Vu Thị Phi cầm một hộp giữ nhiệt đựng đầy hoành thánh nhân tôm đi về phía nhà kho.

Tâm trạng của y rất tốt.

Vì y nghĩ đến Kim Tuyết Thâm.

Có lẽ ngay cả bản thân Kim Tuyết Thâm cũng không nhận ra được rằng đối với những người không thân thiết, hắn thường không quan tâm mấy, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt đối với đối phương.

Nhưng khi đã trở thành “người thân” của Kim Tuyết Thâm, hắn lại thường xuyên bắt bẻ, thái độ đôi khi còn rất nhỏ mọn.

Ví dụ như Kim Tuyết Thâm thích ăn hoành thánh nhân tôm nhất, nhưng lại mạnh miệng nói rằng “không chọn, ăn gì cũng được”. Vậy mà khi ăn phải món mình không thích, Kim Tuyết Thâm sẽ không vui.

Người bình thường khó lòng chịu đựng nổi tính tình sớm nắng chiều mưa, khó dỗ khó chiều của Kim Tuyết Thâm.

Nhưng Vu Thị Phi có tư duy khác biệt lại rất thích Kim Tuyết Thâm.

Mục đích y được sinh ra là để làm hài lòng những nhu cầu tâm sinh lý của con người.

Y cần phải “được yêu cầu”.

Tiếc rằng những con người trước đây không một ai yêu cầu y ở phương diện này.

Cho đến khi y gặp Kim Tuyết Thâm.

Vu Thị Phi nghĩ rằng y được sinh ra là để gặp Kim Tuyết Thâm.

Vu Thị Phi cũng từng nói suy nghĩ này cho Kim Tuyết Thâm nghe và bị đối phương cho ăn một đấm.

Kim Tuyết Thâm nghi ngờ rằng lời nói đường mật của Vu Thị Phi là những lời nằm trong cơ sở dữ liệu của y nhằm lấy lòng mình, cho nên yêu cầu y không cần nói những lời như vậy nữa.

Nhưng chỉ số hormone tăng vọt trong người và nhịp tim tăng nhanh của Kim Tuyết Thâm đã tự động nói rằng hắn rất thích.

Vu Thị Phi vui vẻ cách kho hàng chỉ còn 100 mét thì nhìn thấy khắp nơi chỉ còn một đống đổ nát.

Ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Vu Thị Phi nhìn thấy một bàn tay đẫm máu lay lắt ở trên trạm canh gác.

Máu vẫn còn mới, chưa khô.

Vu Thị Phi nhìn bàn tay, nhận ra đó là người của Bàn Kiều.

Người này vẫn còn sống, nhưng đã thoi thóp.

Vu Thi Phi bỏ hộp giữ nhiệt lại, nhanh chân đi về phía kho hàng.

Y nghe thấy giọng của một người đàn ông vang lên từ nhà kho: “Chết hết 3 phần 4 rồi. Họ trả 19 triệu, không cho tôi thêm một xu nào nữa…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Người đàn ông cũng chú ý thấy Vu Thị Phi đến gần, quay phắt người nhìn về phía cửa nhà kho.

Vu Thị Phi lặng lẽ đứng trước cánh cửa ngược sáng như một âm hồn điện tử từ cõi u linh.

Đôi mắt màu tím phẳng lặng khuất lấp sau bóng tối.

Giang Cửu Chiêu vắt vẻo ngồi trên lưng Kim Tuyết Thâm như ngồi trên ghế đẩu, đôi chân dài duỗi ra, nhàn nhã thư thái như đang tắm nắng trong một buổi dã ngoại.

Kim Tuyết Thâm nằm dưới chân hắn mê man gần như bất tỉnh, máu ồ ạt trào ra từ trên người hắn.

Cây cung của Kim Tuyết Thâm vỡ vụn thành từng mảnh, rơi rải rác xung quanh.

Giang Cửu Chiêu nhướng mày: “Ha, lại có thêm một đứa nữa.”

Vu Thị Phi không quan tâm đến hắn mà chỉ nhìn Kim Tuyết Thâm nằm dưới đất đầm đìa máu chảy như thế cả thế giới chỉ còn lại một mình đối phương.

“Vu Thị Phi đúng không?” Giang Cửu Chiêu gãi gãi chóp mũi, khó xử nói: “Sao đây ta, đây là người của Bàn Kiều, chưa kịp nói giá với khách nữa.”

Vừa dứt lời, Giang Cửu Chiêu đột nhiên cảm thấy xương khớp toàn thân đông cứng lại.

Ngay sau đó, hắn trơ mắt nhìn tay trá của mình mất quyền khống chế, nó tự động di chuyển và xé rách cánh tay phải!

Giang Cửu Chiêu phản ứng cực kỳ nhanh, đưa ra quyết định ngay lập tức. Hắn vung tay phải lên như một con thằn lằn bị đứt đuôi, bật chế độ xử lý virus, quả nhiên tìm thấy một loại virus lạ đang nhanh chóng lan tràn xâm chiếm trong cơ thể.

Giang Cửu Chiêu huýt sáo: “Wow, chơi bẩn thế.”

Vu Thị Phi như không nghe thấy lời bình phẩm, y bước vào trong nhà kho, kiên nhẫn sử dụng virus xâm nhập để điều khiển những người cải tạo chi giả ở đây.

Năm xưa, virus này được dùng để tấn công Henna, bây giờ, sau khi được cải tiến, nó chiến đấu để bảo vệ Henna.

Đội lính đánh thuê của Giang Cửu Chiêu đến đây là đội 2.

Tổ chức Rousseau có hai đội, đội 1 và đội 2.

Đội 1 là đội quân tinh nhuệ, đó là bảo bối của Giang Cửu Chiêu, không thể sử dụng tùy tiện, mỗi lần xuất kích là có thể kiếm được bộn tiền giúp cho tổ chức sống tiếp 2 năm.

Đội 2 nhận nhiều đơn hàng hơn, gặp nhiều nguy hiểm hơn, lúc nào cũng bận rộn nhưng thu nhập thì nhiều hơn.

Nhưng dù là đội 1 hay đội 2, toàn bộ thành viên của Rousseau đều bị tiêm nhiễm nhận thức của người đứng đầu tổ chức, ai cũng cho rằng “người làm việc tốt nhất là người xứng đáng được hưởng thụ nhiều tài nguyên nhất”.

Vì vậy lính đánh thuê của Rousseau đều tiến hành cải tạo các bộ phận trên người, phát huy tối đa giá trị sử dụng của cơ thể mình.

Người nào đầu tư càng cao thì bộ phận giả trên người cũng càng cao cấp, chất lượng hơn, khi bị virus xâm nhập thì miễn cưỡng chống cự lại.

Người nào cải tạo xương sườn giả thì những chiếc xương sườn máy biến dài ra và quấn chặt lấy những chiếc xương còn lại trong người.

Người nào cải tạo tay trái giả thì rút con dao bên hông, dứt khoát đâm vào bụng, vào eo mình.

Người nào cải tạo chân giả thì bộ phận giả trên bắp chân nối với xương đùi xoắn chặt lại, làm vỡ vụn thớ thịt bên trong cơ thể.

Mỗi bước đi của Vu Thị Phi đều chìm trong máu đỏ và những tiếng gào thét, kêu rên thảm thiết.

Gương mặt của y âm trầm, phẳng lặng như cũ.

Mục tiêu hành động lần này của Giang Cửu Chiêu đã hoàn thành, hắn đang chuẩn bị rút lui để kết thúc nhiệm vụ.

Bây giờ lại đột ngột xuất hiện một kẻ thù bản lĩnh như thiên binh từ trên trời giáng xuống ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của Giang Cửu Chiêu.

Từ “rút lui” chuyển thành “bỏ trốn” cũng chỉ là về mặt danh dự mà thôi.

May là Giang Cửu Chiêu không quan tâm đến thể diện bằng tiền.

Hắn lùi về sau vài bước, phát hiện ra Ryo Motobu đang co quắp người trên ghế, sợ hãi đến mức không dám di chuyển.

Giang Cửu Chiêu giơ cánh tay trụi lủi của mình ra, đặt bàn tay lên trên vai của ông ta: “Ông chú, nhớ trốn cho kĩ, đao kiếm không có mắt đâu. Nghe nói ông chú rất đáng tiền nên chú nhớ bảo vệ bản thân cho thật tốt chờ tôi đến nhé. Tôi mà thiếu tiền là đi bắt ông chú ngay đấy.”

Ryo Motobu hít một hơi khí lạnh, cả người xụi lơ.

Giang Cửu Chiêu không nghĩ thêm điều gì, cả người nhẹ tựa lông hồng chạy trốn.

Hắn rất công bằng và hào phóng khi chia tiền cho mọi người trong tổ chức.

Vì vậy nghĩa khí chỉ đo đạc được vài đồng bạc lẻ đối với hắn đã dùng hết, bây giờ hiểm họa ập đến, hắn không cảm thấy có gì sai trái khi bỏ trốn để bảo vệ mạng mình.

Vu Thị Phi cũng không định đuổi theo hắn.

Trong không gian dày đặc máu tanh và tiếng la hét, y quỳ xuống và đặt tay lên ngực Kim Tuyết Thâm.

Trái tim của Kim Tuyết Thâm đập rất chậm, nhưng vẫn mạnh mẽ kiên cường chống chọi với tử thần.

Vu Thị Phi luôn bình tĩnh, ổn định cảm xúc trước mọi sự lại đột ngột đau đớn đến không thể chịu nổi.

Y không có tim, vì vậy cơn đau nhanh chóng lan ra khắp ngóc ngách trên cơ thể, lẻn lỏi vào từng sợi dây thần kinh nhân tạo của y, khiến y đau đến mức mặt mũi tái nhợt, hổn hển thở từng hơi.

Kim Tuyết Thâm khẽ mở mắt, thều thào: “… Anh tức giận?”

Vu Thị Phi cúi đầu, giấu mặt vào bên vai Kim Tuyết Thâm: “Tôi đã nói rồi, nếu tôi tức giận thì trông rất khó coi.”

Kim Tuyết Thâm sặc máu ho, phun ra một bãi máu màu đỏ đen xen lẫn với nội tạng.

… Cả người hắn bị những sợi cước sắc bén của Giang Cửu Chiêu xuyên thủng hơn 50 lỗ nhỏ.

Ý thức và máu dần cạn kiệt, Kim Tuyết Thâm há miệng thở dốc, dặn dò: “Kẻ ra tay là Giang Cửu Chiêu của Rousseau. Có người muốn tấn công chúng ta, đem những người ở bên ngoài về…”

“Chúng ta” là Henna và Bàn Kiều.

Đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Thâm không phân biệt rạch ròi giữa “bên anh” và “bên tôi” khi nói chuyện với Vu Thị Phi.

Vu Thị Phi khẽ “ừm” một tiếng, sợ Kim Tuyết Thâm nghe không rõ nên hơi nâng cao giọng, “ừm” thêm một tiếng nữa.

Kim Tuyết Thâm mở to mắt hơn một chút.

Vì lời đáp của Vu Thị Phi nghe như tiếng khóc.

Kim Tuyết Thâm chợt cảm thấy khó chịu, sự khó chịu đau xót thấu tận tim gan này còn đau đớn hơn cả những vết thương trên cơ thể.

Hắn khó nhọc thở hổn hển từng hơi, nhưng vì không phải người biết cách an ủi người khác, đầu óc lại mê man nên chỉ có thể thều thào được hai tiếng: “… Không đau.”

Ngay sau đó, thế giới xung quanh Kim Tuyết Thâm hoàn toàn tối đen.



Ninh Chước nhìn chằm chằm Kim Tuyết Thâm nửa sống nửa chết.

Cả người hắn được bao bọc trong chiếc khăn y tế màu trắng tinh, mặt mũi tái nhợt không còn máu, thân thể yếu ớt mỏng manh như một tờ giấy.

Ninh Chước ra khỏi phòng cấp cứu của Mẫn Mân, lấy một cây kẹo đường đông lạnh, ngồi trên hành lang, từng ngụm từng ngụm liếm sạch, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thị Phi đang canh chừng trước cửa phòng phẫu thuật: “Sắp xếp chỗ cho Ryo Motobu chưa?”

Vu Thị Phi vẫn trong bộ dạng bình tĩnh, ôn hòa như ngày thường, nhưng y không nhìn Ninh Chước mà mắt luôn dõi về phía phòng cấp cứu.

Y trả lời rành rọt: “Rồi. Ông ấy bị sốc, bây giờ nhìn thấy ai cũng sợ hãi. Đã sắp xếp cho ông ấy nghỉ ngơi ở bên cạnh Đường Khải Xướng.”

Ninh Chước: “… Sao lại sắp xếp như vậy? Tiểu Đường có chịu không?”

Vu Thị Phi đưa ra một đáp án mà anh không ngờ đến: “Không phải do chúng tôi sắp xếp. Do Tiểu Đường nhìn thấy Ryo Motobu trên màn hình giám sát, chủ động yêu cầu đưa ông ấy xuống.”

Ninh Chước nhớ lại hình ảnh của Ryo Motobu mình vừa gặp.

Tuy Ryo Motobu đã sống hơn nửa đời người nhưng thế giới xung quanh ông ta luôn bình yên, thanh nhàn, chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng đầu rơi máu chảy như vậy.

Huống hồ khi ở trong nhà kho, Giang Cửu Chiêu cũng đã chỉ điểm thẳng tên tuổi của ông ta, không biết ông ta có thực sự là mục tiêu của cuộc đụng độ ở nhà kho hay không.

Ryo Motobu hiểu rõ kết cục của mình sẽ thê thảm như thế nào nếu bị bắt về tay của Mã Ngọc Thụ.

Ông ta sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh tượng bạo lực trước mắt, thần kinh căng thẳng suốt khoảng thời gian dài, Ryo Motobu đã trở thành một con chim già cả sợ cành cong.

Bộ dạng nhìn thấy ai cũng sợ sệt đầy đáng thương của Ryo Motobu lại bất ngờ khiến cho Đường Khải Xướng đồng cảm.

Cậu bằng lòng giúp đỡ người đàn ông đáng thương bơ vơ, trơ trọi này, để ông ta ở gần không gian an toàn của mình, giúp ông vượt qua giai đoạn khủng hoảng.

Ninh Chước khẽ gật đầu, suy tư một chút: “Ừm. Họ cũng có quan hệ sâu xa với nhau.”

… Ryo Motobu có thể được xem là ông nội của Tiểu Đường.

Dù hai người hoàn toàn không biết gì về nhau.

Đường Khải Xướng chăm sóc, giúp đỡ cho ông ta xuất phát từ việc cậu đồng cảm, thấu hiểu với một người cùng cảnh ngộ với mình.

Hỏi xong vấn đề về đối tượng vần bảo vệ, Ninh Chước hỏi tiếp: “Người đánh Kim Tuyết Thâm là bên Rousseau?”

Vu Thị Phi: “Đúng vậy.”

Ninh Chước: “À.”

Anh vứt que kem vào sót rác, vuốt tóc: “Mấy cậu lại đây, đi theo tôi.”

Vu Thị Phi bình tĩnh nói: “Căn cứ của Rousseau rất khó tìm.”

Ninh Chước hành động quyết đoán và nhanh nhẹn ngay sau khi ra chỉ thị, vừa dứt lời đã quay lưng đi xa được 10 mét.

Nghe câu nói của Vu Thị Phi, anh phất tay: “Tôi không tìm Rousseau.”

“Tôi tìm người thuê Rousseau.”



Giang Cửu Chiêu hoàn thành nhiệm vụ quay về, vừa đổi một khớp xương điện tử mới vừa nhẹ nhàng báo cáo kết quả: “Tất cả bị trọng thương, không một ai chết. Quý khách đưa tôi 19 triệu, tôi ra giá 20 triệu để xử lý Henna, vậy hai người còn nợ tôi 1 triệu, đưa tiền thì tôi sẽ giải quyết hết.”

Glove biết rõ phong cách làm việc của hắn, không bất ngờ khi phải tháo lắp từng khớp điện tử mới cho đối phương, thật lòng thở dài một hơi: “Nếu không phải thay toàn bộ khớp giả thì cậu cũng không đến mức bị họ Vu kia tác động rồi.”

“Trời ơi.” Giang Cửu Chiêu ái ngại cười trừ: “Không còn cách nào khác, đồ mới lắp xong mòn nhanh quá, mới động đã đau, không bằng lấy ra hết đổi thành đồ giả cho bớt việc.”

Hắn chuyển động lưu loát khớp xương tay hơi sưng phù của mình: “Đấy, quá đẹp.”

Charlemagne không biểu hiện trên mặt nhưng rất hài lòng với thái độ làm việc của Giang Cửu Chiêu.

Hắn đã chứng minh cho thấy hắn có đủ bản lĩnh để định từng mức giá cho những nhiệm vụ khác nhau.

Nhưng Mã Ngọc Thụ, vị khách hàng còn lại, không cảm thấy hài lòng như vậy.

Ông ta gượng cười hỏi: “… Còn Ryo Motobu thì sao?”

Giang Cửu Chiêu quay đầu: “Hả?”

Mã Ngọc Thụ đã từng kể về tình huống của mình cho Giang Cửu Chiêu để cho hắn hiểu rằng việc hắn phải xử lý Ninh Chước là để bắt sống Ryo Motobu.

Ông ta nghĩ rằng Giang Cửu Chiêu hoàn toàn hiểu ý của mình.

Mã Ngọc Thụ hỏi: “Không phải… Ryo Motobu ở bên cạnh Kim Tuyết Thâm sao?”

“Có.” Giang Cửu Chiêu đáp: “Nhưng quý khách chưa trả tiền cho tôi.”

Mã Ngọc Thụ nghe không hiểu: “… Hả?”

“Mục tiêu của tôi chỉ có Ninh Chước, xóa sổ Henna, quý khách chưa trả phần tiền để bắt Ryo Motobu. Hơn nữa ngài Charlemagne trả tiền cao hơn, là khách hàng lớn hơn của tôi, tôi sẽ ưu tiên thực hiện nhiệm vụ của ngài ấy hơn. Cái này… là so sánh lớn bé đơn giản của học sinh tiểu học, quý khách vẫn tính toán được mà đúng không?”

Sau khi khiến cho Mã Ngọc Thụ cứng họng nói không nên lời, Giang Cửu Chiêu huơ tay cười: “Nhưng mà bây giờ trả tiền cũng được. Hôm nay tôi có thấy ông ta, mạng của ông ta cũng không đáng bao tiền. Tôi tính nhé, chết 1 triệu, sống 5 triệu.”

Mã Ngọc Thụ đứng phắt dậy, suýt chút nữa ngã chỏng vó: “Cậu –“

“Tôi tăng giá vô tội vạ, đúng là tệ thật. Nhưng mà bây giờ đều là người bán trên thị trường, hi vọng ngài Mã hiểu cho tôi.” Giang Cửu Chiếu lấy tay chống má, cười nói: “Hơn nữa ai bảo trông ngài cứ như thể muốn giết ông ta làm gì?”

Giống như cảm thấy Mã Ngọc Thụ chưa đủ tuyệt vọng, Giang Cửu Chiêu còn bâng quơ nói thêm: “Không phải đây là nghề của ngài Mã sao, ngài cứ đi vay nặng lãi đi, có 5 triệu thôi mà, không có nợ nhiều đâu, so với việc chết thì vẫn đáng giá hơn nhiều, đúng không?”

Miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo của đối phương khiến cho Mã Ngọc Thụ điên tiết nhưng không thể nói được gì.

Trong lúc Mã Ngọc Thụ đắn đo muốn trở mặt hay là tiếp tục mặc cả giá với Giang Cửu Chiêu yêu tiền hơn mạng này, máy liên lạc của ông ta chợt reo chuông.

Có vẻ là cuộc gọi liên quan đến công việc.

Để bình tĩnh lại, Mã Ngọc Thụ đứng dậy, vội vàng  ra ngoài bắt máy.

Charlemagne ngồi một bên bàng quan nãy giờ cũng có người gọi đến.

Cúi đầu nhìn, là vợ của ông ta.

Tâm trạng Charlemagne hơi trầm xuống, vừa ngọt vừa đắng cay.

Ông ta để lại một chiếc máy liên lạc cho vợ để bà có thể gọi cho mình khi cần.

Phu nhân Charlemagne đã phát điên hoàn toàn, đôi khi mới nói được 2 câu rành mạch có trật tự, điều này khiến cho ông ta không thể đối xử nhẫn tâm với bà – nếu đổi lại là Charlemagne của 10 năm trước, chắc chắn ông ta sẽ tiếp tục ở bên cạnh người vợ điên loạn có thể hủy hoại danh tiếng của mình.

Khi đó, người vợ điên này của ông sẽ bất ngờ “đột quỵ qua đời”.

Và Charlemagne sẽ tổ chức một lễ tang long trọng cho vợ mình, chân thành khóc thương cho bà.

Nhưng bây giờ Charlemagne đã lớn tuổi, dễ dàng mềm lòng hơn.

Tự tay mình giết chết con trai đã khiến cho ông ta gặp ác mộng hằng đêm, cũng không còn đủ dũng khí để giết chết vợ mình.

Ông ta bắt máy, giọng điệu dịu dàng: “Alo?”

Phu nhân Charlemagne nhẹ nhàng nói: “Có khách đến nhà. Đến thăm chúng ta.”

Không chờ Charlemagne hồi âm, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khiến cho ông ta sởn gai óc: “Chào buổi tối, ngài Charlemagne. Tôi đến thăm hỏi một chút.”

“Không biết quý ngài và quý phu nhân có hài lòng với dịch vụ lúc trước của tôi hay không?”

Cách Charlemagne nghẹn họng trân trối một cánh cửa, Mã Ngọc Thụ cũng kinh la toáng lên: “Mày nói cái gì?!”

“Văn phòng bị cháy!”

Cùng với những âm thanh hỗn loạn bên kia còn có tiếng lửa cháy phừng phừng, đầu dây bên kia lắp bắp nói thêm: “Kho hàng của chúng ta ở khu Triêu Ca cũng bị tạt axit! Còn, còn –“

Thiện Phi Bạch đứng trước cơn gió đêm phần phật, nhìn kho hàng của công ty Vi Uy chìm trong biển lử ở phía xa.

Nhãn hiệu đầu sư tử màu xanh ban đầu của công ty Vi Uy đã được thay thế bằng một băng rôn khác phấp phới bay trong gió.

“Mã Ngọc Thụ, đến đây chơi nào.”

【 Tác giả có lời muốn nói 】

【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】

Nội dung tìm kiếm nhiều nhất hiện nay:

Kho hàng của công ty Vi Uy lại cháy!

Một công ty không thể tự bảo vệ sự an toàn của nhà máy làm sao có thể giữ được thực phẩm an toàn?

Mã Ngọc Thụ là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play