- -Đây là điều duy nhất mà cái đầu trống rỗng của Mason có thể nghĩ ra lúc này.
Môi anh ta run lên, nhũn cả chân, thất tha thất thểu chạy xuống lầu.
Chỉ cần rời khỏi căn nhà này là có thể quay trở lại đám người ngoài kia rồi.
Mason chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình, liều mạng chạy xuống cầu thang, anh ta không dám quay đầu, mà chỉ cắm đầu chạy như đ/iên, chẳng mấy chốc đã tới cánh cửa đang khóa, anh ta định chui ra lần nữa.
Ai ngờ lay cái cửa hai phát mà nó không lay động gì.
Không biết là ai nhìn thấy ổ khóa trên cửa bị lỏng nên đã gia cố lại, quấn thêm một vòng xích sắt nữa.
Mason: "......" M/ẹ nó.
Không khí lạnh lẽo ập tới từ phía sau, anh ta không thể không quay đầu lại, nhìn đứa trẻ đó với đôi mắt trừng lớn như sắp nứt ra.
Không, không nên gọi nó là đứa trẻ, đây căn bản không phải là người!
Con m/a ướt đẫm đó thong thả bước xuống cầu thang. Nó ngẩng cái đ/ầu bị v/ỡ vẫn đang phun tia má/u lên, dường như Mason còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh gay mũi.
Đôi đồng tử màu nâu sáng rỡ đó nhìn chằm chằm Mason.
Anh ta kinh hoàng lay sợi xích sắt, khi thấy không thể di chuyển cánh cửa nữa, anh ta gần như tê liệt ngã xuống đất, đảo mắt nhìn thấy một căn phòng khác ở bên phải, Mason nghiến răng, may mắn thay tốc độ di chuyển của con m/a rất chậm, có vẻ nó chỉ chậm rãi đi từng bước đến đây.
Mason ngã lộn nhào vào phòng, đóng cửa lại, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh ta quay đầu và nhận ra rằng căn phòng này không có đường ra nào khác nữa.
Nói cách khác, anh ta đã bị mắc kẹt ở đây.
Mason thở hổn hển, suýt nữa lên c/ơn đ/au tim, giờ mới có thời gian nghỉ ngơi, anh ta không nhịn được mà chửi thầm trong lòng.
Rốt cuộc là ai đã thiết kế kết cấu của ngôi nhà kỳ lạ đến thế?
Sau đó anh ta cũng chỉ có thể tức giận trong bất lực, cái ổ khóa này là thiết kế kiểu cũ từ không biết bao nhiêu năm trước, là cái loại mở bằng chìa khóa đồng, không có khóa tự động, vậy nên nếu không có chìa khóa thì thậm chí Mason không thể khóa cửa lại, anh ta chỉ có thể chặn cửa và cầu nguyện rằng thứ bên ngoài sẽ nhanh chóng rời đi.
Mason rà soát căn phòng một lượt, và không tìm thấy thứ gì có thể sử dụng được. Kết quả là khi quay đầu, đôi mắt anh ta vừa vặn nhìn qua khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa.
Bên ngoài cửa là một con mắt v/ô h/ồn với con ngươi giãn rộng đang lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
Mason: "!"
Nó còn chưa rời đi mà đang ở ngoài cửa nhìn anh ta.
Lần này Mason thực sự không hít thở nổi. Anh ta trợn trắng mắt và gần như ngất đi, hai chân run rẩy, một dòng nước ấm dọc theo chân chảy xuống.
Bây giờ thậm chí anh ta còn không có sức để chửi bới, chỉ có thể bám dính vào cửa, quay đầu lại và vô tình nhìn thấy phía sau mình có một thứ mà vừa rồi anh ta không nhận ra--
Đó giống như một cái nắp hầm bằng gỗ.
Như thể Mason đang tóm lấy cọng rơm cứu mạng, vừa sống chếc giữ chặt cửa vừa duỗi chân ra cố đá văng cái nắp gỗ.
Sau đó, anh mừng rỡ phát hiện ra bên dưới vậy mà có một lối đi giống như một đường hầm.
Mason hít một hơi, lấy một thanh gỗ bên cạnh ra chặn cửa, nhanh chóng bò xuống dưới rồi trở tay đóc nắp lại.
Dưới lòng đất có một không gian rất rộng, anh ta cẩn thận thu người chui xuống một cái hang âm u nhỏ nhẹp.
Theo logic mà nói, hang động như vậy nhất định phải có lối ra khác?
Mason đã chịu đủ thứ ở bên ngoài rồi, anh ta khó khăn khom người leo xuống khe hở quá nhỏ cho một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng bò được xuống dưới, dưới đây hình như là một hang động nhân tạo khổng lồ, tiếng nước nhỏ giọt văng vẳng trong không gian vắng vẻ, không biết đã bao lâu không có dấu vết của con người, trên vách đá mọc rêu xanh ẩm ướt, giữa hang động có một cái đầm, nước đầm mờ đục màu vàng đất của cát bụi.
Ở bờ bên kia của cái đầm, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng xuyên vào.
Mason thở phào nhẹ nhõm, bám vào các mỏm đá, cẩn thận di chuyển trên vách đá lạnh lẽo ẩm ướt nhớp nháp.
Anh ta chậm rãi đi về phía đầm nước, định bụng vòng qua đầm nước rồi trèo lên vách tường đá phía trước.
Nhưng không biết là vì dưới chân quá trơn, hay là vì lý do nào khác.
Khi đến gần đầm nước, anh ta đứng không vững, trượt chân và rơi thẳng xuống đầm nước lạnh buốt, nhưng Mason không quá hoảng sợ bởi vì anh ta biết bơi mà--
Sự bình tĩnh này kéo dài cho đến khi anh ta nhận thấy có thứ gì đó quấn quanh eo mình.
Mason quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt chìm dưới nước, cùng với một vài v/ệt m/áu nổi lên.
Đứa trẻ đang chìm dưới nước, đôi mắt sáng mở to nhìn anh ta không chút cảm xúc.
Hai cánh tay mảnh khảnh trắng xám của nó quấn chặt quanh eo anh ta, kéo Mason xuống dưới.
Mason trừng to mắt kinh hãi, trong lòng hoảng hốt tột độ.
Không, anh ta chưa muốn chếc.
Anh ta còn có cả một cái trang viên, có quyền thừa kế tài sản nhà Verger, có...
Mason vội vàng bám lấy một mỏm đá nhô ra bên đầm, lớp rêu xanh lạnh lẽo trơn nhẵn trượt qua trượt lại trong tay, dù đá thô ráp ma sát c/ào xước lòng bàn tay thì Mason cũng không dám buông ra.
Trong khi Mason đang liều mạng vùng vẫy, anh ta chợt nhận thấy một cái bóng phủ xuống trước mặt mình.
....có người đến rồi.
Anh ta ngẩng đầu lên, mừng rỡ khi thấy người trước mặt chính là Sydel.
Trong lúc hoảng loạn, thậm chí Mason không kịp nghĩ kỹ là tại sao một cô bé lại xuất hiện trong hang động ngầm hẻo lánh đã bị khóa này.
Giọng nói của anh ta run lên vì lạnh, nhưng không giấu được sự mừng rỡ: "Sydel, nhanh lên! Kéo anh lên nhanh lên!!"
- -Mason không biết liệu một cô bé mười hai tuổi có thể kéo anh ta lên hay không, nhưng lúc này hai bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đó vẫn khóa chặt eo, kéo anh ta chìm xuống.
Thế nên nếu để Sydel chạy ra ngoài kêu cứu thì hiển nhiên không kịp nữa, Mason chỉ có thể đặt hy vọng vào Sydel.
Anh ta hét lên những lời này, nhưng lại phát hiện ra cô bé trước mặt không có động tĩnh gì.
Cô bé đứng trước đầm nước, trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt xanh thẳm như mặt hồ đóng băng, không một gợn sóng, từ trên cao nhìn xuống anh ta, thản nhiên vén những sợi tóc vàng xõa bên mặt ra sau tai.
Ánh mắt cô bé lạnh lùng, biểu cảm có chút kỳ lạ, bình thản liếc nhìn mặt nước phía sau anh ta, sau đó nâng chân giẫm xuống, tình cờ lại giẫm phải bàn tay đang bám trên mỏm đá của Mason.
Mason ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, nhưng trong tiềm thức đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt trắng trẻo của cô bé.
Cô hất cổ tay, sau đó giơ lên một cây xà beng có đầu s/ắc nh/ọn lóe sáng trong hang động u tối.
Mason:....?
Đợi đã, con bé lấy xà beng ở đâu thế?
Mason đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh ta bắt đầu vùng vẫy dữ dội. Trước mặt anh ta là một cô bé miệng nở nụ cười nhưng tay lại cầm v/ũ kh/í giếc người, đằng sau là sinh vật vô danh nhìn có vẻ nhỏ bé nhưng rất khỏe, anh ta không thể trốn thoát.
Cây xà beng lao xuống mang theo tiếng gió vù vù và một tiếng "bụp" đ/ập vào đ/ầu Mason.
Một dòng máu nổi lên mặt nước, thân hình cường tráng của người đàn ông trôi chìm trong đầm nhưng chưa chìm hẳn xuống đáy.
***
Sydel đi dạo trong các tòa nhà cũ kỹ của cô nhi viện, cô đã đi một vòng nhưng không tìm thấy Mason. Cô chợt nhớ đến hầm trù ẩn được xây bên dưới cô nhi viện, do dự một lúc vẫn quyết định tới đó xem qua.
Sau khi tìm được lối vào, cô đi được vài bước thì nhìn thấy... Mason đang hoảng sợ ngụp lặn trong đầm nước, và đứa bé toàn thân màu xám trắng, trên x/ương s/ọ còn có một cái lỗ ch/ảy m/áu đang ôm chặt eo Mason với ý định kéo anh ta xuống dưới.
Sydel:...
Cô hiếm khi trầm mặc như bây giờ, thậm chí cô còn cảm thấy mình có thể đoán được tại sao Mason lại xuất hiện ở đây và anh ta đã làm gì.
Thực sự đã rất lâu rồi Sydel không gặp một kẻ có khả năng tự tìm đường chếc như vậy.
Nhưng sự cạn lời lúc này không ảnh hưởng đến việc cô bước tới phía trước, khi Mason cầu cứu, cô chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa và vung xà beng lên.
Người đàn ông còn chưa chìm xuống, nhưng Sydel đánh một phát đã trúng nên cảm giác rất trơn tru, thậm chí cô có thể cảm nhận được d/òng m/áu đang chảy nhanh trong cơ thể, m/áu n/óng lên n/ão, cô liếm nhẹ môi, không khỏi có chút hưng phấn.
Cô bé cân nhắc một lát rồi lại giơ xà beng lên.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới từ phía sau. Đó là ánh sáng trắng của đèn pin.
Sydel giật mình,...có người đến.
Không phải đó chứ.
Cô nhìn mọi thứ xung quanh mình -
Mason nửa sống nửa chếc nổi trên mặt đầm, mấy vệt m/áu vẫn còn trôi trên mặt nước, cô đang giẫm lên tay người đàn ông, trong tay còn đang cầm một cây xà beng.
Giống hệt hiện trường một vụ m/ưu s/át nghiêm trọng, lại còn bị bắt tại trận.
Sydel:.
Cô không kịp thu tay, chỉ nghe thấy phía sau có người gọi.
"Sydel à?"
Người đó nói.
Giọng nói đó có vẻ hơi quen, còn có cảm giác vui vẻ, giống như lời chào hỏi thông thường giữa những người hàng xóm láng giềng.
Sydel lại ngẩn ra.
Cô quay đầu và nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu đang quơ quơ chiếc đèn pin từ người cô sang người đàn ông đẹp trai đang ở trong đầm.
Là Hannibal.
"Ồ," Hắn nhỏ giọng cười, chậm rãi bước về phía trước, "Đây đúng là..."
"Đúng là là một bất ngờ lớn."
Trong lời nói của hắn thể hiện sự thân thiết, mỉm cười chào Sydel: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, bánh quy nhỏ.”
Sydel: ".....?"
Sao lại chuyển từ cháu yêu thành bánh quy nhỏ rồi.
Cô nghiêm mặt, sắc mặt lạnh lùng vừa nãy nhất thời chưa kịp thay đổi. Sau năm năm, gặp lại Hannibal, Sydel nói: “Bác sĩ, chúng ta không thân.”
Vì vậy đừng đặt cho cô mấy cái biệt danh lung tung...,khiến cô có cảm giác mình là một món ăn vậy. (Cái biệt danh "cháu yêu" là mình dịch vậy thôi, chứ trong tiếng trung nó là 小甜心 - chữ 甜 có nghĩa là ngọt nên n9 mới nghĩ đến đồ ăn.)
Hannibal: "Ừm."
Ánh mắt hắn dừng lại trên cây xà beng trong tay Sydel, ra vẻ đăm chiêu.
Sydel:.
Cô biết mà...thể nào cũng bị hiểu lầm!!
Mặc dù có vẻ như cũng không tính là...hiểu lầm.
Đôi mắt của Hannibal từ từ di chuyển về phía Mason, anh ta đang sống d/ở chếc d/ở ghé trên bờ. Mason đã ngất đi kể từ khi bị Sydel đ/ánh một g/ậy, mà bóng dáng đứa trẻ bám trên người anh ta cũng chẳng thấy đâu nữa.
Không biết có phải là nó đã chìm xuống nước rồi không.
Hannibal nhìn tư thế của Sydel, lặng lẽ thở dài, đưa tay giằng xà beng khỏi tay cô bé.
Nhưng giằng không ra.
Sydel sống chếc giữ chặt v/ũ kh/í quý giá của mình, đôi mắt to màu xanh không hề sợ hãi trừng lại hắn.
Cô chỉ thay đổi tư thế, im lặng hạ cây xà beng từ tư thế chuẩn bị đ/ánh người nhẹ nhàng giấu ra đằng sau.
Hannibal: "...... "
Hắn không quan tâm đến vấn đề "vũ khí" nên không để ý nhiều mà buông tay.
"Cháu còn nhớ cuốn sách chú tặng cháu không?"
Trước câu hỏi bất ngờ của Hannibal, Sydel ngập ngừng gật đầu.
Thật ra lúc đầu, cô vẫn luôn để cuốn sách đồng dao đó bên gối, trong đó có mấy câu chuyện đồng dao rất thú vị. Chỉ là sau đó cô đã cất nó vào một xó, nhưng cũng không vứt đi.
...... Hắn muốn làm gì?
"Hễ ai ph/ạm t/ội thì làm nô lệ cho t/ội, đừng rập khuôn theo người thế gian."
Khi hắn nhỏ giọng đọc câu đó, giọng nói trầm thấp tựa tiếng đàn cello, cứ như thể hắn đang ngâm thơ vậy. Đôi mắt Hannibal tĩnh mịch, nhìn chăm chú Sydel và cây xà beng sau lưng cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Sydel: "..... " Có lẽ cô hiểu rồi.
Cô bé lặng lẽ giấu xà beng kỹ hơn một chút, cố gắng giải thích: “Thật ra, cháu không cố ý h/ại anh ta đâu..."
Hannibal thuận tay vớt Mason lên khỏi đầm nước, lật người anh ta lại, ánh mắt dừng trên v/ết m/áu mờ mờ sau gáy người đàn ông.
X/ương s/ọ chỗ đó bị lõm xuống rất rõ ràng.
Sydel: "....."
Cô chỉ biết im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT