Nơi gặp mặt là một nhà hàng quen của Khải Nam, không gian riêng tư, nhân viên hiểu chuyện – họ đều không phải người mà là android phục vụ, có thể tri nhận và phân tích những nhu cầu khác nhau của khách hàng.

Nhưng những android này lại không có khả năng phân tích nội dung trò chuyện của khác hàng.

Họ đi lại như những kẻ ngốc với nụ cười chuyên nghiệp trên môi khi đón chào tất cả các vị khách đến, giúp cho khách hàng cảm thấy như đang ở nhà.

Phòng gặp mặt của họ là phòng 221. Căn phòng ẩn trong một bức tường gạch dày, không có cửa sổ và ống thông gió mà được sử dụng một hệ thống lọc khí chất lượng cao.

Mọi sự xâm nhập và phục kích từ xa đều chỉ là mộng tưởng.

Khải Nam thích nơi này đến mức có một chỗ ngồi cố định và nhận được sự chăm sóc cá nhân.

Nơi này âm u, không có ánh sáng, thích hợp để thảo luận và làm một số việc khác.



Khi Khải Nam đến, Mã Ngọc Thụ cũng đã đến nơi, nửa người chui rúc dưới gầm bàn như đang kiểm tra thứ gì đó.

Khải Nam ngửi thấy mùi rượu cồn thoang thoảng.

Mã Ngọc Thụ nhìn thấy một đôi chân xuất hiện, ngay lập tức lồm cồm bò dậy.

Một thời gian dài không gặp, ông ta gầy đến trơ xương, trông xa như một con khỉ khô quắt queo đeo kính.

Ông ta cũng biết bộ dạng của mình quá bệ rạc nên đành phải dùng phục sức xa hoa để giảm bớt sự lôi thôi, lếch thếch của mình.

Mã Ngọc Thụ nhận ra thái độ nghi vấn của Khải Nam nên nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi android phục vụ, ở đây đã được khử trùng sạch sẽ.”

Ông ta xốc khăn trải bàn lên, uể oải nói tiếp: “Tôi đang kiểm tra ở đây có giấu thứ gì không.”

Khải Nam “ồ” một tiếng, nhàn nhã kéo tấm khăn lụa quanh cổ xuống, đi dạo quanh phòng, cẩn thận kiểm tra một vòng.

Khải Nam ghi nhớ rõ sự kiện đánh bom ở nhà hát Columbus, vì vậy ông ta biết sức oanh tạc của bom như thế nào.

Chỉ cần quả bom to bằng một móng tay cũng đủ để lật tung căn phòng này lên trời.

Ông ta không muốn mình bị tan tác thành từng mảnh.

May mắn là sau khi kiểm tra, cả trong và ngoài phòng đều không có thứ gì dơ bẩn, ngay cả dưới tấm thảm cũng sạch sẽ.

Dù bên kia chỉ biết địa điểm gặp mặt 1 tiếng trước giờ hẹn nhưng Khải Nam cần phải đích thân kiểm tra khắp phòng thì mới yên tâm.

Khải Nam thoải mái ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Người đặt cuộc hẹn là Ryo Motobu nhưng mục đích là để xin giảng hòa, cho nên ông ta chắc chắn không dám ngồi ở vị trí này.

Khải Nam cũng thích hưởng thụ cảm giác đứng đầu làm chủ sân khấu.

Bức tường thủy tinh chứa nước ở phía sau phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn, ánh sáng xanh soi rọi lên gương mặt Khải Nam, đôi mắt lạnh lùng, âm trầm khiến ông ta như một con cá lặn mình ẩn nấp dưới biển sâu chờ con mồi đến.

Mã Ngọc Thụ biết mình không có tư cách nói chuyện trước mặt Khải Nam nên chỉ dám im lặng ngồi một bên, chờ đối phương đưa ra mệnh lệnh.

Khải Nam nhìn Mã Ngọc Thụ, chợt nhớ lại chuyện cũ: “Còn nhớ câu lạc bộ ném dĩa chúng ta hay đến chơi cách đây vài năm không? A ha cậu đúng là một chân nhân bất lộ tướng, ngàn năm có một đó.”

Mã Ngọc Thụ biết rõ ông ta không chỉ đơn giản muốn đề cập đến chuyện chơi ném dĩa, vì vậy tiếp tục im lặng lắng nghe.

Khải Nam nói: “Có ngứa tay nghề không?”

Nói xong, ông ta lấy một cái bật lửa mạ bạc từ trong túi áo ra, tách một tiếng, mở chốt.

Một ngọn lửa xanh nhạt bùng lên.

Khải Nam gọt điếu xì gà, ngậm điếu thuốc trong miệng, cả người như một con cá đèn lồng dưới biển sâu.

