“Quả thật rất sạch sẽ, mặc dù nước ở đây cạn, các em cũng phải cẩn thận một chút mới được, lỡ như xảy ra chuyện, cha mẹ các em sẽ lo lắng.”

“Biết rồi chị ơi.”

Sau đó Tần Sương lấy dao ra, bắt đầu xử lý gà rừng. Bởi vì không có nước nóng, nhổ lông gà rừng xong, da gà đều bị nhổ nát.

Chờ bọn nhỏ trở về, Tần Sương đang nhóm lửa.

Sinh Khương ngồi bên cạnh Tần Sương, nghiêm mặt, vẻ mặt sùng bái nhìn chị.

Nghĩ thầm, khi mới có thể lợi hại như chị gái đây?

Cậu bé rất muốn lớn nhanh lên.

...

Chuyện bên này không ai biết, cùng lúc đó Mục Nghiệp Kiêu lại đánh nhau với Tống Diễm Mai

“Tôi cho cô miệng thúi, tôi cho cô nói tào lao.”

“Bốp~!”

“Bốp bốp bốp~!”

Tống Diễm Mai lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, căn bản cũng không phải là đối thủ của Mục Nghiệp Kiêu, lúc này bị đánh đến nỗi mặt sưng lên.

Quần chúng vây xem nhìn thấy thanh niên tri thức Mục dũng mãnh như vậy, nhất thời đều kinh ngạc rớt cằm.

Buổi sáng làm việc với người trong thôn, buổi chiều đánh nhau với thanh niên tri thức.

Thật sự là một phút cũng không ngừng nghỉ.

Tống Diễm Mai bị đánh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mục Nghiệp Kiêu.

“Cô dựa vào cái gì đánh tôi?”

Mục Nghiệp Kiêu: “Tôi đánh cô, ai kêu cô miệng đầy rác rưởi, ai kêu cô bịa đặt, đừng tưởng rằng tôi không biết lời đồn về Vu Viên Viên chính là cô lan truyền ra.”

Tống Diễm Mai bụm mặt, điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi cũng không nói bừa, cô ấy đúng là bị người ta chà đạp, nếu không tại sao có thể không đi làm.”

Mục Nghiệp Kiêu thấy cô ta còn nói như vậy, nhất thời tức giận rống giận: “Cô đánh rắm, Viên Viên cảm mạo phát sốt, vào trong miệng cô lại biến thành không biết giữ mình, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy.”

“Mẹ nó, hôm nay bà đây nhất định phải đánh chết cái miệng tiện nhà cô.”

Đại đội trưởng chạy tới, thấy thanh niên tri thức Mục còn muốn đánh người, lớn tiếng quát: “Dừng tay cho tôi, có phải không muốn công điểm hay không?”

Mục Nghiệp Kiêu thấy đại đội trưởng tới, đành phải không cam tâm tình nguyện không muốn thu tay lại.

“Đại đội trưởng, nếu chú đã đến thì phân xử đi, Viên Viên nhà chúng tôi bị bệnh không thể ra ngoài gặp gió, ngày hôm nay cũng chưa đi làm, vậy mà có vài người đã bắt đầu lảm nhảm, chú nói coi sao cháu lại đánh người?”

Nhìn đám thanh niên tri thức này, đại đội trưởng vô cùng đau đầu.

Một đám không chăm chỉ làm việc kiếm tiền, không có việc gì làm nên đi kiếm chuyện.

Bị đánh cũng đáng đời!

“Thanh niên tri thức Tống, chuyện này chú đã nghe nói, thanh niên tri thức Vu người ta cũng không đắc tội cô, cô cần gì phải hắt nước bẩn cho người ta như vậy, cô không biết danh dự của một cô gái quan trọng tới mức nào sao?”

Tống Diễm Mai thấy đại đội trưởng nói như vậy, ấm ức nói: “Lời tôi nói là thật, tôi nhìn thấy mà.” Hôm nay cô ta bất cứ giá nào cũng phải làm cho thanh danh Vu Viên Viên hư thối.

Nếu không mấy cái tát này sẽ bị đánh vô ích.

Mục Nghiệp Kiêu thấy cô ta vẫn khăng khăng một mực, tức giận đến nổi đỉnh đầu bốc khói.

Đưa tay chỉ vào Tống Diễm Mai nói: “Cô câm miệng cho tôi!

Thôn dân chung quanh thấy thế, cũng nghị luận sôi nổi.

Cũng không biết rốt cuộc lời của ai là thật.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Đình Xuyên đi ra nói: “Thanh niên tri thức Tống, lúc tôi đi qua bên kia xem nhà, tôi còn nhìn thấy thanh niên tri thức Vu giữa trưa đang nấu cơm, thật nếu bị như cô nói, cô nói xem người này phải có ý chí nghị lực cỡ nào mà gặp phải tình huống như vậy còn có thể không suy nghĩ lung tung đi nấu cơm?”

Các thôn dân nghe được lời thanh niên tri thức Hoắc, nghĩ thầm cũng đúng.

