Mã Ngọc Thụ một bụng dối gian nhưng thật ra cũng có vài câu là thật.
Quả thực ông ta đã hết sạch tiền mặt khi cho người đàn ông chất phác đến mượn tiền lần trước.
Bây giờ trong tay ông ta chỉ còn khoảng 1 triệu.
Nhưng không sao, phía trên ông ta vẫn còn người khác.
Trước khi lấy giấy bút lập hợp đồng, ông ta cho người âm thầm điều tra về Ryo Motobu.
Thời gian qua Ryo Motobu sống trong cảnh nghèo khó túng quẫn, là một người vô gia cư lang thang chỉ biết nhặt rác mà ăn ở Hạ Thành, thậm chí còn bị thương ở mắt cá chân không có tiền chữa trị.
Đối phương có liên lạc với Lawyer Tuner nhưng không rõ mục đích là gì, có lẽ là tìm tung tích của con trai Takeshi Motobu.
Hiển nhiên Ryo Motobu không đạt được điều mình muốn.
Điều khiến ông ta phải chật vật đi mượn tiền như bây giờ là vì Takeshi Motobu đã chết.
Người thân không một ai yêu thương ông ta, bạn bè cũng chẳng còn ai để tin tưởng.
Ryo Motobu là một kĩ thuật viên, không có vốn để khởi dậy một công ty mới. Bây giờ ông ta còn lại một kẻ tàn tật, thứ quý giá nhất trên người chỉ có mỗi bộ não, do không còn đường nào để tiếp tục sống cho nên đành phải đi mượn tiền.
Mọi chi tiết đều hợp tình hợp lý.
Cho nên 20 triệu xuất hiện trong chớp nhoáng.
Mã Ngọc Thụ đưa hợp đồng ra trước mặt Ryo Motobu, ngợi khen: “Cả thành phố Ngân Chùy này chỉ có anh Motobu đây mới có giá như thế này.”
Ryo Motobu nhìn hợp đồng với lãi suất cao kia, không hề vui vẻ vì lời khen ngợi của đối phương: “Tôi muốn có hết số tiền, không cần phí xử lý. Tôi có thể đặt cọc nhưng không thể cao như thế này.”
Ông cầm tờ giấy, quẫn bách viết ra một con số rồi giơ lên: “… Nể tình quan hệ của chúng ta.”
Mã Ngọc Thụ vốn không có quan hệ gì thân thiết với Ryo Motobu cau mày, sau khi đắn đo một phen thì vỗ đùi: “Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu sếp tôi có nói gì thì để tôi gánh cho! Nể tình anh đó!”
Mã Ngọc Thụ vui vẻ sảng khoái, Ryo Motobu thì tâm tình nặng nề.
Ông ta ngồi trong văn phòng cho vay nặng lãi hơn một giờ đồng hồ, lấy được tiền thì không ngồi nữa, vội vã rời đi.
Khi Ryo Motobu biến mất, Mã Ngọc Thụ khinh thường phỉ nhổ: “Mặt mũi thằng khốn đó lúc nào cũng âm u như cả thế giới thiếu nợ nó vậy.”
Đàn em tiến lên nịnh nọt: “Không phải bây giờ ông ta đang là con nợ của anh sao?”
Mã Ngọc Thụ vỗ lên tay ghế, ha hả cười: “ Đúng thế.”
Ông ta hưng phấn đến mức đứng ngồi không yên: “Đi thôi, trúng mánh rồi, tao đãi mày một chầu.”
…
Mã Ngọc Thụ vui vẻ, đàn em của ông ta vui vẻ, người mượn tiền của ông ta cũng vui vẻ.
Người duy nhất xui xẻo là Mẫn Mân.
Mẫn Mân bước ra khỏi phòng phẫu thuật, câu đầu tiên là oán giận ngút trời: “Con mẹ nó mệt chết tôi!”
Người đàn ông nhút nhát mượn tiền Mã Ngọc Thụ ngồi co quắp trên hành lang, thấy Mẫn Mân bước ra thì vịn tường đứng dậy, ôm chặt hai tay, lo lắng hỏi han: “Bác sĩ, con bé nhà tôi sao rồi ạ?”
Phượng Hoàng rót cho Mẫn Mân một ly nước đầy: “Chăm chỉ quá.”
