Bên kia, Tần Phong cũng nhận được điện thoại, liền dẫn Tần Dã và Tần Tuyết lái xe đến nhà họ Dương.
Lúc này, bà cụ nhà họ Dương nằm trên giường, nhìn mấy đứa cháu cạnh giường, cũng yếu ớt nói: “Các con đừng buồn, đời người ai mà chẳng phải chết, ta có thể sống đến thời thái bình thịnh thế, đã không còn tiếc nuối gì nữa.”
“Sau khi ta đi, các con phải giúp đỡ lẫn nhau, biết chưa?”
Trước kia bà lo lắng nhất là những đứa con trong nhà, giờ đất nước cải cách ngày càng thịnh vượng, bà cũng không còn lo lắng nhà họ Dương sẽ bị suy tàn nữa.
Ông cụ nắm tay bà cụ, cũng khóc ròng: “Đừng sợ, tôi sẽ sớm đến bên cạnh bà, trên cầu Nại Hà nhất định bà phải chờ tôi, đời này để bà chịu khổ nhiều như vậy, kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục duyên phận, được không? Tôi đảm bảo sẽ không để bà chịu khổ nữa.”
Bà cụ cười cười: “Được, tôi chờ ông, Tần Sương đến chưa?”
Dương Minh Thần trả lời: “Em gái đang trên đường tới, em ấy sắp đến rồi, bà nội chờ một chút.” Họ đều biết bà nội thích em gái nhất, nên đã gọi điện cho em gái đầu tiên, may mắn là lúc này cô đang ở Kinh Đô, nếu không, bà nội sẽ thất vọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play