Nếu cô gái nào gặp phải tình huống như vậy, không phát điên hay đòi chết không muốn sống thì hơi sai rồi.

Người ta còn có thể nấu cơm trưa, vừa nhìn đã biết thanh niên tri thức Tống đang nói dối.

Chẳng lẽ chính là bởi vì thanh niên tri thức Vu lớn lên đẹp hơn, giàu hơn cô ta, nàng mới bịa đặt người ta như vậy?

Người này sao có thể ác độc như vậy.

Xem ra sau khi về nhà, bọn họ phải kêu cho con mình tránh xa thanh niên tri thức Tống này một chút.

Thật sự là quá ác độc.

Mà Tống Diễm Mai không ngờ Hoắc Đình Xuyên lại giúp tiện nhân kia nói chuyện.

Sắc mặt lập tức khó coi.

“Thanh niên tri thức Hoắc, tôi thật sự không có nói dối, sao anh có thể giúp bọn họ nói dối chứ?”

Hoắc Đình Xuyên nhìn bộ dáng cô làm bộ làm tịch như vậy, càng nhìn càng ghê tởm.

Cậu chưa từng gặp cô gái ác độc như vậy.

Người ta không quen cô ta, cũng không đắc tội với cô ta.

Cô ta ngược lại thì hay rồi, không khiến người ta đi tìm chết được nên khó chịu

Thật đúng là cô gái ác độc.

“Chú đội trưởng, thanh niên tri thức Vu không sao, đừng nghe thanh niên tri thức Tống đồn thổi, đầu óc cô ta có bệnh, bệnh còn không nhẹ.”

Các thôn dân nghe thanh niên tri thức Hoắc nói, cũng cảm thấy thanh niên tri thức Tống quá đáng.

Đại đội trưởng thấy người này hết thuốc chữa, vô cùng tức giận nói: “Thanh niên tri thức Tống, nếu cô còn dám bịa đặt, tôi sẽ đưa cô đến văn phòng thanh niên tri thức, đại đội chúng tôi không chứa nổi cô.”

Tống Diễm Mai vừa nghe bị được đưa về, nhất thời sốt ruột nói: “Chú đội trưởng, tôi sai rồi, tôi không nói nữa là được.” Dù sao nên nói đều nói đã nói, cũng đạt được mục đích.

“Hừ, đều giải tán đi, mau đi làm việc.”

Các thôn dân thấy không có kịch xem, lúc này mới trở lại vị trí của mình, tiếp tục làm việc.

Mục Nghiệp Kiêu trừng Tống Diễm Mai một cái, mới nhìn Hoắc Đình Xuyên nói: “Cảm ơn, có việc cần giúp cứ tìm tôi.”

Hoắc Đình Xuyên: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm.”

Tần Sương còn không biết cuộc tranh chấp bên đó, lúc này đang chia thịt cho bọn nhỏ.

“Các em rửa sạch lá cây, chị chia thịt cho các em, muốn mang về nhà ăn cũng được, đừng để người ta nhìn thấy, đây là bí mật của chúng ta.”

Bọn nhỏ nghe được Tần Sương nói, đều vô cùng vui vẻ.

Chúng sẽ về nhà ăn với bố mẹ.

Đương nhiên Tần Sương nói như vậy, cũng biết những đứa trẻ này đều rất ngoan, ở chỗ này ăn một mình, còn không bằng để cho bọn nó chính tự mình đem chia.

Như vậy người nhà biết chuyện này, sau này cũng có thể đối xử tốt với Vu Viên Viên một chút.

Cô không thể lúc nào cũng trông chừng Vu Viên Viên.

Có bọn nhỏ làm bạn, cô sẽ yên tâm không ít.

Ít nhất nếu lại xảy ra chuyện, cũng có chân chạy truyền tin tức.

Chờ Tần Sương và bọn nhỏ mở bếp nhỏ xong, tiện tay múc một bó củi khô, rồi trở về nhà.

Vu Viên Viên ở trong phòng đọc sách, nghe được âm thanh lập tức đi ra ngoài.

Tần Sương thấy cô ấy ra, nhíu mày nói: “Sao không nghỉ ngơi cho tốt?

“He he he... Thuốc mỡ của cậu dùng hiệu quả, cậu xem mặt của tớ bớt sưng rồi, ngày mai có thể bắt đầu làm việc, nếu không ra khỏi cửa, lời đồn đãi này của tớ sẽ tràn lan.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Ừ, tuy tớ không ra ngoài, nhưng nghe những lời Kiêu Kiêu nói, tớ vẫn có chút lo lắng.”

Tần Sương bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này sao lại có tấm lòng sầu lo như vậy.

“Đừng lo lắng, có tôi ở đây, ngày mai tuyệt đối sẽ không có người đồn đãi.”

Vu Viên Viên ngốc ha hả cười: “Vậy tớ đi nấu cơm, buổi tối muốn ăn cái gì.”

“Có thịt là được, xem mà làm đi.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play