Ông ta đặt bật lửa lên chiếc bàn xoay bằng thủy tinh, bắt đầu xoay nó.

Chiếc bật lửa dừng lại ngay trước mặt Mã Ngọc Thụ.

Khi Mã Ngọc Thụ cầm chiếc bật lửa thì nhận ra trọng lượng của nó khác với trọng lượng của một chiếc bật lửa bình thường.

Bên trên có hai nút bấm.

Mã Ngọc Thụ nhìn Khải Nam.

Khải Nam lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, từ xa chỉ tay: “Nút bên trái là bật lửa bình thường, nút bên phải là súng laser siêu nhỏ. Trước khi đến đây tôi đã kiểm tra, còn đủ cho hai lần bắn.”

Ông ta bỡn cợt nói: “Sao nào, cậu có muốn dùng một phòng trống để thử lại tay nghề của mình không?”

Tim Mã Ngọc Thụ đập nhanh, rụt rè hỏi: “… Không phải muốn thương lượng trong hòa bình sao?”

Khải Nam hỏi: “Điều kiện là đặt ra cho họ, sao chúng ta lại phải tuân theo?”

Dứt lời, Khải Nam đứng lên: “Tôi đoán người dẫn Ryo Motobu đến là Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.”

“Tôi ngồi ở ghế chủ tọa. Theo quy tắc, cậu và Lâm Cầm là người tôi dẫn đến nên sẽ ngồi bên tay trái của tôi. Lâm Cầm là cảnh sát nên đứng ở bên cạnh để bảo vệ tôi. Còn vị trí hiện tại của cậu là được rồi, không cần đổi chỗ nữa.”

Ông ta nghịch kim đồng hồ, đi một vòng quanh bàn, bước đi thong thả, ung dung.

“Ryo Motobu sẽ không muốn ngồi gần tôi vì cảm thấy không an toàn.”

“Vì vậy ngồi bên cạnh tôi không phải là Ninh Chước thì là Thiện Phi Bạch – có khả năng là Ninh Chước, nghe nói địa vị của cậu ta cao hơn Thiện Phi Bạch. Vậy thì lại không tốt, hình như Ninh Chước là một tên liều lĩnh.”

Khải Nam đặt tay lên trên ghế: “Chỗ bên cạnh Ryo Motobu là Ninh Chước, còn bên kia là Thiện Phi Bạch, vậy thì hai người đều có thể bảo vệ ông ta… Nói cách khác, hai người này đều ngồi ở góc đối diện cậu.”

Ông tay thuận tay nâng một cái ly không lên, dùng ngón tay gõ vào keng một tiếng: “Khi tôi làm ra âm thanh này, cậu phải ra tay ngay, bắn chết Ninh Chước. Cậu ta ngồi ở bên cạnh tôi, không giết cậu ta thì tôi không an tâm.”

Mã Ngọc Thụ ngơ ngác nhìn Khải Nam: “… Ngài gọi Lâm Cầm đến, sau đó lại muốn tôi giết người ngay trước mặt cậu ta?”

Khải Nam quen thuộc chặn họng Mã Ngọc Thụ: “Làm sao, chẳng lẽ để tôi giết?”

Thấy Mã Ngọc Thụ méo xệch mặt, Khải Nam chậm rãi nói: “Không làm chút chuyện thì cậu thật sự nghĩ rằng họ sẽ để yên cho chúng ta dẫn Ryo Motobu đi?”

Thứ duy nhất mà ông ta muốn là bộ não của Ryo Motobu.

Bây giờ mới vất vả kéo người ra ngoài, nắm trong lòng bàn tay, Khải Nam sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này.

Trong khoảng thời gian này, ông ta đã ngày đêm ấp ủ một kế hoạch tàn bạo.

Ông ta muốn lợi dụng những người ở đây để đi nước cờ tiếp theo.

Mã Ngọc Thụ chủ động bắn chết Ninh Chước, dù thành công hay không, Lâm Cầm cũng sẽ bảo vệ ông ta.

Khải Nam tin rằng hắn sẽ thực sự làm như vậy.

Nếu đồng bạn của Ninh Chước dám dùng sức mạnh để phản kháng thì sẽ bị quy vào tội “tấn công cảnh sát”.

Từ đó, Lâm Cầm sẽ phải dẫn họ về Bạch Thuẫn đề điều tra.

Mà ở Bạch Thuẫn lại là thế giới “văn minh” mà Khải Nam quen thuộc nhất.

Ông ta có thể thông qua vô số quy trình khác nhau để bắt Ryo Motobu ra tù trước.

Như vậy thì lính đánh thuê Rousseau do giám đốc Hoắc chuẩn bị ẩn nấp trong bóng tối có thể xuất hiện và bắt cóc Ryo Motobu đi.

Điều này cũng tương đương với việc đổ thêm dầu vào lửa cho mối quan hệ tiêu cực giữa Henna và Rousseau khi hai bên đã chém giết nhau suốt một thời gian dài.

Trừ khi sau này Henna không muốn tiếp tục làm ăn ở Ngân Chùy nữa, nếu không, với lực lượng của Rousseau, cả đời này Henna cũng đừng mong sống yên ổn với công ty lớn, họ chỉ có thể lăn lộn dưới đáy xã hội.

Còn ông ta có thể mang Ryo Motobu đi, nhà nhà đều vui mừng.

Hiển nhiên cần phải giải quyết một vấn đề khác.

— Mã Ngọc Thụ, có lẽ người này vẫn còn căm ghét ông ta lắm.

Khẩu súng trong tay Mã Ngọc Thụ, khoảng cách giữa Khải Nam và Ninh Chước chỉ cách nhau vài chục cm.

Nếu ngực ông ta nghiêng về một bên, tay cũng nghiêng theo thì có khả năng người bị bắn là Khải Nam.

Khải Nam nhìn chằm chằm Mã Ngọc Thụ, đôi mắt âm trầm không chớp lấy một lần: “Mã Ngọc Thụ, nghe nói trước đây cậu có một người bạn thân đúng không? Người đó họ gì Kim nhỉ…?”

Mã Ngọc Thụ giật bắn người như bị sét đánh ngang tai, hai chữ “bạn thân” như tát thẳng vào mặt ông ta.

Nhưng ông ta hiểu rõ ý tứ của Khải Nam.

Khải Nam cầm một tờ khăn giấy ăn lên, gấp thành hình hoa hồng, nói: “Cậu có thể tùy ý hại người bạn thân đó của mình vì sau lưng người đó chỉ có mỗi gia đình hậu thuẫn. Nhưng nếu tôi chết thì người phía sau tôi sẽ tổn thất lớn, đến lúc đó, nợ của cậu không chỉ biến mất mà còn ngày một nhiều  hơn.”

Nói xong, ông ta nở nụ cười thân thiện với Mã Ngọc Thụ: “Chỉ khi tôi còn sống thì nợ của cậu mới có cơ hội bị xóa bỏ. Hiểu chưa?”

Mã Ngọc Thụ gật đầu, không nói gì, bởi lẽ ông ta đã hoảng sợ đến mức cứng họng.

Giải quyết xong Mã Ngọc Thụ, Khải Nam cảm thấy mĩ mãn thành công, chỉ chờ đợi người đến.



Nhóm Ninh Chước mà Khải Nam chờ đợi đã đứng dưới lầu.

Trước khi ra ngoài, Ryo Motobu mặc một bộ tây trang lịch sự, thẳng thớm, vừa mở cửa đã gặp phải cậu bạn hàng xóm đang đi trên hành lang âm u.

Ông rất có thiện cảm với cậu bạn hàng xóm thiên tài này nên hỏi: “Tôi mặc thế này có đẹp không?”

Đường Khải Xướng nghiêm túc đánh giá đối phương, lí nhí nhận xét: “Xấu, ông vốn đã gầy, mặc bộ đồ này trông như khỉ vậy.”

Ryo Motobu bị mắng là khỉ cũng không bận tâm, còn nghe lời quay về thay một bộ khác.

Như Khải Nam dự đoán, Ninh Chước là người tham gia bữa tiệc tối.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Khải Nam là đi cùng Ninh Chước có Ryo Motobu, nhưng người còn lại không phải là Thiện Phi Bạch.

Đây là thù của Kim Tuyết Thâm.

Muốn báo thù thì người trong cuộc cần phải ra tay mới xứng đáng, đúng không?

Ninh Chước không định dùng gậy chống để đi, vì vậy anh lại có thêm một chiếc xe lăn.

Thiện Phi Bạch lái xe, chở ba người đến điểm hẹn.

Ryo Motobu lo lắng không thôi, nhưng khi bước xuống xe, Kim Tuyết Thâm còn sốt ruột hơn cả ông ta, luôn tìm cớ để ngồi trên xe, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

Hắn nhắm mắt, ngẩng mặt lên trời, chờ đợi nhịp tim đập nhanh khôi phục bình thường.

… Cha ơi, mẹ ơi, em gái ơi.

Hắn vô thức đưa tay vào cổ áo, nám chặt lấy mặt dây chuyền bằng kim loại lỏng.

— Đây là thứ quan trọng nhất đối với Vu Thị Phi, là bản sao lưu cốt lõi của y.

Nắm chặt nó trong tay, Kim Tuyết Thâm như có cảm giác mình đang nắm lấy tay y.

Một hơi ấm truyền sang lòng bàn tay giá lạnh của hắn, lan dần đến trái tim.



Thiện Phi Bạch lần lượt bế Ninh Chước và xe lăn xuống, sửa soạn lại tấm thảm che chân của anh, dặn dò: “Anh không được uống rượu, chỉ được uống nước ép nho thôi. Khi anh về em sẽ kiểm tra đó.”

Ninh Chước: “Cậu quản tôi?”

Lời nói lạnh lùng nhưng Thiện Phi Bạch biết tâm trạng của anh khá tốt, âm cuối cũng rất nhẹ nhàng.

Thiện Phi Bạch dời mắt nhìn xuống.

Ninh Chước không mang giày, anh mang một đôi dép lê đế mềm – vì chân vẫn còn bị thương.

Bên dưới lớp băng gạc trắng, mắt cá chân của Ninh Chước vẫn tròn trịa, tinh tế như hình giọt nước, càng nhìn, Thiện Phi Bạch càng cảm thấy ngứa răng, muốn cắn sâu vào.

Ninh Chước nhìn ra ý đồ của Thiện Phi Bạch nên giơ chân đạp lên đầu gối cậu, hơi dùng sức ấn xuống: “Mặc kệ cậu đang nghĩ gì, tỉnh lại ngay cho tôi.”

Thiện Phi Bạch ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh.

Giọng điệu vừa áp bách lại vừa nũng nịu lấy lòng, Thiện Phi Bạch thỏ thẻ: “… Về rồi làm nha?”

Ninh Chước muốn cười, nhưng anh biết càng cười cậu lại càng muốn lấn tưới, cho nên mặt mũi lạnh tanh trước sau như một: “Về rồi tính.”

Thấy Thiện Phi Bạch tiếp tục muốn mè nheo thêm, anh thẳng thừng dùng tay đẩy xe lăn né tránh.

Kim Tuyết Thâm đã điều chỉnh lại trạng thái và bước xuống xe.

Ninh Chước ngắn gọn ra hiệu: “Đi thôi.”

Kim Tuyết Thẩm đẩy Ninh Chước đi được vài bước.

Thiện Phi Bạch sải chân đuổi theo, hôn gió với Ninh Chước một cái: “Anh Ninh, chúng ta chơi trò kia tiếp nha! Anh nghĩ đến một con vật, không được nói cho em biết. Khi nào anh về, em sẽ đoán xem anh nghĩ cái gì!”

Ninh Chước quay đầu nhìn, anh không mắng mà chỉ vẫy tay với cậu.

… Biết rồi.

Thấy hai người thân mật với nhau như vậy, Kim Tuyết Thâm hơi cáu kỉnh.

… Thân thiết với nhau từ khi nào vậy?

Nhưng nghĩ lại thì Kim Tuyết Thâm cũng không muốn nhìn thấy hai người họ đánh nhau nữa.

Hai nhà Henna và Bàn Kiều đã hòa hợp sống cùng với nhau.

Nhưng khi nhìn hai người họ ngang nhiên tình tứ như thế này, Kim Tuyết Thâm chợt cảm thấy bị chạm phải một điều gì đó cấm kỵ, chỉ muốn hét lên thật to và phá bĩnh cả hai.

Kim Tuyết Thâm một bụng tâm sự đẩy Ninh Chước ngồi xe lăn và dẫn Ryo Motobu vào thang máy.

Ninh Chước ngẩng đầu nhìn poster dán trên thang máy, trong đầu nghĩ đến một loài động vật nào đó.

Chợt bên ngoài vang lên một lời chào cắt ngang mạch suy nghĩ của anh: “Xin lỗi, chờ một lát.”

Cửa thang máy vừa đóng lại liền mở ra.

Người ở trong và ở ngoài thang máy đều ngạc nhiên.

Kim Tuyết Thâm nhướng mày: “… Cậu?”

Lâm Cầm không mặc đồng phục cảnh sát Bạch Thuẫn mà khoác một chiếc áo cổ lọ màu đen, bộ dạng giống hệt như khi vừa bước vào Henna, trông chẳng khác gì một cậu học trò ngoan ngoãn, hiền lành.

Hắn biết Ninh Chước và Kim Tuyết Thâm sẽ không vô duyên vô cớ đến cùng một chỗ với mình.

Lâm Cầm nghĩ đến lời nói mơ hồ của Khải Nam.

… Có người muốn giết Khải Nam trong bữa tiệc tối.

Cách một lớp băng vải, Lâm Cầm đè nén nỗi lo lắng trong lòng, rũ mắt nhìn Ninh Chước.

Hắn luôn chân thành đối xử với Ninh Chước, do đó giọng điệu hỏi thăm vô cùng dịu dàng như cũ: “Chân cậu bị sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play