Tạ Sơ đồng ý sẽ chăm sóc cho Khuynh Linh, với điều kiện khi hắn ta quay trở lại biên cương, Mạc Việt phải đấu với hắn ta một trận để hai người cùng thử sức.

Điều kiện này đánh trúng tâm nguyện của Mạc Việt.

Được đấu với Tạ Sơ cũng là điều mà bản thân mong muốn, nên đã gật đầu lia lịa đồng ý.

Cuối cùng, Tạ Sơ hỏi Mạc Việt đã cất công băng qua hẻm núi để nhờ mình chăm sóc Khuynh Linh, chẳng lẽ nàng là người mà hắn ta thầm thương sao?

Mạc Việt cười khúc khích, lắc đầu nói không phải.

Tạ Sơ bèn hỏi vậy tại sao lại lo lắng cho nàng đến thế.

Khi nghĩ đến Khuynh Linh, khuôn mặt Mạc Việt dịu dàng hẳn đi.

“Gặp rồi ngươi sẽ hiểu, nàng là một cô gái nhỏ khiến người ta rất muốn che chở cho.”

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, quản gia đã đến gọi mọi người dậy, nói rằng Thừa tướng muốn mọi người cùng dùng bữa sáng rồi lên xe ngựa vào cung dự lễ.

Ám Nhật đứng ngoài cửa gọi Khuynh Linh dậy, nàng ngồi mơ màng trên giường, trông như không biết mình đang ở đâu.

Sau khi tỉnh táo lại một chút, nàng ủy khuất thốt lên: “Cả đời ta chưa bao giờ phải dậy sớm thế này cả!”

Nói xong, Khuynh Linh rên rỉ bò dậy, lôi từ trong hành lý ra một bộ y phục màu đỏ thẫm rồi mặc vào.

Thay đồ xong nàng lại nằm bẹp xuống giường, không muốn nhúc nhích thêm chút nào nữa.

Lúc này, Ám Nguyệt đã ra đến cửa đón Kim ma ma đang bưng hộp trang sức đến.

Khi hai người gõ cửa, Khuynh Linh đã ngủ thiếp đi lần nữa.

“Ôi trời, vương gia của tôi ơi, đừng ngủ nữa.

Lát nữa không kịp dự lễ đâu.” Kim ma ma hối hả kéo Khuynh Linh từ trên giường dậy, đặt nàng ngồi trước gương, tay chân nhanh nhẹn chải tóc rồi vấn tóc cho nàng.

Khi kiểu tóc hoàn thành, Khuynh Linh đã bị Ám Nhật đẩy đến sảnh chính, nhưng vẫn buồn ngủ đến mức đầu gật gù không ngừng.

Vừa bước vào cửa, Lăng Diệc Trạch đã nhìn thấy Khuynh Linh ngồi dựa trên ghế, tay chống cằm, đầu cúi thấp.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy đuôi phượng màu đỏ tươi với tay áo thủy ba xếp ly, làm nổi bật làn da trắng sáng rạng ngời của nàng.

Tóc nàng được búi thành kiểu tóc hình trái tim, cài thêm các món trang sức điểm thúy cùng trâm vàng, trâm rung, trông vô cùng trang nhã và thanh lịch.

Nàng nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ chạm vào chiếc mặt nạ, hơi thở đều đặn, thế mà nàng lại ngủ thiếp đi.

Lăng Diệc Trạch cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không khỏi bất đắc dĩ.

Sao nữ nhân này có thể thú vị đến thế, lúc tranh luận với người khác thì kiêu hãnh như một con công, thỉnh thoảng lại đáng yêu một cách ngây thơ.

Giờ đây, nàng lại ngủ ngồi.

“Vương gia, Vương gia.”

Ám Nhật khẽ lay lay Khuynh Linh, gọi nàng tỉnh dậy.

“Hửm?” Khuynh Linh giật mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lăng Diệc Trạch đang ngồi đối diện với mình.

“Xem ra Vương gia tối qua nghỉ ngơi không được tốt nhỉ, có phải do đổi chỗ nên vẫn chưa quen không?” Lăng Diệc Trạch cầm chiếc quạt, nhẹ nhàng gõ gõ vào lòng bàn tay.

“À, không phải, do bình thường bổn vương không quen dậy sớm như vậy thôi.” Nói rồi, Khuynh Linh giơ tay che miệng ngáp dài một hơi.

Lăng Diệc Trạch bật ra một tiếng rít khẽ, nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải thường ngày lên triều là cũng vào giờ này sao?”

Khuynh Linh chợt nhớ đến chuyện vì mình không dậy nổi mà Quân Tử Lan thương xót, chẳng bao giờ để nàng phải lên triều sớm, cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cười ngớ ngẩn vài tiếng.

Chủ đề này không được tiếp tục nữa, Giang Chỉ Hành và Tạ Sơ cùng những người khác cũng đã đến chính sảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play