Ninh Chước nhịn không được mà túm lấy ngực áo Thiện Phi Bạch, đè chàng trai lên tường.
Cả người bị đập mạnh vào tường nên Thiện Phi Bạch, người vẫn còn bị thương, khẽ thở hắt một tiếng.
Dù đối phương đang đau, Ninh Chước vẫn dùng cánh tay phải bằng máy của mình nắm chặt hai cổ tay của cậu kéo mạnh qua đầu.
Ninh Chước đút tay còn lại vào túi áo chàng trai, lấy tấm thẻ căn cước có vấn đề ra.
Anh không biết được bí mật, nhưng anh có thể mơ hồ đoán ra một số manh mối.
Trong cơn tức giận, anh ném tấm thẻ đi và tìm kiếm xem trên người cậu còn bị giấu những thứ đáng nghi nào khác không.
Ninh Chước cẩn thận lục lọi, anh thô bạo cuộn chiếc áo sơ mi mỏng manh của Thiện Phi Bạch lên, lộ ra cơ bụng săn chắc của chàng trai.
Bàn tay của Ninh Chước lạnh lẽo như băng.
Đầu ngón tay của Ninh Chước lại như lửa cháy đốt bỏng trên da của Thiện Phi Bạch, khiến cậu nổi da gà.
Như là lạnh, cũng có thể là vì quá hưng phấn.
Chàng trai để Ninh Chước khám xét người mình, cậu rũ mắt, nhìn Ninh Chước từ bị trí cao hơn một chút với ánh mắt nghiêm túc và tập trung như một con mồi đang nhìn thợ săn từ trong góc tối.
Ninh Chước không để ý Thiện Phi Bạch đang nhìn mình như thế nào.
Sau khi khám xét người Thiện Phi Bạch một lần nữa, Ninh Chước bất đắc dĩ cảm thấy nhẹ nhõm, tay trái tì lên xương quai xanh của đối phương, ngón tay phải gập xuống, ngón trỏ linh hoạt nhấn một cái nút trên cổ tay.
Khoang cổ tay mở ra, để lộ một sợi dây thép văng ra ngoài.
Ninh Chước cầm dây thép như cầm roi, ngắn gọn ra lệnh: “Nhón chân.”
Ninh Chước không muốn gây hấn với Thiện Phi Bạch chỉ vì những việc nhỏ này.
Anh bắt đầu cuộc thẩm vấn chỉ có hai người: “Cậu ra ngoài?”
“Dạ.” Thiện Phi Bạch thành thật thừa nhận: “Anh Ninh cũng biết em sợ nhất là buồn chán mà. Lâu rồi em cũng đến Henna, em muốn đi dạo thăm nhà cũ một chút, không cẩn thận thấy một số thứ không nên thấy thôi… À, còn nghe một số thứ không nên nghe nữa.”
Cậu cao giọng ngợi khen: “Kim Charlemagne giết một Kim Charlemagne khác. Anh à, sao anh nghĩ ra được sáng kiến hay quá vậy?”
Ninh Chước tựa lưng vào ghế, tay siết thành nắm đấm: “Cậu muốn chết à?”
Thiện Phi Bạch: “Nào có, anh Ninh và em cùng nhau muốn chết mới đúng, chúng ta giống nhau mà.”
Cậu tủm tỉm cười khai báo sự tình: “Người ở tầng 9 không phải là Kim Charlemagne thật, chỉ là người đổi thuốc thôi. Còn Kim Charlemagne thật đã chết vào ngày hôm qua khi bị chính cha ruột mình bắn chết.”
Ninh Chước cúi đầu, đầu ngón tay cọ cọ khớp xương trắng bệch của mình.
Lúc trước anh còn suy nghĩ không biết nên xử lý Thiện Phi Bạch như thế nào.
Bây giờ anh lại nghiêm túc suy xét nên xử lý “chuyện của Thiện Phi Bạch” như thế nào.
Anh vẫn giữ bình tĩnh: “Cậu quen Kim Charlemagne?”
“Quen chứ.”
Thiện Phi Bạch gật đầu, cà lơ phất phơ đáp: “Tụi em là bạn học chung hồi tiểu học, quen biết cũng bình thường. Từ nhỏ thằng đó cũng chẳng phải thứ gì tốt.”
Ninh Chước ồ một tiếng: “Chẳng trách.”
Hai chữ này mang theo một sự im lặng kéo dài.
Giọng điệu của Thiện Phi Bạch có chút không vui: “Anh Ninh, em không thích những gì anh đang nghĩ.”
Ninh Chước: “Chuyện gì?”
Thiện Phi Bạch: “Hai chuyện. Anh muốn giết em. Và anh cảm thấy em và Kim Charlemagne giống nhau. Em không thích.”
“Cậu và cậu ta có gì khác nhau?”
Ninh Chước không tỏ ý kiến gì với chuyện thứ nhất, anh cười lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “… Hả cậu chủ của tập đoàn lớn?”
“Kim Charlemagne là ai chứ?” Thiện Phi Bạch nghĩ gì nói đó: “Nó còn chẳng đụng được vào quần áo của anh. Em mới là người để lại nhiều thứ của mình trên người anh mà.”
Thiện Phi Bạch vừa dứt lời, lửa giận trong lòng Ninh Chước thổi bùng lên, anh giơ tay lên hướng về phía eo của đối phương.
Một luồng điện phóng xạ bắn ra ngoài theo một vòng cung tuyệt đẹp bay thẳng vào ngực Thiện Phi Bạch và đốt cháy, để lại hoa văn như cánh hoa hồng.
Thiện Phi Bạch bị điện giật, cả người run lên, mềm oặt ngã rạp về phía trước nhưng cổ lại bị thép siết chặt không cho cậu thở.
Để thở, cậu buộc phải nhón chân vững vàng.
Cậu đứng yên một lúc lâu, lâu đến mức khiến người khác nghi ngờ rằng cậu đã bất tỉnh.
Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, thở ra từng hơi ngắn, mồ hôi đổ ròng ròng.
Chàng trai có mái tóc đen dài, gương mặt trắng như tuyết, mong manh dễ vỡ dễ khiến người khác mềm lòng.
Ngay sau đó, Thiện Phi Bạch hơi híp mắt, nói thêm một câu chọc giận Ninh Chước: “Anh ơi, anh giận ạ?”
Ninh Chước hiển nhiên tức giận.
Kế hoạch ban đầu của anh là nếu Thiện Phi Bạch đã đắc tội người nào đó thì khiến cho mối thâm thù đại hận đó tăng lên một chút cũng không sao.
Anh muốn khiến cho Bàn Kiều cần phải giảm bớt sức lực, ảnh hưởng trong giới lính đánh thuê nhằm giảm phiền phức cho mình.
Anh muốn thằng nhóc này sau khi thoát khỏi trận sóng gió trước mắt thì sẽ ngoan ngoãn cút về nhà họ Thiện và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.
Nhưng không ngờ Thiện Phi Bạch lại lẻn ra ngoài, còn chọc trúng chỗ hiểm của anh!
Khi Ninh Chước nghĩ rằng anh đã tự tay cứu đồ xấu xa này ra khỏi biển lửa thì cảm thấy cả người ngứa râm ran.
Nhưng nếu biến số này còn tồn tại, anh không thể thả Thiện Phi Bạch rời khỏi Henna.
“Anh Ninh, đừng giận mà.”
Vì bị điện giật, cơ thể của Thiện Phi Bạch vẫn còn run rẩy nhưng vẫn không hạn chế được khí chất hào sảng, ung dung của cậu: “Tức giận nhiều khiến sức khỏe suy sút, dễ chết sớm. Anh quên rồi hả, lúc trước ta đã đồng ý…”
Ninh Chước: “Đồng ý gì?”
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, không nói thêm nữa, cẩn thận quan sát Ninh Chước từ trên xuống dưới.
Trông qua thì không biết anh có thực sự quên điều mà họ đã “thỏa thuận” trước đó hay không, nên Thiện Phi Bạch chỉ có thể cụp môi thất vọng: “… Không có gì đâu.”
Vừa nói, cậu vừa lấy một viên kẹo bạc hà từ chỗ nào đó, bóc vỏ ra, ngậm vào miệng, xoa dịu cảm giác nhờn nhợn máu đang trào lên trong cổ họng.
Ninh Chước cau mày.
Chắc chắn vừa rồi anh đã rà soát toàn bộ cơ thể của Thiện Phi Bạch.
Thằng nhóc này lấy kẹo ở đâu?
Gói kẹo trong có vẻ quen quen…
Trước khi tìm ra được nguồn gốc của viên kẹo, tên trộm đã dõng dạc tự thú.
“Vừa rồi anh Ninh tới ôm em, em lấy nó từ trong túi quần anh đó.”
Thiện Phi Bạch không hề cảm thấy xấu hổ ném viên kẹo vào miệng, chờ nó tan ra, sau đó cắn răng rắc một tiếng, cầm vỏ kẹo trong tay nghịch nghịch: “Anh, anh tìm Lawyer Tuner làm gì vậy?”
Ninh Chước: “…”
Anh bị huyết áp thấp nên thường chuẩn bị 2, 3 viên kẹo trong người để đề phòng bất trắc.
Ở số 76 Minh Cảng, anh đã lấy 2 viên kẹo bạc hà dành cho khách.
… Hiển nhiên có logo của Lawyer Tuner trên giấy gói kẹo.
“Có việc. Vừa lúc muốn nói với cậu.”
Nhân cơ hội này, Ninh Chước công đạo rõ ràng: “Tôi đã nghĩ ra cách để Bạch Thuẫn nghĩ rằng kẻ xâm nhập vào camera giám sát trụ sở của họ rồi công bố ra ngoài là Bàn Kiều của cậu.”
Lần này, Thiện Phi Bạch sửng sốt.
Kẹo bạc hà tan ra trong khuôn miệng ấm áp của cậu, cảm giác mát lạnh sảng khoái thấm thẳng vào não.
Thiện Phi Bạch không phải một tên ngốc, cậu biết điều đó có nghĩa là gì.
Ninh Chước không ra tay, nhưng một khi đã làm thì sẽ khiến cậu đắc tội nặng với Bạch Thuẫn.
Từ giờ trở đi, quá trình phát triển của Bàn Kiều không còn dễ dàng nữa.
Đôi mắt của Thiện Phi Bạch đen láy, trong suốt, cậu nhìn Ninh Chước một lúc lâu, sau đó cười khổ, để lộ một chiếc má lúm đồng tiền: “Anh Ninh, anh tàn nhẫn thật đó.”
Bàn Kiều là tâm huyết của cậu, Ninh Chước biết rõ làm sao chỉ cần một cú đâm nhỏ cũng có thể khiến cậu tan nát cõi lòng.
Anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng đâm con dao kia sâu hơn: “Nếu muốn cứu mạng người của mình, không muốn Bàn Kiều bị mang tiếng xấu là buôn người và buôn bán ma túy điện tử thì cậu nên giải tán Bàn Kiều đi.”
Ninh Chước căm ghét Bàn Kiều, anh không ngần ngại bộc lộ điều đó.
Ninh Chước vẫn nhớ rõ vì sao Bàn Kiều lại trở thành một cái tên vụt sáng.
Anh vươn tay xoa nắn bả vai, như thể ở đó tích tụ một cơn đau âm ỉ quanh năm.
Nó giống như bệnh thấp khớp, bình thường không biểu hiện ra ngoài nhưng khi trời trở gió thì cơn đau lại tái phát khiến người bệnh căm tức nghiến răng nghiến lợi.
Ở phía đối diện, sự thất vọng của Thiện Phi Bạch cũng không kéo dài lâu.
Trong lúc Ninh Chước đang chìm trong suy nghĩ, cậu đã nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
“Không thể giải tán Bàn Kiều.” Cậu nghĩ kĩ, đưa ra đáp án: “Tan đàn xẻ nghé, không thể bảo vệ được toàn vẹn.”
