"À, vâng, địa chỉ của Freddy Fazbear"s Pizza ở số x đường xx, cháu nghi ngờ vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm của họ có vấn đề nghiêm trọng....”

Sau khi gọi điện báo cáo với cục an toàn thực phẩm, Sydel tìm thêm thông tin liên lạc của một số tờ báo nổi tiếng ở địa phương.

"Xin chào, tôi muốn một bài frong mục tin tức nổi bật."

“Chốc nữa tôi sẽ gửi nội dung báo cáo vào hộp thư của bên chị, về vấn đề vệ sinh ở bếp sau của một nhà hàng pizza nào đó… À, nhân tiện, tiêu đề phải thổi phồng lên một chút, và nội dung tập trung làm nổi bật "tác hại của thực phẩm bẩn đối với sức khỏe của trẻ em’, phải khơi dậy cảm xúc của các bậc cha mẹ...Các chị là dân chuyên nghiệp, chắc biết viết thế nào đúng không?"

"Cái gì? Tôi không muốn một thông cáo báo chí chuyên nghiệp, tôi muốn bài viết có thể thu hút sự chú ý... Thêu dệt sự việc cái gì? Chị ăn nói cho cẩn thận? Đây gọi là sử dụng linh hoạt kỹ năng viết..."

"Muốn thêm tiền? Không thành vấn đề, tôi không thiếu tiền."

"[Sốc! Một nhà hàng robot đặc biệt mở cho trẻ em, hóa ra vào đêm khuya lại xxx], [Hóa ra trẻ em lớn lên không cao, bị teo cơ và nước da vàng vọt vì xxx], [Tin tức mà cha mẹ nào cũng nhất định phải đọc! Không đọc sẽ hối hận cả đời, đọc xong mọi người đều đồng ý]... Cứ viết theo mấy mẫu này, hiểu không?”

"Không hiểu? Vậy thì chị biến đi, gọi người phụ trách tòa báo của các chị ra đây..."

Người phụ trách tòa báo run rẩy trả lời điện thoại: “Xin chào, tôi hiểu rồi——”

“Phải quyết liệt bôi nhọ họ, làm họ mất uy tín, không bao giờ có thể vực dậy được nữa, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…” Dù sao thì tòa báo của ông ta đã lấy tiền của người ta rồi.

Nhưng, làm thế nào mà cửa hàng pizza có tên Freddy Fazbear"s Pizza này lại đắc tội với một người giàu có như vậy?!

Sao đối phương lại muốn mua bài bôi nhọ? Chẳng lẽ hiện tại các doanh nghiệp đã cạnh tranh đến mức này sao...

Mọi người trong tòa báo đều đang thỏa sức tưởng tượng.

Sydel rất không hài lòng, cô nghiêm túc sửa lại: "Không phải là bôi nhọ mà là nói ra sự thật."

"Ngoài ra, mấy người nhớ ghi rõ địa chỉ của cửa hàng pizza ở cuối bài và số điện thoại của cục an toàn thực phẩm địa phương."

Người phụ trách tòa báo lau mồ hôi lạnh trên trán: “…Được, được.” Thủ đoạn quá lợi hại.

……

Sau khi trao đổi hòa bình và thân thiện với nhiều tờ báo, Sydel vui vẻ cúp điện thoại và dùng email gửi những bức ảnh cô chụp ở quán pizza tới nhiều tờ báo khác nhau, trong đó cho thấy cảnh tượng tồi tệ ở nơi nấu ăn và nơi dùng bữa trong quán pizza, đồng thời còn biên ra một bức thư tố cáo gửi cho cục an toàn thực phẩm.

Một người báo cáo chưa đủ sao?

Vậy thì dựa vào sức mạnh của quần chúng, thức tỉnh suy nghĩ của quần chúng, phát động các cuộc đấu tranh quần chúng... và cuối cùng là dẫn dắt quần chúng tố cáo.

Cho dù ở quốc gia nào, phụ huynh là nhóm người có tác động hiệu quả nhất trong việc tố cáo mấy vấn đề này, không có ngoại lệ.

Ngay cả ở Mỹ, quốc gia lấy khẩu hiệu là “bình đẳng, tự do và bác ái”, cũng không ngoại lệ.

Suy cho cùng, cái gọi là khẩu hiệu này, bình thường chỉ để hô hào mà thôi.

Hơn nữa, hiệu quả của những tờ báo đó cực kỳ cao. Ngày thứ hai, sau khi các tờ báo đồng loạt đưa tin, Sydel phát hiện ra rằng các bài báo bóc phốt của họ... à không, phải là thông cáo báo chí nêu rõ sự thật, thể hiện cảm xúc của vô cùng kích động, rất dễ lan truyền.

Ngoài những bức ảnh thực tế chụp tại quán pizza, họ còn rất chuyên nghiệp khi đính kèm hàng loạt hình ảnh những người dị dạng. Bài báo cho rằng đó là những đứa trẻ tội nghiệp bị tổn hại do thực phẩm mất vệ sinh.

Khả năng dựng chuyện có vẻ rất chuyên nghiệp.

…Nó thậm chí còn khiến Sydel bắt đầu nghĩ trước đây các tòa báo này đã nhận được bao nhiêu yêu cầu tương tự để viết các bài báo bôi nhọ như thế này rồi.

Nhưng họ cũng vì kiếm tiền mà, không tồi.

Khi cửa hàng Freddy Fazbear"s Pizza bị mang tiếng xấu mà lên xu hướng tìm kiếm do nhiều tin tức cường điệu, các bậc phụ huynh tức giận lũ lượt gọi điện cho cục an toàn thực phẩm để tố cáo.

Sydel đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, vừa gọt cam vừa hài lòng nhìn làn sóng phẫn nộ trên diễn đàn địa phương do thủy quân cô thuê dẫn dắt.

*“Thủy quân” trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).

Đúng như mong đợi, dưới áp lực dư luận và các cuộc điện thoại oanh tạc, Cục an toàn thực phẩm vốn chỉ thúc đẩy hiệu suất làm việc mang tính tượng trưng vào dịp cuối năm đã nhanh chóng điều tra và xử lý cửa hàng Freddy Fazbear"s Pizza trong chưa đầy một tuần sau khi Sydel báo cáo sự việc.

Tiếp đó, Cục lại nhanh chóng đưa ra cảnh cáo buộc cửa hàng pizza phải đóng cửa.

…Mọi thứ dường như rất vội vàng, chỉ có Sydel mới biết cô đã làm những gì.

Sau khi cửa hàng Freddy Fazbear"s Pizza bị Cục an toàn thực phẩm cảnh cáo và yêu cầu đóng cửa lần thứ ba, cuối cùng họ không chịu nổi áp lực và đã treo biển niêm phong.

Ngay sau đó, công ty giải trí Fazbear cũng tuyên bố phá sản, bởi dù sao họ cũng chỉ sở hữu cửa hàng pizza này.

Nhưng họ phá sản một cách lặng lẽ, không hề có chút động tĩnh nào.

Công ty giải trí Fazbear đã cẩn thận mang những con robot được cất giữ trong nhiều năm ra, mở lại cửa hàng với một mục đích bí mật, định ngóc đầu dậy, mang cơn ác mộng về những con gấu bông trở lại với trẻ em.

Tuy nhiên, khi họ chưa kịp ngóc được đầu lên thì đã bị người ta mang ra rêu rao.

Tốc độ phá sản nhanh đến mức khiến Sydel cũng phải xót ruột thay.

Với một chút cảm thông và tiếc nuối, cô gọi điện cho cục an toàn thực phẩm, định thông qua họ liên lạc với chủ sở hữu thực sự của Freddy Fazbear"s Pizza - Công ty Giải trí Fazbear đã phá sản.

Sydel nói rằng cô có thể mua những con robot thuộc sở hữu của Công ty Giải trí Fazbear để giảm bớt một chút tổn thất cho họ.

Nếu có thể mua lại, cô sẽ mang chúng đến bãi rác và sau đó tiêu hủy.

Nhưng kết quả đúng như cô dự liệu, sau khi nhân viên Cục an toàn thực phẩm giúp cô liên hệ với công ty phá sản, họ đã từ chối lời đề nghị của cô.

Sydel không quá ngạc nhiên.

Cô sớm đoán được rằng công ty giải trí Fazbear mở cửa hàng pizza này là có động cơ khác, nên đương nhiên, không thể bán đi linh hồn của cửa hàng pizza - những con robot đó được. Chỉ có điều cô không biết công ty này muốn làm gì.

Nhưng họ muốn làm gì không còn quan trọng nữa, bởi vì hiện họ đã phá sản, cửa hàng cũng bị chuyển nhượng.

Sự nghèo túng đã hạn chế tất cả những sự kiện siêu nhiên chưa kịp bắt đầu.

Ngoài ra, Sydel còn bóng gió đề cập đến kết quả kiểm tra độ an toàn của những con robot đó.

Ví dụ như bên trong có gì kỳ lạ không, m/áu, kinh tởm... hoặc thậm chí là liên quan đến những thứ phạm pháp.

"Thưa cô, tình trạng vệ sinh của những con robot đó quả thực rất đáng lo ngại, nhưng chúng không có vấn đề gì khác. Khi cửa hàng pizza đóng cửa, người của công ty giải trí Fazbear đã đến và mang chúng đi.”

Ồ.

Khi Sydel ở cửa hàng pizza, cô rất cẩn thận để không chạm vào những con robot ấy. Nhưng cô đã đến gần nhìn kỹ và phát hiện ra rằng khả năng có một thi thể được giấu bên trong chúng thực sự không cao.

Những con robot có thể có những điểm kỳ lạ khác, nhưng Sydel không tháo rời chúng nên cô không biết chắc.

Kết quả này không khiến cô quá ngạc nhiên.

Dù sao đi nữa, công ty giải trí Fazbear có lẽ hiện đang bận rộn giải quyết các khoản nợ của mình – dù còn mấy con robot, họ cũng không có tiền để quay lại mở một cửa hàng khác trong thời gian ngắn.

Sydel đóng trang thông tin về Freddy Fazbear"s Pizza, tiện nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình.

Kỳ nghỉ hè này sắp kết thúc và sự nghiệp đại học của cô sắp bắt đầu.

Cô có nên tận dụng những ngày cuối cùng để tìm một công việc bán thời gian mới không nhỉ?

Sydel tính toán số ngày còn lại trước khi khai giảng và âm thầm loại bỏ ý tưởng đó.

……

Vài tháng sau, Sydel đã thích nghi với cuộc sống đại học.

Mặc dù có nhiều hoạt động xã hội không thể tránh khỏi, nhưng nhìn chung, mọi người đều bận rộn với việc học, thi cử và điểm số...

Ngày càng có ít người rảnh rỗi không có việc gì làm tìm đến những ngôi nhà ma ám, khám phá hang động hay chơi mấy trò chơi tâm linh.

Nhịp sống của Sydel cũng chậm lại, cô trải qua cả học kỳ một cách suôn sẻ và thoải mái.

Cho đến ngày lễ Halloween, trường học được nghỉ và Sydel đang vui vẻ chuẩn bị về nhà ở một ngày.

Kể từ khi Belch đi theo cô, cậu đã ở nhà Sydel, thậm chí còn chuyển đến một trường học trong thành phố này.

Nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn liên lạc với mọi người ở Derry.

Sau khi bắt taxi về nhà, lúc đó mới tám chín giờ sáng.

Nắng tháng 11 ấm áp, thời tiết cũng không lạnh.

Sydel vẫn mặc chiếc áo len cao cổ. Cô có chút bị ám ảnh tâm lý vì đợt cảm lạnh trong kỳ nghỉ hè trước.

Sydel không bao giờ muốn trải qua cảm giác mơ hồ đó nữa.

Nó thật sự khiến người ta cảm thấy bất an.

Cô gái cao gầy lộ ra một phần cổ trắng nõn trong chiếc áo len màu be, cô kéo cổ áo như sợ lạnh, duỗi tay đẩy cửa biệt thự song lập.

*Biệt thự song lập (Tiếng anh: Duplex Villa) là kiểu biệt thự ghép khối từ 2 căn nằm trên một khu đất, có 3 mặt thoáng cùng một mặt tường chung

Trong nhà không có ai, chắc Belch đã đi chơi, Sydel cũng không thông báo trước cho cậu rằng cô sẽ về nhà.

Cô thong thả bước lên lầu, trở về phòng mình, búi mái tóc dài vàng óng lên trước gương.

Cô gái phản chiếu trong gương có nước da trắng như tuyết, dưới hàng mi dài là đôi mắt xanh lam sáng ngời đáng kinh ngạc, đôi môi mỏng đỏ tươi, sống mũi thẳng và các đường nét trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Sydel nhìn cô gái trong gương, trong lòng khẽ thở dài.

Đẹp thì có đẹp nhưng không giống diện mạo của người Âu Mỹ.

Nói chính xác thì trông cô không giống một cô gái Mỹ ở tuổi mười tám. Mặc dù có tóc vàng mắt xanh, nhưng vẻ ngoài của cô hơi trẻ con, không phù hợp với thẩm mỹ truyền thống của người Mỹ là luôn theo đuổi phong cách trưởng thành gợi cảm.

Ngoại trừ chiều cao.

Ở trường đại học, vì khuôn mặt như vậy nên Sydel thường bị nhầm là cô bé mười bốn, mười lăm tuổi.

Mặc dù có chút phiền phức nhưng Sydel cũng không quá để ý đến ngoại hình của mình.

Cô búi tóc củ tỏi, sau đó vui vẻ ngồi xuống chiếc đệm hình chân mèo màu hồng ở trong góc phòng, tìm một tư thế thoải mái, bật điện thoại lên, trước tiên gửi lời chúc tới một nhóm người.

Sau đó, cô liên lạc với Belch, yêu cầu cậu về nhà trước khi trời tối.

“Nhưng hôm nay là Halloween, náo nhiệt lắm, trên đường phố sẽ có rất nhiều hoạt động…”

Sydel không hề lay động trước lời cầu xin đáng thương của cậu bé, bình tĩnh hỏi: "Những hoạt động mà cậu đang nói đến là Lễ hội hóa trang nơi ma q/ủy mặc hóa trang tương tác với con người phải không?"

Vào ngày Halloween, nhiều người hóa trang thành ma cà rồng, người sói, phù thủy, Frankenstein... và các nhân vật phim kinh dị nổi tiếng khác, cười đùa náo nhiệt với những người qua đường.

Hừ.

Nếu một kẻ trong số những người hóa trang thành ma q/ủy ấy là thật thì Halloween này sẽ rất vui đây.

Lễ hội chếc chóc hàng năm lại bắt đầu.

Sydel thờ ơ xem tin tức giải trí về "Lễ hội hóa trang" tập thể trên điện thoại mà hơi đau đầu ấn trán.

Belch chán nản nói: "Được rồi, em sẽ về nhà trước khi trời tối. Nhân tiện -"

Cậu nghĩ tới điều gì đó rồi nói thêm: "Có người gửi đồ cho chị, người gửi hẳn là bạn chị, một lúc nữa sẽ tới. Chị nhớ ra ngoài nhận nhé."

“Còn nữa, hôm nay có rất nhiều người gửi đồ cho chị, em đã chất hết trong phòng khách rồi.”

Sydel nhướng mày, đứng dậy nhìn xuống phòng khách ở tầng dưới, trong góc có một đống kiện hàng, còn người gửi——

Từ cha mẹ cô, đến mấy đứa bạn thân Jacqueline, rồi bạn học cũ Pansy, Milo, Irene và những người khác...

Những món đồ trong kiện hàng đều là quà Halloween dành cho cô.

Bao gồm các loại mặt nạ ma q/ủy, mẫu túi mới của một thương hiệu nào đó, thiệp chúc mừng Halloween, đồ thủ công, đèn bí ngô... còn có rất nhiều kẹo.

Jacqueline viết trong thiệp chúc mừng rằng cô ấy biết Sydel không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn nên có không khí lễ hội.

Thế nên cô ấy đã tiện gửi cho cô một hộp kẹo lớn.

Chắc hẳn có rất nhiều người có ý nghĩ này. Sydel ra ngoài cửa lấy gói hàng. Khi mở ra, cô phát hiện bên trong cũng có một túi kẹo lớn.

Sydel: "..."

Cô hoang mang nhìn đống kẹo cao gần bằng nửa người trước mặt.

Cứu mạng, làm sao giải quyết những thứ này đây?

Chẳng lẽ cứ chất đống ở đây đến khi chúng tan chảy.

Suốt cả ngày, hầu như Sydel thường xuyên ở trong tình trạng ôm một kiện hàng về nhà.

Khi cô nhận kiện hàng chuyển phát nhanh cuối cùng, trời đã tối, mặt trời đã lặn, gió nhẹ thổi qua những ngọn cây.

Sydel nhận lấy hộp chuyển phát nhanh, lịch sự cảm ơn rồi đưa tiền boa. Khi cô nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo lao động đứng sau hàng cây cảnh, khuôn mặt người đàn ông lấp ló sau tán cây, sắc trời mờ mịt, cô chỉ thoáng thấy nửa khuôn mặt trắng nhợt.

Khuôn mặt của anh ta trắng đến mức trông không giống một người bình thường, như thể người đó đeo một chiếc mặt nạ màu trắng vậy.

Sydel sửng sốt một lúc, nhưng khi cô hạ mắt nhìn xuống và giả vờ bình thường nhìn lại, phát hiện ra bóng dáng người đàn ông mặc quần áo lao động đã biến mất.

Hừm.

Có vẻ như Halloween năm nay sẽ không được bình yên rồi.

Cô bình tĩnh suy nghĩ, tay cầm hộp chuyển phát nhanh, quay người trở vào nhà.

Cũng muộn rồi mà Belch vẫn chưa về nên cô gọi điện nhắc nhở.

Trở về nhà, Sydel thấy một chiếc đèn bí ngô được đặt trong thùng hàng chuyển phát nhanh đã mở ở góc phòng.

Theo phong tục, ngày hôm nay, người ta sẽ đặt những chiếc đèn lồng bí ngô trước cửa nhà.

Halloween còn được gọi là Lễ hội ma q/ủy. Nghe nói những chiếc đèn lồng bí ngô được chạm khắc khuôn mặt ma quái với ngọn nến màu cam đang cháy có thể xua đuổi ma q/ủy.

Sydel suy nghĩ một lúc, thắp ngọn nến trong chiếc đèn lồng bí ngô do người khác tặng rồi đặt nó trước cửa biệt thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play