Mẫn Mân nhận lấy ly nước, vừa ngậm ống hút vừa nói với người đàn ông: “Cô bé ngủ rồi. Thuốc gây mê của Phượng Hoàng hơi mạnh, nhưng không có tác dụng phụ gì, khi tỉnh lại sẽ ổn thôi. Tôi không thể sửa giống 100% theo tấm ảnh chú gửi được, vốn dĩ mũi cô bé không cao lắm và mặt cũng có chút tàn nhan, nhưng tôi giúp cô bé có làn da mịn hơn và kéo mũi cô bé cao hơn một chút, được không?”
Người đàn ông ngân ngấn lệ: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ…”
Đầu gối của ông mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Mẫn Mân thấy tình thế không ổn liền dùng mũi giày đẩy đầu gối người đàn ông thẳng lên lại: “Này này này đừng có như vậy! Hai ngày nay tôi bị người ta quỳ muốn tổn thọ rồi. Tôi là bác sĩ chứ không phải tổ mẫu hay gì đâu… Chú ở đây thêm hai ngày nữa chờ cô bé tỉnh lại thì thương lượng lại với vợ chú đi, tôi sẽ giúp chú thay đổi ngoại hình một chút để tránh bị người khác nhận ra. Người ở Ngân Chùy nhiều nhưng lỡ gặp trúng thằng cha nào họ Mã trên đường thì chạy cũng không kịp.”
Nói xong, Mẫn Mân xoay người kéo Phượng Hoàng đi: “Đi mau đi mau, lỡ như em lại bị người ta quỳ xuống van xin nữa.”
Phượng Hoàng bị cô kéo đi, khẽ quay đầu lại nhìn thì thấy người đàn ông hai mắt lấp lánh hi vọng, sùng kính nhìn hai người và chắp tay lạy liên tục.
Động tác lạy của ông cũng không quá tự nhiên, có vẻ như quá xúc động nên tay chân hơi luống cuống.
Hai cô gái trên đường tìm kẹo bổ sung thêm đường thì đi ngang qua một căn phòng có Vu Thị Phi và Kim Tuyết Thâm đang bàn bạc với nhau.
Rồi y nhìn Kim Tuyết Thâm, nói: “Cậu ấy muốn uống cà phê, cảm ơn.”
Kim Tuyết Thâm không dị nghị gì.
Trong giới lính đánh thuê, Vu Thị Phi được đặt biệt danh theo hình tượng là “Chồn trắng”.
Chồn trắng là loài động vật có kĩ năng xâm chiếm tổ của kẻ khác, thường sẽ lợi dụng hoàn cảnh rồi chiếm khu vực đó thành địa bàn của mình với tốc độ di chuyển nhanh như gió và khó bị bắt giữ.
Y là một chuyên gia về thông tin chiến tranh, quả thực rất hợp với hành vi sống như loài động vật này.
Kim Tuyết Thâm hỏi y: “… Gửi tin cho tên khốn họ Mã kia không có vấn đề gì đúng không?”
Vu Thị Phi bình tĩnh đáp: “Khối truy cập đa trạm* của tôi hoạt động ổn định xuyên suốt 3 năm 3 tháng, chứa đựng thông tin khoảng 20 ngàn người. Trong đó tôi có thông tin cụ thể của mỗi người như địa chỉ, tính cách, quan hệ xã hội người thân, bạn bè, lịch sử mua sắm điện tử, lịch sử chuyển nhượng mua bán, báo cáo tín dụng, thông tin ghi chép gương mặt AI không khác gì của chính chủ.”
*Raw 猫池 (miêu trì): tên tiếng Anh là Multi-Station Access Unit (MSAU): “Miêu trì” là tên gọi chung cho trạm phát modem điện thoại có thể gửi và nhận nhiều tin nhắn văn bản cùng một lúc. Tên gọi “miêu trì” xuất phát từ chữ viết tắt của “Multiple Access Unit” là “MAU” có phát âm giống như “miêu” trong tiếng Trung và bản dịch theo nghĩa đen của “pool” là “trì” (ao, hồ)
Y suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Trừ khi Mã Ngọc Thụ có hệ thống phân tích phán đoán được virus thì mới phát hiện ra được tôi.”
Kim Tuyết Thâm nhíu mày: “Tên họ Mã đó có hệ thống đó không?”
Vu Thị Phi: “Không có.”
Kim Tuyết Thâm: “…”
Vu Thị Phi: “Ở Ngân Chùy chỉ có một cái. Nằm ở công ty Thụy Đằng.”
Kim Tuyết Thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, giơ tay đập lên vai Vu Thị Phi: “Vậy thì anh nói thêm như thế làm gì?!”
Vu Thị Phi vô tội đáp: “Tôi muốn suy xét đầy đủ mọi khả năng có thể xảy ra.”
Không biết vì sao càng thân thuộc với Vu Thị Phi hơn, tính cách của một cậu chủ nhỏ được nuông chiều ngày trước lại ngo ngoe rục rịch muốn chui ra ngoài.
Hắn dùng ngón tay chọt chọt lên hõm vai Vu Thị Phi, không chịu bỏ qua: “Làm dao động quân tâm!”
Vu Thị Phi đặt tay lên ngực của mình.
Các thuật toán và nhịp tim đập nói cho y biết rằng y rất thích bộ dáng này của Kim Tuyết Thâm.
Dù hiện tại Kim Tuyết Thâm đang hàm hồ trách cứ y vô tội vạ.
Vu Thị Phi nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cậu.”
Mẫn Mân và Phượng Hoàng đứng bên ngoài nghe lén rồi đánh mắt nhìn nhau cười, ăn ý xoay người rời đi.
Vì họ vừa nhận một đơn hàng lớn nên cả căn cứ vô cùng náo nhiệt.
Henna và Bàn Kiều là địch thủ đối chọi nhiều năm cũng phần nào nắm được ưu khuyết điểm của nhau để chờ đợi thời cơ phản công, một ngày giành thắng lợi.
Nhưng bây giờ khi hai bên hợp tác với nhau thì lại lời ít ý nhiều, thân quen như thể bạn bè thân thiết lâu năm.
Hai bên sóng vai cùng đi với nhau hòa hợp đến lạ.
…
Khi Ninh Chước tìm thấy Thiện Phi Bạch khi cậu đang ở trong phòng bắn súng.
Thiện Phi Bạch đeo một băng kính mắt màu đỏ cam che gần hết gương mặt. Mái tóc dài được buộc cao phía sau, vài sợi tóc xõa quanh cổ, cả người cao ráo, thân thẳng như tùng.
Ninh Chước bước vào khi cậu vừa mới kết thúc một hiệp.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Thiện Phi Bạch bất ngờ xoay người, chĩa súng về phía Ninh Chước: “Đứng im!”
Ninh Chước dừng chân, nhìn cậu từ phía xa.
Một đường nhắm bắn mỏng màu đỏ kéo dài từ họng súng từ góc quần áo của anh hướng dần lên trên, ánh đỏ lướt qua bụng và hông, cuối cùng dừng lại ở ngay tim anh.
Có lẽ do nhiệt độ trong phòng bắn quá cao nên đường ngắm như hữu hình, mang theo nhiệt độ thực soi rọi vào trong cơ thể Ninh Chước, lấy tim anh làm tâm, một nguồn nhiệt dần dần lan tràn ra khắp mạch đập.
Thiện Phi Bạch mô phỏng tiếng đạn bắn: “Đùng.”
Ninh Chước: “Trẻ con.”
Thiện Phi Bạch trẻ con xoay người, vững chãi đứng thẳng chân nhắm bắn vào tấm bia di động ở phía xa.
Viên đạn cuối cùng trúng ngay hồng tâm.
Đầu ngón tay Ninh Chước khẽ co giật.
… Lúc nãy trong súng của cậu ta còn đạn?
Giữa khói thuốc súng lượn lờ, Thiện Phi Bạch khiêu khích quay sang nhìn Ninh Chước.
Ánh mắt ấy sinh động đến mức vừa khiến cho người bị nhìn bị hút hồn, lại vừa cảm thấy như bị cậu chọc ghẹo.
Ninh Chước biết cậu cố ý nên anh không xúc động, anh ngồi xuống một ghế nghỉ ở bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, anh vuốt ve dấu răng cắn trên ngón áp út tay trái.
Nơi đó đang buốt đau.
Thiện Phi Bạch gỡ mắt kính bảo vệ, để lộ một gương mặt mướt mồ hôi.
Nhiệt độ trong phòng bắn súng quả thực rất cao.
Cậu không ngồi cùng với Ninh Chước mà ngồi dưới đất, ngẩng mặt đối diện với anh.
Một trên một dưới, một cao một thấp.
Thiện Phi Bạch dụi vầng trán ướt đẫm mồ hôi vào đầu gối Ninh Chước như nũng nịu.
Hừng hực khí thế là cậu, mè nheo nhõng nhẽo cũng là cậu.
Ninh Chước vô thức vươn tay luồn từng ngón vào trong mái tóc rối bời của cậu, tận hưởng sự tiếp xúc da thịt ngắn ngủi.
Anh nghĩ có lẽ đây là lí do anh tìm đến Thiện Phi Bạch.
Cả hai để lại trên người nhau những ấn ký đặc thù giống như dã thú đánh dấu chủ quyền thứ thuộc về mình.
… Hiểu rõ nhau nhưng không cần phải tuyên bố về điều đó.
Chỉ trong một giây, Thiện Phi Bạch dường như đoán ra được tâm sự của Ninh Chước, cậu ngẩng đầu, để lộ răng nanh nhòn nhọn: “Anh Ninh, anh tìm em làm gì vậy?”
Ninh Chước cảm thấy anh có chút mệt mỏi, không biết vì sao lại ra khỏi phòng, cứ thế lang thang mãi.
Trước khi bước vào phòng bắn súng, anh cũng không ý thức được rằng anh đang đi tìm Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước nói: “Tìm cậu để bàn bạc.”
Thiện Phi Bạch: “Anh lo lắng à?”
Ninh Chước liếc mắt: “Cậu có ý kiến gì không?”
“Em cũng nhớ anh Ninh lắm.” Thiện Phi Bạch chân thành đáp: “Chúng ta hôn nhau đi anh.”
Chàng trai ỷ vào việc ngồi dưới, không chờ đối phương đồng ý hay để cho anh nhận ra từ “cũng” kia có vấn đề, cậu đã rướn người lên hôn lên yết hầu của anh.
Cánh môi mềm mại như lửa cháy, hàm răng lại sắc nhọn lạnh lẽo, cả hai tương phản với nhau cùng một lúc tiếp xúc trực tiếp với Ninh Chước khiến anh giật mình, hai vai run lên như bị điện giật.
Ninh Chước xoay mặt đi, anh mím chặt môi như kiềm nén điều gì nhưng đồng thời cũng cảm thấy thú vị đến lạ.
Tay anh túm chặt tóc Thiện Phi Bạch, ngửa đầu cậu ra phía sau: “Nghĩ bậy bạ cái gì, nói chuyện đàng hoàng.”
Khoảng cách của cả hai gần như bằng không, dục vọng cuồn cuộn hiển hiện rõ trong mắt Thiện Phi Bạch.
Đã ăn được đồ ngon, lại đang tuổi sung sức, hiển nhiên dễ dàng động tình.
Cậu không phải là một kẻ buông thả bản thân theo bản năng, cũng không phải một con chó con thiếu kiên nhẫn chỉ muốn trút bỏ mọi nhân phẩm để lấy lòng chủ nhân.
Cậu đè họng súng hãy còn hơi nóng lên cổ Ninh Chước, ngồi thẳng lưng: “Hôn là hôn thôi.”
Thiện Phi Bạch quỳ gối bằng một chân, dùng một tay cầm súng lướt dọc cổ Ninh Chước, để họng súng phả hơi nóng trượt qua xương quai xanh của anh, lại trượt về cổ họng và yết hầu, cảm nhận làn da của anh dần ướt át hơn dưới họng súng rắn chắc.
Cậu dùng họng súng mô phỏng động tác hôn môi, dần dần tiến sâu vào giữa hai chân Ninh Chước.
Trước khi Ninh Chước muốn túm lấy cổ tay cậu vì cơ thể bắt đầu khô nóng hơn, Thiện Phi Bạch ngay lập tức chấm dứt động tác, buông tay ra.
Cậu dừng lại khi sóng triều dâng lên một nửa.
Khi Thiện Phi Bạch rời đi, Ninh Chước xấu hổ vì cảm thấy trống rỗng.
Thiện Phi Bạch chuẩn bị lưu loát, khiêu khích đến nước chảy thành sông, vừa ẩn nhẫn chịu đựng vừa đắc ý chờ đợi Ninh Chước mời gọi mình.
Cậu hứng chí bừng bừng muốn Ninh Chước phải đắn đo một phen.
Dù sao Ninh Chước cũng sống lâu hơn cậu vài năm, thấy con sói con nghiêm túc chịu đựng dù ánh mắt lại nhộn nhạo xuân tình, anh bình tĩnh tựa lưng về sau, nghiêm túc thảo luận: “Tôi nghĩ có thể giúp những nạn nhân bị Rushkin phá hỏng gương mặt. Không một ai bồi thường cho họ và gia đình, cho nên tôi muốn dùng tên họ Mã tài trợ.”
“Chúng ta cũng không làm miễn phí. Để cho Mẫn Mân đưa ra một mức giá phẫu thuật hợp lý, còn dư lại bao nhiêu thì là phí bồi thường tinh thần cho những cô gái đó.”
“Cậu cảm thấy chúng ta nên ra giá bao nhiêu thì họp lý? Thống nhất tất cả đều là 200 ngàn? Hay là tính theo mức độ khó của mỗi ca phẫu thuật?”
Thiện Phi Bạch: “…”
Cậu sa sầm mặt.
Ninh Chước thấy con sói con thở hồng hộc buồn bực nói không nên lời, Ninh Chước cũng không bức ép cậu nữa, thản nhiên lấy tay lau mồ hôi trên trán cậu: “Lấy khăn lau khô tóc đi.”
“Kĩ thuật bắn kém đi rồi.” Ninh Chước nhìn về phía tấm bia ở phía xa: “Bắn cũng không chuẩn nữa.”
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, giống như nhận ra điều gì.
Ninh Chước đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, vuốt ve sau lưng Thiện Phi Bạch, ngón tay lạnh như băng chậm rãi miết theo xương cột sống của cậu, bắn ra những tia lửa vô hình: “9 giờ tối nay…”
Anh khẽ nhìn đồng hồ: “Sáu tiếng nữa, tập bắn xong thì tìm tôi.”
Ninh Chước thì thầm bên tai cậu một câu, khiến cho hoa văn điện tử màu xanh nhạt trong mắt cậu nhấp nháy hỗn loạn.
“Súng đã lên nòng, đừng bắn lung tung.”
Ninh Chước xoay người rời đi.
Anh đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa anh và Thiện Phi Bạch có thể được xem là bạn tình của nhau nhằm giảm bớt áp lực cuộc sống.
Nhưng anh cảm thấy việc trêu chọc Thiện Phi Bạch cũng là một chuyện thú vị không kém.
Ninh Chước là một người chỉ có hai thái cực tự nhiên đối với phương diện “tình cảm”.
Anh biết cách đối nhân xử thế, biết tiến biết lùi, mỗi lời nói và hành vi đều được cẩn thận suy nghĩ từ trước và chứa đựng những mưu kế khôn ngoan.
Từ trước cho đến nay, mỗi khi tiếp xúc với Thiện Phi Bạch, anh luôn dựa vào trực giác cháy bỏng không thể kiềm chế.
Mọi quyết định thiếu khôn ngoan của Ninh Chước đều là ở trước mặt Thiện Phi Bạch.
Anh không thể lí giải vì sao.
… Có thể là do món nợ từ kiếp trước, hoặc cũng có thể không phải như vậy.
…
Người bị “con nợ” làm cho sứt đầu mẻ trán là Mã Ngọc Thụ.
Khi ông ta cảm thấy có gì đó không ổn đã là chuyện của một tháng sau.
Đến ngày thu nợ đầu tiên của người đàn ông vay tiền cho con gái phẫu thuật mặt thì người này lại đột nhiên mất tích bí ẩn.
Trước đây cũng đã xảy ra tình trạng tương tự.
Mã Ngọc Thụ cho đàn em giang hồ đến nhà đòi nợ để khiến cho con nợ biết mùi dám khất nợ là gì.
Kết quả là khi nhóm đàn em như hung thần ác sát đến địa chỉ của mục tiêu, nơi này chỉ là một mảnh đất trống hoang.
… Người đâu?
Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, vội vã báo lại cho Mã Ngọc Thụ.
Nghe tin, trong lòng ông ta chợt nặng nề hơn.
Lúc trước họ rõ ràng đã điều tra rất cẩn thận.
Người đàn ông là một người bình thường có đầy đủ thông tin, có địa chỉ cụ thể, có chỗ làm ổn định, có quan hệ người thân, có danh bạ số điện thoại liên lạc gần đây, thẻ tín dụng cũng có sử dụng mua sách nghiên cứu về phẫu thuật mặt, thậm chí họ còn tìm ghi chép lịch sử xem web đen.
Nhưng người đàn ông lại biến mất tăm.
Hồ sơ nhân sự ở công ty người này khai đơn cũng chỉ là một hồ sơ rỗng.
Một tháng trước, nhà ở của người đàn ông đã bị đập bỏ.
Quan hệ họ hàng càng quỷ dị hơn, mỗi một người đều là giả.
Người đàn ông có bộ dạng nhút nhát, chất phác đã cầm 350 ngàn của Mã Ngọc Thụ, ngang nhiên biến mất ngay dưới mí mắt của ông ta.
Thứ đáng tin duy nhất mà người đàn ông để lại chỉ là một gương mặt tầm thường hèn kém, sầu khổ.
… Tựa như ở thành phố Ngân Chùy chưa từng tồn tại một người nào như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT