“Cô!”

Khoảnh khắc Penelope thấy Charlie bị thương, cô ta đã hơi biến sắc, vẻ mặt tràn đầy tức giận, xách váy giẫm lên khung xe, sau lại có vẻ nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt cô ta méo mó, cố nén giận cười khẩy một tiếng.

Cô ta nói: “Em không cần phải dùng cách đó để thử chị, chị bảo đảm những điều chị nói đều là sự thật, chị cũng không thể tự biên ra một câu chuyện được, nếu em không tin, vậy thì cứ giếc anh ấy đi.”

Sydel nhìn chằm chằm cô ta vài giây, đột nhiên rút tay lại, cũng nở nụ cười tương tự.

“Vậy thì thật lòng xin lỗi, xem ra là tôi trách nhầm hai người rồi.” Cô thở dài, nói một câu chẳng có chút thành ý nào, rút mũi tên đang cắm trên vai Charlie ra.

.....

Lát sau, xe tải lại bắt đầu khởi động, Belch cắm chìa khóa xe, cẩn thận quay đầu xe, từ từ lái xe ngược lại hướng thị trấn.

Mấy phút trước, cậu làm theo chỉ thị của Sydel, cầm đèn pin, đi vào khu rừng bên cạnh chiếc xe tải, thế mà lại tìm được chìa khóa xe trên một mỏm đá cách đó không xa.

Là chìa khóa Colm để lại cho họ.

Cậu lái xe tải đi qua đoạn đường m/áu bùn lẫn lộn, hướng ra ngoài thị trấn.

“À mà chị.” Belch lái được vài mét, không nhịn được hỏi: “ Chúng ta không cần đợi Colm sao?”

Cứ thế này lái xe của người ta đi ư?

“Không cần.” Sydel vừa chú ý đến vợ chồng Charlie đang bị trói với nhau vừa lơ đãng đáp lại: “Chìa khóa là do ông ta bỏ lại cho chúng ta.”

Chính xác mà nói, chắc là sau khi bảo tàng sáp tan chảy, Colm mới âm thầm quay lại khu rừng cạnh xe tải, rồi bỏ chìa khóa ở đó.

Thật ra, năm đó, trong thị trấn bỏ hoang này, vợ chồng Trudy sống ở đây còn có một đứa con nữa.

Sydel nhớ đến khi mình phát hiện một căn hầm trong nhà thờ.

Sau khi vào đó, bên cạnh chiếc giường đôi, cô còn nhìn thấy ba cái giường nhỏ.

Tuy trong nhật ký và đoạn băng đều không ghi lại, nhưng....

Nếu không có thêm một đứa trẻ, vậy thì trong khoảng thời gian mười mấy năm, ai là người quay video cho gia đình này...

Theo suy đoán của Sydel, chắc là cặp song sinh đó còn có một người anh.

Sau khi Trudy chếc, không lâu sau chồng bà ấy là bác sĩ Sinclair cũng mất vì trầm cảm.

Nhưng sau khi vợ chồng họ chếc, cặp anh em song sinh cũng chỉ mới khoảng mười tuổi, nếu không có một người trưởng thành chăm sóc thì sao mà sống được, có lẽ trước khi qua đời bác sĩ Sinclair đã tìm người giám hộ cho hai đứa con.

Còn việc người đó là ai?

Chiếc xe tải lắc lư chạy đi, Sydel nhìn sau thùng xe, thị trấn ngày càng xa khỏi tầm mắt, hình như trong thoáng chốc khi ánh sáng lướt qua khu rừng tối tăm, cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông.

Người đàn ông như đang giơ tay vẫy về phía cô, nở nụ cười lộ hàm răng thưa thớt.

Sydel bình tĩnh hạ tầm nhìn, viên cảnh sát John đang nằm bên chân cô, có vẻ John chỉ ngất đi, hơi thở của anh ta vẫn ổn định, Sydel cũng không cần quá chú ý đến anh ta, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn vợ chồng Charlie đang bị trói, phòng bọn họ giở trò.

Một thằng bé gầy yếu loạng choạng chạy vào khách sạn.

Cửa khách sạn bị đứa trẻ mở toang, nó cũng không thèm đóng lại. Gió mưa ào ào thổi vào, cả người thằng bé vừa lạnh vừa ướt, run rẩy đi vào trong, đầu tiên nhìn thấy Eva nhắm mắt nằm trong góc.

“Mợ ơi”

Thằng bé kinh hoảng hét một tiếng, lao qua lay người phụ nữ, thấy cô ta không tỉnh, vội buông ra, lật đật đứng dậy, chạy vào phòng trong của khách sạn.

“Cậu ơi! Bà ngoại ơi.”

Trong phòng phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai của thằng bé, nó nhìn thấy sàn nhà đầy m/áu và thi /thể đang nằm đó.

Nó lay hết thi /thể này đến thi /thể khác, chẳng ai đáp lại.

Trong khách sạn trống vắng chỉ vang vọng tiếng gào non nớt của đứa trẻ, hình như còn văng vẳng tiếng khóc.

Thằng bé ở trong phòng một lúc, lại đi ra, hoang mang đứng ở sảnh khách sạn, ngây ngốc nhìn Eva, người duy nhất còn sống, môi bắt đầu run lên vì lạnh.

“Này.”

Thằng bé thất thần đứng trong khách sạn, chợt nghe thấy tiếng gọi rất nhỏ.

Nó cứng người quay đầu lại, nhìn thấy một người từ cơn mưa bão ngoài cửa đi vào.

Cô gái tóc vàng mặc áo mưa đen nhìn thằng bé, bước chân của cô hơi khựng lại rồi đi qua.

Sydel cúi đầu, trầm mặc nhìn đứa bé trai gầy yếu, hình như còn đang rụt rè run rẩy, chỉ có cặp mặt là to đến bất ngờ.

Cô vươn tay xoa đỉnh đầu ẩm ướt của thằng bé, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn đi với chị không?”

Đứa bé sửng sốt, trợn mắt hỏi: “Đi đâu ạ?”

“Về nhà.”

“Oe oe oe oe...” Tiếng trẻ sơ sinh khóc vọng ra từ trong phòng khách sạn.

Sydel đứng thẳng dậy, từ ngoài nhìn vào, qua khe cửa chỉ thấy ánh sáng mờ ảo bên trong.

Cuối cùng đường đã được thông.

Ngay khi biết tin đường thông, đôi vợ chồng Charlie và Penelope đã nhân lúc cảnh sát chưa tới hiện trường, nhanh chóng leo lên chiếc xe vừa sửa xong với thi /thể nữ vô danh trong cốp lái đến nơi cử hành hôn lễ của họ...

Căn nhà cũ dùng để tổ chức nghi lễ săn bắn và hiến tế.

Đối với Charlie mà nói, giếc người có lẽ hơi khó, bởi vẫn phải cẩn thận che dấu chứng cứ. Nhưng chỉ trộm một vật chứng....

Dù có bị cảnh sát phát hiện, thì với quyền lực của gia tộc, anh ta hoàn toàn có thể giải quyết ổn thoả.

Vì vậy, lúc này tâm trạng của anh ta không những chẳng có chút lo sợ nào mà còn vô cùng hưng phấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play