Các sứ thần tạm thời ở lại phủ Thừa Tướng, đương nhiên cũng đưa Khuynh Linh về phủ Thừa Tướng.

Khi mọi người trong đại điện đã lui ra hết, Bắc Thương Hoàng quay đầu về phía một người nói chuyện:

"Ngươi thấy thế nào?"

Từ sau cột trụ bước ra một người, quạt nhẹ nhàng phe phẩy, mắt cười cong cong, chính là Lăng Diệc Trạch, người đã đưa Khuynh Linh đến cửa cung rồi rời đi.

"Thế nào, các sứ giả của các nước khác ngươi đều đã gặp qua, chẳng lẽ ngươi không có gì để nói sao?" Bắc Thương Hoàng dựa lưng vào long ỷ, mệt mỏi không còn ngồi thẳng người nữa, như thể đã rất đuối sức.

"Mỗi người đều có điểm nổi bật riêng.

" Lăng Diệc Trạch suy nghĩ một lúc rồi gấp quạt lại.

"Vậy sao? Trẫm lại cảm thấy ngoại trừ Quốc sư của Tây Châu ra thì hai người còn lại cũng không có gì đặc biệt.

"

"Hoàng thượng đừng coi thường Tạ Sơ.

Hắn đã từng dùng binh lực ít hơn gấp đôi để đánh bại Man Hoang, khiến Man Hoang liên tiếp thất bại, chưa bao giờ chiếm được lợi thế từ tay hắn.

Còn về vị Nhiếp Chính Vương kia thì…"

Lăng Diệc Trạch khẽ cười thành tiếng.

"Là một người rất đáng gờm.

"

Hoàng đế đứng từ xa không thấy rõ, nhưng y thì đứng sau cột trụ phía sau Khuynh Linh nên nhìn rõ mọi thứ.

Vết thương rất sâu, nhưng người luyện võ đều có thể nhận ra đó là vết thương chỉ có thể do chính mình gây ra.

Phía sau chiếc mặt nạ kia rốt cuộc che giấu điều gì?

Che giấu kỹ lưỡng đến thế, khiến cho Lăng Diệc Trạch cảm thấy càng lúc càng thú vị.

Về vết thương trên tay Khuynh Linh, quả thật là do nàng tự cắt.

Tối hôm Quân Tử Lan đưa mặt nạ cho nàng, Khuynh Linh đã đặt nó trên bàn, nhìn chăm chú rất lâu.

Ánh nến hơi lay động, phản chiếu vẻ đẹp trên mặt nàng trở nên mờ ảo.

Khuynh Linh khẽ thở dài, biết rằng hai người kia đều lo lắng cho mình, nhưng lý do bịa ra như vậy làm sao thuyết phục được người khác chứ.

Vì vậy Khuynh Linh nghĩ ra một kế hoạch không mấy khôn ngoan.

Vài ngày trước khi xuất phát, nàng tránh mọi người, lấy con dao găm từ trong ngăn kéo ra, cắn răng đâm vào cánh tay, đau đến nỗi nhíu mày, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má.

Sau khi hít một hơi sâu, nàng rút dao ra, vết thương dài và dữ tợn chảy máu không ngừng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, như là mỗi hơi thở đều mang theo cơn đau.

Sau đó, nàng tự mình bôi thuốc và băng bó, cố ý để lại vết sẹo mà không quá quan tâm đến vết thương, miễn sao không chảy máu nữa là được.

Điều này đã qua mặt được Quân Tử Lan và mọi người một cách kín đáo.

Khi đến phủ Thừa tướng, quản gia phủ Thừa tướng rất khách sáo sắp xếp chỗ ở cho nàng.

Khuynh Linh đã ngã lưng xuống giường, trông như đã mệt lả, Ám Nhật và Ám Nguyệt sau khi kiểm tra an toàn khắp nơi mới phát hiện nàng đã ngủ.

Ám Nhật chỉ về phía cửa ra hiệu mình sẽ đứng ngoài canh gác, Ám Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà.

Hai người, một trong một ngoài bảo vệ sự an toàn cho Khuynh Linh.

Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, Khuynh Linh mơ màng bị tiếng nói chuyện ngoài cửa làm tỉnh giấc, hình như là Ám Nhật đang nói chuyện với ai đó.

"Giờ gì rồi?" Khuynh Linh lật người ngồi dậy, giấc ngủ khiến đầu nàng hơi lơ mơ, ngón tay dài mảnh vuốt nhẹ lên sống mũi.

Ám Nguyệt từ trên xà nhà nhảy xuống, rót một ly trà trên bàn rồi hai tay đưa đến trước mặt Khuynh Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play