Nữ quỷ mặc đồ đỏ từ từ quay đầu, hai mắt trợn ngược, con ngươi bị che phủ hoàn toàn, chỉ còn lại đôi mắt trắng dã đáng sợ đảo tròn trong hốc mắt phát ra tiếng rắc rắc.
Bàn tay tóm chặt lấy cánh tay Sydel của nó cũng lạnh lẽo thấu xương, cái lạnh xuyên qua lớp quần áo thấm vào da thịt, lực nắm rất mạnh, cơn đau xông lên não, cánh tay dưới lớp vải chắc đã bầm tím cả rồi.
Hai người đàn ông ở phòng 101 và 201 đều đã chạy mất, Sydel biết không thể chờ đợi thêm nữa.
Cô kéo người phụ nữ mặc đồ đỏ qua thành khẩn xin lỗi hai người vừa mở cửa: “Xin lỗi, chị gái tôi cảm thấy không khỏe lắm, nên vừa rồi mới gây ra chút ồn ào. Người nhà tôi ở phòng 101 và 201, nếu các vị vẫn chưa nguôi giận thì có thể tìm họ đòi bồi thường.”
Ánh mắt hai ‘người’ trong hai căn hộ kia đảo qua người phụ nữ mặc đồ đỏ, có vẻ kiêng dè, bất mãn lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn đóng cửa lại.
Kim Nanya và Lee Chol Soo còn đang cãi nhau.
“Anh là thằng tồi không có lương tâm, nếu không vì anh, bà đây đã kết hôn với thằng khác từ lâu rồi....”
“Haha, ai là người phản bội trước? Không bằng cô để tôi vào xem xem thằng đàn ông đang nói chuyện trong nhà cô là ai đi?”
Kim Nanya cũng là một người thông minh, cô ta nghĩ Lee Chol Soo này có thể là một con q/uỷ nên cứ chặn ở cửa, không để Lee Chol Soo vào trong gặp một ‘Lee Chol Soo’ khác trong phòng tắm.
Sydel dẫn nữ quỷ mặc đồ đỏ với nhiệt độ cơ thể càng lúc càng giảm đến bên cạnh một người một quỷ, liếc nhìn Kim Nanya, cô đột nhiên bật cười nói: “Hay là cứ để anh ta vào xem thử đi.”
Kim Nanya: “....?” Động tác kịch liệt của cô ta chợt khựng lại, nhìn Sydel với anh mắt nghi ngờ.
Sydel bình thản tiến lại gần Lee Chol Soo, nhưng cô đã cố gỡ những ngón tay của nữ quỷ đang bám trên cánh tay cô được, chúng lạnh lẽo như sắt thép, thật sự không thể gỡ ra được.
Cô chỉ đành tiếp tục cười nói: “Chúng ta cùng vào nhé.”
Kim Nanya: “...??” Cô ta tỏ ra kinh ngạc, nhìn Sydel như muốn nói “Cô bị điên rồi.”
“Đúng đó,” Lee Chol Soo cười khẩy: “Cô không cho tôi vào thì chắc chắn là cô đang chột dạ.”
"À mà,” Sydel nhìn ra phía sau cô ta, hỏi: “Nhà chị có cái loại d/ao thái mà có thể r/óc thịt ch/ặt xương không?”
Kim Nanya: “???”
Cô ta nhìn chằm chằm Sydel, lúc này mới chú ý đến bên cạnh cô không phải là một người phụ nữ bình thường nữa.
Kim Nanya không chịu được, sợ hãi liên tục lùi vế sau, đối diện với ánh mắt của Sydel, đột nhiên cô ta hiểu ra điều gì đó, khẽ gật đầu, kìm nén nỗi sợ hãi từ từ di chuyển ra bên ngoài, mắt nhìn chằm chằm Lee Chol Soo đáp: “Anh vào mà xem, chỉ có điều...”
“Đây là tự anh đòi xem đó nhé, xem xong đừng có mà hối hận.”
"Đi đi.” Bên cạnh Sydel kéo theo một nữ q/uỷ đang cúi đầu, không ngừng phát ra tiếng rắc rắc, cô làm như không phát hiện ra, vẫn mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng thúc giục Lee Chol Soo: “Sao anh không vào đi?”
Kẻ này không vào trong rồi biến thành ác q/ủy thì sao cô loại bỏ được nữ q/uỷ mặc đồ đỏ bên cạnh được?
Lee Chol Soo nghi hoặc liếc nhìn cô, sải bước vào nhà.
Cô gái mảnh mai cụp mắt nhìn xuống, rồi đi theo.
....
Vài phút sau.
Sydel lao ra khỏi cửa nhà, không do dự chạy về phía chỗ rẽ vào cầu thang.
Kim Nanya còn đang chần chừ đứng cách cửa nhà không xa, sau khi thấy Sydel chạy ra ngoài, cô ta giật mình vô thức chạy theo sau, rẽ vào chỗ ngoành trên hành lang đến đầu cầu thang, Sydel liếc nhìn cô ta, vừa leo lên tầng vừa nói: Chị không cần đi theo tôi, tôi phải lên tầng cao nhất, chị rời khỏi đây luôn cũng được.”
Vừa rồi, để thoát khỏi nữ q/uỷ mặc đồ đỏ cô đã chuẩn bị tinh thần ch/ặt luôn cánh tay của mình, tuy sẽ rất đau, nhưng còn tốt hơn bị hai con q/uỷ bao vây.
Nhưng cô không ngờ, khi Lee Chol Soo hóa thành ác q/uỷ, nữ q/uỷ bên cạnh cô cũng hoàn toàn biến thành q/ủy, thân thể nó lơ lửng trong không trung, tất nhiên cũng buông lỏng bàn tay đang bám lấy Sydel.
Sydel chớp lấy thời cơ chuồn ra ngoài, nhưng cô không chắc khi nào bọn q/uỷ phía sau đuổi tới, vậy nên hành động cũng rất nhanh chóng.
Kim Nanya sửng sốt, cô ta nói: “Nhưng cầu thang bộ không lên được tầng cao nhất đâu.”
“Tầng cao nhất của căn chung cư là nơi đặc biệt, chỉ có thang máy ở tầng một mới lên được đó.”
"Tôi, tôi rất sợ...Mấy con q/uỷ đó chắc chắn còn ở gần nhà tôi, tôi muốn đi cùng cô, ít nhất chúng ta đều là người sống, hai người so với một người thì có cảm giác an toàn hơn, đúng không?”
“Hơn nữa, tôi biết cái thang máy cũ đó ở đâu, tôi có thể dẫn cô lên tầng trên cùng... tuy là tôi không biết tại sao cô muốn đến đó.”
Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của người phụ nữ lộ vẻ hoảng hốt rụt rè, Sydel nhìn chằm chằm cô ta, chợt lên tiếng: “Được.”
"Nhưng tôi phải nhắc trước, tầng trên cùng có thể rất nguy hiểm, xảy ra chuyện gì, chị đừng trách tôi.”
Kim Nanya thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên cô ta đưa Sydel tới trước một cái thang máy kiểu cũ, trong thang máy còn có một nhân viên bảo trì.
Tư thế của đàn ông mặc đồ lao động màu xanh rất kỳ quái, mặt anh ta dán sát vào góc thang máy, quay lưng về phía Sydel, nên cô không nhìn thấy mặt.
Hai người vào thang máy, nhiệt độ trong thang máy rất thấp, Kim Nanya vô thức rùng mình.
Sydel bình thản liếc nhìn người đàn ông mặc đồ lao động màu xanh, kéo Kim Nanya đứng sang bên, nói: “Chị có mang theo điện thoại không?”
...
Kim Nanya đưa điện thoại cho Sydel, thấy Sydel nhập chữ vào phần ghi chú, nhập xong thì đưa màn hình cho cô ta xem. Kim Nanya tập trung đọc, nội dung là: [Tôi đưa d/ao cho chị, lúc ra khỏi thang máy, nhớ ch/ém người đàn ông phía sau một nhát, anh ta không bình thường.]
Lúc Sydel lao ra khỏi nhà Kim Nanya, không quên tiện tay đem theo con d/ao thái, giờ nó vẫn gài ở eo cô.
Kim Nanya: “...Vậy sao cô không tự làm?”
Sydel bình tĩnh hỏi lại: “Chị nghĩ tôi làm được hả?”
Kim Nanya: “...” Ánh mắt cô ta đảo qua dáng người gầy nhỏ, và chiều cao chỉ đến ngực mình của cô gái trước mặt, không thể không công nhận lời Sydel nói là sự thật.
Đây chỉ là một học sinh trung học mà thôi.
Nhưng học sinh trung học nhà ai mà lại đáng sợ thế này? Trên quần áo còn dính toàn là m/áu, một con dao thái gài ở eo, làm náo loạn cả căn chung cư, lại còn xúi giục người khác dùng d/ao ch/ém người.
Người phụ nữ không tình nguyện lắm gật đầu.
Mấy giây sau, Kim Nanya không nhịn được tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Cô lên tầng trên cùng làm gì?”
Sydel: “Tìm quản lý.”
Kim Nanya sửng sốt: “Nhưng tầng trên cùng không có người ở, mấy chục năm trước đúng là đã từng có một nhân viên quản lý ở đó, nhưng ông ta đã chếc rồi.”
Sydel im lặng một lúc, nỗi buồn thoáng qua trong ánh mắt.
Sau đó, cô vô cùng bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, người tôi muốn tìm chính là người chếc.”
Người sống hay chếc cũng không quan trọng lắm.
Kim Nanya: “....?” Ánh mắt người phụ nữ trở nên kỳ lạ, nhìn Sydel như thể đang nhìn một kẻ điên, có vẻ cô ta bắt đầu thầm nghĩ đi theo cô gái này có phải là một lựa chọn chính xác không.
Thang máy nhanh chóng lên tầng trên cùng.
"Đinh đoong.”
Cửa thang máy mở ra.
Gần như ngay khoảnh khắc đó, Sydel trở tay rút con d/ao th/ái giắt ở eo nhét vào tay Kim Nanya, lao ra khỏi thang máy mà chẳng thèm quay đầu, thậm chí chẳng liếc ra sau một cái, cô nhìn lướt qua kiến trúc của tầng trên cùng, nhanh chóng tìm được căn hộ bắt mắt nhất.
“Lạch cạch” Cửa bị đẩy mở, lúc đó Sydel mới có cơ hội nhìn ra phía sau. Trong thang máy, trên vai người đàn ông mặc đồ lao động màu xanh c/ắm nửa con d/ao thái vẫn chưa g/ăm hẳn vào thịt, khuôn mặt trắng xanh vặn vẹo. Sắc mặt Kim Nanya kinh hoảng, cô ta chạy loạn trên hành lang. Vì trên tầng cao nhất có rất nhiều chỗ trốn, nên Sydel cũng mặc kệ cô ta –
Nếu không phải vì có hạn chế về mặt thể hình, thì cô đã tự mình ra tay, Kim Nanya đúng là quá gà.
Cô đi vào căn hộ mới phát hiện bên trong tối om.
Thêm một điều khiến người ta sợ hại nữa là trần nhà treo vô số lá bùa, trên những lá bùa vàng sậm cũ kỹ vẽ những dòng chữ đẫm m/áu, chúng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
...Không đúng.
Đây hẳn là một căn phòng kín, gió từ đâu đến?
Sydel chậm rãi đi về hướng nguồn gió, cô nhìn thấy trong cùng có một cỗ quan tài.
Trên quan tài cũng dán đầy bùa giấy, trông rất đáng sợ, như thể bên trong phong ấn một con quái vật khủng khiếp nào đó.
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gọi của Kim Nanya.
“Cô ở đâu vậy? Không biết người đàn ông đó đã chạy đi đâu rồi? Giờ tôi, tôi sợ quá...”
Hình như cô ta đang tìm Sydel.
Cùng với tiếng nói của Kim Nanya là tiếng bước chân ngày càng gần.
Sắp hết thời gian rồi.
Ánh mắt Sydel sắc lạnh, cô không đáp lại tiếng gọi của Kim Nanya, mà bước nhanh về phía trước, dừng lại trước cỗ quan tài, ngón tay trắng nõn của cô gái chạm lên bề mặt gỗ của chiếc quan tài màu đen.
Sydel sợ mình không đẩy được nắp quan tài, nhưng sau khi thử, cô phát hiện nó không hề khó đẩy, cứ như bên trong có thứ gì đó cũng muốn ra ngoài. Trực giác mách bảo cô rằng, thứ cô cần nằm bên trong quan tài.
“Bịch bịch bịch...” Tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần, tiếng gọi của Kim Nanya cũng càng lúc càng gần.
Cuối cùng đã tới trước cửa.
Sydel cũng đẩy nắp quan tài mở được nửa non.
“Xin chào?” Ngoài cửa, một khuôn mặt tái nhợt lặng lẽ thò vào, âm thanh lạnh lùng chói tai của người phụ nữ vang lên: “Cô ở bên trong à?”
Sydel không trả lời.
Cô đã nhìn thấy thứ trong quan tài, hoặc có thể nói là...cựu nhân viên quản lý tòa nhà.
Một thi/ thể bị trói trong quan tài bằng xích sắt. Miệng nó hơi hé mở, thấp thoáng bóng dáng nửa viên ngọc m/áu.
Sydel nheo mắt nhìn.
Cô vươn tay định lấy viên ngọc, nhưng ngay sau đó, hình như phát hiện ra động tác của cô, người phụ nữ ngoài cửa đột nhiên lao vào phòng như một kẻ đi/ên, tay cầm d/ao thái, cô ta nhìn chằm chằm bàn tay thò vào trong quan tài của Sydel.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Lưỡi d/ao c/ắt vào thịt. Sydel cố chịu đựng không phản kháng, dùng hết sức lôi viên ngọc m/áu ra khỏi miệng thi/ thể, né người tránh đòn tấn công bằng d/ao thứ hai của người phụ nữ.
Một luồng ánh sáng trắng chói mắt chiếu qua.
Cô nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Sydel vẫn đứng bên ngoài cánh cửa màu đ/ỏ m/áu, chỉ là trong tay cô có thêm một viên ngọc m/áu.
Cảm nhận được luồng oán khí vây quanh mình, cô không do dự, gần như ngay lập tức lôi chiếc đèn đồng trong túi ra, nhét viên ngọc m/áu vào vị trí.
“Tách.”
Cái đầu của nữ q/uỷ dừng ngay bên chân cô.
Chỉ chậm một chút nữa thôi, nó sẽ tóm được Sydel, nhưng sau khí luồng ánh sáng chói mắt đỏ tựa m/áu lóe lên, nó như bị đóng băng, đến cả giọt lệ m/áu trên mặt cũng đông cứng lại.
Sydel rời tay khỏi nút bấm bằng đồng tinh xảo, cô nhìn nữ q/uỷ một lúc, vẫn cảm thấy luồng oán khí đậm đặc trên người nó.
Xem ra chiếc đèn đồng không thể tiêu diệt được m/a q/uỷ, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn hành động của chúng. Có lẽ ánh sáng của chiếc đèn đồng cũng có thời hạn, ngón tay Sydel gõ nhẹ vào ‘ngọn nến’, nhìn thấy bên trong giống như những cái đèn led.
Trong “Ngọn nến” tràn ngập ánh sáng màu m/áu, nhưng cô có thể thấy chỉ có một phần ba số đèn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, hai phần ba còn lại vẫn tắt ngúm.
Có vẻ như, một viên ngọc m/áu chỉ đủ đốt cháy trong một khoảng thời gian.
Viên ngọc m/áu cháy hết, lại phải tìm một cánh cửa đỏ khác để vào.
Sydel liếc nhìn nữ q/uỷ trước mặt, tuy nó bị ánh đèn chặn lại, nhưng sự oán hận trong ánh mắt nó vẫn không tiêu tan chút nào.
Sydel không dám chần chừ, cô tin chắc rằng đợi khi đèn hết tác dụng, nữ q/uỷ này sẽ là thứ kẻ tiên xông đến x/é x/ác cô. Cô nhấc chiếc đèn đồng, nhân lúc viên ngọc m/áu còn đang cháy, từ từ đi vào bóng tối phía sau.
Cô vẫn chưa biết thời gian tác dụng của chiếc đèn đồng, tức là nó có thể ngăn một con q/uỷ trong bao lâu. Nhưng cái giá phải trả cho việc thử sai quá cao, Sydel định lên thẳng tầng bốn của căn nhà cổ để tìm cách thoát ra ngoài.
Trên đường, Sydel lại gặp phải không ít ma quỷ.
Cô phát hiện ra một việc, trong phạm vi nhất định, nếu không xuất hiện oán khí, ánh đèn sẽ chuyển sang màu trắng. Còn khi xung quanh có quỷ, ánh sáng sẽ biến thành màu đỏ, sau đó tốc độ cháy của viên ngọc sẽ nhanh hơn.
May mắn thay Sydel có thể cảm nhận được oán khí, vậy nên cả quãng đường, cô luôn cố chọn chỗ nào ít oán khí nhất để đi, nhưng sau khi rẽ bảy tám lần, cô nhận ra hình như mình đã lạc đường.
Sydel: “....” Cô tắt đèn đồng, trầm tư đứng nguyên tại chỗ một lúc, bắt đầu suy nghĩ đến việc có nên tạm tìm một căn phòng an toàn rồi xem lại bản đồ hay không.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên âm thanh rất nhỏ.
Sydel gần như vô thức nâng cao cảnh giác.
“Lạch cạch.” Đèn đồng được bật sáng, giống như một ngọn nến tỏa ánh sáng trắng.
....Không phải q/uỷ sao?
Sydel cau mày, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một người trẻ tuổi mặc quần áo thoải mái, đội mũ lưỡi trai đen, hình như bị ánh sáng chiếu vào mắt, anh ta hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên che. Sydel nhận ra đó không phải là m/a q/uỷ, cô di chuyển chiếc đèn đồng ra sau, thấy người ấy bỏ tay xuống, quay đầu nhìn về phía cô.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy người đó.
Sydel sửng sốt, không nhịn được mà thốt lên: “Đù má.”
Diện mạo người này quá xuất sắc.
Người thanh niên cách đó không xa: “...”
Hình như cậu ta lùi về sau hai bước.
Sydel: “...Ấy đợi đã.”
Thấy người kia có vẻ định đi, cô vội vàng lên tiếng gọi cậu ta, không biết có phải vì câu đầu tiên cô thốt ra là câu chửi tục nên dọa người ta sợ chạy mất không. Dù sao thì ở một căn nhà âm u cổ quái thế này, mà lại gặp một cô gái cầm đèn với vẻ ngoài nhếch nhác, mở mồm ra là nói bậy, phản ứng đầu tiên của một người bình thường chắc là tránh xa.
Vừa rồi Sydel đã nhanh chóng đánh giá người thanh niên này, trông cậu ta có vẻ chưa tới 20 tuổi, mặc quần áo rất bình thường, lại thêm mắt cô không cảm nhận được oán khí, ánh đèn cũng là màu trắng, có lẽ cậu ta chỉ là một sinh viên đại học vô tình đi vào đây mà thôi.
Không chừng cậu ta cũng bị trận lở đất trên núi cuốn xuống đây.
Nếu đã là một người bình thường, lại còn bị bản thân cô phát hiện ra, Sydel nghĩ giúp được ai thì giúp, có khi người này có thể trở thành trợ thủ của mình.
Nhưng sau khi cô gọi người thanh niên đứng lại, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của cậu ta, nhìn xuống dưới...
Da rất trắng, trông có vẻ gầy, eo cũng rất nhỏ...
Vừa nhìn đã biết là một nam sinh đại học yếu đuối.
Nhìn thế nào cũng không giống loại người có thể đ/ánh đ/ấm.
Sydel cảm thấy hơi đau đầu, nhưng cô cũng không lật mặt đuổi người ta ngay lập tức. Cô đã tắt đèn đồng, tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói với thái độ chân thành: “Cậu không biết đây là đâu đúng không? Đừng sợ, cậu đi theo tôi, tôi sẽ đưa cậu đến nơi an toàn trước.”
Vốn dĩ Sydel định đưa người ta đi tìm một nơi không có oán khí gần đây, rồi giải thích ngắn gọn sự việc, xem lại bản đồ, sau đó đến tầng trên cùng tìm chìa khóa cửa sau.
Nói xong, cô nhìn người thanh niên, mấy chục giây trôi qua, người này vẫn chẳng để ý đến cô, chỉ vô cùng lạnh lùng ngẩng đầu liếc cô một cái, hình như ánh mắt có dừng lại trên cái bản đồ gài ở eo và cái đèn đồng trong tay cô.
Sydel nhướn mày.
...Không tin cô hả?
Vậy nên Sydel suy nghĩ một lúc lại nói: “Tôi chỉ là một cô gái, không làm hại cậu được đâu. Hơn nữa cậu cũng muốn sống sót đúng không?” Tuy rằng có lẽ người này không đánh lại được cô.
“Tin tôi đi, chỉ cần cậu nghe lời, tôi bảo đảm sẽ dẫn cậu rời khỏi đây.”
Cô bình tĩnh nói.
Cô tự tin mình có thể làm được. Tuy rằng cô chưa bao giờ đến căn nhà kiểu này, nhưng với kinh nghiệm từ cuộc đời mười mấy năm đã giúp cô đủ khả năng nói ra câu ấy.
Cổ tay mảnh mai trắng nõn của cô gái nhấc chiếc đèn, người thanh niên liếc nhìn qua, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Cậu ta im lặng giây lát đáp: “Cô đi trước đi.”
Ý là bảo Sydel đi trước dẫn đường.
Sydel: “...Ok” Người này cũng khá thận trọng.
Nhưng mà giọng nói của cậu ta cũng hay thật đấy, không thua gì khuôn mặt đó.
Sydel cầm đèn đi trước dẫn đường, nhưng sau một lúc, hai người gần như đi cạnh nhau. Tạm thời xung quanh không có oán khí, người thanh niên rất trầm lặng, Sydel nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Tôi tự giới thiệu trước nhé. Tôi tên là Sydel, đang là sinh viên đại học, lần này lúc đi xe buýt gặp phải lở đất, bị văng xuống vách đá, mới vào căn nhà cổ này.”
Người bên cạnh vẫn im lặng.
Bước chân của cậu ta cũng rất nhẹ, nếu không có tiếng thở, thì chắc Sydel đã nghi ngờ rốt cuộc người này có phải là q/uỷ không.
Cô kiên nhẫn đợi mấy giây, rồi không nhịn được phải quay đầu nhìn một cái, sau đó Sydel nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của người thanh niên.
Hình như cậu ta...đang nghĩ à?
Sydel lại nhịn thêm mười mấy giây, mới nghe thấy người này lên tiếng, lời lẽ ngắn gọn súc tích: “Thập Thất.”
Sydel: “...”
Ôi trời, giờ ai ra ngoài cũng dùng tên giả trắng trợn thế này sao?!
Chưa kể đến việc cái tên này sơ sài đến mức nào, đến quá trình suy nghĩ bịa tên mà cậu ta cũng chẳng thèm giấu.
Sydel nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Cô tìm một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy ra, quay đầu nhìn người thanh niên: “Vào đây nói chuyện nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT