Cánh cửa sắt rỉ sét hé mở, bên trong tỏa ra một mùi hăng nồng khó phân biệt là mùi hóa chất hay mùi lạ khác.

Phòng thiết bị của bệnh viện này có vẻ rất rộng, Sydel nghe thấy tiếng hai người trong phòng đánh nhau từ đông sang tây.

Xem ra người phụ nữ trong cốp xe của Charlie có khả năng đánh đấm khá tốt.

Sydel nhớ lẽ ra người phụ nữ đó phải có s/úng, nhưng cô đã ngồi xổm bên bức tường trong bóng tối lắng nghe được vài phút, cũng không nghe thấy tiếng s/úng nổ, không biết là do hết đ/ạn hay mất s/úng rồi.

Cô ngồi xổm bên cạnh cánh cửa sắt hé mở rất lâu, hai người bên trong đang đánh nhau kịch liệt, không để ý bên ngoài còn có một người nữa.

Sydel ngồi ở đó được một lúc thì đột nhiên không nghe thấy trong phòng không phát ra tiếng động nữa.

Cô biết có chuyện không ổn, chỉ sợ có người xảy ra chuyện rồi, vội vàng ghé mặt vào khe cửa lén nhìn vào phòng.

Ánh sáng trong phòng cực kỳ u ám, từ ngoài nhìn vào cũng không thể biết được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Sydel nghe thấy tiếng thở hổn hển yếu ớt.

Một tiếng "khặc khặc" đau đớn vang lên trong góc phòng, giống như có một cục đờm mắc trong cổ họng không thể phun ra ngoài.

Sydel nhanh chóng bật đèn pin lên và chiều vào góc phòng nơi phát ra tiếng động, cô thấy một người phụ nữ nhếch nhác đang bị một người đàn ông cường tráng đè dưới người, như thể bị một núi thịt đè lên người vậy.

Sắc mặt người phụ nữ tím xanh, hai mắt lồi ra, lưỡi lè ra khỏi miệng, liều mạng vung tay giãy giụa, nhưng chỉ có thể khuấy tung lớp bụi đất chứ không thể lay chuyển Malcolm một chút nào

Mặt cô ấy áp xuống sàn nhà lạnh lẽo, vừa khéo nhìn thấy ánh sáng từ chiếc đèn pin mà Sydel rọi tới. Cô ấy nhìn theo ánh sáng, đôi mắt lồi ra chợt tràn đầy cảm xúc phấn khích.

Sydel hơi nheo mắt, tay trái giơ đèn pin, khi Malcolm nhận ra ánh sáng nhưng không kịp né, cô đã b/ắn vào đùi người đàn ông.

"Đoàng."

Malcolm là một tên mập, ông ta căn bản chưa kịp né đi thì đã bị Sydel b/ắn vào đùi, máu b/ắn tung tóe. Ông ta gào lên một tiếng đau đớn, ôm đùi ngã sang một bên, không thể quan tâm đến người phụ nữ nữa, vội liều mạng vặn vẹo cơ thể, cố gắng tìm chỗ nấp.

Sydel không b/ắn phát s/úng thứ hai.

Cô chỉ còn năm viên đ/ạn, vẫn chưa biết chốc nữa sẽ phát sinh chuyện gì, Sydel định giữ lại những viên đ/ạn này để đối phó với "Leatherface".

Sydel liếc nhìn người phụ nữ. Cô ấy che cổ và ho sặc sụa, sau đó từ từ đứng dậy, nhưng cô ấy không đi qua đây mà rất cảnh giác nhìn Sydel rồi chậm rãi lùi lại.

Người phụ nữ trông vô cùng hoảng hốt, từ tóc đến quần áo đều ướt đẫm, trên váy còn có rất nhiều vết máu.

Hai tay cô ấy trống không, áo váy trên người mỏng manh, không có chỗ nào để giấu v/ũ kh/í.

Sydel rọi đèn pin xung quanh và nhanh chóng rà soát một lượt trên mặt đất nhưng không tìm thấy dấu vết của khẩu s/úng.

Đôi môi của người phụ nữ trắng bệch, mái tóc ướt dính vào má, thân thể vẫn đang run rẩy nhẹ, cô ấy chăm chú nhìn Sydel.

Sydel liếc nhìn Malcolm, người đã bị què một chân, phớt lờ ông ta, thay vào đó, cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và từ từ bước về phía cô ấy, vừa đi vừa chậm rãi giơ tay ra hiệu rằng cô không có ý định tấn công.

Ánh sáng trắng của chiếc đèn pin nhỏ trong tay trái của cô vẫn tập trung vào bên cạnh người phụ nữ, nhưng tay phải cô đã giơ nâng nòng s/úng lên chĩa chéo lên trần nhà.

