Hôm nay là một ngày mới, tôi và chị gái Esther chung sống với nhau rất hòa thuận. Chị ấy là một cô bé xinh đẹp, có thể nói chuyện vui vẻ với cha mẹ tôi, nhiều lúc còn khiến họ ôm bụng cười lăn lộn.
Từ khi có chị, gia đình tôi tràn ngập hạnh phúc, niềm vui và tiếng cười, ngay cả không khí cũng tràn đầy sự hoan hỉ.
Tôi yêu chị tôi, nhưng mà hình như chị không thích tôi. Vì để làm chị vui, tôi đã đem tặng cho chị búp bê Annabelle tôi yêu nhất.
Annabelle là một cô bé hoạt bát lương thiện, tôi tin rằng Annabelle có thể trở thành bạn tốt của chị, nhân tiện có thể truyền đạt tình yêu của tôi đến chị.
Tóm lại, hôm nay cũng là một ngày vui vẻ.
Tôi yêu chị tôi, tôi và chị Esther sẽ mãi mãi là người một nhà hạnh phúc.
- Nhật ký của Sydel-
Esther quấn quít lấy Kelsen cùng vui đùa với Rey, trong lúc này Sydel không thể tiếp cận cha mẹ.
Cô chơi game trong phòng khách đến phát mệt, liền cất máy chuẩn bị lên tầng, lại khộng ngờ nhìn thấy một bóng trắng bay nhanh qua ở chỗ rẽ trên tầng hai. Thứ đó nhìn giống một cô bé, mái tóc bẩn thỉu dài đến bên hông, mặc bộ váy trắng, trong nháy mắt liền biến mất ở...phòng của Esther.
Sydel: Trợn tròn con mắt jpg.
Chẳng lẽ nó là Annabelle?
Xem ra không thể ở trên tầng hai nữa, chủ nghĩa duy vật mà Sydel tin tưởng nhiều năm trong chớp mắt đã bị phá vỡ.
Cô nhanh nhẹn xoay người, mặt không cảm xúc, chuẩn bị xuống tầng tiếp tục nghe người chị kia của cô đóng kịch, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy một gương mặt tái nhợt phía sau.
Sydel: "...Chị?!"
Theo phản ứng có điệu kiện, cô vô thức lui về sau một bước, Esther ngửa đầu nhìn cô, con ngươi màu xám nhìn xoáy sâu vào người em gái, Sydel lại sinh ra một loại ảo giác---Dường như cô bị ánh mắt lạnh lẽo của một loại sinh vật khủng bố quấn lên người, thứ đó đang dùng ánh mắt tìm tòi con mồi mà nhìn chằm chằm cô.
Esther nhìn cô chòng chọc.
Sydel thấy Esther vẫn đứng trên cầu thang, cô híp mắt, sau đó cười ngọt ngào một phát kéo người chị lên: "Chị đến tìm em chơi sao?"
Esther hình như vẫn chưa quen với thói quen động chân động tay của Sydel, bị cô dễ dàng kéo lên tầng, vẻ mặt cô bé tức giận, ý định đẩy tay Sydel ra.
Nhưng chẳng có tạc dụng gì, tuy rằng sức Sydel không lớn, nhưng nhân cơ hội trở tay nắm lấy cổ tay cô bé, vuốt ve nhè nhẹ, ngây thơ hỏi: "Chị ơi, sao chị phải buộc dải lụa ở đây?"
Cô bé duyên dáng mím môi, ánh mắt ghét bỏ nhìn quét một lượt không sót gì: "Còn cũ rách như vậy nữa?"
Khi Sydel sờ cổ tay người đối diện liền cảm thấy rõ ràng cả người Esther trở nên cứng ngắc, nhưng cô không hề sợ hãi, không thèm quan tâm Esther tức giận quát bảo ngưng lại, cười hì hì tiếp tục vươn tay đến cổ của con bé, nhìn thấy con ngươi của cô bé tóc nâu dãn rộng thấy rõ, Sydel vốn muốn chọc giận chị mình, thấy nó phản ứng kịch liệt như vậy, bỗng nhiên có hơi tò mò dưới lớp vải lụa này rốt cuộc là cái gì.
"Vút" một tiếng tách tay Sydel ra, cô bé nổi giận hung hăng nắm lấy cách tay đang có ý đồ vươn đến cổ mình của Sydel, Sydel chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, kinh ngạc trước sức lực của Esther, không nhịn được uất ức nói: "Đau! Chị nhẹ chút..."
"Nghe đây - nếu mày còn dám động vào tao..." Esther giận dữ đến mất hết hình tượng, giờ trông như một con dã thú mất không chế, hai mắt sung huyết, gân xanh trên cổ nổi lên, nhưng người bị sự tức giận của con bé nhắm đến, Sydel, lại đột nhiên híp mắt cười, nhẹ nhàng xoay người_Sydel ngửa ra sau, Esther ngẩn người, vô thức buông tay, ngay sau đó bỗng nhận ra có gì đó không đúng, lại duỗi tay ra định kéo người lại thì đã không kịp nữa rồi.
Con bé đứng tại chỗ, nhất thời mơ mịt nhìn cô bé cẩn thận ôm lấy đầu lộc cộc lăn xuống dưới, sau khi rơi xuống đất thì nhanh chóng buông đầu ra, tạo dáng rồi bắt đầu khóc: "Hu hu hu..."
Sydel không phải khóc giả, lúc cô ngã xuống đúng thật có hơi đau, thậm chí không cần chuẩn bị nước mắt đã tự động rơi, cô vừa khóc vừa nhìn Esther đứng lặng người tại chỗ, hình như chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Cầu thang cách phòng khách rất gần, khi Sydel kêu đau thì Kelsen và Rey đều nghe thấy, giờ cô vừa khóc thì cha mẹ đã chạy tới. Hai người vừa đến thì nhìn thấy cảnh tượng: Con gái 7 tuổi của họ đáng thương quỳ trên mặt đất, vừa khóc nức nở, kéo ống tay áo lau nước mắt, vừa xiêu xiêu vẹo vẹo định tự mình đứng dậy.
Mà người còn lại cao to hơn, ít nhất cao hơn cô bé một cái đầu, Esther, mặt không cảm xúc, kiêu căng đứng trên cầu thang.
Rey cả kinh, vội chạy đến ôm Sydel vào lòng, lo lắng hỏi: "Sydel, con có sao không?"
Kelsen chau mày, mím chặt môi, ánh mắt uy nghiêm nhìn lên Esther trên cầu thang: "Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"
Esther ngẩn ra, định mở miệng giải thích, đã bị cô bé dưới tầng hoảng hốt nức nở cướp lời, Sydel khóc mặt mũi tèm lem, dáng vẻ đáng thương ngẩng đầu lên từ trong lòng Rey, vẻ lúng túng kéo tay áo cha, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn nhưng nơi cổ tay lại có một vết ứ màu xanh, lắp bắp nói: "Cha mẹ, hai người đừng hỏi nữa. Con tự ngã xuống đó, không liên quan gì đến chị hết..."
"Trời ơi," Rey phát hiện dấu vết trên tay Sydel, hô lên một tiếng, ánh mắt đau lòng: "Con yêu, tay con làm sao thế này...?"
Lần này, đến Kelsen trước nay luôn ôn hòa cũng tức giận.
Trực giác Esther cảnh báo có điềm không ổn, "Con..."
Con bé đã phát hiện ý đồ của Sydel, chỉ có thể cố sức tỏ vẻ vô tội để che dấu sự tức giận trong lòng, định rơi vài giọt nước mắt để lấy được sự đồng tình, nhưng lại lần nữa bị Sydel cướp lời.
"Con xin lỗi, hai người đừng trách chị," giọng nói cô bé nhõng nhẽo non nớt, có vẻ sợ hãi yếu đuối, hai mắt cô đẫm lệ mông lung ngẩng đầu: "Tại con hết, tại con không tốt. Nếu không phải con muốn giúp chị giặt dải lụa, chị sẽ không tức giận như vậy đâu..."
Cô nức nở, cảm thấy sắp cạn hết nước mắt đến nơi rồi, vội quay đầu nhìn về phía Esther, dùng chút giọng nghẹn ngào còn lại nói: "Chị, em xin lỗi, chỉ là em thấy dải lụa của chị cũ nát vậy rồi, mùa hè ngủ cũng không tháo ra, ra mồ hôi sẽ có mùi, em mới định giúp chị cởi ra mang đi giặt...."
Sydel duy trì dáng vẻ uất ức tiếp tục chặt chém, nhìn thấy rõ người trên cầu thang hơi phát run.
Chắc là bị cô chọc tức đến phát run rồi.
Kelsen bỗng nhiên ôm lấy Sydel từ trong lòng Rey lên: "Rey, anh mang Sydel đi bệnh viện."
Rey vội đứng dậy, lo lắng đuổi theo: "Em đi cùng anh."
Kelsen ôm Sydel ra khỏi biệt thự, mà Rey bối rối nhìn qua Esther đang đứng trên tầng: "Con cứ ở nhà đi."
Sydel đắc ý vùi mặt vào lòng Kelsen.
Trước kia cô đã được đủ loại kịch cung đấu hun đúc mà lớn lên đó, tại cái quốc gia mà đấu đá nhau chỉ biết giáp mặt mắng chửi này thì Esther lấy cái gì mà đấu lại cô đây?
Trong biệt thự.
Khuôn mặt mắt trắng ngần của cô bé ẩn hiện trong mái tóc xoăn nâu, toàn thân nó đều đang phát run, nghiến răng ken két."...."
Esther phẫn nộ đá cái cầu thang gỗ, ngực phập phồng kịch liệt - nó chưa bao giờ chịu ủy khuất đến thế này.
Đối với nó mà nói, bị vu hãm có thể coi là việc vô cùng nhục nhã, những gia đình trước đây nhận nuôi nó, con bé mới là người ở thế yếu, là bên nhận được sự đồng tình yêu mến của mọi người.
Vốn dĩ không lâu nữa, nó sẽ có được toàn bộ tình yêu của Kelsen.
Người không yêu thương nó đều ch*t hết rồi và không ai sẽ phòng bị một cô bé yên tĩnh ngoan ngoãn như nó nữa.
Tuy rằng nó không phải là một cô bé, dựa theo tính toán, thì năm nay nó đã 33 tuổi rồi.
Răng nanh Esther cắn sâu vào môi dưới đến nỗi chảy cả máu.
"Đồ tạp chủng chết tiệt..." Cô ta lầm bẩm, trong lòng tràn ngập sự hận thù.
Cô ta không vội trả thù mà quay lại phòng mình, vừa vào phòng liếc mắt đã nhìn thấy con búp bê mà con đũy con kia tặng, nụ cười trên mặt Annabelle như đang chế giễu cô ta, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Esther đứt phựt.
Cô ta nổi máu bạo lực, túm bím tóc của Annabelle hung hăng ném xuống đất, trong cơn tức giận cô ta đẩy đổ hết sách trên tủ, nhấc chân đạp lên con búp bê nhếch nhác rơi dưới đất, gạt tay làm vỡ cái cốc thủy tinh trên bàn, trong phòng vang vọng tiếng gào thét điền cuồng hung hãn.
Khi đã kết thúc tất cả, Esther thở hổn hển ngồi dưới đất, lòng bàn tay đầy máu do những mảnh thủy tinh vỡ cắt phải, hỗn hợp máu tươi và nước chảy xuống đất, làm ướt váy của Annabelle đang nằm trong góc.
Esther ngồi dưới đất, chậm rãi bình tĩnh lại. Cô ta quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy những bức tranh dán đầy trên tường.
Trong bệnh viện.
"Trên người không có vết trầy da, một vết rách cũng không có."
Vị bác sĩ lấy kính xuống chà lau, hòa ái cười nói với cặp vợ chồng đang vây quay cô bé: "Hai người nói cô bé ngã từ trên tầng xuống, xem ra ý thức tự bảo vệ của đứa bé này rất tốt."
"Vậy vết này thì sao ạ?" Kelsen chỉ vào vết ứ trên cổ tay Sydel, "Vết này cũng không có vấn đề gì sao?"
Bác sĩ suy nghĩ một lát nói, "May mắn mọi người đến kịp lúc, nếu không vết này sẽ tan mất luôn."
Sydel được cha mẹ hỏi han ân cần suốt trên đường đến bệnh viện: "..."
Cô có lý do để hoài nghi vị bác sĩ đang hành động quái gở này đã nắm rõ được tình hình:)
Kelsen và Rey mang Sydel ra khỏi phòng khám, trên hành lang bệnh viện Sydel giữ chặt cha mẹ, Kelsen ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, đôi mắt nâu dịu dàng nhìn cô: "Sydel, con có điều gì muốn nói với cha mẹ sao?"
Rey sờ đầu Sydel. Là cha mẹ của Sydel, họ hiểu con gái mình hơn ai hết, chính vì vậy sau khi Sydel ngã cầu thang họ lo lắng loạn cả lên, phản ứng đầu tiên là tin tưởng lời nói của con gái.
Nhưng bản thân là những người trưởng thành lý trí, sau đó họ đã phát hiện ra chỗ không đúng.
Biểu hiện lúc đó của Sydel hoàn toàn không hợp với tính cách của con bé.
"Con cho rằng Esther có vấn đề." Sydel nói thẳng, khai hết những gì mình phát hiện được, điều đáng ngờ về dải lụa Esther chưa bao giờ tháo xuống và những bức tranh đáng sợ trên tường. Sau khi cô nói xong tất cả, cha mẹ rõ ràng có hơi do dự liếc nhau.
"Sydel," Kelsen nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Sự hoài nghi này không phải là chuyện nhỏ. Trước khi cha mẹ có thể tin tưởng con, con có thể cam đoan với cha, không phải bởi vì con ghen tị với chị gái mới đến sẽ cướp đi sự chú ý của cha mẹ mà cố ý hãm hại chị chứ?"
"Con có thể cam đoan." Sydel không kiêng dè nhìn thẳng vào Kelsen, ông gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.Ông nói: Cha sẽ gọi điện cho cô nhi viện hỏi về lai lịch của Esther. Nếu con đã hoài nghi con bé thì chúng ta sẽ điều tra từ xuất thân của con bé."
Sydel nhớ cha mẹ đã nói qua Esther là một cô bé sinh ra ở Nga, sau đó được một gia đình người Mỹ nhận nuôi thì liền theo họ đến nước Mỹ.
"Cha, không phải cha rất thích Esther sao?" Sydel bỗng nhiên nhớ tới điều gì rồi hỏi.
Quan hệ giữa Kelsen và Esther vẫn luôn rất tốt, Sydel đã quan sát thấy trước mặt Kelsen, Esther luôn có vẻ thẹn thùng.
"Đúng vậy, con yêu." Kelsen im lặng chốc lát rồi nhìn về phía Rey: "Nhưng con biết mà, vì sao nhà ta lại nhận nuôi cô bé đó. Cha đồng ý sẽ yêu quý con bé vì Rey cần một đứa trẻ."
Sydel ngẩn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT