Lập tức đứng dậy, nhìn Tần Sương mê mang một hồi lâu, sau đó mới nhớ tới đây là nông thôn.
Cũng trách mình, ngủ quá ngon rồi, thiếu chút nữa là quên mất còn chuyện phải làm.
Tiếp đó hạ mắt xuống nói: “Em gái nhỏ, ngại quá, anh ngủ hơi sâu.”
“Không sao, bộ chăn mền này cho anh, mùa đông bên này lạnh, chắc chắn là chăn mền của anh không đủ ấm.”
“À… chuyện này không được đâu? Ngủ một giấc, còn lấy một bộ chăn nệm của em, quá thiệt thòi.”
Tần Sương buồn cười nói: “Anh nhìn cái gối đầu của anh đi, nếu anh không dùng thì em cũng phải ném đi.”
Dương Minh Trạch cúi đầu nhìn về phía chiếc gối, vừa nhìn một cái, anh ấy lập tức lúng túng đến mức muốn đào một mẫu đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play