Sydel nhìn cố định vào người phụ nữ, giọng nói của cô vừa mềm mại vừa dịu dàng, cố gắng xoa dịu sự hoảng loạn và lo lắng của cô ấy: "Tên tôi là Sydel, tôi sẽ không làm tổn thương cô... Tôi có thể biết tên cô không? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?"

Dù không biết danh tính của người phụ nữ nhưng Sydel không nghi ngờ gì về việc cô ấy đã trộm s/úng của Charlie.

Hai vợ chồng nhà đó cư xử đáng ngờ, nói chuyện cũng qua loa, rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ.

Có lẽ người phụ nữ này đã bị trói vứt lên xe mà không rõ lý do, sau khi phát hiện ra mình bị bắt cóc, thì việc lấy trộm vũ /khí để tự vệ là điều bình thường.

Tuy nhiên, trạng thái tinh thần của người phụ nữ có vẻ không ổn lắm.

Cô ấy vẫn cắn môi dưới, kinh hãi nhìn Sydel, cơ thể khẽ run lên, áp sát vào bức tường phía sau.

Sydel ngập ngừng bước về phía trước một bước, nhưng người phụ nữ đột nhiên tỏ ra kinh hoàng.

Sydel: "..."

Cô đáng sợ đến thế sao?

Cô lập tức từ bỏ ý đồ dò xét, lùi lại vài bước, ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ, lặng lẽ tiến về phía Malcolm: "Tôi sẽ không làm gì cô, tôi chỉ đến tìm người..."

Ý định ban đầu của Sydel là nói chuyện với người phụ nữ này. Đấy là trong trường hợp có thể giao tiếp.

Cô cũng không ngại có thêm một đồng đội có thể chiến đấu, nhưng người phụ nữ với kỹ năng không tồi, còn có mối thù với gia đình kia này lại đang ở trạng thái tinh thần rất đáng lo ngại.

Không thể giao tiếp, cũng không thể nhìn ra được cô ấy là bạn hay thù, nên Sydel dứt khoát từ bỏ ý định tìm đồng đội.

Nhưng để người phụ nữ này ở lại đây cũng không ổn.

Cô nói: "Bây giờ cô có thể rời đi, trèo ra ngoài cửa sổ. Chắc bây giờ trong trấn không còn ai nữa..."

Chỉ có x/ác của Duke.

Nhưng Sydel vẫn chưa nói xong.

Đột nhiên có tiếng sấm vang lên, tia chớp xẹt qua cửa sổ. Những chuyển động nhỏ nhặt của người phụ nữ không thể che dấu dưới ánh sáng của tia chớp.

Sydel có thể thấy rõ vẻ đau đớn và oán giận trên khuôn mặt vặn vẹo của cô ấy.

Sydel: "..." Trong đầu cô dấy lên dự cảm chẳng lành, chợt nhận ra mình đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Những đường gân trên tay người phụ nữ nổi lên, ngay sau đó, một chiếc móc sắt lạnh lẽo lao thẳng vào Sydel.

Cô ấy giống như đã phát đi/ên, run rẩy ném tất cả những thứ xung quanh mình vào Sydel.

Vừa ném vừa gào khóc: "Mày là đồ q/uỷ d/ữ! Sao mày không chếc đi..."

Đồng thời ngay lúc đó.

Malcolm, người đang bò trên mặt đất chỉ cách Sydel vài bước chân, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hung dữ, ngũ quan vặn vẹo, thân hình mập mạp đột nhiên lao về phía Sydel.

Sydel chưa kịp tránh, chiếc móc sắt rỉ sét đã đập vào trán cô, cảm giác đau đớn xông lên não, chất lỏng lạnh lẽo tanh ngọt chảy xuống dọc theo trán.

Cô chớp mắt vô cảm, Malcolm chớp lấy cơ hội, cơ thể cường tráng của ông ta lao tới.

Trong bóng tối, đèn pin lăn xuống đất.

Lại một tiếng s/úng nữa vang lên.

Hình như người đàn ông định dùng cơ thể mập mạp để trấn áp Sydel, giành chiến thắng bằng sức mạnh của mình.

Nhưng ông ta không biết rằng mặc dù có vẻ Sydel luôn quan sát người phụ nữ, nhưng thật ra phần lớn sự chú ý của cô đều đổ dồn vào ông ta.

M/áu chảy ra và lan khắp nơi trên mặt đất.

Đôi chân của Malcolm giờ đã vô dụng, ông ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, Sydel nghiêng đầu né tránh những thứ do người phụ nữ ném tới, đổi s/úng sang tay trái, ước lượng sức nặng của xà beng rồi cúi người đập xuống.

"Cạch-"

Tiếng xương gãy giòn giã vang lên.

Mặt Sydel vô cảm, động tác không hề dừng lại, sau khi dùng xà beng đ/ánh gãy hai cánh tay của Malcolm, cô đứng thẳng dậy nhìn người phụ nữ đang kích động đến phát điên kia.

Trong bóng tối, bóng dáng của người phụ nữ hiện ra lờ mờ.

Sydel mím môi, từ từ giơ tay lên lau m/áu trên mặt.

Tâm trạng cô không tốt nên bước chân cũng nhanh hơn, gần như ngay lập tức, cô vòng qua chiếc bàn sắt rỉ sét và đi tới chỗ người phụ nữ, cô ấy loạng choạng định chạy về phía sau, nhưng không thể chạy thoát khỏi Sydel và bị cô tóm cổ áo ấn vào tường.

Người phụ nữ run lên vì sợ hãi, răng trong miệng lập cập va vào nhau: "Mày giếc tao đi."

Sydel: "..."

Cô không còn nhiều sự kiên nhẫn nữa, đã gần mười phút kể từ khi cô vào thị trấn, mà đến bóng dáng ‘Leatherface’ cũng chưa nhìn thấy.

Cô trực tiếp túm tóc người phụ nữ, đ/ập đầu cô ấy vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào nét mặt của người phụ nữ qua ánh sáng mờ ảo bên ngoài: "Tôi là ai?"

Người phụ nữ bàng hoàng.

"Trong mắt cô, tôi là ai?”

Sydel hỏi lại.

Ngay khoảnh khắc Malcolm lao về phía mình, cô đã cảm thấy không ổn.

Trước khi đèn pin rơi xuống đất, lúc ánh sáng thoáng qua, cô nhìn thấy rõ sự oán giận trong mắt Malcolm.

Sự oán giận đến mức độ đó, có lẽ không phải vì cô b/ắn ông ta, mà giống như--

Nhận nhầm cô thành thứ gì khác.

Sắc mặt người phụ nữ chợt vặn vẹo dữ dội, cô ấy hét lên như điên: "Mày là đồ bi/ến th/ái! Một con q/uỷ cầm cưa máy giếc người bừa bãi..."

"Xẹt xẹt xẹt...."

Âm thanh ồn ào chói tai của cưa máy từ ngoài cửa truyền vào, lúc xa lúc gần, hình như người cầm cưa đang lang thang trong hành lang tối tăm.

Tiếng thét của người phụ nữ đột nhiên dừng lại.

Cô ấy ngơ ngác nhìn Sydel.

Nếu s/át nhân cưa máy ở ngoài cửa, vậy ác q/uỷ mang khuôn mặt da /người trước mặt cô ấy là ai?

Đồng tử của người phụ nữ giãn nở, vẻ mặt như mất hồn, môi khẽ mấp máy.

Nhưng cô ấy không có cơ hội để nói.

Sydel ấn mặt cô ấy vào kính, không hề báo trước cho cô ấy một cú lên gối vào bụng.

Phần dạ dày nhận sự công kích quá lớn, nhưng tiếp tục phải nhận thêm mấy phát liên tiếp, đôi mắt của người phụ nữ mờ đi, im lặng gục đầu.

Sydel buông tay ra để cơ thể người phụ nữ đã bị đánh ngất mềm nhũn ngã xuống đất.

Phòng thiết bị yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng mưa gió gào thét ngoài cửa sổ.

Malcolm nằm yên tĩnh trên mặt đất, ngất đi vì đau đớn.

Sydel cúi người, lặng lẽ di chuyển đến chiếc đèn pin nhỏ và nhặt nó lên.

Cô phủi nhẹ bụi trên đèn pin, nghe thấy tiếng cưa máy "xẹt xẹt" ngoài cửa ngày càng lớn.

Leatherface cách cô càng ngày càng gần.

Sydel lại lau chất lỏng trên mặt. Đây có lẽ là m/áu, nhưng lúc này cô không có gương nên không thể nhìn rõ vết rách trên mặt mình ở đâu.

Cô chỉ đành ấn tay dọc theo chỗ đau thì sờ được một vết rách lớn.

Nhân lúc Leatherface chưa tới, Sydel đặt khẩu s/úng xuống, nhanh chóng dùng xà beng xé một mảnh vải ở gấu áo rồi băng bó vết thương một cách bừa bãi.

Nếu cứ chảy m/áu, e rằng sẽ không dễ dàng che giấu dấu vết.

Sydel vừa buộc một mảnh vải quanh đầu, vừa thầm nghĩ về vấn đề giữa Malcolm và người phụ nữ kia.

Vừa rồi trong mắt họ, có lẽ cô phải là chính mình mà là người họ oán hận nhất.

Động tác của Sydel hơi khựng lại, nhớ đến th/i th/ể nữ kia, và đôi mắt cứng đơ lạnh lẽo như sáp của cô ta, thì chợt hiểu ra.

Cô ta có thể khiến mọi người bị ảo giác.

Nếu lấy điều kiện này làm tiền đề, suy luận lại những chuyện đã xảy ra sau khi vào khách sạn.

Th/i th/ể nữ tạo ra ảo giác cho Malcolm, kích thích nhân cách có tích cách độc ác của ông ta.

Trong ảo giác, nhân cách s/át nhân của Malcolm giếc chếc sĩ quan Ed. Vì ảo giác, rất có thể ông ta đã hiểu nhầm điều gì đó, kích thích tính hung hãn khiến ông ta muốn giếc hết những người trong khách sạn, và trong cơn giận dữ, ông ta đã dùng tay trái viết một dòng chữ không thể nhận dạng.

Đây cũng chính là mục tiêu mà nhân cách hung dữ của ông ta đã đặt ra cho mình.

Sau khi theo cảnh sát Duke đến thị trấn nhỏ, nhân cách hung ác đã giếc chếc Duke, sau đó lại gặp phải người phụ nữ rối loạn tâm thần bị vợ chồng Charlie bắt cóc. Trong lúc đánh nhau, có thể người phụ nữ này cũng bị th/i th/ể nữ ảnh hưởng rồi.

Không, có lẽ khả năng tạo ảo giác của th/i th/ể nữ kia có thể bao trùm toàn bộ thị trấn.

Nhưng Sydel không bị ảnh hưởng gì, chắc là do Ikuta Asahi đã cho cô một con mắt trái có thể nhìn thấy m/a.

Không những có thể nhìn thấy m/a mà còn có thể phá vỡ ảo giác.

Tuy nhiên-

Sydel có thể cảm nhận được nơi nào có m/a, nhưng cô chưa bao giờ cảm nhận được gì trên th/i th/ể nữ đó, điều này có nghĩa... Th/i th/ể ấy không phải là m/a q/uỷ.

Th/i th/ể nữ vẫn còn sống.

Bây giờ th/i th/ể nữ có thể tạo ra ảo giác ấy vẫn đang ở cùng với John, Charlie và một số người khác. Hơn nữ, điều quan trọng nhất là... không ai sẽ đề phòng một th/i th/ể cả.

Sydel chợt rùng mình, cô biết mình phải tăng tốc quay về khách sạn.

Nếu quay lại muộn hơn, không chừng có thể chỉ nhìn thấy một căn phòng toàn x/ác chếc.

Cô phải đi lấy dây curoa để sửa xe rồi nhanh chóng về nhà.

Sau đó cô sẽ không bao giờ đến những nơi nghèo nàn ở vùng quê xa xôi như thế này nữa. Chẳng có gì ngoài một đống phiền phức.

Tiếng cưa máy ngoài cửa rất lớn, không biết là do chỉ số IQ của tên s/át nhân cưa máy không cao hay vì hắn ta quá tự tin vào bản thân.

Kéo theo thứ vũ khí phát ra tiếng ‘xẹt xẹt’ mà trong vòng bán kính mấy km còn nghe thấy, thế mà hắn lại dám nghênh ngang đi lại trong tòa nhà tối đen như mực để bắt người.

Tất nhiên, cũng có thể những du khách đi ngang qua đây trước đó quá gà, không có nhiều kinh nghiệm đối mặt với những trường hợp đột phát như vậy, lại còn ở ngay trong địa bàn của tên s/át nhân.

Không có vị trí thuận lợi, tâm lý phòng ngự còn bị phá vỡ, đương nhiên không thể đánh bại được kẻ s/át nhân cầm cưa máy.

Nhưng không sao, Sydel lấy ra một thứ từ trên người, sau khi bố trí xong căn phòng, cô hài lòng nhặt khẩu s/úng lên và áp sát vào tường, cố thở nhẹ hơn, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của Leatherface.

Hôm nay, cô sẽ khiến cho Leatherface lật thuyền trong mương.*

(*) [Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.]

Trong khẩu s/úng có bốn viên đ/ạn.

Chà, để hắn ta cảm nhận một chút bầu không khí của thời đại mời nào.

"Xẹt xẹt xẹt xẹt..."

Tiếng cưa máy chói tai vang vọng trên hành lang trống trải, trong phòng thiết bị tối tăm im lặng không tiếng động, chỉ còn tiếng cưa máy ngoài cửa và tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông.

Một chút một chút nữa thôi.

Cộc cộc cộc..

Tiếng bước chân kèm theo tiếng cưa máy sắc bén chói tai, ồn ào đến mức khiến người ta đau đầu.

Sydel nhanh chóng nhận ra rằng tên s/át nhân cầm cưa máy này đang đi tuần tra.

Hắn cầm chiếc cưa máy và tiếp tục đi qua đi lại trong hành lang.

Lẽ ra Leatherface phải biết có người ngoài đã đột nhập vào thị trấn, có thể Eva đã báo tin cho hắn ta, nhưng hắn không biết vị trí cụ thể của người lạ ấy.

……KHÔNG.

Không đúng, có lẽ ban đầu Leatherface phải ở trong tòa nhà bệnh viện này và chạy tới sau khi nghe thấy tiếng hét sợ hãi của người phụ nữ.

Nếu không thì hắn ta đã không xuất hiện nhanh như vậy. Trong một bệnh viện có cấu trúc phức tạp và diện tích rộng lớn này, chắc chắn hắn ta đã nghe thấy tiếng động nào đó nên cứ đi loanh quanh nơi này.

Khi Sydel đi vào đây thì đã tiện tay đóng cánh cửa sắt rỉ sét lại, nhưng nó không khóa.

Nếu bây giờ khóa cửa lại, rồi trèo ra ngoài cửa sổ, có thể thuận lợi rời khỏi phòng thiết bị đã bị chặn đứng lối ra vào này, nhưng Sydel không định làm vậy.

Chưa nói đến việc bên ngoài trời đang mưa tầm tã, độ chính xác khi b/ắn sẽ giảm bao nhiêu. Ở thị trấn nhỏ bên ngoài, chắc hẳn Leatherface quen thuộc với địa hình hơn Sydel.

Mặc dù có vẻ vô cùng bất tiện khi phải chiến đấu với một tên s/át nhân cầm cưa máy trong một không gian nhỏ như này.

Nhưng trên thực tế, nếu thật sự mạo hiểm chạy ra ngoài trời mưa thì đó mới là phương án bất lợi nhất.

Tiếng cưa máy vang lên ngoài cửa, lúc xa, lúc gần, thậm chí Sydel có thể phán đoán được Leatherface đã đi đến đâu, rồi lại quay lại.

Một người đàn ông với chiếc mặt nạ làm bằng da /người được khâu trên mặt, trong ngày mưa tối tăm, tay cầm chiếc cưa máy không ngừng kêu vo vo, lang thang như một bóng m/a trong hành lang tối tăm của bệnh viện bỏ hoang.

Thậm chí Syde có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc này trên hành lang.

Nhưng cô không hề hoảng sợ.

Cô suy đi tính lại, cúi người xuống, lặng lẽ lùi lại vài bước, khi tiếng cưa máy lại dần dần trở nên to hơn, lúc hắn đến gần cánh cửa sắt, cô cố tình gây ra tiếng động.

“kẹt kẹt kẹt——"

Nghe thấy tiếng động, Leatherface lao tới như một con bò đực động /dục, cầm cưa máy và dùng thân hình nặng nề của mình bật tung cánh cửa sắt.

Sydel đứng ở góc phòng thiết bị, nhìn rõ diện mạo của Leatherface dưới ánh đèn pin.

Bộ quần áo nặng nề đầy vết ố vàng bọc lấy thân hình cường tráng của người đàn ông. Hắn quay mặt qua, nhìn thấy cô gái tóc vàng đang đứng trong góc.

Sydel cũng nhìn thấy lớp da /người mới bong ra trên mặt hắn.

Trông giống như khuôn mặt của một chàng trai trẻ, trên da mặt vẫn đọng lại vết m/áu chưa khô, mép da mặt còn những vết khâu chi chít.

Hắn ta l/ột da /mặt người ra rồi dán lên mặt mình!!

Khi Leatherface nhìn thấy Sydel, hắn ta giơ chiếc cưa máy trong tay lên. Chiếc cưa máy cao bằng nửa hắn ta, với hàm răng cưa sắc nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.

Sydel nhìn thấy Leatherface, cô giơ khẩu s/úng trên tay lên.

Động tác chuẩn bị lao tới của Leatherface chợt dừng lại.

Mặc dù hắn ta ngày đêm canh giữ chiếc cưa máy cũ kỹ đã bên mình nhiều năm, khổ sở ở dưới tầng hầm của thị trấn bỏ hoang này, hết lòng đảm nhận danh hiệu s/át nhân, cố gắng hết sức để giếc từng vị khách qua đường, nhưng vẫn kiên quyết không chịu thay đổi vũ khí của mình.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là hắn ta không biết trên đời này có thứ gọi là s/úng.

Sydel bình tĩnh bóp cò.

Leatherface lùi lại vài bước.

S/úng không nổ.

Sydel: "...??"

Cô nhấn thêm vài lần nữa và nhận ra rằng... khẩu s/úng có vẻ, hình như, chắc là...

Đã tịt lúc nào không hay.

Leatherface: "..."

Người đàn ông có khuôn mặt khâu bằng da /người cầm chặt chiếc cưa máy khổng lồ, tiếng xẹt xẹt chói tai vang lên, hắn ta hùng hục lao tới, khí thế đàn áp, như muốn xẻ /đôi cô gái trước mặt.

Sydel cạn lời nhìn chằm chằm vào khẩu s/úng tịt ngòi trong tay, rơi vào im lặng.

Cái quái gì thế này.

Cô gái tóc vàng ở trong góc có vẻ thất vọng với chính bản thân mình ném khẩu s/úng về phía kẻ trước mặt, Leatherface không chút do dự bẻ nó ra làm đôi.

Dù có một công cụ giếc người tiện lợi như khẩu s/úng ở ngay trước mặt nhưng Leatherface vẫn chỉ chung tình với chiếc cưa máy cũ kỹ ố vàng của mình.

Tiếng cưa máy vang lên không ngừng.

Leatherface cầm chiếc cưa máy của hắn lao tới.

Hắn ta gần đến rồi.

Kẻ giếc người hung ác chỉ còn cách cô gái xinh đẹp lại đáng thương, tay không tấc sắt vài mét.

Hắn ta định dùng một chiếc cưa sắc để làm tổn thương cô gái tội nghiệp và yếu đuối này.

Đợi đã, hắn ta, hắn ta bị ngã rồi.

Sydel: "..."

Ối.

Dây thép quấn quanh góc bàn rất tiện dụng.

Mặt người đàn ông bị ngã đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh da thịt va vào xi măng, nghe chắc hẳn rất đau.

Con người đều liều lĩnh như vậy.

Sydel lặng lẽ liếc nhìn các loại "đạo cụ" mà cô đã treo trên đèn treo, trên song cửa sổ và các góc phòng.

Phút chốc xung quanh im lặng đến lạ.

Cẩn thận vẫn là trên hết.

Chiếc cưa máy tuột khỏi tay Leatherface, đôi mắt Sydel sáng lên. Cô đã ngưỡng mộ chiếc cưa máy khổng lồ này từ lâu.

Leatherface chưa kịp chịu đựng cơn đau do đôi chân bị cắt mà bò dậy, thì một vật nặng lạnh buốt đã đ/ập mạnh vào sau đầu hắn ta.

Chất lỏng lạnh buốt từ từ chảy xuống sàn, đầu óc hắn choáng váng, gầm gừ định mò mẫm với chiếc cưa máy để đứng dậy. Tuy nhiên, khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện ra rằng… chiếc cưa máy đã ở bên mình hàng chục năm lại nằm trong vòng tay của cô gái tóc vàng kia.

Sydel tắt cưa máy, ôm nó vào lòng, ngồi xổm cạnh Leatherface tò mò nhìn hắn ta, chợt hiểu tại sao hắn lại thích chiếc cưa máy này đến vậy.

Chiếc cưa máy này rất lớn, răng cưa dày đặc, bên trên dính đầy những vết ố đen, vừa nhìn đã biết là thứ tốt dùng để ch/ém người, lúc cầm nó lên thật sự cảm thấy rất an toàn.

Sydel vô cùng hài lòng với chiếc cưa máy của Leatherface.

Tuy nhiên, khi Leatherface ngước lên nhìn thấy cảnh tượng này, phút chốc hai mắt mở to như sắp rách ra, tức giận vươn tay định chộp lấy chiếc cưa máy.

Đối với hắn, chiếc cưa máy đã đồng hành cùng hắn nhiều năm chỉ xếp vị trí sau chiếc mặt nạ da người của hắn.

Gọi là vợ cũng không quá.

Thử hỏi ai có thể đứng nhìn vợ mình nằm trong vòng tay người khác cơ chứ?

Dù Leatherface là một kẻ s/át nhân bi/ến th/ái nhưng hắn ta vẫn có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ.

Rồi ngay sau đó, Sydel xé luôn chiếc mặt nạ da/ người quan trọng nhất của hắn.

"……Ồ."

Cô vô cảm kêu lên, ném da mặt của chàng trai sang một bên, ánh đèn pin chiếu thẳng vào khuôn mặt thật của "Leatherface".

Đợi đã, đây vẫn không phải là khuôn mặt thật của hắn.

Phản ứng của Leatherface, người bị cưỡng ép l/ột lớp da /mặt xuống, nằm ngoài dự đoán của Sydel.

Trônh Sydel như thể vô tình l/ột da /mặt của Leatherface, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc người đàn ông trước mặt sẽ phát điên rồi giếc người bất kể đau đớn.

Thật ra cô đã cẩn thận đề phòng rồi, luôn sẵn sàng bật cưa máy, đóng vai s/át nhân cưa máy, thực hiện một vụ thảm s/át trong đêm mưa.

Mặc dù hiện tại chưa phải là buổi tối nhưng bầu trời lúc này cũng gần giống buổi tối rồi...

Tuy nhiên, sau khi da mặt bị l/ột xuống, đối mặt với luồng ánh sáng chiếu thẳng đến. Vậy mà Leatherface lại cuộn tròn người, che mặt lại, có chút sợ hãi, nhỏ giọng rên rỉ: "Đừng, không... đừng nhìn tôi!"

Sydel: "..."

Chỉ nghe tiếng thở yếu ớt, những từ ngữ mang nỗi sợ hãi này, bầu không khí cực kỳ tồi tệ này... cô gần như nghĩ rằng thứ mình đã l/ột xuống không phải là da /mặt của Leatherface, mà là quần áo của hắn ta.

“Ông…” Cô không nhịn được, chửi thề: “Mịa nó, đến mặt ông còn chưa lộ ra, ông tránh cái vẹo gì.”

Leatherface bị l/ột một lớp da/ mặt tựa hồ đột nhiên mất không còn tức giận và s/át ý, chỉ sợ hãi che mặt lại, nhưng thật ra, dưới lớp da mặt thiếu niên của hắn còn có một lớp da mặt khác.

Đó là da/ mặt của một người phụ nữ.

Thằng cha này khá, nam nữ đều không tha.

Chỉ có điều lớp da/ mặt của người phụ nữ này có vẻ bị hỏng rồi, nửa da mặt bên trái đã rách nát, có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Leatherface.

Bộ mặt thật của hănz——

Sydel rơi vào im lặng.

……Ừm.

Đây là một khuôn mặt mà một lời khó nói hết, rất khó diễn tả bằng lời. Dù chỉ nhìn thấy một nửa nhưng hình dáng khuôn mặt biến dạng và làn da khủng khiếp và ghê tởm đã gây ấn tượng mạnh mẽ cho Sydel.

Thậm chí cô còn đang suy nghĩ xem có nên đắp lại lớp da mặt của chàng trai trẻ lại hay không.

Dưới ánh đèn pin, không còn lớp da mặt che đậy, hắn giống như một con giun đất bị phơi khô, mất hết sức lực, che mặt lại, như thể không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Sydel nhìn hắn, rồi nhìn lớp da mặt trên mặt đất, và đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng.

“Da mặt,” Cô tiến lại gần và thì thầm bên tai hắn: “Lớp da mới của ông hình như bị hỏng rồi…”

"Bây giờ ông không có mặt, chắc không dám ra ngoài nhỉ? Không sao cả, trong khách sạn có một th/i th/ể nữ rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mịn màng, đường nét rõ ràng...nhất định rất thích hợp để tạo nên một khuôn mặt đẹp đó."

"Ông biết khách sạn ở đâu phải không? Nó ở ngay trước thị trấn..."

Sau khi Sydel thì thầm với Leatherface xong, cô nhìn thấy người đàn ông vặn vẹo cơ thể như muốn bò dậy khỏi mặt đất.

"Ông muốn lắm đúng không?" Cô cười híp mắt nói, rồi lấy xà beng ra.

Lại một loạt tiếng xương gãy cạch cạch vang lên.

Hãy cho ông ta hy vọng về điều ông ta mong muốn nhất, rồi tự tay hủy hoại nó.

Đối với một tên s/át nhân bi/ến th/ái, đó có thể coi là một kiểu tra /tấn.

Tất nhiên, hình phạt mà ông ta phải nhận không phải chỉ có thế, nhưng điều đó không liên quan gì đến Sydel.

Sydel đi vòng qua Leatherface đang nằm trên mặt đất với tứ chi bị gãy và không thể đứng dậy. Khi cô ôm cưa máy định rời đi, chợt nhớ ra một việc.

Cô nhìn lại căn phòng.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Malcolm một lúc, người đàn ông giống như một núi thịt, chắc chắn cô không thể vác được ông ta, cô rời mắt nhìn sang người phụ nữ vẫn còn bất tỉnh.

Người này thì có thể được.

Bây giờ, Sydel đã đoán được sơ sơ danh tính của người phụ nữ.

Có lẽ cô ấy là người sống sót duy nhất trong nhóm du khách trước đó.

Nhóm du khách trước cũng đã đến thị trấn này cách đây không lâu.

Nhưng rõ ràng, những du khách đó chỉ là người bình thường, khác với nhóm du khách toàn là những kẻ xấu xa của Sydel.

Các du khách đều chếc dưới tay Leatherface, chỉ có người phụ nữ này trốn thoát.

Sydel cởi dải vải trên đầu ra, thử chạm vào vết thương, thấy m/áu đã ngừng chảy thì thản nhiên ném dải vải sang một bên.

Kéo cổ áo của người phụ nữ lên, chậm rãi bước ra ngoài.

Rắc rối trong thị trấn tạm thời được giải quyết, cô phải nhanh trở về khách sạn.

John đã gọi điện đến đồn cảnh sát thành phố để báo cáo tình hình.

"Tình hình thật sự tồi tệ, cho đến nay đã có rất nhiều người chếc... Tôi không hề phóng đại."

"Tôi biết các vị không thể điều động người đến đây, ý tôi không phải vậy... nhưng con đường vẫn chưa được sửa chữa."

Anh ta cáu kỉnh cúp điện thoại, vẻ mặt u ám.

Không khí trong khách sạn chán nản và bí bách.

Lúc này Sydel đã quay lại.

Một cô gái mặc áo mưa đen mở cửa ra. Tay trái ô một chiếc cưa máy lớn đầy vết ố, tay phải... kéo một người phụ nữ.

Cô gái tóc vàng ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh.

Chỉ có điều xương lông mày bên trái của cô đã nhuốm m/áu đỏ, trên đôi gò má trắng nõn vẫn còn sót lại một vài vệt m/áu đậm nhạt khác nhau.

Nhìn thế nào cũng giống như vừa giếc người xong đang kéo x/ác nạn nhân đi.

Hung thủ lại còn vô cùng bình tĩnh.

Sydel trở lại khách sạn, thấy nhóm người vẫn ổn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra th/i th/ể nữ vẫn chưa kịp làm gì.

Cô ném người phụ nữ trong tay mình xuống sàn, giải thích vài lời: “Người phụ nữ này chính là người đã trốn thoát trong cốp xe của Charlie.”

"Cô ấy đã đánh nhau với Malcolm, không cẩn thận ngất đi, ngã xuống đất."

Sydel chỉ đơn giản kể lại mọi thứ, bỏ qua những quá trình không cần thiết, tổng kết thành một bản tóm tắt ngắn gọn.

Belch vẫn ngoan ngoãn cầm ô ngồi đó, thấy Sydel trở về, bam đầu cậu rất vui mừng, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên mặt cô gái, sắc mặt hơi kinh hãi.

Mãi cho đến khi Sydel kể lại ngắn gọn mọi chuyện xong, Belch mới tìm được thời cơ thích hợp, câu nghiêng người tới, nhỏ giọng hỏi: “Chị, vết thương trên đầu chị…”

Sydel cởi mũ áo mưa đen xuống, sau khi nghe vậy, tùy tiện xua tay: "Không sao."

Da chỉ bị móc sắt cào xước thôi, không phải vấn đề nghiêm trọng.

Lúc này ánh mắt và sự chú ý của mọi người hiển nhiên đều tập trung vào một người.

Bà chủ khách sạn, Eva.

Nếu theo những gì Sydel nói thì... bà chủ Eva này cũng không phải là người tốt.

Eva cũng ý thức được tình thế đang không có lợi cho mình, sắc mặt cô ta dần dần tái nhợt, nụ cười ôn hòa cố gắng duy trì càng ngày càng gượng gạo, cười khan: "Sao mọi người lại nhìn tôi?"

Ánh mắt của người phụ nữ dừng trên người Sydel, dán chặt vào vết m/áu trên mặt và chiếc cưa máy lớn trong tay cô, sắc mặt đột nhiên xám xịt, tuyệt vọng hỏi: "Cháu lấy cái cưa máy này ở đâu vậy...?"

Sydel liếc nhìn cô ta vài lần rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Ở chỗ Leatherface mà cô bảo đó ạ.”

Eva bắt đầu run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, vô thức hét lên: "Không! Không thể nào!! Sao mày lại làm được?!"

Tại sao lại có người sống sót thoát khỏi tay Leatherface?

Sydel: "..."

……Ừm.

"Có lẽ..." Sydel nghiêng đầu, nụ cười không thay đổi, khẽ nói: "Là bởi vì quen tay hay việc chăng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play