Tạ Sơ đứng thẳng người, chăm chú lắng nghe lời chúc phúc của hoàng đế Bắc Thương. Là người luyện võ, hắn ta vốn rất nhạy cảm với những thay đổi xung quanh, bỗng nghe thấy tiếng thở không đều từ bên cạnh, quay đầu lại mới phát hiện Khuynh Linh có gì đó không ổn.

Đôi môi đỏ lộ ra dưới lớp mặt nạ đã tái nhợt, trán nàng lấm tấm mồ hôi nhỏ li ti, hình như là nàng đã không thể đứng vững nữa.

Y phục của nữ tử vốn đã rườm rà và nặng nề, hôm nay trời nóng lại đứng dưới nắng lâu như vậy thì chắc hẳn là nàng đã cảm thấy khó chịu lắm rồi.

Tạ Sơ lặng lẽ tiến lại gần Khuynh Linh đỡ lấy cánh tay nàng.

Khuynh Linh cảm nhận được có người đỡ mình, ngước lên thì thấy được góc nghiêng của Tạ Sơ, hắn ta không nhìn nàng, như thể cánh tay đang đỡ lấy nàng không phải của hắn ta vậy.

“Dựa vào ta có lẽ sẽ dễ chịu hơn đấy.” Tạ Sơ nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn hướng về phía hoàng đế Bắc Thương trên lễ đài, nhưng Khuynh Linh biết câu này là nói với mình.

Khuynh Linh hơi lưỡng lự, trong lễ hội mà phải dựa vào một nam nhân mới quen biết một ngày, thế nào cũng cảm thấy không ổn, nhưng nàng thực sự đã sắp đứng không vững nữa rồi.

Tạ Sơ liếc nhìn Khuynh Linh một cái như thể nhìn thấu sự do dự của nàng, tiếp tục nói: “Trước khi ta xuất sứ, Mạc Việt đã đến doanh trại Đông Trì tìm ta, nhờ ta chăm sóc ngươi. Nhận ủy thác thì phải làm tròn bổn phận. Vương gia không cần quá dè dặt với ta đâu.”

Nghe đến đây, Khuynh Linh không nhịn được mà cười, đúng là điều Mạc Việt có thể làm ra.

Vì vậy, Khuynh Linh nửa thân mình dựa vào cánh tay của Tạ Sơ, tay áo rộng rãi che khuất hành động của hai người, tạm thời cũng không bị ai phát hiện, mà Khuynh Linh cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Đến khi nghi lễ cúng Hải Thần cuối cùng cũng kết thúc, Khuynh Linh thở phào một hơi, nàng thật sự không hiểu tại sao những nghi lễ cúng tế này lại kéo dài như vậy, mặt trời đã sắp đứng bóng rồi còn gì.

Hoàng đế Bắc Thương lên kiệu chuẩn bị hồi cung, buổi trưa sẽ là yến tiệc gia đình của hoàng đế Bắc Thương, buổi chiều còn có nghi lễ cúng tổ tiên của Bắc Thương, sau khi kết thúc lễ cúng tổ vào buổi tối mới là tiệc chiêu đãi các đại thần và sứ thần các nước khác nữa.

Vì vậy, Lăng Diệc Trạch vẫn tập hợp đoàn sứ thần đi ăn trưa ở tửu lầu Hải Triều.

Khuynh Linh đứng thẳng người, cảm ơn Tạ Sơ, thấy nàng có vẻ không sao nữa, Tạ Sơ gật đầu rồi theo Lăng Diệc Trạch và những người khác rời đi.

Ám Nhật vội vàng tiến tới, đưa cho Khuynh Linh lát nhân sâm mà trước đó đã bảo Ám Nguyệt quay lại lấy để nàng ngậm dưới lưỡi.

Khuynh Linh làm theo, miệng tràn ngập vị đắng của nhân sâm, cả khuôn mặt cau có lại.

Thấy nàng há miệng định nhổ ra, Ám Nhật vội ngăn lại: “Vương gia, đừng nhổ ra. Chiều còn phải cúng tổ tiên, ngậm chút nhân sâm sẽ có sức hơn đấy ạ.”

Khuynh Linh đành dừng lại, tủi thân sụt sịt, sau đó tội nghiệp nói với Ám Nhật: “Không ăn trưa nữa, ta muốn nghỉ ngơi.”

Ám Nhật có chút do dự, Khuynh Linh vốn được nuông chiều, đứng lâu như vậy chắc chắn đã mệt mỏi nhưng nếu không ăn trưa, chiều lễ cúng tổ tiên nàng e là càng không có sức.

Lúc này, Lăng Diệc Trạch thấy Khuynh Linh mãi chưa theo kịp đoàn sứ thần, nên mới bước đến hỏi thăm.

“Sao thế?”

Vừa hỏi xong, ánh mắt Lăng Diệc Trạch đã nhìn đến đôi môi nhợt nhạt của Khuynh Linh. Y khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Không khỏe sao?”

Khuynh Linh hít một hơi thật sâu rồi thở dài.

“Hôm nay trời nóng, y phục của bổn vương mặc quá rườm rà, thực sự rất nóng. Trưa nay bổn vương sẽ không đi nữa, muốn về phủ Tể tướng thay bộ đồ mỏng nhẹ hơn. Mong Tể tướng lượng thứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play