng nhiên bây giờ lại có một sinh vật sống to lớn xuất hiện bên cạnh như thế này, Ninh Chước đành phải tìm cách dung nạp đối phương, không vội rời đi ngay.

Anh hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Thiện Phi Bạch nhìn đồng hồ chìm trong bóng tối, trả lời chính xác: “4 tiếng.”

Ninh Chước nhìn cậu: “Kính đâu?”

Thiện Phi Bạch xoay người, bĩu môi mếu máo: “Bị đập nát rồi.”

Cậu tiến lên và nói: “Anh ơi anh mua cho em cái khác đi.”

Ninh Chước tức giận cười lớn, biết chàng trai có da mặt dày nhất, thuận tay tát thẳng vào mặt cậu: “Láo toét.”

Thiện Phi Bạch kiêu hãnh đáp: “Với anh thôi.”

Bầu không khí chợt dịu đi.

Thiện Phi Bạch nằm trên giường, đong đưa một chân trên không trung, cố gắng kéo lại chủ đề cả hai đã thảo luận trước khi ngủ: “Anh, người đó là ai vậy?”

Ninh Chước không trả lời ngay: “Nhiều năm lăn lộn trong giới mà quên mất quy tắc rồi hả?”

Quy tắc của giới lính đánh thuê là trao đổi một một một cách bình đẳng.

Không có bất kỳ thông tin nào được trao đổi một cách vô tổ chức không có lí do.

Thiện Phi Bạch: “Vậy anh Ninh muốn biết gì?”

Ninh Chước: “Cậu đắc tội với ai?”

Thiện Phi Bạch mím môi im lặng.

Khi Ninh Chước nghĩ Thiện Phi Bạch lại muốn đùa giỡn với mình thì cậu lại chậm rãi đáp: “Bạch Thuẫn, Thụy Đằng, Interest, Vi Uy, Liên hợp Kiện Khang… Có lẽ em đắc tội hết rồi, nhưng mà ai động tay thì em không biết.”

Ninh Chước: “…”

Một lúc lâu sau, anh cũng không nói gì.

Anh không thể hiểu được Thiện Phi Bạch đã làm gì mà lại đắc tội với nhiều người như vậy.

Cậu ấy quật mộ tổ tiên của mấy ông chủ công ty đó rồi đốt trụi à?

Nhưng nếu những gì Thiện Phi Bạch nói là thật thì việc anh thu nhận cậu và Bàn Kiều có phải là hành động xúc phạm đến những công ty đó hay không?

Cẩn thận cân nhắc một chút, Ninh Chước đi đến kết luận: tạm thời là không.

Anh đã chủ động lôi Thiện Phi Bạch ra khỏi biển lửa, bây giờ khó lòng mà giữ khoảng cách với mối quan hệ này.

Trừ khi anh liều mạng chiến đấu đến chết với Bàn Kiều, đẩy Thiện Phi Bạch ra ngoài cho tất cả mọi người biết sự hiện diện của cậu ta.

Ninh Chước nhìn Thiện Phi Bạch, anh cảm thấy người này đáng chết nhưng gộp những thứ bẩn thỉu trong những công ty lớn lại rồi đốt thành tro cũng không đáng bằng nửa lạng xương của Thiện Phi Bạch.

Ninh Chước vừa tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, anh chỉ đơn giản sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu.

Theo lời Thiện Phi Bạch, cậu bị đánh gục ở nơi khác sau đó mới được mang đến Trường An.

Người đứng sau chuyện này rõ ràng muốn chuyển rắc rối về phía Đông cho Henna, chứng tỏ người này cũng có ác cảm với mình.

Tuy nhiên, Ninh Chước không hành động theo kế hoạch đã định trước của khách hàng và vô tình tránh được cuộc chiến sinh tử với Bàn Kiều.

Ninh Chước liếc mắt nhìn Thiện Phi Bạch một lúc, cảm thấy lòng tốt của mình lần này có giá trị nên anh gật đầu.

Vụ hỏa hoạn xảy ra ở Trường An, Trường An do Henna quản lý nên việc đến hiện trường vụ cháy để kiểm tra là điều hợp lý.

Trong mắt những tên đứng sau, hành động của anh đúng là làm hỏng kế hoạch của họ nhưng cũng hợp lý và không bất ngờ.

Sau khi giải cứu Thiện Phi Bạch, anh đã thay cho cậu ta một chiếc cột sống hoàn toàn mới, tương đương với việc nắm chắc mạng sống cậu ta trong tay.

Hành vi mà các thế lực ngầm muốn ngăn cản sự sinh tồn của những thế lực khác cũng tàn khốc giống như chuỗi thức ăn trong tự nhiên.

Lính đánh thuê luôn đặt “lợi nhuận” lên trên hết.

Nếu Henna hạ cố phục vụ Thiện Phi Bạch đồ ăn, thức uống đàng hoàng, sau đó ngoan ngoãn giao trả cậu lại cho Bàn Kiều mà không tham lam muốn lấy bất cứ thứ gì hiển nhiên là một vấn đề kì lạ trong mắt người ngoài.

Nếu có thể kiểm soát cậu ta, lợi dụng cậu ta để thâu tóm toàn bộ Bàn Kiều trong một lần thả lưới thì khác.

Bàn Kiều là một loại hạt khó nhai.

Nếu không nuốt thì sẽ mắc kẹt trong cổ họng; nếu nuốt vào sẽ gây khó tiêu.

Theo góc nhìn của những kẻ đứng sau, Henna sẽ phải tốn nhiều sức lực để đối phó với Bàn Kiều, hậu quả là vô cùng tận, tương đương với việc đặt một quả bom vĩnh viễn trong người.

Ngoài ra, những người đó sẽ không xem Thiện Phi Bạch là một thằng ngốc.

Cậu đã trải qua một cuộc thảm sát tàn khốc, sống lại từ cõi chết, không có khả năng không mang hận thù.

Trước mắt chưa thể tra ra thông tin gì từ A Phạm, Thiện Phi Bạch cũng không có chứng cứ xác đáng nên không rõ ai đã hại mình, cậu chỉ có thể hoài nghi tất cả mọi người.

Nếu Ninh Chước là kẻ chủ mưu phía sau, cậu sẽ vui vẻ đến Henna làm việc.

Thứ nhất, kể từ khi Henna thể hiện bản lĩnh tiên phong cách đây 5 năm và cuối cùng bị mất mặt do cuộc phản công từ Thiện Phi Bạch, tổ chức này vẫn chưa có hành vi nào khác thường khiến các công ty lớn nghi ngờ.

Thứ hai, Ninh Chước có quan hệ với Bạch Thuẫn và bắt đầu làm một số công việc cho họ.

—— Tuy việc này cuối cùng đã thất bại nhưng dù truy xét trách nhiệm từng phần cũng không bị đổ lên đầu anh.

Thứ ba, vì đã đặt bom nên buộc phải có người đến đó.

Một công ty lớn nào đó đã hãm hại Thiện Phi Bạch, với tư cách là đàn em của Ninh Chước, Thiện Phi Bạch bắt buộc phải đi theo Ninh Chước để nhận đơn hàng từ các công ty lớn.

Qua nhiều lần như vậy, liệu Thiện Phi Bạch có thể không trút giận lên Ninh Chước được không?

Những tên đó đang cầm một chiếc ngòi nổ khiến Henna có khả năng hỗn loạn từ bên trong. Họ chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa khi muốn cho quả bom đó nổ thực sự.

Nghĩ đến đây, Ninh Chước đưa ra kết luận:

Thu nhận Bàn Kiều là một nước đi mạo hiểm nhưng đáng thực hiện.

Tuy nhiên mọi thứ phải dựa trên việc Thiện Phi Bạch đang nói thật.

Ninh Chước luôn tư duy logic và trôi chảy, đột nhiên bị mắc kẹt ở vấn đề này.

… Anh có thực sự tin tưởng Thiện Phi Bạch không?

Ninh Chước nhanh chóng đưa ra đáp án: không tin tưởng.

… Nhưng Thiện Phi Bạch có ghét anh không?

Ninh Chước cũng trả lời với tốc độ chóng mặt: không ghét.

Hai câu trả lời này trái ngược nhau.

Ninh Chước lại không thể phân ra được câu nào là thật, câu nào là giả.

Khi suy nghĩ không ra vấn đề, lông mày Ninh Chước thường sẽ nhăn lại.

Thiện Phi Bạch đang bình tĩnh nhìn Ninh Chước, ngón tay để trên khăn trải giường nhẹ nhàng xoa, giống như đang mô phỏng động tác xoa lông mày cho anh.

Suy nghĩ một lúc, Ninh Chước lại nhìn Thiện Phi Bạch, sau đó bừng tỉnh.

Không khó để kiểm chứng lời của Thiện Phi Bạch là thật hay giả.

Với cách này, Ninh Chước đã có thể đưa ra hành động tiếp theo của mình.

Anh nhảy xuống giường.

Thiện Phi Bạch gọi lại: “Anh Ninh, anh làm gì vậy?”

Tâm trạng của Ninh Chước khá tốt nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, anh cúi người vỗ vỗ lên mặt chàng trai: “Tôi chặt đường chạy trốn của cậu.”

Ninh Chước đơn giản mặc một vộ vest cũ và ra ngoài. Anh khóa cửa toàn bộ và khóa bộ điều khiển vòng cổ vào tủ đựng đồ bên ngoài, chặt đứt hi vọng của con sói con chạy nhảy lung tung.

Anh chưa đi được bao xa thì gặp Kim Tuyết Thâm, người mệt mỏi đi trong vội vã.

Vừa gặp mặt, Kim Tuyết Thâm đã hỏi thẳng: “Anh đưa Thiện Phi Bạch về đây?”

Kim Tuyết Thâm cũng phụ trách tài chính, ngày hôm kia hắn bắt đầu dẫn người đi thu tiền. Bận rộn suốt cả hai ngày, vừa về đến chân núi đã cảm thấy bất an trong lòng. Khi vừa lên núi, hắn phát hiện một nhóm người xếp hàng dài đang dựng lều trại ở bên ngoài Henna.

Khi nhìn kĩ, hắn phát hiện ra đều là những gương mặt quen thuộc.

Không giống như hầu hết mọi người ở Henna, Kim Tuyết Thâm thực sự có một mối hận thù với Bàn Kiều.

Trong khi Kim Tuyết Thâm đang há hốc vì bất ngờ, thủ lĩnh thứ hai của Bàn Kiều với mái tóc trắng và đôi mắt màu tím đã nhìn thấy hắn và chào hỏi một cách lịch sự: “Chào Quạ Đen.”

“Quạ Đen” là biệt danh của Kim Tuyết Thâm.

Hắn thích chim và thường đeo khuyên tai màu đen hình con quạ. Hắn cũng chọn hình xăm henna trên người là hình con chim.

Nhưng việc gọi biệt danh như vậy chẳng khác gì một lời nguyền rủa đối với Kim Tuyết Thâm.

Kim Tuyết Thâm: “Đừng có gọi tôi như vậy, sao mấy người lại ở đây?”

Vu Thị Phi tra lại thông tin về Quạ Đen trong hệ thống, thành thật thay đổi xưng hô: “Vì sếp của bọn tôi ở chỗ này. Cậu chim đầu béo.”

Kim Tuyết Thâm không nói thêm lời thứ hai, trực tiếp khai hỏa.

Khi hắn vừa rút cung ra, Đường Khải Xướng lại gọi hắn quay về.

Sau khi được nghe giải thích cặn kẽ sự việc, Kim Tuyết Thâm liền hằn hộc tìm gặp Ninh Chước để “nói chuyện”.

Đối mặt với Kim Tuyết Thâm bừng bừng lửa giận, Ninh Chước không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Cậu có tiền không?”

Kim Tuyết Thâm sửng sốt, vô thức sờ thắt lưng vạn năng của mình: “Bao nhiêu?”

Nhưng hắn nhanh chóng nhớ lại mục đích của mình nên ôm chặt lấy eo, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”

Giây tiếp theo, thế giới của hắn đảo lộn.

Ninh Chước dùng một tay tóm lấy cả người Kim Tuyết Thâm, nhấc hắn sang một bên, lấy dấu vân tay phải của hắn để mở khóa thắt lưng vạn năng, lôi ra một đống đồ đạc bừa bộn.

Một tấm thẻ bay ra, Ninh Chước liếc nhìn, nhẹ nhàng đá lên, túm nó trong tay.

Ninh Chước thuận tay ném người đi: “Cho tôi mượn một ít nhé. Mật khẩu là số chim cậu nuôi hả?”

Kim Tuyết Thâm suýt nữa đập đầu vào tường, loạng choạng đứng dậy, sắc mặt tái mét: “Ninh Chước!”

Ninh Chước nhanh chóng rời đi.

Kim Tuyết Thâm phát hỏa, không chịu khuất phục nên đuổi theo: “Ninh Chước, đứng lại! Nói chuyện cho rõ ràng với tôi!”

Ninh Chước đặt tay lên tai phải, mở liên lạc nội bộ: “Đường Khải Xướng. Phòng 632 tầng 6, đổi cách bố trí.”

Đường Khải Xướng không biết chuyện gì đang xảy ra: “Vâng.”

Vừa dứt lời, Ninh Chước mở cửa bước vào phòng 632, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Kim Tuyết Thâm hung hăng mở cửa nhưng lối đi đã biến thành một bức tường.

Dù Kim Tuyết Thâm có điên tiết đến mức suýt tông vào tường đi nữa, Ninh Chước đang trên đường thong thả lái xe đến nhà họ Thiện.

Trên đường đi, anh nhìn thấy mọi màn hình quảng cáo đều đang phát đoạn video giám sát “con trai ngài thanh tra lén lút đổi thuốc”.

Anh biết đây là điềm báo Charlemagne bị Bạch Thuẫn và Interest bỏ rơi.

Ninh Chước đang có việc phải làm nên anh không dừng lại, anh chờ tình hình sôi sục hơn.

Anh dừng xe trước một khoảng sân rộng có phong cách Trung Quốc.

Mái đình, chỗ dừng chân đều xây dựng theo kiểu cổ điển.

Mỗi một tài phiệt ở Ngân Chùy đều trang trí nhà cửa, sân vườn của mình theo phong cách riêng để phân biệt với “khu dân cư” chật chội, đông đúc, hỗn loạn bên ngoài.

Ninh Chước bấm chuông cửa ba lần, không một ai trả lời.

Anh đợi ở cửa một lúc với bộ quần áo chỉnh tề, vẫn không có phản hồi, anh bình tĩnh nhấc chân, đạp thẳng vào lan can uốn lượn làm bằng vàng lỏng được chạm khắc tinh xảo.

Tiếng cời báo động vang lên ầm ĩ, Ninh Chước liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc từ xa.

Quản gia của nhà họ Thiện rõ ràng già đi rất nhiều.

Quản gia cũng nhận ra Ninh Chước, ông lịch sử mỉm cười: “Ồ, là cậu Ninh. Đã lâu… không gặp.”

Ninh Chước bỏ chân xuống, khôi phục vẻ ngoài lịch sự: “Tôi muốn gặp chủ của ông.”

Quản gia tắt còi báo động nhưng cũng không có ý mở cửa cho Ninh Chước.

Ông cầm bộ điều khiển báo động trong tay, lời nói lịch sự trịch thượng: “Cậu có hẹn trước không?”

Ninh Chước ném chiếc băng đô buộc đầu màu vàng đẫm máu qua lan can, chiếc băng đô đập thẳng vào mặt quản gia.

Khi quản gia nhận ra món đồ này của anh, sắc mắt liền tái nhợt, Ninh Chước bình tĩnh đáp: “Không có hẹn, nhưng tôi vào được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]

Giới thiệu các doanh nghiệp chủ chốt ở thành phố Ngân Chùy:

Công ty Tài nguyên Thụy Đằng là một doanh nghiệp khai thác kim loại và vàng lỏng, có các công ty con như công nghiệp quân sự, robot, bất động sản và vật liệu xây dựng v.v

Cục An ninh Bạch Thuẫn quản lý sở cảnh sát và tòa án, hoạt động của trại giam, hoạt động vận tải, đồng thời đảm nhiệm các hoạt động bảo vệ kinh doanh tư nhân.

Công ty Giải trí Interest có nhiều công ty trực thuộc với đa dạng lĩnh vực như giải trí, giáo dục, truyền hình và trò chơi.

Bộ Y tế Liên hợp Kiện Khang chịu trách nhiệm quản lý tất cả các ngành y tế ở thành phố Ngân Chùy và thường hợp tác với Bạch Thuẫn để kiểm soát những hoạt động y tế bất hợp pháp.

Công ty Thực phẩm Vi Uy nghiên cứu về các loại thực phẩm nhân tạo thay thế, có doanh số sản xuất và phân phối dịch dinh dưỡng, bột dinh dưỡng đứng đầu trong cả năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play