Lẳng lặng nghe xong, Ninh Chước cũng không phải đồ ngốc.
Anh nhìn Thiện Phi Bạch: “Cậu không muốn giữ lại Bàn Kiều mà còn muốn ở lại Henna?”
Thiện Phi Bạch tự tin nói: “Họ đều ở đây, em cũng ở đây, họ sẽ không đi đâu cả.”
Ninh Chước đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Bây giờ việc nuôi một Thiện Phi Bạch đã vô cùng rắc rối rồi, anh không biết mình sẽ phải gánh chịu thêm bao nhiêu rắc rối nữa khi còn kéo thêm cả Bàn Kiều một lòng luôn bảo vệ cậu ta.
Mẹ nó, cứ giết quách hết cho rồi.
Trên trán Ninh Chước nổi gân xanh, Thiện Phi Bạch vẫn tiếp tục.
“Anh, anh vẫn có thể giết em mà.” Cậu nghiêng đầu tự tin: “Hầu hết người của Bàn Kiều vẫn còn ở bên ngoài, nếu em chết, hai bên sẽ gây chiến với nhau, Bạch Thuẫn sẽ đứng giữa xem kịch vui. Đây có phải là kế hoạch của anh không?”
Ninh Chước không trả lời, thân thể khẽ run lên.
Anh biết trạng thái thể chất và tinh thần của mình đã đạt ngưỡng giới hạn nghiêm trọng do phải làm việc liên tục, anh khó lòng trụ vững được nữa.
Mọi chuyện xảy ra trong suốt 24 tiếng qua là kết quả của nhiều năm trời chuẩn bị công phu.
Trong tương lai, anh còn nhiều việc phải làm hơn.
Anh cần tiết kiệm năng lượng của mình.
Tuy nhiên, không biết có phải vì tốn quá nhiều công sức vào việc “đối phó với Thiện Phi Bạch” hay không mà Ninh Chước cảm thấy đã nhiều tiếng trôi qua nhưng anh không còn nhìn thấy những ảo giác từ gia đình luôn khiến anh đau khổ nữa.
Ninh Chước tiến lên, mở khóa chế độ “Trói buộc” nhưng không gỡ dây thép ra.
Anh điều chỉnh sang chế độ “Kiểm soát”.
Vòng dây thép quấn chặt quanh cổ Thiện Phi Bạch.
Tơ máu rướm đỏ trên chiếc cổ trắng nõn của Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước dùng hết sức lực còn lại để nói: “Tôi bật giới hạn vị trí, nếu cậu rời xa tôi quá 10 bước, sợi dây sẽ siết chặt lại. Cậu cứ thử xem.”
Thiện Phi Bạch đã lấy lại được tự do, dù không nhiều lắm.
Cậu chớp chớp mắt, biết rằng Ninh Chước sẽ không giết mình để tránh phiền phức.
Mạng của cậu đã được cứu.
Nói cách khác, cậu có thể làm được.
Thiện Phi Bạch vuốt ve phần cổ rướm máu của mình, ngoan ngoãn nói: “Em không đi đâu hết. Nhưng nếu em lên giường ngủ thì có chết không?”
Ninh Chước vô cùng mệt mỏi, hai bên tai ù đặc, nghe không rõ điều gì, cố gắng trả lời: “Có.”
Đó là một lời nói dối.
Nhưng Ninh Chước cũng không sợ chàng trai nhân lúc anh đi ngủ sẽ giết chết mình.
Bây giờ, hai người đang trong thế cân bằng, một người nắm giữ bí mật của người còn lại, một người muốn kéo đối phương làm lá chắn.
Và Thiện Phi Bạch cũng không có ý định giết anh.
Quen biết nhau nhiều năm qua, Ninh Chước tin rằng thằng nhóc này sẽ không bao giờ chịu để yên cho anh, chỉ muốn khiến anh tức chết mới thôi.
Vừa nghĩ, anh vừa nằm lên chiếc giường khô cứng, cũng không thèm đắp chăn, có vẻ anh không định ngủ lâu lắm.
“Anh ơi, nói chuyện với em một chút đi, người ở tầng 9 là ai vậy?” Thiện Phi Bạch vẫn liều mạng tò mò hỏi: “Người đó thay đổi gương mặt thành Kim Charlemagne, rốt cuộc là anh căm hận thằng nhóc kia đến mức nào.”
Ninh Chước buồn ngủ nhưng vẫn ngậm bồ hòn làm thinh: “Có rất nhiều người ghét Kim Charlemagne. Cậu cũng ghét thằng đó.”
Thiện Phi Bạch: “Từ giờ trở đi, chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền rồi. Anh Ninh ơi anh Ninh, anh nói rõ hơn cho em biết đi mà, có lẽ em có thể giúp gì đó cho anh thì sao.”
Ninh Chước cười nhạt một tiếng.
Điều đó có nghĩa “Nếu cậu vẫn còn muốn nói về chuyện này thì mau cút ra khỏi đây ngay”.
Thiện Phi Bạch vẫn ngang bướng: “Phải tu 100 năm mới ngồi chung thuyền với nhau được.”
Ninh Chước lười biếng không muốn nói nhảm với cậu, lạnh lùng quát: “Ngủ.”
Thanh âm nghe thật trống rỗng.
Anh đã không ngủ hơn 40 tiếng, đầu vừa chạm vào gối thì càng buồn ngủ hơn.
Nhận thấy động tĩnh xung quanh Ninh Chước đã yên tĩnh hơn, bên tai chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của anh, Thiện Phi Bạch dùng hết can đảm lặng lẽ đến gần.
Một bước, lại một bước.
Cho đến khi đi đến trước giường, mấp mé ngay bờ vực cái chết, Thiện Phi Bạch mới mỉm cười.
Cậu vẫn chưa chết.
Mức độ mặt dày của Thiện Phi Bạch không còn ở ngưỡng của người bình thường nữa.
Dù Ninh Chước đã nói rõ không cho phép cậu lên giường ngủ, nhưng cậu cảm thấy rất ngạc nhiên, đã đến được đây mà không lên giường ngủ thì chẳng phải rất lãng phí sao?
Thiện Phi Bạch tự giác bỏ qua phần “cùng hội cùng thuyền” đi thẳng đến phần “ngủ chung”.
Cậu khéo léo bước lên chiếc giường thuộc về Ninh Chước vô cùng tự nhiên, cuộn tròn sang một bên để tự sưởi ấm, nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên đắp cho anh.
Thiện Phi Bạch luôn cảm thấy Ninh Chước lúc nào cũng đáng thương, cả người khó gần lạnh lùng như băng.
Cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Ninh Chước tỉnh lại đá xuống giường.
Nhưng ngoài dự đoán của Thiện Phi Bạch, Ninh Chước không tỉnh lại.
Ninh Chước là một người bận rộn tối tăm mặt mũi cho đến khi kiệt sức thì mới miễn cưỡng dừng lại, tùy tiện tìm một chỗ để nằm nghỉ một chút.
Hoặc nói đúng hơn là dành một chút thời gian để ngất một lúc.
Nhiều lần, các thành viên Henna thường tìm thấy Ninh Chước đang nằm ngủ ở nhiều ngóc ngách khác nhau trong căn cứ.
Ninh Chước có yêu cầu rất ít về chất lượng cuộc sống, anh đã quen với việc ngủ ở nhiều nơi, nhiều không gian khác nhau, đã quen với việc đắp nhiều loại chăn khi ngủ.
Anh đã quen rồi, sau khi tỉnh dậy thì chỉ nhấc chăn rồi rời đi, như thể nó mọc lên từ dưới đất.
Cho nên Ninh Chước được đắp một chiếc chăn ấm áp cũng cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Có lẽ vì đã giải quyết xong một số lo lắng tích tụ suốt bao nhiêu năm, cũng có lẽ là vì có Thiện Phi Bạch ở ngay bên cạnh, một chàng trai trẻ trung, ấm áp, nên Ninh Chước ngủ sâu hơn và lâu hơn dự kiến rất nhiều.
Trong mơ, anh quay về đầu đông năm 18 tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT