Từ một phòng ký túc xá nào đó đã tắt đèn, có thể nghe thấy những tiếng nói chuyện.
Một nhóm bé gái đang thì thầm, cầm đèn pin vây quanh chiếc bàn vuông nhỏ trong khu ký túc xá tối tăm.
Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin chiếu sáng căn phòng ngủ tối tăm, tạo nên một bầu không khí âm u q/uỷ dị.
Cô bé dẫn đầu nhỏ giọng nói: “Theo truyền thuyết, ở phương Đông cổ đại có một trò chơi có thể triệu hồi m/a…”
Hai cô bé bên cạnh run rẩy nhìn cô đầy mong đợi.
“Chúng ta muốn biết điều gì thì có thể hỏi con m/a đó,” cô bé tiếp tục: “Tuy nhiên, chúng ta phải tôn trọng con m/a được triều hồi ấy, không thể gọi là m/a, mà phải gọi là bút tiên…”
Trên chiếc bàn vuông nhỏ có một mảnh giấy trắng và một cây bút.
“Jacqueline,” một cô bé rụt rè nói: “Vậy chúng ta phải làm sao đây…”
“Nhưng dù sao mình cũng không tin trò này có thể triệu hồi m/a q/ủy được.” Cô bé tên Jacqueline khinh thường nhướng mày: “Nếu đã muốn tìm sự kích thích, thì phải thực hiện đến cùng đó nhé--”
"Tối nay chúng ta sẽ mời bút tiên," cô nói, "Hơn nữa, không được để nó đi. Chúng ta phải xem liệu có điều gì xấu xảy ra không."
Hai cô bé còn lại nhìn nhau, do dự hồi lâu, Jacqueline mất kiên nhẫn thúc giục: "Mau đưa tay ra, lẽ nào các cậu sợ rồi?"
“Nếu mọi người đã quyết định cùng chơi,” cô bé bên trái lặng lẽ đáp, “Mình…”
Nhưng cuộc trò chuyện của họ đột nhiên bị gián đoạn.
Có người vén màn giường, thò đầu ra ngoài, trầm ngâm một lát rồi nói: “Thật ra ở phương Đông cổ đại, ngoài bút tiên còn có một trò chơi khác.”
“Mà nó còn thú vị hơn Bút Tiên nhiều,” cô bé ló đầu ra với khuôn mặt như trắng như tuyết. Đôi mắt xanh lam phản chiếu nữ q/uỷ đẫm máu đằng sau Jacqueline, bình tĩnh bổ sung: “Đó là trò đấu địa chủ.”
Sydel xuống giường, sau khi giải thích luật lệ của Đấu địa chủ cho mấy cô bạn nghe xong, cô lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một hộp tú lơ khơ: “Các cậu có muốn chơi vài ván không?”
"... Sydel!" Khác với vẻ mặt của hai cô bé đang háo hức muốn thử "Đấu địa chủ" bên cạnh, Jacqueline đỏ bừng mặt và giận dữ trừng mắt nhìn Sydel: "Cậu có ý gì?"
“Lúc trước tôi hỏi buổi tối mọi người có muốn chơi game cùng nhau không, cậu bảo cậu không chơi.” Jacqueline tức giận bất bình trừng cô, xấu hổ đến phát tức: “Bây giờ chúng tôi đang định bắt đầu chơi game, thì cậu lại xen ngang. Có phải cậu cố ý nhắm vào tôi không?"
Chơi Bút tiên là gợi ý của Jacqueline. Nhìn thấy hai người bạn cùng phòng còn lại bị bộ bài tú lơ khơ thu hút, trong lòng con bé tràn đầy tức giận và uất ức.
Sydel ngừng xáo bài, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếc nhìn Jacqueline: “Cậu cũng không nói trước với tôi là sẽ chơi trò chơi tâm linh.”
“Cậu!” Jacqueline vừa tức giận vừa tủi nhục nói với hai cô bé bên cạnh: “Giữa Bút Tiên và bài tú lơ khơ của Sydel, các cậu chọn cái nào? Có cậu ta không có tôi, có tôi thì không có cậu ta!"
Hai cô bé nhìn nhau, nhưng chưa kịp nói gì để làm dịu bầu không khí thì đã nghe thấy một tiếng cười khẽ khó hiểu.
Sydel đặt bộ bài xuống và nhặt tờ giấy trắng lên. Những con số và chữ cái dùng để triệu hồi Bút tiên đều được viết cẩn thận ngay ngắn trên giấy.
“Đây là trò Bút tiên của cậu…?” Cô tựa hồ không nhịn được mà cười giễu cợt, nghiêng đầu nhìn Jacqueline bằng ánh mắt có vẻ ngây thơ, “Cậu chỉ có thể nghĩ ra trò chơi nhàm chán và lãng phí này thời gian thế này thôi sao?"
“Nếu cậu muốn nhìn thấy m/a cũng không cần phiền toái như vậy.” Sydel cười nhẹ, đột nhiên cầm đèn pin lên, cúi đầu, mái tóc vàng dài xõa xuống trước mặt, một cô gái với khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ tối đen.
Jacqueline chưa kịp phản ứng, cô gái tóc dài có khuôn mặt nhợt nhạt đã lao về phía con bé với nét mặt hung dữ, kèm theo tiếng rên rỉ kinh hoàng. Con bé vô thức mở to mắt sợ hãi và lùi lại.
Tuy nhiên, không có chuyện gì xảy ra, Sydel thản nhiên hạ đèn pin xuống, trở lại bộ dạng bình thường, thản nhiên liếc nhìn Jacqueline đang sợ hãi: “Có vậy mà cậu đã sợ rồi sao?”
Cô cười khúc khích: “Kẻ nhát gan như cậu mà cũng dám chơi trò tâm linh hả? Tôi sợ cậu sẽ đột t/ử trong phòng chúng ta đó."
Đáp lại cô là tiếng đóng sầm cửa rất lớn.
Jacqueline lao vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại.
"Sydel..." Louise rụt rè nói: "Hình như Jacqueline giận rồi, chúng ta phải làm sao đây..."
Cô là một cô bé nhút nhát và yếu đuối, khi đối mặt với tình huống này cũng không biết phải làm sao.
Một cô bé khác, Margot, cũng nhìn Sydel.
“Không sao đâu,” Sydel bình tĩnh tiếp tục xáo bài. Cô nhìn bóng ma mặc áo đỏ vẫn đang ngồi xổm trong khoảng không phía sau, cô hạ bờ mi dài cong vút và lặng lẽ kéo tờ giấy trắng triệu hồi Bút tiên đến cạnh mình: “Nếu các cậu không muốn chơi nữa thì đi ngủ đi."
Tất nhiên, cuối cùng trò chơi bài cũng không thành công, và bầu không khí coi như yên bình trong phòng ký túc đã bị phá vỡ, Margot và Louise lên giường đi ngủ từ sớm. Sydel ngồi dậy, cầm tờ giấy trắng mò mẫm đi vào nhà vệ sinh.
“Cốc cốc cốc--” Cô rất lịch sự và kiên nhẫn gõ cửa, gõ đến tiếng thứ ba, cửa bị người ta mở mạnh ra.
Cô bé đứng sau cánh cửa có đôi mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn còn vương nước mắt.
Jacqueline lau nước mắt trên mặt, rồi lạnh lùng quay đầu.
Sydel luôn biết rằng Jacqueline ghét cô.
Thậm chí cô còn biết tại sao con bé này ghét cô.
Đối với một cô gái xuất thân từ một nền giáo dục ưu tú, kiêu ngạo và thích cạnh tranh, hẳn sẽ không thoải mái khi cảm thấy hoàn toàn bị người khác lấn át dù trong các kỳ thi hay giao tiếp xã hội.
Mặc dù Sydel không hề muốn trở thành số một, cô cũng không muốn bị Jacqueline tự cho mình là đúng thách thức với giọng điệu và ánh mắt hung hãn sau mỗi lần xếp hạng bài thi được công bố.
Tuy nhiên, dù không muốn làm người đứng đầu, nhưng mỗi lần cầm bài thi lên và xem các câu hỏi, cô thực sự không thể chịu đựng được việc cố ý làm sai.
"Bởi vì câu hỏi khó nhất của đề toán là tính số gà và thỏ trong chuồng."
Đây là câu hỏi cô đã làm vô số lần khi học tiểu học ở kiếp trước. Đối với Sydel, độ khó tương đương với một cộng một.
...Thế mới nói quả nhiên sự cạnh tranh ở Trung Quốc quá khốc liệt.
Nếu nói về phương diện thành tích, Sydel có thể hiểu bản thân dựa vào kinh nghiệm cạnh tranh trong mười mấy năm để đè bẹp những đứa trẻ mới mười một mười hai tuổi, điều cô không thể ngờ tới là mình thế mà lại rất nổi tiếng ở trường tư thục quý tộc Mỹ này.
Trong một danh sách lưu hành bí mật giữa những học sinh được bình chọn bởi những người không biết tên, Sydel đã vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên trong danh sách “Những người được mong muốn kết bạn nhất”.
Danh sách này khiến Sydel khá khó hiểu và mơ hồ.
Người duy nhất cô có ấn tượng ở trường này, ngoài ba người bạn cùng phòng, thì chỉ có một tên đại ca cô gặp khi mới nhập học.
Đó là một thằng bé thích gây sự, nhà có tiền có quyền, tính cách độc đoán.
Vào ngày đầu tiên đến trường, Sydel nhìn thấy nó bắt nạt một cô bé, cô không nhịn được mà tiến tới châm chọc khiêu khích khiến cho em trai đại ca cảm thấy xấu hổ nhục nhã và tự động xin lỗi.
Tên đại ca thấy không thể mất mặt như vậy được nên đã mời Sydel solo.
Nó là một thằng bé nhưng là học sinh lưu ban nên khỏe hơn con trai cùng tuổi nhiều.
Nhưng nó đánh không lại Sydel.
Vì thế sau mười phút, Sydel ấn nó trên mặt đất, chỉ vào nước trong bồn cầu, cười hỏi: “Cậu có thấy cái gì đây không?"
Thằng bé sợ hãi gật đầu, giọng nói còn non nớt nghẹn ngào đáp: "Nhìn thấy, tôi nhìn thấy rồi."
Sydel cười tủm tỉm nói: “Tốt lắm, giây tiếp theo đầu của cậu sẽ xuất hiện ở bên trong đó, câu biết chưa?”
Cuối cùng tên đại ca bị dọa sợ phát khóc.
Tất nhiên, Sydel không thực sự chúi đầu nó vào bồn cầu, cô vẫn muốn có một cuộc sống trung học bình yên, nếu sự việc quá ồn ào sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Vấn đề là sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, tên đại ca này dường như đã thay đổi thành một con người khác và trở thành fan trung thành của Sydel, dù nó nhất quyết không chịu thừa nhận điều đó.
Kẻ từng to mồm không biết xấu hổ phát ngôn rằng "Con gái rất nhàm chán, dù tao có nhảy từ đây xuống mà chế/t cũng sẽ không chơi với con gái", bạn học Pansy George bắt đầu ngày ngày xum xoe cạnh Sydel, sau đó....
Khi thằng bé ngượng ngùng đặt lá thư tỏ tình vào ngăn bàn của Sydel, rồi khi Sydel phát hiện ra, cô chỉ ngơ ngác cầm lá thư và bối rối hỏi: “Người này là ai?”
Sau khi được bạn cùng phòng Louise, cũng là cô bé bị Pansy bắt nạt vào lúc nhập học, cho biết người này là ai, Sydel đã bị sốc: "...Hóa ra người mình đã đánh là cậu ta?"
"Vậy cậu ta còn viết thư tỏ tình với mình...có phải nó bị bệnh rồi không?"
Chẳng hạn như Hội chứng Stockholm.
Hơn nữa
Sydel cầm lấy lá thư, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng uyển chuyển nói: "Có vẻ cậu ta...không nhận thức được bệnh tình của bản thân."
Sau khi những lời này được lan truyền, trái tim thiếu nam của đại ca đã hoàn toàn bị tổn thương.
Tuy nhiên, ngoài dự kiến của Sydel, kể từ đó, không chỉ đại ca vui vẻ tiếp tục bám lấy cô mà các cậu bé dường như cũng nghĩ rằng cô rất ngầu, nên hết đứa này đến đứa khác xông tới muốn kết bạn với cô.
...Tuy nhiên, cô thực sự không có hứng thú với việc nuôi con.
Để thoát khỏi tình thế khó xử không biết tại sao lại phát sinh này, cô chỉ có thể ngày ngày cố gắng duy trì hình ảnh lạnh lùng của mình.
Vậy nên giờ mới xuất hiện tình trạng như thế này....
Ngay cả các cô bé cùng phòng cũng cho rằng Sydel là đóa hoa lạnh lùng khinh thường việc kết bạn.
Ví dụ như Jacqueline, thậm chí con bé còn ngoan cố tin rằng Sydel coi thường họ nên mới không muốn kết bạn với họ.
Sydel không nghĩ tới việc giải thích, dù sao cô thật sự không muốn có quan hệ thân thiết với những người khác trong trường.
Chỉ là....
Sydel mở vòi nước, cô liếc mắt nhìn Jacqueline ở bên cạnh vẫn đang rửa mặt bằng nước, cố gắng che đậy đôi mắt sưng đỏ của mình.
Cô cúi đầu nhìn xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “Jacqueline, tôi không nhắm vào cậu, tôi chỉ không muốn ngày mai phải đi dự đám ma mà thôi.”
Jacqueline sửng sốt: "Sydel, cậu, cậu có ý gì?"
Sau đó con bé nhìn thấy Sydel lười biếng nghiêng đầu, nở nụ cười thần bí khó lường với nó: “Cậu không thấy sao?”
“Ngay phía sau cậu đó,” Sydel nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt chứa ý cười lơ đãng, giống như những mảnh thủy tinh màu xanh nhạt rải rác trên tuyết, nhỏ bé nhưng sắc bén: "Cậu không thấy sao? Người phụ nữ mặc đồ đỏ, khuôn mặt đầy m/áu đang đứng sau lưng cậu đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT