Charlemagne ngây dại đứng bên cạnh giường, nhìn người đang nằm trên giường.

Hỏng hết.

Tất cả đã hỏng hết rồi.

Vợ ông đã lâu không đụng đến son phấn, gương mặt trên giường hoàn toàn là mặt mộc.

Tình trạng vết thương bên má đã tệ hơn, nó sưng to, làm lệch cả mặt bà.

Chăm chú nhìn một lúc lâu, Charlemagne mê mang:

Đây là ai?

Vì sao bà ấy lại chết?

Bây giờ mình… đang ở đâu?

Charlemagne bị sốc nặng, gần như mất lý trí, chỉ cần bước lên trước một bước, ông ta sẽ trở thành một kẻ điên không còn phiền não, ưu sầu.

May rằng trong phòng ngủ của họ có chế độ phun sương định kỳ có chức năng thư giãn, làm dịu đầu óc.

Tiếng sương phun văng vẳng trong phòng như tiếng thở dài ma mị, kéo Charlemagne rời khỏi thế giới thực tại và đẩy ông ta vào trong một địa ngục khác lạ.

Ở đó, bà ấy là một cơn ác mộng sống.

Dù đã chết, phu nhân Charlemagne vẫn là một cơn ác mộng không ngừng lan tràn, cắm rễ vào hiện thực như một loại virus.

Một vấn đề nan giải đã giúp Charlemagne tỉnh táo lại.

Cần làm gì để xử lý thi thể của bà ấy?

Với công chúng, họ là một cặp vợ chồng trung niên mặn nồng, đằm thắm với nhau.

Charlemagne nhìn gương mặt đầy máu của vợ mình, lại nhìn về phía cổ tay hằn dây xích của bà.

Bất kỳ người nào nhìn thấy thi thể của bà ấy cũng sẽ chắc chắn rằng bà đã bị ngược đãi một cách tàn bạo trong lúc sống.

Ai lại dám ngược đãi một thời gian dài đối với một người phụ nữ Thượng Thành cao quý?

Đáp án dễ dàng tiết lộ.

Vậy thì “tiêu hủy” bà ấy thì sao?

Nhưng phu nhân Charlemagne là một người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở Thượng Thành, không phải một gái điếm nghèo khổ ở Hạ Thành, không thể tùy tiện lôi xác đi giữa đêm khuya và quăng xuống biển – “bãi phế liệu thành phố” lớn nhất của thành phố.

Tuy vợ ông ta không có người bạn thân nào đặc biệt, quan hệ với gia đình nhà ngoại cũng không quá sâu sắc nhưng nếu đột nhiên thông báo tử vong, hơn nữa còn không cho người thân nhìn mặt lần cuối mà vội vã đem đi hỏa táng thì chắc chắn sẽ kéo theo nhiều phiền phức khác.

Trước đây, gia đình nhà vợ đã giúp cho Charlemagne nở mày nở mặt, bây giờ họ lại trở thành một tầng xiềng xích áp chế khiến ông ta thở không nổi.

Charlemagne ngây dại đứng tại chỗ.

Trong lúc Charlemagne chưa phát điên, Ninh Chước đã lẳng lặng quan sát biệt thự của ông ta, nhìn thấy căn nhà rộng lớn bất ngờ sáng đèn giữa đêm khuya.

Ninh Chước trưởng thành cùng với sự phát triển của Henna.

Trong quá trình trưởng thành, anh đã sớm luyện được kĩ năng ra vào dinh cơ của Charlemagne, cũng đủ khả năng cắt đứt cổ họng đối phương trong khi ông ta đang say giấc nồng.

Nhưng không thể làm như vậy được.

Charlemagne không được phép chết một cách đơn giản và tử tế.

Mọi người đều nghĩ ông ta là anh hùng, và người giết chết ông ta sẽ bị người dân Ngân Chùy xem là kẻ thù của vị “cảnh sát tài năng” này.

Vì vậy Ninh Chước âm thầm chờ đợi một cơ hội vào 15 năm sau.

Không một ai nghĩ ra rằng kế hoạch của Ninh Chước bắt đầu từ đối tượng đầu tiên là đứa con trai cưng của ông ta.

Ninh Chước đã để lại một món quà cho gia đình Charlemagne.

Anh nghĩ rằng tối hôm nay chắc chắn sẽ có một chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Quả nhiên, chỉ nửa tiếng sau, một chiếc xe vội vã lao ra khỏi biệt thự.

Biển số xe của chiếc xe này dài hơn nhiều so với những chiếc xe khác, đây là một loại xe chạy tự động với tốc độ cao.

Ngồi trên ghế lái, Charlemagne như chết lặng.

Ninh Chước nghĩ thầm, hay lắm.

Phu nhân Charlemagne nghĩ con trai mình đáng thương, chồng mình cũng bị người khác gài bẫy, cho nên bà không thể ghét bỏ hai người bà yêu thương nhất.

Do đó, bà căm thù “tên giết người “ Takeshi Motobu, khi gã chết vì tra tấn, bà lại chỉ có thể căm hận bản thân.

Trong thế giới quan của phu nhân Charlemagne, con của người khác không phải là con, bi kịch bất hạnh của người khác cũng không liên quan gì đến bà.

Bà sống một cuộc đời theo quan niệm như vậy, cao cao tại thượng nhìn xuống những kiếp người nhỏ bé khác.

Sau khi Kim Charlemagne chết, cuối cùng bà mới nếm trải đắng cay của cuộc đời.

Giữa cơn thống khổ bế tắc tuyệt vọng, phu nhân Charlemagne tìm thấy một biện pháp giải thoát.

Ninh Chước cầm máy liên lạc, gọi cho một dãy số.

Khải Nam mặc áo ngủ bằng tơ lụa uống một ly rượu trước khi ngủ, nhìn thấy một cuộc gọi đến.

Ông ta không bắt máy.

Đầu dây bên kia cũng không gọi đến cùng, để lại một lời nhắn: “Phóng viên Khải Nam, tôi tặng cho ông một tin lớn. Ông hãy dẫn theo nhiều người một chút, trong một giờ tiếp theo tìm một chiếc xe có biển số là…”

Khải Nam nhíu mày, cầm máy liên lạc bắt máy.

Nhưng đầu dây bên kia học theo hành động của ông ta, từ chối cuộc gọi.

Khải Nam là một người ăn cứng không ăn mềm, cảm thấy hứng thú dạt dào: “Ai vậy?”

Người nọ đáp: “Lâm Thanh Trác.”

Khải Nam nghe câu trả lời xong thì nụ cười đông cứng lại.

Người nọ nói: “Phóng viên Khải Nam, sao còn chưa đi nữa? Tin quan trọng thì cần phải nhanh chân thu thập chứ.”

Khải Nam biết người ở đầu dây bên kia có lẽ đang giở trò với ông ta.

Nhưng giọng điệu của người này quá giống với Lâm Thanh Trác.

Giọng điệu cà lơ phất phơ với thái độ đắc chí của một người chính trực, thà chết cũng không bán mình đó của Lâm Thanh Trác luôn khiến người khác ghét cay ghét đắng.

Khải Nam nghi ngờ rằng người gọi báo tin này là do Lâm Cầm cung cấp.

Ngoài Lâm Cầm thì sẽ không có một ai quan tâm đến “Lâm Thanh Trác”, đúng không?

Suy tư một chốc, Khải Nam lại bác bỏ suy nghĩ này.

Lâm Cầm luôn làm việc một cách quang minh chính đại, sẽ không chơi chiêu… bí ẩn như vậy với ông ta, đúng không?



Tuy nhiêm, khi Khải Nam vận động các mối quan hệ của mình và dẫn đầu một nhóm phóng viên để chặn đầu chiếc xe được đề cập trong cuộc gọi khi nãy lúc giữa đêm ở một ngã ba nào đó giữa Trung Thành và Hạ Thành, ông ta bắt đầu dao động.

Vì ông ta nhìn thấy Charlemagne với gương mặt tái nhợt đang ngồi trên ghế lái.

Charlemagne và Lâm Cầm đều có quan hệ phức tạp với Khải Nam.

Khả Nam nghĩ rằng chẳng lẽ Lâm Cầm lo sợ Charlemagne, người mà ông ta từng đặt hết lòng quan tâm, sẽ quay trở lại, bán tin bẩn để hạ bệ cậu ta cho nên mới muốn tìm cách giẫm đạt đối phương đến cùng?

Nếu điều này là thật thì Khải Nam có chút dở khóc dở cười.

… Chẳng khác gì đang muốn gây sự chú ý với ông ta vậy.

Trong lòng nghĩ như vậy, Khải Nam bước từng bước về phía chiếc xe, gõ tay lên tấm kính trên xe Charlemagne.

“Trùng hợp thế.” Ông ta cười nói: “Dan, đang đi đâu đây?”

Dan Charlemagne là tên đầy đủ của thanh tra Charlemagne.

Giống như cả hai chưa hề xảy ra vấn đề gì, Khải Nam vẫn dùng xưng hô thân mật như vậy gọi ông ta.

Charlemagne hạ cửa kính xuống, gió đêm phần phật thổi vào khiến hai mắt ông ta đau rát, đỏ ngầu.

Charlemagne hạ thấp giọng, nói với Khải Nam: “Khải Nam, đừng cản tôi. Hãy cho tôi đi, tôi xin anh.”

Khải Nam cúi đầu, ngửi thấy mùi máu xen lẫn với mùi bạc hà ở trong khoang xe ấm áp.

Ông ta rũ mắt, tin chắc đây là một tin tức lớn.

Người nọ không lừa mình.

Khải Nam cẩn thận dò xét Charlemagne, phát hiện túi quần đối phương hơi phồng lên, có lẽ là vũ khí.

Vì vậy ông ta lùi lại một bước, đứng từ xa mỉm cười: “Đã gặp nhau rồi thì chúng ta đi uống với nhau một ly đi. Sao nào?”

Khải Nam đột nhiên xuất hiện ở đây, Charlemagne đoán được rằng có chuyện gì đó không ổn.

Nhưng ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Trong cốp xe là thi thể cuộn tròn của phu nhân Charlemagne.

Ban đầu, Charlemagne tìm nhân viên tang lễ* ở chợ đen đến nhà dọn dẹp, xử lý thi thể của vợ mình – ít nhất cũng phải giúp bà ấy trông bớt thê thảm để loại bỏ hiềm nghi của người khác.

*Nhập liệm sư: người làm tất cả mọi việc trong nhà tang như dọn dẹp, xử lý thi thể, trang điểm xác chết và đưa xác chết vào hòm.

Nhưng dù liên lạc bằng cách nào đi chăng nữa, những người đó đều từ chối yêu cầu của ông, không một ai muốn đến nhà ông ta.

Lý do rất đơn giản: những kẻ hành nghề ở chợ đen là những kẻ ranh ma nhất.

Chưa kể đến việc kiếm tiền ở Thượng Thành không hề dễ dàng, người ở Thượng Thành lại muốn tìm người ở chợ đen để làm công việc bẩn thỉu như vậy chắc chắn phía sau có vấn đề. Vì một món tiền làm mờ mắt mà họ chủ động đi đến nhà của khách hàng, có khi lại là một đi không trở lại.

Charlemagne không có gan phanh thây thi thể vợ mình và tiêu hủy chứng cứ phạm tội trong nhà, cũng không thể để xác vợ dần hư thối ở trong nhà mãi, càng không thể học theo những tiểu thuyết trinh thám – nhét xác người vào trong tường. Bởi lẽ chỉ một thời gian sau, căn nhà đó sẽ bị đập vỡ và xây làm hai.

Bị dồn đến đường cùng, Charlemagne đành phải mạo hiểm ra khỏi nhà, tìm cách kéo xác vợ vào lò thiêu công cộng, để lửa đốt trụi, sau đó lấy tro cốt của người khác mang về, nói lại với người khác rằng bà bất ngờ đột quỵ qua đời.

Đốt xong là hết. Nếu có hiềm nghi thì cứ để người khác nghi ngờ, ông không quan tâm nữa.

Ít nhất không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng như ma như quỷ của vợ.

Charlemagne như ngồi đống lửa như ngồi đống than suốt cả đường đi, vừa đi vừa cầu nguyện thánh thần, hi vọng không một ai phát hiện ra mình.

Ở thành phố Ngân Chùy có rất nhiều tôn giáo khác nhau, Charlemagne hi vọng chỉ cần một người ứng nghiệm giúp đỡ cho mình thôi là được.

Nhưng “thánh thần” không nghe thấy lời cầu nguyện của ông ta.

Vị thần duy nhất ở Ngân Chùy là giá trị.

Nếu thi thể của phu nhân Charlemagne trên xe bị phát hiện, Charlemagne hoàn toàn hết đường chối cãi.

Nếu là trước đây, Charlemagne có thể dùng tiền để hối lộ Khải Nam, bắt đối phương ngậm miệng.

Nhưng bây giờ ông ta đã mất sạch cả người lẫn của, là một kẻ tan cửa nát nhà không còn một xu dính túi.

Đối với Khải Nam, Charlemagne chính là một thông tin mang lại giá trị lớn cho ông ta.

… Cũng là giá trị cuối cùng.

Sau khi hút cạn chút giá trị này, Charlemagne không còn lại gì nữa.

Charlemagne im lặng siết chặt vô lăng, nhỏ giọng cầu xin: “Khải Nam, nể tình quan hệ trước đây của chúng ta…”

Khải Nam cười: “Dan, cậu nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi chỉ vô tình gặp cậu, chào hỏi cậu một câu thôi.”

Charlemagne không nghe rõ được điều gì nữa: “Tôi có thể giải thích… Cô ấy không phải do tôi…”

Nói đến đây, ông ta yếu ớt nhận ra một điều.

Không thể giải thích.

Vậy thì không cần giải thích!

Charlemagne bất ngờ đạp chân ga, phóng thẳng về phía trước tông thẳng vào Khải Nam và dòng xe đang chắn đường, đồng thời vứt bỏ thi thể ở trong cốp xe đi.

Vợ, người yêu, ông ta từ bỏ hết!

Charlemagne sắp sửa tông phải một phóng viên cầm máy quay, ông ta chuẩn bị né tránh thì một chiếc ô tô từ phía sau lại lao ra, tông thẳng vào xe Charlemagne.

Charlemagne chịu toàn bộ lực va chạm, chiếc xe lật ngược lại, bánh xe xèo xèo bốc khói lăn tròn.

Túi khí bảo vệ người lái bật tung ra từ vô lăng đập mạnh vào mặt Charlemagne, khiến ông ta đổ máu và bất tỉnh tại chỗ.

Lâm Cầm điều khiển chiếc xe kia và bước xuống xe.

Khải Nam đã có dự kiến từ trước, bất kỳ tin tức lớn nào ở thành phố Ngân Chùy cũng có nguy hiểm tiềm tàng song song.

Cho nên ông ta đã liên lạc với Lâm Cầm và gửi định vị hiện tại của mình cho đối phương.

Lâm Cầm nhanh chóng chạy đến mà không hề hay biết gì. Vừa đến nơi, hắn đã nhìn thấy một chiếc ô tô đang dùng hết tốc lực lao thẳng vào một phóng viên.

Vì sự an toàn của người dân, hắn ngay lập tức nhấn chân ga để cản chiếc xe điên kia lại.

Xong xuôi, Lâm Cầm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Khải Nam hứng thú nhìn Lâm Cầm: Ông ta nghi ngờ Lâm Cầm đang tự biên tự diễn.

Nếu Charlemagne bị làm xấu mặt xấu mày, chắc chắn đây là một tin tức chấn động, đến khi đó, Lâm Cầm hiển nhiên trở thành một bàn cân so sánh với người phát ngôn cũ này.

Một trên trời một dưới đất, một mây cao một bùn thấp.

Lâm Cầm còn khôn khéo, chỉ chơi chiêu một cách âm thầm.

Nhưng người này lại lôi Lâm Thanh Trác ra để gây hấn với ông ta, quả thực không ngoan chút nào.

Khải Nam một bụng gian xảo, đi vòng quanh chiếc xe bốc khói của Charlemagne, nhìn thấy hàng ghế trước và sau xe hoàn toàn trống không.

Diện tích chiếc xe chỉ có nhiêu đây.

Khải Nam vòng ra phía sau xe, mở cốp.

Khi nhìn rõ những gì ở trong cốp xe, Khải Nam giơ tay lên che miệng, không phải vì hốt hoảng sợ hãi.

Hai mắt ông ta sáng như đèn pha: “Trời ơi…”



Ninh Chước thành công rút lui, anh không đến xem hiện trường vây bắt Charlemagne.

Anh tin vào năng lực của Khải Nam.

Ông ta giống như ruồi nhặng xúm xít, bám vào những thứ ô uế khi phát hiện ra những tin tức lớn ở thành phố Ngân Chùy.

Ninh Chước quay về căn cứ Henna, đi thăm Kim Tuyết Thâm.

Với tay nghề của Mẫn Mân, người bệnh đã vượt qua nguy kịch.

Giống như cô đã từng nói, chỉ cần lính đánh thuê gặp bất trắc, nếu quay về vẫn còn chút hơi tàn thì cô vẫn sẽ cứu sống được.

Ninh Chước hiếm khi đi xuống tầng 14 – nơi duy nhất được phép hút thuốc ở căn cứ Henna.

Có vài nhóm lính đánh thuê đang tụ tập hút thuốc với nhau, vì từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy Ninh Chước đến tầng 14 cho nên nhất thời ngây người nhìn thấy bóng dáng cô độc của anh, ai nấy cũng tự giác hạ thấp tông giọng nói chuyện xuống.

Ninh Chước đứng ở một nơi vắng lặng, tự đốt cho mình một điếu thuốc.

Nhưng anh lại không hút mà chỉ ngậm bên miệng, để cho tàn thuốc từ từ rơi xuống đất.

Ninh Chước có lí do để lựa chọn ra tay với Charlemagne lúc này.

Trước khi bất tỉnh Kim Tuyết Thâm đã dặn dò đôi lời cho Vu Thị Phi, chỉ cần nhiêu đó thông tin cũng giúp Ninh Chước hiểu được đại khái vấn đề.

Muốn thuê được Rousseau thì cần rất nhiều tiền.

Với thông tin từ Lawyer Tuner, Ninh Chước biết rõ tình trạng tài chính của Charlemagne và Mã Ngọc Thụ, anh cũng biết nếu muốn thuê người thì cả hai phải liên minh với nhau, bởi lẽ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, họ không thể tìm được một số tiền lớn như thế.

Charlemagne không còn bao nhiêu tiền nhưng cũng không có quá nhiều vấn đề.

Ông ta có thể cân nhắc về bất động sản của mình.

Vấn đề là căn biệt thự đó là tài sản do Bạch Thuẫn cấp cho Charlemagne.

Nếu ông ta phạm phải một sai lầm không thể sửa đổi thì sao?

Nhà của Charlemagne chắc chắn sẽ bị Bạch Thuẫn tịch thu.

… Giống như Ryo Motobu, ông ta là một kẻ quyền lực có khả năng hô mưa gọi gió, nhưng khi một công ty lớn muốn tịch thu tất cả thì ông ta cũng chỉ có thể luồn cúi chui rúc vào một xó.

Kế sách này của Ninh Chước là rút củi đáy nồi*.

*Rút củi đáy nồi: kế sách thứ 27 trong “Tam thập lục kế”, khi tình hình đang nước sôi lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành không, trong quân sự, có nghĩa là đánh tiêu hao hậu cần để làm cho quân địch dần phải thua cuộc.

Ninh Chước chưa từng đối đầu trực tiếp với Giang Cửu Chiêu.

Nhưng chỉ cần nhìn cách hắn đối phó với Kim Tuyết Thâm, Ninh Chước cũng đã phần nào nhìn ra được thủ đoạn và tâm tính của tên lính đánh thuê hám tiền này.

— Giang Cửu Chiêu yêu tiền, thu bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu chuyện, không bao giờ nể mặt khách hàng.

Ninh Chước muốn xem thử xem sau khi Charlemagne bị tịch thu hết bất động sản thì ông ta sẽ phải trả phí cho Giang Cửu Chiêu như thế nào.

Lúc này, Thiện Phi Bạch nhận được tin từ cấp dưới, hối hả chạy xuống tầng 14.

Cậu chạy suốt một đường, vừa đứng trước mặt Ninh Chước thì thở hổn hà hổn hển hỏi: “Anh sao rồi?”

Ninh Chước trả lời ngắn gọn: “Có thể nói là thành công.”

Nghe vậy, Thiện Phi Bạch cũng thả lỏng tâm tình, cậu khẽ mỉm cười, dựa lưng vào bức tường đối diện anh.

Lợi dụng phu nhân Charlemagne là kế hoạch của Ninh Chước.

Nhưng Thiện Phi Bạch cũng góp công nhiều chi tiết khác vào kế hoạch này.

Ví dụ như việc đóng khung những bức ảnh của Kim Charlemagne là thành quả của cậu.

Tâm hồn vụn vỡ, rách nát của phu nhân Charlemagne được an ủi phần nào nhờ “món quà” Ninh Chước mang đến, một khi bị kích động thì bệnh trạng sẽ chuyển xấu ngay lập tức, khó lòng cứu chữa được nữa.

Bà ấy sẽ bất chấp tất cả, kể cả tự sát hay giết người, và tất cả những điều này đều sẽ trở thành tin tức nóng bỏng dành cho truyền thông, đồng thời cũng mang đến lợi ích nhất định cho họ.

Nhóm lính đánh thuê của Henna và Bàn Kiều không rõ mối quan hệ giữa Ninh Chước và Thiện Phi Bạch, ai nấy cũng im lặng lo lắng nhìn họ, sợ rằng cả hai mất bình tĩnh lại lao vào đấu đá lẫn nhau.

Vì sắc mặt của Ninh Chước ủ dột lạ thường, trông không có vẻ gì là vui mừng.

Thiện Phi Bạch tích cực nói: “Giang Cửu Chiêu sẽ tức đến chết mất.”

“… Ừm.” Ninh Chước không lấy gì làm ngạc nhiên: “Tôi đã chặt đứt con đường tài chính của tên đó.”

Thiện Phi Bạch nói: “Nghe nói anh ta đánh đám giỏi lắm.”

Ninh Chước: “Tốt nhất là cậu ta nên vác xác tới đây. Nếu cậu ta không đến thì tôi sẽ đến trước.”

Trước mắt anh xuất hiện hình ảnh Kim Tuyết Thâm đầm đìa máu chảy.

Ngay sau đó là hình ảnh Thiện Phi Bạch nằm im lìm giữa biển lửa.

Ninh Chước tựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc khác và hút, phả ra một làn khói trắng.

Anh không muốn hút thuốc, nhưng lại không biết đối diện với Thiện Phi Bạch như thế nào: “Cậu ta muốn kiếm tiền của cậu ta, tôi không quan tâm. Nhưng cậu ta dám chạy đến địa bàn của tôi kiếm chuyện thì khác.”

Thiện Phi Bạch ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ý anh: “… Là anh ta?”

“Ừm.” Ninh Chước nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu có nghĩ đến không? Cậu muốn xây cầu, muốn khai thác kim loại lỏng chắc chắn sẽ đắc tội tày trời đối với công ty Thụy Đằng.”

Thiện Phi Bạch nhếch môi cười: “Em có nghĩ đến, nhưng những công ty khác cũng muốn em chết. Khắp thành phố Ngân Chùy này chỉ có một mình anh Ninh đau lòng cho em thôi.”

Cậu kiêu ngạo nói những lời này, Ninh Chước chỉ khẽ liếc mắt nhìn, không nói gì.

Thiện Phi Bạch nhìn Ninh Chước qua làn khói mờ ảo, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ninh, anh có thích em không?”

Ninh Chước cảm thấy rằng cả đời này của mình, anh không thích một ai.

Anh sống, nhưng lại sống một cách hời hợt.

Anh chỉ biết rằng trước đây Thiện Phi Bạch là kẻ thù của mình, chỉ có anh mới là người được quyền đả thương cậu.

Nếu có một ai đó khác chạm vào cậu, đó chắc chắn là một nỗi ô nhục đối với anh.

Bây giờ, từ thể xác đến tâm hồn của Thiện Phi Bạch đều là của anh.

Cho nên anh cần phải báo thù cho cậu, dù đó là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Anh không nghĩ đó là thích.

Ninh Chước lại nhả một làn khói trắng, nhàn nhạt đáp: “Cút đi.”

【 Tác giả có lời muốn nói 】

【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】

Tiêu đề của chuyên mục giải trí:

Xem trước: Một nhân vật nổi tiếng nửa đêm giết vợ, phát hiện thi thể của nạn nhân trong cốp xe, tình trạng thê thảm không nỡ nhìn!

Click vào tiêu đề để tăng độ phổ biến cho tin tức!

Mức độ phổ biến đạt 5 triệu sẽ công bố ngay lập tức!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play