Sau Khi Ta Thông Quan Trò Chơi, Quái Vật Quỷ Dị Xuất Hiện

Tử chuột thạc chuột 5


1 tuần

trướctiếp

Những người tiếp xúc với những hiện tượng kỳ lạ thường bị ô nhiễm tinh thần, dẫn đến điên loạn. Những người điên loạn này rất khó kiểm soát và có thể gây ra các hành động nguy hiểm cho xã hội.

Ngôn Kha, sau khi đóng cửa, không cảm thấy có gì bất thường. Anh tiếp tục chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Nhóc mèo tam hoa của anh không thích ăn gà, chỉ thích chân giò hun khói. Tuy nhiên, bộ dạng của nó rất đáng yêu.

Mặc dù Ngôn Kha và nhóc mèo tam hoa của anh vẫn duy trì khoảng cách nhẹ nhàng và hài hòa, anh vẫn cảm thấy có duyên với giống mèo này, vì anh đã nuôi một con mèo tam hoa tương tự từ hồi còn học trung học.

“Chân giò hun khói đã được đặt trên đĩa, bát nước đã được rửa sạch chỉ còn thiếu khay cát cho mèo,” Ngôn Kha sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cho mèo của mình.

Đúng lúc đó, một âm thanh máy móc vang lên bên tai anh.

“Người chơi đã thông quan, mở ra hình thức tự thăm dò, hình thức tự tái nhập......”

Ngôn Kha ngạc nhiên nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn khác, điều này làm anh cảm thấy rất hoang mang. Trước mắt bỗng xuất hiện một tượng Phật cao ngút trời, đang dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn chăm chú vào mặt đất cùng với mọi người.

“Đệt mẹ, đây là chỗ nào.” Ngôn Kha ngẩng đầu nhìn vài người xung quanh gồm một lão trung niên hơi béo nhưng ăn mặc như ông chủ, hai nữ sinh trẻ tuổi không quá 20, sáu thanh niên trông tương đối dễ gần. Còn lại một vài người không quen biết thậm chí còn có chút thù địch.

Ở trong góc phòng còn có một chàng trẻ tuổi mặc đồ đen, đeo khẩu trang khiến biểu cảm anh ta không rõ ràng. Trong phòng tổng cộng có mười một người.

“Đệt mẹ. Đây là địa phương nào. Tôi không muốn ở chỗ này, nơi này quá quỷ dị.” Một nam sinh ăn mặc mộc mạc nhưng nhìn qua sợ hãi, một vẻ bị dọa sợ.

Trên ngọn núi cao ngất, đủ loại tượng phật điêu khắc đứng hoặc ngồi, dưới thân là hoa sen, sư tử, rồng , hổ , bạch hạc đứng chờ. Tượng Phật cũng được điêu khắc với với nhiều hình dạng khác nhau, từ hiền từ đến dữ tợn. Nhiều tượng Phật đứng lặng tại chỗ làm cho liếc mắt lần đầu chấn động, lần hai sợ hãi, lần ba không dám nhìn.

Ngôn Kha nhận ra rằng đây chính là nơi mà anh đã gặp trong trò chơi trước đó, là cửa đầu tiên nhưng vì quá dễ dàng khiến anh đã quên đi phần lớn chi tiết. Nếu không phải vì tồn tại giao diện trò chơi rõ ràng, anh cũng sẽ không lục lọi lại ký ức. Nhưng kí ức cũng không quá rõ ràng mà như bị một dải lụa bịt kín dù chỉ là một chi tiết cũng không nhớ nổi. Nếu nói không có quy tắc nhúng tay, anh cũng không tin được. Đây là lần đầu tiên Ngôn Kha cùng nhiều người cùng tham gia trò chơi này. Anh cảm thấy như mình đang ở trong một cơn ảo tưởng, nơi mà mọi thứ đều không thực, đều là giả. Nếu tất cả đều là giả, vậy thì không cần phải lo lắng quá nhiều.

Ngôn Kha không nói gì, chỉ đứng yên trong một góc. Một chàng trai khác cũng đang ngồi xổm trên mặt đất, cả hai cùng im lặng quan sát tình hình xung quanh để xử lý cảm xúc của mình.

Hai nữ sinh trong nhóm đang run rẩy vì sợ hãi, một trong số họ thậm chí không thể đứng vững. Trong khi đó, có người vẫn lo lắng cho các nữ sinh như thể họ đang gặp nguy hiểm.

Một chàng trai tên Vương Cường lên tiếng an ủi: “Em gái, anh là Vương Cường, nếu em sợ hãi thì đứng ở giữa chúng ta.”

Cô gái được gọi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhu nhược và đáng thương. Vương Cường trong lòng cảm thấy một chút tiếc thương cho cô.

Dù vẫn run rẩy, cô vẫn cảm ơn Vương Cường: “Cảm ơn Vương đại ca, tôi vẫn còn có thể kiên trì.”

Ngôn Kha thầm cười, nghĩ rằng bé này sẽ không chịu nổi lâu đâu.

Lúc này, một nam sinh khác nhìn vào điện thoại và nói: “Làm gì đây, còn không đi, nơi này là nơi nào vậy?”

Ngôn Kha quay đầu nhìn vào điện thoại của nam sinh và hỏi: “Cậu đang xem gì?”

Nam sinh giải thích: “Nơi này có tín hiệu. Chúng ta đột nhiên bị kéo vào đây, nhưng vẫn còn tín hiệu. Điều này có nghĩa là gì, anh biết không?”

Ngôn Kha lắc đầu.

“Điều này có thể cho thấy chúng ta không phải đang xuyên không hoặc bước vào một thế giới hư cấu. Có lẽ chúng ta bị bắt cóc và đưa đến đây. Với việc vẫn có tín hiệu, có thể chúng ta có thể cầu cứu. Nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ chẳng biết gì.”

Ngôn Kha gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp