Người vừa vào phòng là một trong những cấp phó của ngài Charlemagne, phó thanh tra Lancer của Bạch Thuẫn.

Đối mặt với ngài Charlemagne, Lancer im lặng lắc đầu.

Gương mặt ưu nhã của ngài Charlemagne nứt vỡ: “Không tìm ra được bất kì cách nào sao?!”

Câu trả lời dành cho ông vẫn là một cái lắc đầu khác.

Charlemagne suy sụp ngồi xuống, thần kinh căng thẳng lại càng thêm đau buốt như muốn nứt toác ra.

Ông hiểu rất rõ cách làm việc của Bạch Thuẫn.

Nếu vấn đề không thể giải quyết thì sẽ giải quyết người gây ra vấn đề.

Tử tù vốn nên chết lại không chết, còn rõ ràng xuất hiện trên sóng truyền hình, đây hiển nhiên là thất trách nặng nề của Bạch Thuẫn.

Cách thức giải quyết chỉ có hai con đường:

Một là tìm ra hung thủ thích hợp, xử lý ngay trên sóng truyền hình để bù đắp cho sự thất trách của Charlemagne.

Bây giờ Charlemagne vẫn là một trong những thành viên cốt cáng của tổ chức.

Nhưng 24 tiếng đã trôi qua.

Nếu vẫn không thể sử dụng cách này thì e rằng Bạch Thuẫn phải đổi hướng, ra tay với “thành viên cốt cáng” ấy, lấy lùi làm tiến, cho quần chúng một lời giải thích thỏa đáng khác.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì sẽ càng bất lợi cho ông ta!

Ngài Charlemagne chống hai tay lên đầu gối, gấp gáp nói: “Những kẻ hạ đẳng đó không phải thích tiền lắm sao?! Cứ đưa tiền cho chúng! Cũng đưa tiền cho cả mấy con nhỏ bị phá mặt kia, tụi nó, cả người nhà của tụi nó, bắt tụi nó tự thú tội ——”

Lancer đầy khó xử: “Chúng tôi đã thử rồi…”

Ngài Charlemagne trân trân nhìn hắn, trái tim như rơi xuống đáy vực: “Đã thử rồi?”

“Chúng tôi đã đưa ra ám chỉ cho vài người bị hại nhưng các cô gái ấy lại phản ứng không tích cực như dự đoán… Còn có người hỏi ngược lại rằng, rằng…”

Lancer hơi xấu hổ mà ho khan một tiếng: “… Nếu họ thừa nhận thì chẳng khác nào tự rêu rao bản thân là kẻ có tội. Dù làm tội phạm thì có tiền, nhưng cuối cùng thì tài khoản của tội phạm là do tội phạm quản lý hay là do Bạch Thuẫn quản lý?”

Ngài Charlemagne đứng phắt dậy: “Có người xúi giục bọn nó! Chắc chắn là như vậy!”

Những công dân sống ở tầng dưới cùng không có cơ hội được giáo dục đàng hoàng, kiến thức vô cùng nông cạn, chỉ cần quẳng vài cục tiền ra thì họ chẳng khác gì những con chó quẫy đuôi nghe lời chủ, làm gì có khả năng suy nghĩ được nhiều như vậy?

Lancer nhìn sắc mặt sa sầm của ngài Charlemagne, đằng hắng giọng nói: “Ngài Charlemagne, xin phép hỏi ngài một chút được không? Vì sao ngài lại nổ súng vào mặt của Ruskin?”

Câu hỏi này như một tiếng sấm rền vang lên bên tai Charlemagne.

Ông chợt tỉnh táo lại, hai mắt trợn trừng không thể tin nổi nhìn Lancer.

Lancer thản nhiên đối diện với ánh mắt ấy: “Có chuyện gì mà ngài không tiện tiết lộ sao? Hay là ngài muốn đợi luật sư của mình đến?”

Cháy nhà mới lòi mặt chuột.

Không thể sử dụng lũ người dưới đáy xã hội thì sẽ đến phiên ông ư?

Ngài Charlemagne cuối cùng cũng biết được mục đích mà Lancer đến đây.

Đầu óc thông suốt, khí chất sắc bén, tinh anh, lạnh lùng của ông ta khôi phục lại làm lớp ngụy trang ban đầu.

Charlemagne bình tĩnh hỏi: “Nếu cậu ở hiện trường, khi nhìn thấy mặt của Ruskin biến thành Bazel thì cậu có nghi ngờ rằng tên đó còn cải tạo những bộ phận khác trên cơ thể ngoài gương mặt không? Vì sự an toàn của những người khác có mặt ở hiện trường, vũ lực là cách làm hợp lý.”

Lancer cười như không cười: “Đó là lí do ngài nổ súng?”

Charlemagne đáp: “Đúng vậy.”

Lancer: “Ngài có thể bắn vào ngực phạm nhân.”

Charlemagne thờ ơ nói: “Tôi đã bắn chết một tên phạm nhân có tội ác tày trời.”

Nói xong, ông mệt mỏi ra hiệu “bác bỏ” bằng tay: “Thôi được rồi, chỉ cần xin lỗi với người bên ngoài là được.”

Nhưng Lancer không có ý định rời đi.

Lancer nhìn chằm chằm vào mặt Charlemagne: “Chẳng phải vấn đề “Thân thể có từng cải tạo hay không” đã được kiểm ra ngay từ bước đầu khi phạm nhân với vào tù rồi hay sao? Tôi nhớ chúng ta có hệ thống máy móc chuyên môn sử dụng công nghệ kĩ thuật sinh vật học chỉ cần nhìn một lần là đã phát hiện ra gương mặt đó có phải là giả hay không.”

Mặt của Charlemagne tối sầm lại.

Lancer dồn ép từng bước: “Chẳng lẽ không phải? Nói cách khác, chỉ cần thay đổi gương mặt là có thể tùy tiện thay thế phạm nhân? Bạch Thuẫn có cơ cấu tổ chức như vậy sao? Nếu để lại ấn tượng này với công chúng thì chúng ta phải làm sao?”

Bộ phận kiểm tra phạm nhân có cải tạo thân thể hay không vốn thuộc quyền quản lý của ngài Charlemagne.

Có kiểm tra hay không kiểm tra chỉ cần một câu lệnh của Charlemagne.

Charlemagne tức giận đến mức bật cười: “Vậy thì ai cũng muốn ăn vạ lên người tôi sao?”

Lancer không trả lời, chỉ nở một nụ cười hoàn mĩ cứng nhắc đầy khách sáo khiến người đối diện phát lãnh tại chỗ.

Một khi đã như vậy thì Charlemagne cũng không cần phải kiêng dè nữa.

“Lancer, tôi nhớ cậu quản lý bộ phận tài chính.” Ông lạnh giọng nói với Lancer: “Khi Bazel bị bắt, cậu có nghiêm túc kiểm tra tài khoản ngân hàng của phạm nhân chưa? Giữa thằng khốn đó và tôi có quan hệ giao dịch nào không?”

Lancer sa sầm mặt.

Làm sao mà hắn không biết Charlemagne đang cố tình uy hiếp, muốn kéo người quản lý bộ phận tài chính là hắn xuống nước cùng.

Lúc trước, giao dịch trong tài khoản của Bazel khá đơn giản, không có vấn đề gì khả nghi, hắn cũng dễ dãi cho rằng không cần kiểm tra quá gắt gao.

Thời gian trôi qua, cảnh đổi sao dời, những dấu vết nên dọn dẹp đã biến mất từ lâu.

Bây giờ có kiểm tra lại cũng không thể tra ra được gì.

Nếu muốn đổ tội cho Charlemagne thì vấn đề trọng yếu nhất là Charlemagne không có động cơ.

Giữa một thanh tra của Bạch Thuẫn có hình tượng tốt đẹp trong mắt dân chúng cùng với một tên tội phạm liên hoàn biến thái trà trộn dưới đáy xã hội thích thú vui đùa với những cô gái thấp cổ bé họng dường như không có mối liên hệ nào, càng khó nghĩ đến việc giữa hai người có giao tình gì với nhau.

Ruskin cũng vậy, Bazel cũng thế, dựa vào đâu mà Charlemagne lại mạo hiểm để giúp đỡ những tên tội phạm này?

Làm sao đưa ra một lời giải thích thỏa đáng về vụ việc xảy ra trong quá khứ cho công chúng?

Cách tốt nhất, cũng là cách đơn giản nhất, là bịa đặt câu chuyện Ruskin hoặc Bazel đã dùng một số tiền lớn để mua chuộc “chứng cứ” từ Charlemagne.

Tiếc rằng chiêu trò tạo chứng cứ có thể che mắt được người ở bên ngoài, nhưng áp dụng cho một người thuộc tổ chức thì e rằng sau này người đó khó lòng sống yên ổn ở trong Bạch Thuẫn.

Dù sao thì không có một người nào vui vẻ nếu bị dính phải phiền phức, có khả năng không chỉ không thể bảo vệ được chính mình mà còn bị kẻ khác ghen ghét nhân cơ hội này đâm sau lưng.

Những người đó cũng không dám trách móc lãnh đạo, nhưng sẽ cô lập và xa lánh những người ăn tiền trung gian đã bịa đặt chứng cứ.

Tình người là một thứ vừa phức tạp vừa khó giải quyết như vậy.

Ôi, muốn kiếm ăn cũng không dễ dàng.

Lancer lịch sự mỉm cười, trong lòng lại không ngừng kêu khổ.

Khi Lancer và Charlemagne đang giằng co với nhau, Charlemagne âm thầm kết nối với não-máy tính đưa ra chỉ thị với những người liên quan: “Mau kết thúc ngay.”

Ông muốn chặt đứt mọi thứ liên quan đến mình! Ngay lập tức! Ngay lập tức!

Kể cả tên lính đánh thuê không hề liên quan gì đến nhiệm vụ này!



Cuối hàng lang tầng ngầm thứ bảy ở Henna là phòng của Ninh Chước.

Ở đây cách xa với phòng ký túc xá của các thành viên khác, yên tĩnh đến đáng sợ, so với phòng tạm giam hiu quạnh thì còn có thêm một chiếc giường, một chiếc bàn nhưng không gian tù túng, lạnh lẽo, nhạt nhẽo chẳng khác gì nhau.

Thiện Phi Bạch ăn bữa cơm đầu tiên cùng với Ninh Chước sau khi phẫu thuật thành công.

Cháo bột cà ri là sản phẩm tiết kiệm do công ty Vi Uy sản xuất, khẩu phần dinh dưỡng đầy đủ nhưng kết cấu hơi khô.

Bên ngoài hộp đựng có một cái nút, khi bóp vào thì thức ăn bên trong sẽ tự động đun nóng.

Ninh Chước không cố ý tra tấn cậu hai nhà họ Thiện.

Anh cũng ăn cháo dinh dưỡng giống như Thiện Phi Bạch.

Đây là thức ăn hằng ngày của anh.

Thiện Phi Bạch dùng muỗng lựa qua lựa lại.

Mười phút sau, phần ăn của Ninh Chước đã chạm đáy, còn phần của cậu vẫn chưa hết được một phần ba.

Ninh Chước liếc mắt: “Cậu thích dùng mắt để ăn à?”

Thiện Phi Bạch: “Em không ăn.”

Ninh Chước cũng không thèm ngẩng đầu: “Bộ cậu còn nhỏ lắm hả?”

Thiện Phi Bạch vui vẻ chẹp miệng: “Em thích nghe anh Ninh nói chuyện thôi.”

Ninh Chước không chừa thể diện cho cậu: “Tôi đang mắng cậu, không phải đang nói chuyện. Ăn cho hết đi, còn thừa bao nhiêu tôi đổ hết lên mặt cậu.”

Thiện Phi Bạch khi nói chuyện vẫn có giọng điệu của một cậu ấm nhà giàu: “Em không thích ăn cái này.”

Bàn tay cầm muỗng của Ninh Chước khựng lại, ừ hử một tiếng: “Không thích cái gì nữa?”

Thiện Phi Bạch mặt dày liệt kê một danh sách dài không vấp lần nào: “Em không ăn củ cải hay hạt sen dù sống hay chín; em thích trứng gà chiên cà chua, em không thích cà chua sống; em thích dầu hành nhưng không muốn thấy hành; em không ăn gừng, nhưng em thích kẹo gừng; em không ăn da động vật, kể cả da heo, da gà luộc hay vỏ bánh bao.”

Cậu nghĩ thêm một chút, bổ sung: “Và nếu không phải do em tự nấu thì em sẽ không thích ăn.”

Ninh Chước nghe xong thì hai bên thái dương giật giật: “OK, cậu nên tự quang hợp để sống.”

Thiện Phi Bạch: “Anh Ninh thích ăn gì vậy?”

Ninh Chước vô cảm trả lời: “Tôi thích ăn thịt mấy đứa nhóc nói nhiều.”

Thiện Phi Bạch được đằng chân lân đằng đầu: “Em muốn ăn bơ.”

Ninh Chước: “Không có.”

Thiện Phi Bạch: “Ăn quýt cũng được ạ.”

Ninh Chước đập mạnh đũa lên bàn.

Thiện Phi Bạch đáng thương đầy tủi thân: “Em là người bệnh mà.”

Cuối cùng Ninh Chước mới chịu nhìn cậu.

Bộ dạng giả bộ yếu đuối của cậu trông rất thật, đuôi sói dài không được chải gọn gàng, chỉ được buộc tạm bằng một sợi dây thun ở phía sau.

Gương mặt chàng trai sáng láng nhưng lại tái nhợt, đôi mắt sáng ngời như biển sao khuya, tinh thần phấn chấn, tỉnh táo.

Ninh Chước chợt nhận ra sự thú vị khi trêu chọc người này: “Cậu nghĩ cậu đang làm khách ở đây à? Kẻ thù của cậu ở bên ngoài đang làm phiền tôi, nếu dùng kiệu tám người khiêng cậu ra ngoài, đám người đó không giết cậu thì tiếc lắm.”

“Không có đâu.” Thiện Phi Bạch tự nhiên đáp: “Có cha em, bọn chúng đã đụng em một lần thì sẽ không đụng em lần thứ hai.”

Tay múc cháo dinh dưỡng của Ninh Chước khựng lại.

Anh chăm chú nhìn Thiện Phi Bạch: “Thiện Phi Bạch, có phải cậu biết ai muốn hại cậu không?”

Thiện Phi Bạch hỏi lại: “Em hỏi là có bơ với quýt không ạ?”

Ninh Chước làm bộ muốn đánh cậu, cậu tươi cười muốn trốn nhưng có lẽ do đụng phải vết thương nên gương mặt nhăn lại trong chớp mắt, đau đến không kêu ra tiếng.

Ninh Chước ăn sạch thức ăn: “Không nói thì thôi. Cậu muốn đi ra ngoài tôi cũng sẽ không cản. Đừng quên cậu vẫn còn nợ tôi một cái cột sống là được.”

Theo Ninh Chước, Thiện Phi Bạch tốt nhất nên ngoan ngoãn ở lại đây.

Dù kẻ chủ mưu không dự định ra tay lần thứ hai trong thời gian sắp tới nhưng nghe cuộc đối thoại giữa Thiện Phi Bạch và Khuông Hạc Hiên, có lẽ cậu cũng chưa xác định được kẻ thù của mình là ai.

Với tính cách của thằng nhóc này, cậu ta chắc chắn sẽ lôi kẻ thù ra ngoài ánh sáng cắn cho đến chết mới vừa lòng bỏ qua.

Ngồi ngốc ở Henna rồi lén trốn đến góc tối nào đó, vừa dưỡng thương vừa điều tra cũng tốt hơn so với việc quay về Bàn Kiều, nơi cậu bị hại.

Thứ hai, là một thủ lĩnh của một tổ thức lính đánh thuê, cậu được đối thủ cạnh tranh cứu giúp, người ta còn tiện tay thay cho cậu một cái xương sống mới, thậm chí muốn cậu quỳ thì cậu sẽ quỳ, muốn cậu nằm liệt một chỗ cũng có thể khiến cậu nằm liệt một chỗ, trừ khi Thiện Phi Bạch liều mạng lấy cột sống giả ra, sau này Bàn Kiều có gặp Henna thì cũng khó lòng thẳng lưng đứng vững nổi.

Thứ ba, cơ cấu bên trong của Henna đã bị cậu, một người ngoài nhìn thấy.

Thiện Phi Bạch thông minh một chút đã có thể nhận thức rõ nên chọn cách nào.

Nhưng Ninh Chước không tự mình nói ra cậu nên ở lại.

… Quá ghê.

Thiện Phi Bạch chỉ cần liếc mắt cũng đã hiểu rõ ẩn ý của anh: “Anh Ninh có tấm lòng vị tha như vậy thì anh có chịu nhận em làm đàn em của anh không?”

“Đàn em?” Ninh Chước nhẹ nhàng bật cười: “Lúc trước thì cậu có cơ hội. Bây giờ thì chỉ xứng đáng làm một con chó thôi.”

Thiện Phi Bạch chép miệng bĩu môi: “Lúc trước anh Ninh không cần em.”

Ninh Chước không muốn nhiều lời vô nghĩa: “Có làm không?”

“Làm ạ.”

Thiện Phi Bạch cười toe toét, không hề thấy hổ thẹn với lòng: “… Em làm.”

Nụ cười của chàng trai chói lòa, hấp dẫn, Ninh Chước ngay lập tức không tự giác cũng cong miệng lên theo cậu, chợt máy liên lạc vang lên tín hiệu.

Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, Ninh Chước nhướng mày, nhận cuộc gọi: “Ngài Lawson?”

Lawson ở đầu dây bên kia vẫn cố gắng ngụy trang, nhưng giọng nói vẫn run rẩy sợ hãi: “Ninh Chước, hủy bỏ nhiệm vụ, mau chóng trả chìa khóa xe lại cho tôi.”

Sau khi xác định địa điểm gặp mặt, Ninh Chước cúp máy, trước khi rời đi thì dặn dò: “Không được đi đâu hết.”

Thiện Phi Bạch không nói gì, chỉ đưa một thẻ ID tín dụng mỏng manh qua.

Sau khi cậu tỉnh lại, Mẫn Mân đã trả lại một số vật phẩm tư nhân lại cho cậu.

Hiển nhiên là không có máy liên lạc và vũ khí.

Ninh Chước đè ngón tay trỏ phải lên thẻ tín dụng, dùng đầu ngón tay ve vuốt hai cái.

Chỉ nghĩ thôi cũng biết số dư trong tài khoản của cậu hai nhà họ Thiện nhiều đến mức nào.

Anh hỏi: “Sao thế? Muốn tôi đổi thành tiền mặt cho cậu?”

“Anh mua gì về đi.” Thiện Phi Bạch lấy một tay chống má, tươi cười nhìn anh: “Mua thứ anh thích ăn ấy. Cún con của anh sẽ nấu cơm.”

Ninh Chước kinh ngạc 2 giây, anh dùng đầu ngón tay trái kẹp lấy thẻ tín dụng, lẳng lặng vỗ hai cái lên mặt chàng trai.

Anh không ngờ Thiện Phi Bạch lại mặt dày tới mức phóng khoáng như vậy.

Hơi tức giận cười gằn một tiếng, Ninh Chước không luyến tiếc điều gì, dứt khoát xoay người rời đi.

Cửa đóng lại và tự động khóa ngoài, Thiện Phi Bạch cầm thẻ tín dụng bị ném trả về nằm trên đầu gối của mình, cậu đợi một lúc, xác định Ninh Chước sẽ không quay lại nữa thì dùng đầu ngón tay mơn trớn những chữ số được khắc trên tấm thẻ.

Nhập mật mã xong thì trên màn hình sẽ hiện ra mặt còn lại của thẻ ID.

Hình ảnh hiện trên không trung là mô hình hoàn chỉnh của tay trái Ninh Chước, bao gồm vân tay, chỉ tay và cả vết cắn như hình chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Thiện Phi Bạch dịu dàng vuốt ve vết cắn kia như thể gửi một lời chào đến vết thương cũ.

Cậu vẫn nở một nụ cười chân thành: “Anh à, vừa rồi em cũng không đồng ý là sẽ không ra ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play