Thấy Phó Vấn Cừ không có ý định ngăn cản mình gọi điện hỏi, giám đốc Hoắc con ôm lấy cánh mũi đỏ bừng, thành thật gọi điện cho giám đốc Hoắc cha.

Trong khi trò chuyện, gã cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phó Vấn Cừ, cố gắng bình tĩnh cấp báo lại cho cha mình.

Dần dà, biểu tình của gã càng trở nên quái lạ hơn.

Hoắc Tề Á bỏ máy liên lạc xuống, do dự nói: “Cậu là “A Vấn”?”

Phó Vấn Cừ khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Họ thường gọi tôi như thế.”

Hoắc Tề Á nói lại lời của người bên kia đầu dây: “Cha tôi nói rằng nếu là A Vấn thì bảo cậu đến nghe máy.”

Phó Vấn Cừ thản nhiên nhận lấy máy liên lạc, lịch sự chào hỏi: “Alo. Xin chào, giám đốc Hoắc.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua, chần chờ hỏi lại: “… A Vấn, cậu còn sống?”

Phó Vấn Cừ gãi gãi tai: “Nhờ ơn ngài cả.”

Giám đốc Hoắc cha cũng không hoạnh họe điều gì, giọng điệu mềm mỏng, dịu dàng như người lớn tuổi tặng kẹo cho trẻ nhỏ nói thẳng vào trọng tâm: “Henna cho cậu bao nhiêu tiền?”

Trong ấn tượng của lão già, Phó Vấn Cừ là một người không thể bị ai mua chuộc hoàn toàn.

Người này giống như một con quạ lang thang chân trời góc bể, không thuộc về bất kỳ nơi nào.

Vì vậy lão già cho rằng Phó Vấn Cừu và Henna có quan hệ giao dịch với nhau.

Nếu đối phương nghĩ như vậy, Phó Vấn Cừ cũng đáp rằng: “Hàng trăm triệu.”

Giám đốc Hoắc cha cười khổ một tiếng: “Nếu biết cậu còn sống thì tôi đã thuê cậu giết tên họ Ninh rồi.”

Phó Vấn Cừ cười nói: “Trễ rồi, tôi đã nhận tiền. Ngài cũng biết tác phong của tôi rồi. Trước khi tôi hoàn thành một nhiệm vụ thì tôi sẽ không nhận đơn thứ hai.”

“Giao dịch trên đầu trên cổ tôi, nhiều năm không gặp, cậu đúng là lớn mật.” Giám đốc Hoắc cha ôn hòa nói: “Cậu bắt cóc con trai tôi, cậu nghĩ làm như vậy là tốt à?”

“Đúng là nhiều năm chúng ta không gặp nhau.” Phó Vấn Cừ thở dài: “Ngài lại dám nhắc đến chữ “tốt” trước mặt tôi à.”

“Nếu ngài không chịu cho tôi làm một người “tốt” thì tôi sẽ “đối tốt” với con trai ngài, sau đó “đối tốt” với ngài đấy. Và những đứa con rơi con rớt của ngài nữa, để tranh giành công ty lớn của ngài hẳn một trong số đó cũng sẽ có nhiều “người tốt” lắm. Còn về phần ngài, với tấm lòng thành cả đời này của ngài, hi vọng sau khi đầu thai, ngài sẽ không xui xẻo làm người ở Hạ Thành.”

Hoắc Tề Á nghe xong, mặt mũi tái mét, đôi mắt màu xanh nhạt được thừa hưởng từ cha mình co giật đầy hoảng loạn.

Gã không thể tưởng tượng nổi có người ở thành phố Ngân Chùy dám nói như thế với cha mình.

Lão già Hoắc cũng không tiếp tục uy hiếp nữa.

Hai người nhàn nhạt trò chuyện không đầu không cuối với nhau, sau đó cúp máy.

Phó Vấn Cừ trả máy liên lạc lại cho Hoắc Tề Á: “Tôi đã nói chuyện với cha anh rồi. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ thay thế Glove và làm vệ sĩ cho anh. Tôi có nhiều món nghề lắm, tôi biết lái xe, dọn dẹp và nấu nướng. Anh cũng không cần lo việc ăn, mặc, ở cho tôi đâu.”

Y vỗ vỗ lên chiếc vali của mình: “Đây, tôi đã mang hết quần áo, đồ vệ sinh và bánh nén cho mình rồi.”

Phó Vấn Cừ híp mắt cười, để lộ nếp nhăn bên khóa mắt, y vô hại nó: “À quên, để tôi dọn dẹp bên ngoài một chút. Anh cứ làm việc tiếp đi.”

Phó Vấn Cừ gập người chào, sau đó đóng cửa rời đi.

Cách một khe hở, Hoắc Tề Á không rét mà run khi nhìn thấy y thoăn thoắt vác thi thể của Glove lên nhẹ bẫng.

Ngón tay của Hoắc Tề Á chần chờ ở nút báo nguy, chần chờ một chốc, gã lại buông thõng tay.

Gã nhắn cho cha một tin: “Cha, rốt cuộc người đó là ai?”

Gã nhận được hồi âm ngay lập tức:

“Trước đây là người dọn dẹp hạng vàng của Ngân Chùy. Là đao phủ của các công ty lớn, trước đây cha có thuê làm, năng lực rất tốt.”

“Con nghe lời cậu ta đi. Khi cậu ta đứng trước mặt con mà không giết con thì con đã an toàn. Nhưng nếu con không chịu làm theo lời cậu ta, cậu ta chính là người nguy hiểm nhất trên thế giới này.”

Hoắc Tề Á nuốt khan.

Gã cũng không phải một người can đảm gì cho cam.

Nếu gã gọi Bạch Thuẫn, chắc chắn cảnh sát sẽ đến đây điều tra ngay.

Nhưng khi gã nhìn vào mắt Phó Vấn Cừ, gã biết đối phương cũng không có ý định sử dụng mình như con tin.

Phó Vấn Cừ chỉ xem mạng của gã như một con bài mặc cả trên bàn cân, một là “cân nhắc”, hai là “đe dọa”.

Hoắc Tề Á tin chắc rằng khi cảnh sát hay lính đánh thuê đến, người đó sẽ giết chết gã rồi một mình mở một đường máu rời khỏi đây.

Gã có nhiều tiền, nhưng mạng chỉ có một.

Trong lúc giám đốc Hoắc con siết chặt tay đổ mồ hôi lạnh suy nghĩ, Phó Vấn Cừ thò đầu vào phòng nhìn gã, khiến gã nhảy dựng giật bắn cả người.

“À, tôi nhắc lại một chuyện mà có lẽ ngài quên: gọi điện thoại cho người của ngài, yêu cầu đừng đụng vào Henna nữa.”

Phó Vấn Cừ giơ tay muốn đẩy gọng kính đen của mình nhưng chợt nhận ra hôm nay mình không mang, vì vậy lém lỉnh gãi mũi: “Hòa bình là trên hết, đúng không?”



Trong căn cứ Henna.

Bảy, tám tên lính đánh thuê bị Phượng Hoàng tiêm thuốc kịch độc nằm rạp trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.

Một tên lính đánh thuê bám vào góc quần áo của Spider, mồm miệng đã chuyển thành màu xanh lam, trong cổ họng phát ra tiếng “ồ ồ” thảm hại.

Spider không muốn bị phân tâm nên dùng chân đá mạnh vào cổ đối phương.

Cổ người nọ vẹo sang một bên, cổ tay chới với rơi xuống đất.

Spider đỏ ngầu hai mắt.

Hắn chửi rủa không biết bao nhiêu lần: Thằng điên nào lại cài nhiều bẫy như vậy trong chính căn nhà của mình vậy hả?

Đồng đội liên tục mất liên lạc, khó lòng theo dõi lẫn nhau sau khi Spider ra lệnh mỗi người tự mình chiến đấu vào 15 phút trước. Hiện tại, trong tai nghe liên lạc không còn bất kỳ tiếng kêu cứu nào nữa.

Spider dùng răng mở chốt khóa một quả lựu đạn nhanh, vừa định ném nó đi thì chiếc tai nghe im lặng một thời gian dài bất ngờ có tiếng động.

“Ê…” Giọng nói yếu ớt của Giang Cửu Chiêu vang lên: “Cấp trên thông báo… hủy bỏ cuộc tấn công…”

Spider ngây người.

Trong cơn bàng hoàng, hắn bỏ lỡ cơ hội tốt nhất và chỉ có thể tùy tiện quăng quả lựu đạn đi.

Tâm như tro tàn, Spider cắn răng hỏi: “Anh Giang, nói giỡn cái gì vậy?”

Giang Cửu Chiêu cười mắng: “Con mẹ nó, tao đau sắp chết đây này, cả người từ trên xuống dưới toàn lỗ là lỗ, nói giỡn làm gì?”

Spider không thể tin nổi, tiếp tục hỏi: “Glove nói gì?”

Giang Cửu Chiêu đáp: “Không phải Glove nói, mà là cấp trên trực tiếp gọi đến.”

Tay phải Spider giơ tấm chăn lên, ngăn một quả lựu đạn khác quăng đến chỗ mình, giận dữ hét lớn: “Bây giờ bọn tôi phải làm sao hả? Cả đám còn ở trong căn cứ Henna này!”

“Xin hòa đi.” Giang Cửu Chiêu ho khan một tiếng, trong cổ họng toàn là máu: “… Bây giờ bọn mày đang ở thế yếu hay đang chiếm thế thượng phong?”

Spider gỡ tai nghe ra: “Chó chết!”

Bây giờ họ rơi vào đường cùng, nên đầu hàng hay là ngoan cố tiếp tục chiến đấu?

Giữa hai sự lựa chọn này, Spider cũng không có con đường sống nào.

Đầu hàng, tức nghĩa nộp mạng cho đối phương, nhưng có khả năng nhỏ nhoi là vẫn còn sống.

Tiếp tục chiến đấu… chính là lôi cả đám đi tìm chết.

Không phải ai cũng muốn chết.

Vì vậy sức chiến đấu xung quanh giảm dần, cuối cùng tắt hẳn.

Spider chống tay lên tường, bị một khẩu súng nhắm thẳng vào đầu.

Hắn không phản kháng.

Từ trước đến nay, lính đánh thuê là công cụ của mọi thế lực khác nhau, thực tế thì giữa họ không có thù hận gì cụ thể.

Ngay cả khi rơi vào tay đối phương, Spider và những lính đánh thuê khác vẫn được xem là công cụ của một công ty lớn, và họ cảm thấy bản thân vượt trội hơn Henna.

Nếu Henna dám giết hắn thì đồng nghĩa với việc họ đã thẳng tay tát vào mặt công ty Thụy Đằng.

Spider không rõ tình huống hiện tại của người lãnh đạo Thụy Đằng nên hắn bình tĩnh bị kẻ thù áp giải.

Mười lăm phút sau.

Thiện Phi Bạch hung hãn lao thẳng vào tầng hầm, chở Ninh Chước và Khuông Hạc Hiên máu me be bét quay về.

Chiếc xe này cướp từ bên Rousseau.

Úc Thuật Kiếm, người đang ngồi ở ghế lái phụ, chịu đựng cơn chóng mặt và hoảng loạn vì chiếc xe đang lao đi với tốc độ chóng mặt. Khi vừa chạy vào đường núi, cậu đã thông báo sơ bộ về vết thương của Ninh Chước và Khuông Hạc Hiên cho căn cứ.

Mở cửa xe, Mẫn Mân vừa mới khôi phục ý thức khiếp hãi trước hình ảnh Ninh Chước ngập ngụa trong máu đỏ.

Cô theo bản năng nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Ninh Chước.

Ninh Chước nhắm mắt, bình tĩnh trả lời nghi vấn của cô: “Chưa có chết.”

Mẫn Mân đỏ hoe mắt, không thể nói được gì.

Phượng Hoàng vội vàng khiêng Khuông Hạc Hiên xuống cáng cứu hộ và mang người đi. Trong lúc Mẫn Mân đang kiểm tra thân thể của Ninh Chước, xác định xương cốt của anh không bị gãy thì một bóng người im lặng xuất hiện, người này không nói một lời nào, chỉ cúi gập người lại ôm chặt lấy Ninh Chước.

Ninh Chước ngẩng đầu nhìn Kim Tuyết Thâm.

Kim Tuyết Thâm mím chặt môi, không chịu nhìn anh: “Đây là ảo giác trước khi chết của anh tôi. Tôi không có ôm anh đâu.”

Ninh Chước nhắm mắt: “… Người đánh cậu, tôi đã tẩn cho tên đó chết bốn phần năm, thảm hơn cậu nhiều… Cậu yên tâm.”

Vừa nói xong, Ninh Chước thở hắt một hơi, bất tỉnh.



Ninh Chước tỉnh dậy vì tay chân đau nhức rã rời.

Anh không thể nhẫn nhịn nổi, đau khổ rên rỉ “a —” một tiếng.

Bên hông giường xuất hiện một gương mặt.

Khi vừa nhìn thấy gương mặt này, Ninh Chước hơi ngạc nhiên, cảm thấy tình cảnh thấy có chút quen thuộc.

Suy nghĩ một chút, anh đã nhớ ra.

… Lần đầu tiên anh cứu Thiện Phi Bạch từ tay bọn bắt cóc, anh cũng bị trọng thương.

Khi đó “Tiểu Bạch” rất thích ghé đầu bên giường, nhìn ngắm anh như thế này.

Sự quan tâm của “Tiểu Bạch” dành cho anh ngày đó có năm phần là thật, năm phần là giả.

Bây giờ trong ánh mắt của cậu chỉ có sự chân thành thuần khiết.

… Đúng là càng so sánh càng thấy rõ.

“Làm em đau lòng chết mất.” Thiện Phi Bạch dùng tay vân vê vành tai Ninh Chước, cả người uể oải ỉu xìu: “… Cũng làm em sợ muốn chết luôn.”

Tai Ninh Chước rất nhạy cảm, anh hơi nghiêng người tránh né.

Nhưng ngay sau đó anh lại dụi đầu vào tay Thiện Phi Bạch.

Cậu đã lo lắng, bất an một thời gian dài, cho cậu sờ một chút cũng không rớt miếng thịt nào.

Ninh Chước hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Thiện Phi Bạch đáp: “Một ngày rưỡi.”

“Ồ.” Ninh Chước lầm bầm: “Cũng ổn. Không muộn lắm.”

“Anh, nếu anh thật sự bị người khác giết thì mệt lắm đó.” Ánh mắt Thiện Phi Bạch nhìn Ninh Chước ngây thơ, ngọt ngào: “Em còn chưa chịch anh tới chết mà.”

Ninh Chước dùng khẩu hình miệng đuổi cậu đi: “Cút”.

Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn cút lên giường, nhưng cậu không ôm chặt anh mà thân hình cao gầy áp sát bên cạnh anh, bộ dạng vừa đáng thương lại đáng yêu.

Ninh Chước nhìn cậu: “Nếu tôi chết thật thì cậu sẽ làm gì?”

“Em hả…”

Thiện Phi Bạch chậm rãi nói: “Em sẽ đóng cho xong con tàu của chúng ta, sau đó em sẽ dẫn người của anh đến một nơi an toàn rồi quay lại tìm anh.”

“… Anh nhất định phải chờ em, em làm hết những chuyện đó cũng phải mất đến mấy tháng đó. Nếu anh đi đầu thai trước thì lớn hơn em rất rất nhiều tuổi thì sao?”

Ninh Chước lẳng lặng nhìn cậu.

… Thiện Phi Bạch nghiêm túc suy xét đến chuyện này, không phải nói dối.

Anh bèn hỏi: “Thích tôi đến vậy?”

Thiện Phi Bạch đáp: “Vâng, thích anh lắm.”

Ninh Chước nhàn nhạt chọc ghẹo cậu: “Vậy thì tôi không làm người, tôi đầu thai làm mèo.”

“Vậy thì em sẽ làm chó, cõng anh đi kiếm thức ăn.”

“Cậu cõng?”

“Em thích. Nếu anh thích thì chúng ta cũng có thể cùng nhau chạy cho nhanh cũng được.”

“Người ta nói ghét nhau như chó với mèo, đầu thai rồi còn muốn đánh nhau với tôi?”

Thiện Phi Bạch trả lời: “Đành phải đánh nhau thôi.”

Vì thanh xuân của Thiện Phi Bạch bắt đầu từ đó.

Sự hung hãn, thô bạo của Thiện Phi Bạch dành cho Ninh Chước ra đời cùng với khát khao chinh phục và tình yêu của cậu dành cho anh.

Hai điều ấy gắn bó, nương tựa lẫn nhau, cùng chung một số mệnh.

Thiện Phi Bạch không thể nhịn nổi, tham lam lắng nghe nhịp tim đập vững vàng của anh, khẽ hỏi: “Anh Ninh, anh thấy em bắn súng có đẹp trai không?”

Thiện Phi Bạch lúc ngoan ngoãn luôn dễ dàng khiến người khác phải mềm lòng.

Điều này khiến cho Ninh Chước lại thêm xác định anh không lựa chọn sai.

Cuộc sống này thú vị hơn cái chết.

Hiện tại, Mẫn Mân phát hiện Ninh Chước đã tỉnh lại, cô xắn tay áo, chuẩn bị mắng anh một trận nên thân.

Nhưng điều này quá mạo hiểm.

Tình trạng của Khuông Hạc Hiên tệ hơn cả của Ninh Chước, khi về đến căn cứ đã hôn mê trầm trọng, nhưng mà là người này da dày thịt béo, trước khi bất tỉnh, Ninh Chước đã tiêm một liều thuốc cầm máu cho hắn nên sau khi chữa trị, nhịp tim đã quay trở lại.

Mẫn Mân phẫu thuật cho Ninh Chước thành công, vừa bước ra cửa đã ngã khuỵu xuống đất.

Chỉ một chút xíu nữa thôi, Ninh Chước đã vô phương cứu chữa.

Nỗi khiếp sợ trong lòng cô vẫn chưa tiêu tán hết, cô hít thở bình tĩnh lại, muốn trách mách Ninh Chước một phen thiếu chút nữa là anh đã làm hỏng hết danh dự nghề y cả đời này của cô.

Kết quả là cô phải trơ mắt nhìn hai người nằm song song với nhau trên giường bệnh của mình, mùi mẫn thầm thì trò chuyện với nhau.

Phượng Hoàng từng nghe Vu Thị Phi nói về điều này, cô cũng đã thử nói cho Mẫn Mân biết nhưng Mẫn Mân lại cười phá lên bỏ qua, không đặt nặng trong lòng.

Mỗi khi hai người này đánh nhau, cô là người đứng ra trị liệu cho Ninh Chước.

Cô còn từng đùa vui rằng nếu Ninh Chước và Thiện Phi Bạch ở bên nhau thì cô muốn cưới Phượng Hoàng cho chị và tự gả mình cho Phượng Hoàng, như vậy thì hạnh phúc nhân ba và mọi người đều sum vầy bên nhau.

Bây giờ tận mắt chứng kiến hai người kia tình tứ bên nhau, Mẫn Mân trợn ngược mắt như nhìn thấy động đất cấp độ 8.

Thiện Phi Bạch quay đầu, phát hiện ra cô đầu tiên, cậu không có ý định rời đi, chỉ ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị ơi.”

… Có nghĩa là “Chị có thể rời đi, đừng làm phiền bọn em”.

Mẫn Mân nhẫn nhịn chịu đựng, khó khăn nuốt ngược tiếng thét chói tai vào trong. Cô vịn một tay lên cửa, dùng sức tới mức phát run: “À à… Chúng ta… Còn đóng tàu không?”

Ninh Chước ngắn gọn trả lời: “Còn.”

Mẫn Mân lùi về sau hai bước, nghĩ đến một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, sếp Phó vẫn chưa quay về…”

“Tôi biết rồi.” Ninh Chước ngắt lời: “Tôi đã nói chuyện với anh ấy. Tôi biết anh ấy đang ở đâu.”

Cuối cùng, Ninh Chước khẽ khàng nói, chỉ có một mình Thiện Phi Bạch nghe rõ: “Đừng lãng phí thời gian anh ấy đang tranh thủ cho chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play