Thực ra, Thập Thất không có gì thay đổi.

Chiếc áo khoác kimono trắng vẫn như trước, chỉ ngắn hơn vài tấc.

Bản thân cậu không cảm nhận được sự khác biệt.

Hai tỳ nữ bên cạnh lại tỏ ra lo lắng. Cho đến khi tộc trưởng dẫn theo một nhóm người tiến đến, những ngọn đuốc chiếu sáng hành lang u tối.

“Thần tử đại nhân.”

Người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị và tóc bạc trắng cúi sâu người chào Thập Thất, thái độ tôn trọng, ngữ điệu khẩn thiết mang theo sự cảm kích: “Vì sự việc xảy ra đột ngột, lễ hiến tế phải được tiến hành sớm, xin ngài lập tức lên đường, cùng chúng tôi đến địa điểm làm lễ.”

“Nhưng, tộc trưởng đại nhân, trang phục của vu nữ vẫn không vừa…”

Một tỳ nữ rụt rè tiến lên, nhưng giờ tộc trưởng dường như không còn bận tâm đến những việc nhỏ nhặt đó nữa.

Thập Thất liếc nhìn đám người, giữ nguyên phong thái thanh lịch lạnh lùng của vu nữ, bình tĩnh lên tiếng: “Không cần phải hoảng sợ. Lễ hiến tế là chuyện quan trọng, nếu không cần thiết thì không cần…”

Cậu cố gắng động não, đoán rằng bên Sydel đã xảy ra chuyện gì đó. Giờ không biết chỗ hiến tế ở đâu, Thập Thất dự định kéo dài thời gian một chút.

“Không, chúng ta không thể chờ thêm nữa!” Thái độ của tộc trưởng vô cùng kiên quyết, hoàn toàn trái ngược với sự tôn trọng dành cho vu nữ, ông ta quyết đoán nói: “Mời vu nữ lập tức di chuyển đến chỗ hiến tế.”

Mấy người trông như thầy tế ăn mặc cổ quái phía sau ông ta cũng đứng ra, cùng nhau hô lớn: “Mời vu nữ di chuyển đến nơi hiến tế, bắt đầu buổi lễ!”

Cơn gió lạnh thấu xương thổi từ cửa động vào.

Thập Thất nhìn về phía cửa, ánh sáng mờ mịt, lối đi bằng đá tối đen và u ám, chật kín những đoàn người. Trông sắc mặt họ vừa bi thương vừa buồn cười, mong chờ nhìn về phía cậu, như thể đang chờ đợi cậu đồng ý.

Nếu cậu từ chối, điều nhận lại có thể không còn là sự tôn trọng ngoài mặt nữa, mà là… những thủ đoạn bạo lực.

… Sydel còn ở trong làng không?

Kéo dài thêm một chút nữa vậy.

Thấy không còn cách nào để từ chối.

Thập Thất nhìn xuống đất, khẽ gật đầu.

Cậu giữ vẻ mặt bình tĩnh, mang theo gông cùm nặng nề và lạnh lẽo, bị đám đông cuồng nhiệt với vẻ mặt chân thành lẫn buồn bã vây quanh, di chuyển đến nơi tổ chức lễ hiến tế bí ẩn đó.

Vu nữ đang tiến đến nơi kết thúc cuộc đời mình, đối diện với kết cục buộc phải chếc.

Sydel vẫn đang đi bộ trong làng.

Đám đông đông đúc, tất cả đều di chuyển về một hướng; trong làng trống không, không có chút hơi người nào. Trong đêm tối, bầu không khí đặc sệt sự u ám đáng sợ.

Sydel lật xem cuốn sổ tay, vừa rồi cô chỉ lướt qua những ghi chép mới, cũng không biết cuối cùng lãng khách kia đã đưa ra quyết định gì…

Nhưng điều đó không quan trọng.

Trong ghi chép mới nhất có ghi lại chi tiết về lịch sử của ngôi làng này và nghi lễ hiến tế đáng sợ của họ.

Thời Minh Trị kéo dài hàng trăm năm, Nhật Bản vẫn trong thời kỳ chiến tranh và nghèo khổ, tổ tiên của gia tộc Doi đã cầu xin sự che chở từ một vị “thần” nào đó của Nhật Bản, bằng cách “tế người” để có được sự bảo vệ của “thần”, rồi tìm một nơi có núi có nước, đất đai màu mỡ để ẩn cư.

Tuy nhiên, đây cũng là khởi đầu cho đoạn lịch sử đáng sợ của gia tộc này.

Sau khi hiến tế người sống, gia tộc Doi tưởng rằng cái giá họ trả cho “thần” đã đủ, họ bắt đầu yên tâm sinh sống trong ngôi nhà mới xây dựng.

Cho đến một ngày, có người biến mất.

Sau đó, số người mất tích ngày càng nhiều, họ mới nhận ra rằng, “thần” vẫn luôn yêu cầu họ trả giá, một lần hiến tế người sống là chưa đủ. Nếu họ không chủ động hiến tế, “thần” sẽ ngự trị trên mảnh đất mà họ sinh sống, dẫn đến căn nhà và ngôi làng mà gia tộc Doi xây dựng… đều có ý thức riêng của chúng, mảnh đất này và các công trình trên đó...

Chúng đã sống lại.

Hàng trăm năm qua, nó đã không ngừng nuốt chửng những thành viên trong gia tộc Doi.

Chưa bao giờ dừng lại.

Những người bị giếc hại trong gia tộc Doi, oán khí của họ không tan biến, từ những ngày đầu đã lưu lại trong những bức tường của ngôi nhà cổ, oán khí tích tụ dẫn đến thời gian và không gian bắt đầu xuất hiện sai lệch.

Trong căn phòng phía sau cánh cửa đỏ, dòng thời gian bị xáo trộn, không gian bị bóp méo, những người bước vào sẽ bị cuốn vào nơi tụ tập ác quỷ ở các khu vực khác nhau.

Sau khi những cánh cửa đỏ xâm chiếm gần hết ngôi nhà, cuối cùng gia tộc Doi đã từ bỏ ngôi nhà cổ, khai phá một khu đất phía sau, xây dựng thành một ngôi làng, tiếp tục sinh sống.

… Dù đến mức này, họ vẫn không chịu rời khỏi nơi bị “thần” ngự trị khống chế.

Có vẻ như, những người này kiên định cho rằng, họ không thể thoát khỏi số phận bị “thần” đeo bám.

Có thể tóm tắt sự việc này bằng một câu, mời thần dễ nhưng tiễn thần khó.

Gọi nó là “thần” nghe có vẻ không phù hợp lắm, tóm lại, thứ này liên tục nuốt chửng thành viên trong gia tộc Doi, vì vậy, dù điều kiện địa hình ở đây vô cùng thuận lợi, nhưng gia tộc Doi phát triển mấy trăm năm cũng không phát triển thêm được bao nhiêu người.

May thay, gia tộc Doi có “vu nữ”, trong dòng dõi vu nữ, nữ giới bẩm sinh mang khả năng nhận biết và thanh lọc ác quỷ, vì vậy cứ mười năm, họ sẽ chọn một cô bé có linh lực mạnh nhất trong gia tộc, rồi bồi dưỡng cô bé trở thành vu nữ.

Vu nữ có trách nhiệm phải xoa dịu lũ ma quỷ mang đầy oán khí.

Vì có quá nhiều người vô tội đã chếc, nên cứ mấy chục năm, lại cần tổ chức một “lễ tế”, bề ngoài là để cầu nguyện với “thần”, nhưng thực chất là dùng mạng sống của vu nữ để xoa dịu những hồn ma bất an và oán hận.

Trong buổi lễ, sau khi vu nữ cầu nguyện xong, sẽ mang theo lòng thương xót và sự cứu rỗi, chịu đựng sự tra /tấn và chếc trong đau khổ.

Dùng m/áu của vu nữ xoa dịu nỗi oán hận của lũ ma quỷ.

Dưới mảnh đất này, đã chôn vùi không biết bao nhiêu mạng người đẫm m/áu của gia tộc Doi.

Vậy nếu như...

“Vu nữ” thực hiện nghi lễ hiến tế chỉ là một người thường không có linh khí thì sao?

Sydel cầm đèn đồng, đi qua nhưng ngôi nhà lụp xụp và thấp bé ở trong làng. Nghĩ đến đây cô cũng không kịp phân thân ra để quay lại cứu người nữa.

Dưới ánh sáng trắng của đèn đồng, có thể nhìn thấy rõ từng thi thể đã chếc từ lâu bị chôn trong tường và dưới đất.

Nhưng khi nghi lễ hiến tế ở một nơi nào đó cách đây không xa bắt đầu, đột nhiên chúng lần lượt mở mắt, lộ ra tròng mắt màu xám trắng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, chân tay tái nhợt mềm nhũn như loài bò sát, vươn ra từ trong tường và dưới lòng đất.

Từng cánh tay vươn ra.

Tốc độ tiêu tan của viên ngọc m/áu nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Những thi thể liên tiếp bước ra, sau khi gặp ánh sáng trắng thì dừng lại trong giây lát, nhưng có lẽ vì số lượng quá nhiều, những hồn ma vẫn lảo đảo di chuyển về phía Sydel.

Sydel mới chính là vu nữ.

Cô không ở lễ tế, một khi rời khỏi đèn đồng và ngọc m/áu, kết cục của ‘vu nữ’ sẽ là bị những hồn ma mang đầy oán hận này xé x.ác.

Sydel: “....”

Cô thở dài, cảm thấy từ khi đến Nhật, bản thân vẫn luôn gặp xui xẻo.

Vì áo ngoài quá dài, ảnh hưởng đến hành động, Sydel cúi người xé vạt áo làm thắt lưng.

Cô rảo bước qua ngôi làng, mắt quét qua những ngôi nhà lấp ló bóng ‘người’, cuối cùng nhìn thấy một cô bé tuổi tác tương đương với mấy đứa Haruko.

Nhưng đứa bé này không phải là thi thể trong tường.

“Là chị à.”

Trước khi Sydel tiến tới, con bé chậm rãi quay đầu lại, thấy Sydel thì khẽ mỉm cười. Diện mạo đứa bé này cho cô một cảm giác quen thuộc.

Sydel cố nhớ lại, có điều người ta đã chủ động chào hỏi rồi nên cô vừa lục lại ký ức vừa tiến tới: “Em là bạn của Haruko à?”

Cô bé gật đầu: “Chị là Sydel...? Đúng là một cái tên khá hay.”

“Em biết thỏa thuận giữa chị và Haruko.” Cô bé cười gật đầu với Sydel: “Em đến để thực hiện thỏa thuận.”

“Em sẽ nói cho chị đường rời khỏi làng Hư Thần, chị sẽ không bao giờ gặp người gia tộc Doi nữa....”

Cô bé nói.

Cô bé mặc kimono, họa tiết lá phong màu đỏ lộng lẫy thêu trên vải trắng, cô bé giơ tay, chỉ về một hướng.

Nơi cô bé chỉ, trên tường vây đột nhiên xuất hiện một cánh cửa sắt màu đen.

“Sau cánh cửa đó,” Cô bé nói: “chính là nơi chị cần tới.”

“Em rất biết ơn chị đã giúp năm người bạn chúng em gặp được nhau. Giờ chị có thể rời khỏi đây rồi.”

Sydel nhìn cô bé ấy, chợt nhận ra con số lẻ mà cô bé nhắc tới.

Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn viên ngọc m/áu trong đèn đồng, chỉ còn lại một chút.

“Sau chị còn chưa đi?”

Khi Sydel còn đang do dự, cô bé khó hiểu nghiêng đầu, giọng điệu của cô bé đều đều mang cảm giác cổ xưa: “Nếu chị không đi ngay, có thể không rời đi được nữa, mãi mãi ở lại đây, biến thành thứ giống như bọn họ...”

Cô bé chỉ những bóng ma lang thang trong làng.

....

Thấy cô gái mặc áo khoác xám trước mặt vẫn im lặng.

“Này.”

Cô bé trợn mắt, con ngươi đen láy nhìn Sydel, cô bé nói: “Không phải chị còn định đi cứu người nữa đó chứ? Cần em nhắc nhở chị không...”

Ánh mắt con bé dừng lại trên chiếc đèn đồng trên tay cô, thờ ơ nói: “Nó sắp hết rồi. Nếu lúc này chị quay lại, khi nó hết, chị chỉ còn cách chờ chếc thôi.”

“Hơn nữa.” Cô bé lạnh lùng nói tiếp: “Vu nữ đã bước vào nơi thờ thần thì không có cơ hội sống, đây cũng là truyền thống của làng Hư Thần. Em khuyên chị tốt nhất nên nhanh chóng chạy đi, nhân lúc những lũ ma quỷ ấy còn chưa phát hiện ra cô vu nữ kia là hàng giả...”

Con bé cười khẩy: “Nếu không phải chị giúp em và bạn bè gặp được nhau, em mới không thèm nhiều lời với chị.”

Sydel khi nghe xong con bé nói: “....”

Cuối cùng cô nhìn cánh cửa sắt màu đen kia, sau khi biết được đó là cách thoát khỏi đây, thì trông cánh cửa đó cũng thấy thân thiết hơn.

Mở nó ra là có thể rời khỏi thế giới này, quay lại nơi có ánh mặt trời, có thức ăn ngon, có những sinh mệnh tươi sống.

Người nhà và bạn bè của cô đều đang đợi cô ngoài đó, có lẽ đội tìm kiếm cứu nạn cũng đang tìm cô.

Nếu quay lại tìm Thập Thất, có thể không những không cứu được người, mà còn...tự đưa bản thân vào chỗ chếc.

Dù cô có bình tĩnh, lý trí, tố chất tâm lý mạnh mẽ, kinh nghiệm vô số... cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi.

Sydel chỉ là một người bình thường.

Cô không có năng lực chiến đấu với ma quỷ... cái chếc đang cận kề.

Đến tận lúc này, khi phải đối mặt với lựa chọn gian nan, cô mới càng cảm nhận sâu sắc sự thật này.

Đứa bé gái im lặng nhìn Sydel.

Thấy cô gái cúi đầu, hình như vẫn đang âm thầm đấu tranh tâm lý, sắc mặt con bé không đổi, cũng chẳng cảm thấy sự do dự của Sydel có gì kỳ lạ.

Cô đang phải đối diện với tình huống buộc phải lựa chọn, một là sự cám dỗ của sự sống, một cái là đối diện với nỗi sợ cái chếc...

Sydel ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô bé.

“Vậy chị đi nhé, tạm biệt.”

Cô nói.

Cô gái đi nhanh về phía cửa.

Cô vươn tay ra, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào cánh cửa đại diện cho hy vọng.

....

Tối tăm, ngột ngạt, và ảm đạm.

Vết m/áu khô từ lâu bám đầy trên bức tường loang lổ, những cây nến trắng nhợt dựng thẳng trên mép cầu.

Dưới cầu, là một hố sâu không thấy đáy.

Thập Thất chưa bao giờ nghĩ rằng một ngôi làng nhỏ bé lại có một cái hố sâu dưới lòng đất như thế này.

Bước lên cây cầu gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt. Mùi hôi thối cũ kỹ và mục rữa xộc lên, Thập Thất cúp mi, nhìn xuống vực thẳm tối tăm dưới chân, cảm giác rằng dưới đó có thể là một vũng m/áu đọng lâu ngày.

Ngoài mùi m/áu thối rữa, rất hiếm khi cậu ngửi thấy mùi gì khó chịu như thế.

Phải, m/áu cũng có thể được miêu tả bằng từ "thối rữa".

X/ác chếc đã lâu cuối cùng sẽ phân hủy thành một vũng dịch nhầy trộn lẫn với m/áu.

Cậu lặng lẽ bước qua cây cầu, tiến đến bàn thờ đá khổng lồ khắc một đường họa tiết kỳ quái, chỗ đó là rãnh dùng để dẫn m/áu của "vật hiến tế".

... Thì ra là ph/anh thây.

Tộc trưởng đứng bên cạnh đang lầm bầm cầu nguyện gì đó, Thập Thất vẫn đứng im lặng tại chỗ, nhưng trong đầu đang tính thời gian.

Từ khi những người này tìm đến cậu, yêu cầu đẩy nhanh lễ tế, đến bây giờ...

Đã gần hai mươi phút trôi qua.

“Thần tử đại nhân, đã đến lúc ngài bắt đầu nghi lễ rồi ——”

Tộc trưởng kính cẩn cúi người trước Thập Thất.

Thập Thất: "…Ừm."

Họ muốn cậu làm gì đây?

Bắt đầu nghi lễ… có lẽ không phải là hiến tế vu nữ ngay lập tức, hình như trước khi lễ hiến tế bắt đầu, vu nữ còn cần thực hiện một đoạn cầu nguyện hoặc vũ điệu gì đó.

Nhưng Thập Thất chẳng nghĩ được gì.

Cậu cũng chưa từng nghiên cứu về chuyện này.

Cậu chỉ có thể nói: “Ta quên quy trình rồi.”

“Lời cầu nguyện… hay gì đó, ta không nhớ rõ nữa.”

Tộc trưởng kinh ngạc: “Cái, cái gì?!”

Ông ta tức đến dậm chân, rồi cố nén cơn giận, hạ giọng nhắc lại lời cầu nguyện của vu nữ cho Thập Thất.

Nhắc lại một lần.

...

Rồi đến lần thứ ba.

Khi râu của tộc trưởng sắp dựng đứng hết cả lên, mắt sắp nổ đom đóm đến nơi, cuối cùng Thập Thất cũng ngước mắt lên, nói: "Được rồi."

Ngay khi tộc trưởng nhắc lại lần thứ hai, Thập Thất đã bắt đầu để ý đến trùm chìa khóa treo ở thắt lưng ông ta và vị trí của đám đông phía sau.

Có vẻ tất cả dân làng đều có mặt ở đây.

Hàng trăm người đứng sau lưng cậu, chen chúc thành một đám đông.

Vì đang đeo xích nặng vài chục cân, cộng thêm việc số lượng người quả thực khá đông…Không có v/ũ kh/í nóng, nếu đánh nhau với họ… thể lực sẽ tiêu hao rất nhanh, Thập Thất bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này.

Nửa tiếng đã trôi qua.

Sydel vẫn chưa xuất hiện.

Thập Thất rất bình tĩnh.

Có lẽ Sydel đã làm điều gì đó, kích hoạt một sự kiện nào đấy, khiến những người dân vốn đã bất thường này như thể đang bắt đầu cốt truyện theo lập trình của trò chơi....

Đây hẳn là một tình tiết rất quan trọng.

Dân làng đã tụ tập hết ở nơi tổ chức lễ tế, Sydel ở lại làng có lẽ đã tìm ra cách trốn thoát và rời đi.

Dĩ nhiên, cũng có thể cô đã chếc, nhưng khả năng này không lớn.

Vì Sydel đã kéo dài thời gian nửa tiếng, đó đã là giới hạn của Thập Thất.

Cậu không định chờ thêm nữa.

Tùy tiện hành động có thể thay đổi kịch bản phía Sydel, nên cậu vẫn luôn im lặng, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào với vai trò của nhật vật vu nữ.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tuy vậy, ngay cả trong tình huống này, Thập Thất vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Không hề có bất kỳ cảm giác ngạc nhiên, giận dữ hay oán trách nào.

Ngay khi quyết định từ bỏ việc chông cậy vào Sydel, cậu đã nhanh chóng tính toán trong đầu cách thoát khỏi tình thế hiện tại.

Ngay cả khi cậu phải vào ngục thay cho Sydel và trở thành vật hiến tế, thì cách đổi thân phận chỉ để tối đa hóa lợi ích.

Thập Thất luôn rất rõ ràng về điều này, từ đầu cậu chưa bao giờ đặt kỳ vọng vào người khác, từ lúc bắt đầu cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Sydel phản bội.

— Điều này rất bình thường.

Cậu thờ ơ nghĩ.

Ngoan ngoãn quỳ xuống theo chỉ dẫn của tộc trưởng và mấy vị thầy tế, thì thầm đọc xong lời cầu nguyện dài dòng đó, Thập Thất đứng dậy, cúi đầu bước từng bước nhỏ về phía trước.

Nửa mét, một mét...

Chỉ còn vài bước nữa, khi đến gần bàn đá thêm chút nữa —

Cậu tính toán chính xác trong đầu.

"Khoan đã!"

Giọng nói trong trẻo của cô gái đột nhiên vang vọng khắp nơi trong nơi tế lễ dưới lòng đất.

“Thả cậu ấy ra!!”

Không biết từ lúc nào, cô gái đứng trên bậc thang cao, lạnh lùng nhìn xuống đám người.

Chỉ cần đứng đó, cô cũng đã vô tình tỏa ra khí thế mạnh mẽ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play