"Đừng giận."

Lăng Diệc Trạch đưa chiếc hộp gấm trong tay ra, mỉm cười nói: "Tối nay ta sai rồi nên đến đây để xin lỗi nàng."

"Không cần, bổn vương không giận. Nếu thừa tướng đại nhân chỉ đến để xin lỗi thì bổn vương nhận. Uống rượu rồi thì nên về nghỉ sớm đi."

Không thèm nhìn chiếc hộp gấm trên bàn, Khuynh Linh đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Lăng Diệc Trạch tinh mắt phát hiện ra Khuynh Linh thậm chí không đi giày, dù sân viện được quét dọn hằng ngày nhưng vẫn khó tránh khỏi có đá sỏi.

Thân thể y hành động trước cả đầu óc, y bước tới, nhấc bổng Khuynh Linh lên bằng cách ôm lấy chân nàng.

Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng khiến Khuynh Linh giật mình, tay theo phản xạ ôm lấy cổ Lăng Diệc Trạch.

Khi nhận ra mình bị nam nhân này bế lên, nàng nhíu mày, định chất vấn nhưng lại nghe giọng nói trách móc của Lăng Diệc Trạch.

"Sao không đi giày hả?"

"Hả? Ơ..." Khuynh Linh hơi ngượng, không biết phải giải thích thế nào, nên không nói ra. Làm sao mà nói được rằng nàng đã tháo giày, leo lên giường rồi vì thấy phiền nên không muốn đi giày mà ra ngoài luôn chứ.

Lăng Diệc Trạch bế nàng đến cửa phòng rồi mới đặt xuống, cũng không làm gì vượt quá giới hạn mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Ánh mắt của y khiến Khuynh Linh cảm thấy hình như trên mặt mình có gì đó, nàng đưa tay định sờ lên má.

Chỉ nghe thấy Lăng Diệc Trạch khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng, nói một câu chúc ngủ ngon rồi quay người rời đi.

Khuynh Linh đứng đó ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của y.

Bộ say rồi sao?

Cảm giác hôm nay Lăng Diệc Trạch có gì đó khác thường, tiếng cười của y mang theo cảm giác khó tả, đầy tự giễu và nỗi buồn khó có thể xoá bỏ.

Chiếc hộp gấm mà y mang đến vẫn nằm trên bàn đá, y không mang theo.

Khuynh Linh liếc nhìn nó nhưng cũng không lấy, nàng quay vào phòng.

Có gì thì để mai nói, buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.

Lễ hội của bốn nước thực ra là hoạt động kéo dài cả tháng ở mỗi quốc gia, chủ yếu để các sứ giả và du khách từ các nước khác cảm nhận sự giàu có và phong tục của nước mình.

Vì vậy, sau ngày đầu tiên của lễ hội, không cần phải vào cung tụ tập nữa, cho đến khi đến ngày khởi hành đã định, mọi người có thể tự do tham gia các hoạt động.

Đó là lý do tại sao khi xuất phát, Quân Tử Lan mới nói rằng để Khuynh Linh đi chơi một chuyến.

Khuynh Linh vốn sống trong nội địa, lần đầu tiên nàng thấy biển là khi tham gia lễ tế Hải Thần, chuyến đi vội vàng ấy lại còn gặp phải lúc không khỏe nên nàng chẳng kịp ngắm nhìn gì cả.

Vì vậy, sau khi tỉnh dậy, nàng đã háo hức thay bộ xuân phục nhẹ nhàng, dẫn theo Ám Nhật và Ám Nguyệt ra bờ biển.

Sau khi nàng đi không lâu, quản gia đến viện của nàng để mời nàng nhưng chỉ thấy có mỗi Tư Vô Tuyệt ở lại trông coi.

Biết được từ Tư Vô Tuyệt rằng Khuynh Linh đã ra bờ biển, quản gia đã hành lễ rồi nhanh chóng quay về chính viện báo lại cho Lăng Diệc Trạch.

"Đi ngắm biển à?" Trong sảnh chính không chỉ có Lăng Diệc Trạch, mà cả Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành cũng ở đó.

Lăng Diệc Trạch phất tay ra hiệu cho quản gia lui xuống, rồi nói: "Các vị thấy sao? Cùng đi ngắm biển với vương gia chứ? Đúng lúc ta đã đặt thuyền và muốn mời các vị trải nghiệm cảm giác ra khơi."

Tạ Sơ không phản đối, gật đầu đồng ý, Giang Chỉ Hành cũng đáp lại một câu rằng được, ba người lập tức cùng nhau ra bờ biển.

Lúc này, Khuynh Linh vừa xuống khỏi xe ngựa, đang đứng bên bờ đê biển duỗi lưng, gió biển mang theo hơi lạnh thổi qua mái tóc nàng, thật là dễ chịu quá đi thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play