Chuyện lần trước đồng ý với bọn nhỏ, hôm nay đã thực hiện được.

Vu Viên Viên đem cỏ heo về, chỉ thấy Tần Sương chân trần đâm cá trong nước.

Kết quả không đợi Vu Viên Viên nói chuyện, Hoắc Đình Xuyên ngược lại chạy ra nói: “Chị Sương, trong nước lạnh, thân thể của chị còn chưa tốt, mau lên đây, tôi bắt giúp chị.”

*Khúc này đổi xưng hô của Hoắc Đình Xuyên thành “tôi - chị” luôn nha.

Tần Sương nghe được lời của cậu ấy, tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

Cần cậu lắm mồm!

Cơ thể cô, cô tự biết.

Nhưng Vu Viên Viên vẫn nghe ra ý trong lời nói, cầm lấy Hoắc Đình Xuyên hỏi: “Thân thể Sương Sương làm sao vậy? Cậu nói rõ ràng đi!”

“Ặc…” Hoắc Đình Xuyên thấy sắc mặt Tần Sương biết miệng mình nói lung tung.

Nhưng chuyện này cậu cũng không tiện nói, đành nói bừa: “Chị Sương ngày hôm qua cảm mạo phát sốt, cho nên nghỉ lại ở bên ngoài.”

Lý do sứt sẹo như vậy, Vu Viên Viên mới không tin, nhưng Tần Sương không nói, cô ấy cũng không tiếp tục hỏi.

Dù sao ai cũng có sự riêng tư, tra hỏi quá mức, sẽ chỉ làm cho người ta chán ghét.

Dù sao cơm trưa và cơm tối thanh đạm một chút, là được rồi!

Tần Sương cuối cùng vẫn bị Hoắc Đình Xuyên kéo lên bờ.

Đến trưa ăn cá nướng, lúc này Mục Nghiệp Kiêu mới chạy tới.

Cô ấy tức giận nói: “Được lắm, hai người ở đây mở bếp nhỏ, hại tôi ở nhà chờ hai người nửa ngày.”

Tần Sương nhướng mày, cười nói: “Không phải đã đứa nhỏ tìm cậu rồi sao, đừng nóng giận, lát nữa cá nướng nguội rồi, mau ăn đi.”

“Hừ, tha thứ cho các cậu đó.”

Tần Sương ăn một con cá nhỏ rồi không có ăn nữa, ăn nhiều đối với vết thương của cô không tốt.

Hầu hết cá nướng được chia cho bọn trẻ.

Mỗi đứa trẻ xách theo một con cá về nhà.

Mấy người Hoắc Đình Xuyên ăn xong, dập lửa, lúc này mới trở về nghỉ trưa.

Mà Tần Sương trở lại phòng, mua một phần cơm bệnh nhân trong cửa hàng bách hoá, tiếp tục ăn cơm.

Chờ sau khi ăn xong, mới nằm ở trên kháng nghỉ trưa.

Còn Hoắc Đình Xuyên trở lại điểm thanh niên tri thức, vài người hỏi tối hôm qua cậu ấy đi đâu, tại sao không trở về.

Còn có người hỏi cậu ấy có phải là người yêu của Tần Sương hay không.

Dù sao với phạm vi trong thôn nhỏ này có chút gió thổi cỏ lay thì rất nhanh toàn bộ người trong thôn đều biết.

Hoắc Đình Xuyên thấy bọn họ nhiều chuyện như vậy, tức giận nói: “Mấy ngày nữa mấy người sẽ biết chuyện gì xảy ra, tôi muốn đi ngủ, tạm biệt.”

“Còn nữa, thanh niên tri thức Tần là chị em của tôi, đừng bịa đặt lung tung!”

Cậu ấy lười nói nhảm với những người này, hai ngày nữa là có thể dọn ra ngoài ở.

Cậu ấy đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi chuyển nhà, sẽ đến chỗ chị Sương kết bè kết phái ăn cơm.

Để cho cậu ấy tự mình nấu cơm chi bằng tha mạng cho cậu ấy đi.

Ngày hôm sau.

Sau khi Tần Sương thay thuốc trị thương cho mình, tiếp tục trở lại đồng ruộng làm việc.

Tuy cánh tay trái bị thương, nhưng tay phải làm việc không hề chậm chạp.

Hoắc Đình Xuyên vốn còn muốn giúp Tần Sương làm một chút, kết quả chờ cậu ấy đến, Tần Sương đã rời đi.

Nghĩ bụng mình không hề có một chút đất dụng võ hết á.

Nhưng rất nhanh cậu ấy càn quét ngang một lần trong thôn, mang theo ba con gà mái bà một rổ trứng gà, một đống rau xanh đi nhà Tần Sương.

Lúc Vu Viên Viên tan làm trở về, chỉ thấy Hoắc Đình Xuyên đứng ở cửa nhà các cô.

Nhất là tạo hình của Hoắc Đình Xuyên, vô cùng buồn cười.

“Thanh niên tri thức Hoắc, tình huống của cậu là thế nào đây? Cứ như tới nhà cầu hôn ấy.”

Hoắc Đình Xuyên nhìn lông gà trên người mình, tính tình có chút nóng nảy nói: “Mau cầm nhanh lên, những thứ này là tôi đưa tới bồi bổ thân thể cho chị Sương đó.”

Vu Viên Viên nghi ngờ nói: “Sương Sương chỉ là cảm mạo mà thôi, cậu có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?”

“Đi vào trong rồi nói.”

Vu Viên Viên mở cửa nhà, Hoắc Đình Xuyên mới đi vào nhà nhỏ giọng nói: “Chị Sương không phải bị cảm, lúc trước hai chúng ta giúp công an bắt một đống bọn buôn người, chị Sương vì cứu tôi mà trúng đạn, cho nên những thứ này đều là bồi bổ thân thể cho chị ấy.”

“Cái gì?” Vẻ mặt Vu Viên Viên khiếp sợ.

“Suỵt, chị Sương không muốn làm cho mọi người lo lắng, cho nên cô đừng nói là tôi nói, chị ấy mất máu quá nhiều, cho nên ngươi hai ngày này bồi bổ cho chị ấy một chút, nguyên liệu nấu ăn tôi trả.”

“Có thể, nhưng cô ấy thật sự không sao chứ? Còn bị thương nữa, sao vẫn xuống ruộng làm việc?”

“Hẳn là không có việc gì đâu, nếu thật sự không thoải mái, chị Sương chắc là sẽ không gượng ép bản thân.”

Vu Viên Viên biết được sự thật, trong lòng có chút khổ sở.

Sương Sương lại bị thương, các cô cũng không biết.

Khó trách gần đây phải ăn thanh đạm một chút.

“Được rồi, chuyện này tôi đã biết, nếu Sương Sương không muốn làm cho chúng tôi lo lắng, tôi đây coi như không biết.”

“Đúng rồi, vả lại tôi có thể ăn cơm cùng các cô không? Điểm thanh niên tri thức cơm tập thể, tôi sắp ăn ói rồi.”

Vu Viên Viên thấy bộ dáng đáng thương của cậu ấy, nhưng vừa nghĩ tới nơi này là nhà Sương Sương, đành phải nói: “Sương Sương đồng ý là được, nói với tôi cũng vô dụng.”

Cô và Kiêu Kiêu là khách thuê, nếu không có Tần Sương ở đây, các cô sao có thịt ăn cả ngày.

Cô và Kiêu Kiêu chiếm lời lớn như vậy, sao có thể không biết xấu hổ thay cô đồng ý chuyện của người khác

Nhưng Hoắc Đình Xuyên nghe cô nói vậy cũng không có nổi giận.

Cậu ấy và chị Sương từng có giao tình, cậu ấy cũng không tin chị Sương sẽ từ chối.

Mà Tần Sương sau khi lên núi dạo qua một vòng, mới mang theo hai con gà rừng trở về.

Gần đây thịt trong nhà đã ăn hết, cô không có thịt ăn không ngon.

Cho nên làm xong việc trong ruộng, lập tức đi dạo một vòng trên núi.

Lúc về đến nhà thấy Hoắc Đình Xuyên ở đó.

Cô nghi hoặc nói: “Mọi người ở đây? Không ăn cơm trưa sao?”

Hoắc Đình Xuyên thấy chị Sương lại lên núi, lập tức quan tâm nói: “Chị Sương, tôi mua gà mái cho chị, chị đừng lên núi nữa, cho dù muốn đi cũng chờ vết thương của chị lành lại rồi nói.”

“Không sao, sắp lành rồi, vết thương nhỏ mà thôi.”

Hoắc Đình Xuyên thấy cô không yêu quý mình như vậy, nhất thời tức giận xù lông.

Anh trai cậu ấy để cho cậu ấy chăm sóc tốt người ta, này nếu xảy ra chuyện, anh trai cậu ấy nhất định đánh cậu một trận.

Nhưng cậu ấy nói chị Sương không nghe, sốt ruột đi lòng vòng trong nhà.

Tần Sương thấy cậu lúc ẩn lúc hiện, bực bội nói: “Đừng xoay, choáng váng đầu, thân thể của tôi tự biết, cậu cũng đừng quan tâm.”

“Haizz... Được rồi, nhưng về sau tôi muốn kết bè kết phái ăn cơm với mọi người được không? Coi như thương hại tôi đi?”

Tần Sương thấy bộ dáng bán thảm của cậu ấy, nghĩ đến chuyện nhiều thêm một đôi đũa, sảng khoái nói: “Có thể, có điều củi lửa cậu phải phụ trách một nửa.”

“Được, buổi chiều rảnh rỗi tôi sẽ đi nhặt củi.”

Dù sao nhà của cậu ấy mùa đông cũng phải nhóm lửa, cậu là một thanh niên, làm nhiều một chút là được.

Nếu anh trai biết cậu ấy ở chỗ này ăn bám, chạy không thoát cảnh bọ ăn một đấm.

Sau đó giữa trưa, Hoắc Đình Xuyên rốt cục ăn được thức ăn đã lâu không nhìn thấy.

“Đây mới là đồ ăn của con người, mọi người không biết đâu, đồ ăn của điểm thanh niên tri thức như cho heo ăn, bánh ngô cứng đến rụng răng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play