Xe cứu thương tương đối nhanh, Từ Nam Diệp nhìn mấy nhân viên cấp cứu ba chân bốn cẳng đưa mình lên cáng, tư thế thật sự không dễ nhìn chút nào. 

Người đàn ông quấn chặt quần áo chết cũng không cởi ra. 

Trán và bả vai bị xi măng rơi trung, may mắn không bị thương, vẫn miễn cưỡng đứng lên được. 

Từ Nam Diệp không muốn nằm cáng. 

Chử Dạng nhìn vẻ mặt của nhân viên cấp cứu, cũng đoán được đàn anh đã nói với bọn họ cái gì. 

Trong tiếng khuyên can của các công nhân, cô gái người Trung Quốc này đột nhiên chỉ vào mặt ông chủ của bọn họ và mắng. 

“Anh cút lên cho em! Nằm xuống! Anh có tin em sẽ đánh gãy chân anh không!” 

Mặc dù nghe không hiểu cô gái này đang mần cái gì nhưng người dân Zambia đều bị bàng hoàng. 

Người đàn ông mím môi, cuối cùng vẫn nằm trên đó. 

Mặc dù nhân viên cấp cứu không nói tiếng Trung nhưng ánh mắt của họ dành cho Chử Dạng lại là biết ơn. 

Tiếng còi xe cứu thương của quốc gia nào cũng lớn như vậy, ba màu đèn chiếu sáng cả con đường. 

Cách đó mấy trăm mét, Sùng Chính Nhã nhìn thấy xe cứu thương đang đậu ở trước tòa nhà. 

Anh ta cảm thấy không tốt, chạy như bay tới. 

Sau khi thấy Từ Nam Diệp vừa buồn cười vừa chật vật nằm trên cáng, Chử Dạng ở bên cạnh khóc nức nở, nhất thời Sùng Chính Nhã khiếp sợ không thôi,  anh ta há miệng một lúc lâu vẫn không lên tiếng. 

Chử Dạng ở bên cạnh thút thít bên tai anh: “Anh có đi lên không?”

Sùng Chính Nhã lại nhìn Từ Nam Diệp trên cáng. 

Không còn nặng nề như trước nữa nhưng nửa gương mặt đều nhuộm đầy máu, áo sơ mi vừa bẩn vừa nhăn. 

Người đàn ông này cũng thật độc ác với bản thân. 

Sùng Chính Nhã lo lắng: “Hay là để tôi đi đi, ai mà biết đây có phải lần cuối cùng hay không.” 

Chử Dạng nghe vậy lại bật khóc. 

Cánh tay Từ Nam Diệp thật sự không thể giơ nổi, nói chuyện một tiếng ngực cũng rất đau nhưng anh vẫn nhỏ giọng an ủi cô: “Đừng khóc.” 

Sau đó anh nói với nhân viên cấp cứu mấy câu. 

Sùng Chính Nhã đang muốn theo chân nhân viên lên xe nhưng lại bị cản lại. 

Anh ta ngơ ngác không hiểu, theo bản năng hỏi bằng tiếng Trung: “Tại sao lại cản tôi? Anh em tôi chết tôi phải đi cùng anh ta đoạn đường cuối cùng này.” 

Sùng Chính Nhã nói xong mới ý thức được những người này nghe không hiểu, anh ta lại dùng tiếng Anh phiên dịch lần nữa. 

“Sorry, he said he does not know you.” (Xin lỗi, anh ấy nói anh ấy không quen anh.|) 

Khẩu âm của nhân viên cấp cứu rất nặng nhưng may là những câu này không có gì khó, rất dễ hiểu. 

“Anh ta nói không quen tôi?” 

Sùng Chính Nhã bị đuổi xuống xe cứu thương, sau khi xe đi được một đoạn đường dài, anh ta vẫn ở đó hoài nghi nhân sinh. 

Gió đêm hè ở bán cầu nam vô cùng mát, lạnh đến thấu xương. 

Cái gọi là anh em như tay chân là tay chân con rết, đàn bà như quần áo là quần áo mùa đông. 

“Anh em cái chó gì, trong lòng không phải vẫn chỉ có đàn bà sao.” 

Nhớ Từ Nam Diệp hồi nhỏ, trong mắt cũng chỉ có học tập và người anh em này.

“Tại sao anh không cho anh Sùng lên?” Chử Dạng lau mũi, giọng nói còn có chút nghẹt: “Anh ấy cũng quan tâm anh.” 

Từ Nam Diệp nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự quan tâm anh, sẽ không không có quan niệm về thời gian.” 

Chử Dạng không hiểu nên cảm thấy Sùng Chính Nhã không có quan niệm về thời và việc anh không cho anh ta lên xe là điều không nên. 

“Vậy tại sao lại để anh ấy ở lại đó một mình?” 

Từ Nam Diệp nhếch mép một cái: “Anh ta nhất định sẽ đi theo.” 

Phải nói là thần giao cách cảm của đôi bạn nhiều năm vô cùng đúng, xe cứu thương vừa đi đến trước cửa bệnh viện, Chử Dạng vừa bước xuống xe đã nhìn thấy một chiếc xe ba bánh có lịch sử rất đáng thương đang điên cuồng lao tới. 

Mặc áo khoác đen cùng áo len theo phong cách Anh Quốc, Sùng Chính Nhã từ trên xe ba bánh nhảy xuống. 

Vô cùng đẹp trai nhưng nếu anh ta không ngồi xe ba bánh thì còn đẹp trai hơn. 

“…” 

Chử Dạng nhớ lần trước anh ta đến Tây An còn phải thuê một chiếc Lincoln, không biết cái mông cao quý của anh ta đặt trên cái xe ba bánh kia có cảm thấy bị vấy bẩn hay không. 

Lần này, Sùng Chính Nhã ý thức vô cùng rõ ràng, anh ta vô mông một cái, giọng điệu phiền muộn: “Tôi không sạch sẽ nữa, tôi đã bị mùi nghèo khó vấy bẩn rồi.” 

Mùi nhà giàu mới nổi trước kia của anh ta cũng không dễ ngửi chút nào. 

Trong lòng Chử Dạng thầm nói xấu, sau đó lại cùng Sùng Chính Nhã và Từ Nam Diệp vào bệnh viện. 

Hai người không thể đi vào quan sát quá trình điều trị nên phải ngồi ngoài cửa phòng bệnh chờ Từ Nam Diệp đi ra. 

Chử Dạng cũng bị thương nhẹ nhưng cô cố chấp đợi Từ Nam Diệp ra, lại bị Sùng Chính Nhã kịch liệt đuổi đi. 

“Cô cho rằng đây là phim bi kịch sao?” Sùng Chính Nhã vẫy tay về phía cô: “Nhanh đi xử lý vết thương đi, đến lúc vết thương bị uốn ván đừng trách tôi không nhắc nhở cô.” 

Chử Dạng không có cách nào khác đành dặn dò anh ta nếu Từ Nam Diệp có chuyện gì thì lập tức gọi cô tới. 

Sùng Chính Nhã không quan tâm, tên bốn mắt mạng lớn như vậy, vụ lần trước ở Zambia anh còn nhặt lại được cái mạng về, lần này chỉ bị đập mấy cái, khẳng định không chết được. 

Khi bác sinh ra nói với anh ta có thể vào, lúc này Sùng Chính Nhã mới chỉnh lại cổ áo, đi vào. 

Từ Nam Diệp vừa xử lí xong vết thương, trên đầu và vai được quấn mấy vòng vải băng trắng. 

Kính cũng bị đặt sang một bên, anh miễn cưỡng dựa trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Sùng Chính Nhã đã quen với dáng vẻ chỉnh tề, quần áo tinh xảo, ngay cả tóc cũng phải dùng keo định hình của anh. 

Bây giờ, tóc mái đều rối, rơi xuống che kín mắt, đôi mắt dài nhắm lại, không thể thấy cắp mắt màu hổ phách của anh, đôi môi khẽ mím lại, gương mặt anh tú vì bị quấn băng mà hiện ra mấy phần mềm yếu vô hại. 

Làn da anh nhẵn nhụi lại trắng trẻo, nhìn giống như không có huyết sắc, vết thương nhỏ bên khóe môi và khóe mắt lại càng thêm mê người. 

Người đẹp sống sờ sờ bị bệnh. 

Sùng Chính Nhã nhìn thấy anh đáng thương như vậy, rón rén đi đến bên giường bệnh, trong lúc nhất thời tình ba chỗi dậy, đưa tay muốn kéo chăn cho anh. 

Người đàn ông đang nhắm mắt lại đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Cách xa tôi ra.” 

Sùng Chính Nhã rút tay lại, vẻ mặt có chút chột dạ. 

Từ Nam Diệp mở mắt, nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt lên người anh ta. 

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Từ Nam Diệp hỏi anh ta. 

Sùng Chính Nhã giả ngu nói: “Anh mất trí nhớ rồi à? Hôm nay ngày bao nhiêu cũng không biết.” 

Từ Nam Diệp nằm trên giường nhìn anh ta, không lên tiếng. 

“Sớm hay chậm một ngày thì có khác nhau sao? Dù sao vợ anh cũng đã tới là được”, Sùng Chính Nhã bĩu môi, vội vàng dời đề tài: “Cô ấy nhớ ra rồi sao?” 

Từ Nam Diệp ừ một tiếng. 

Sùng Chính Nhã lập tức lấy lại phong thái: “Nhớ ra là được rồi, anh nên cảm ơn tôi đấy biết không?” 

Từ Nam Diệp nhếch môi, lãnh đạm nói: “Đúng là nên cảm ơn, dù sao nhờ phúc của Sùng tổng mà tôi có vết thương này.” 

Sùng Chính Nhã cau mày, chỉ vào anh hỏi: “Không phải là khổ nhục kế của anh sao?” 

Từ Nam Diệp liếc mắt, trầm giọng nói: “Tôi sẽ để cho Dạng Dạng bị thương cùng tôi sao?” 

Lúc ấy, nếu không phải anh xuống lầu kiểm tra thì bây giờ người nằm ở đây chính là Chử Dạng. 

May mắn lúc đó anh đã ở bên cạnh cô. 

Sùng Chính Nhã suy nghĩ một lúc, nếu là lão yêu tinh như Từ Nam Diệp khẳng định sẽ không làm chuyện như vậy. 

Thực tế thì phương pháp điều trị chứng mất trí nhớ như thế nào cũng không có câu trả lời cụ thể. 

Bởi vì não bộ bị thương nên bị mất trí nhớ, có thể chia thành mất trí nhớ ngược chiều và mất trí nhớ xuôi chiều, loại bệnh này căn bản không thể dùng yếu tố sinh lý bình thường nói được. 

Đưa cô đến đây thật ra cũng chỉ là đánh cược thôi. 

Nhớ may mắn và kinh nghiệm phong phú, Từ Nam Diệp thắng cược. 

Từ lúc bắt đầu anh đã tính toán mọi thứ.

Vì ba muốn đưa anh ra nước ngoài nên anh đã tương kế tựu kế, trực tiếp tiền trảm hậu tấu rời đi. 

Ba tuyệt đối sẽ không cho anh bước tới Zam bia, sau vụ tai nạn nhiều năm trước, tâm lí của ba Từ giống như Chử Quốc Hoa vậy, dù thế nào đi nữa cũng không để con trai đến nơi quỷ quái này. 

Nhưng Từ Nam Diệp phải tới. 

Anh tính toán tất cả mọi người. 

Bao gồm cả nguyên nhân ban đầu anh và Chử Dạng kết hôn, nguyên nhân bọn họ kết hôn thật sự không quá chính đáng nhưng cũng không phải lí do để cô phải dùng mọi cách lùi bước, giấu diếm. 

Như vậy còn không bằng nói rõ mọi chuyện để tránh chuyện này trở thành một cái gai giữa bọn họ. 

Dĩ nhiên Từ Nam Diệp cũng không đủ rộng lượng có thể chịu được Chử Dạng coi anh như “kim ốc tàng kiều”.

Anh cũng không phải không để ý danh phận lốp xe dự bị.

Nếu đã là người của anh thì cả cơ thể lẫn trái tim đều thuộc về anh. 

Đã giải quyết hết tất cả nguy hiểm ngầm, không còn lý do gì để tiếp tục lừa cô. 

Ván này đương nhiên cũng có nhân tố không xác định, ví dụ như anh không chắc Chử Dạng có nguyện ý đến hay không.

Anh luôn gạt Chử Dạng chuyện mình phải ra nước ngoài nên trong lòng vẫn có chút không tự tin. 

Một người đàn ông cao ngạo trong tình cảm lại lo sợ được mất, sợ cô không đủ yêu, sợ cô sẽ lùi bước. 

Dù cô không thật sự muốn tới, Từ Nam Diệp sẽ để Sùng Chính Nhã đi chói cô lại. 

Nếu như tất cả lại quay về điểm xuất phát, anh cũng không quan tâm, anh sẽ dùng thời gian còn lại của mình theo đuổi cô cho đến khi cô yêu anh mới dừng. 

Anh có thể ở bên cô cả đời. 

Nhưng may mắn là cô đã đến. 

Anh đã mua lại căn nhà năm đó, không phải để đầu tư, cũng không phải để từ thiện, mà để nó khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. 

Từ Nam Diệp muốn nói với Chử Dạng anh không phải kẻ xâm nhập vào cuộc đời cô, cũng không phải người thứ ba. 

Mà đã gặp cô sớm hơn bất kỳ người nào một bước, dù cô đã quên mất, bông hồng thu hút nhiều người hái cũng chỉ rơi vào tay anh. 

Tăng thời gian làm việc của công nhân vì để có thể sớm xây lại căn nhà này. 

Nếu không phải Sùng Chính Nhã tính sai thời gian, không đưa cô đến sớm một ngày, tai nạn bất ngờ hôm nay căn bản sẽ không xảy ra. 

May là cô không sao. 

Cũng may là cô đã nhớ ra. 

Cho dù cô không nhớ, anh cũng sẽ không bao giờ rời đi, khiến cho cô cả đời này cũng không quên được mình. 

Không quên được, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói. 

Sùng Chính Nhã ngồi ở bên giường bệnh, giọng điệu có phần tiếc nuối:”Anh bị thương như vậy chắc phải tầm một thời gian nữa mới có thể về nước, tiệc rượu cuối năm có lẽ không kịp mất?” 

Từ Nam Diệp cũng không quan tâm: “Năm nay không đi còn có năm sau, vội cái gì?” 

Sùng Chính Nhã có chút hoài nghi: “Ba anh sẽ để cho anh ở lại Bộ ngoại giao sao?” 

“Ông ấy sẽ”, Từ Nam Diệp cụp mắt xuống, khẽ cười. 

Lần đầu Từ Nam Diệp đến Zambia nhận chức, lúc đó ba Từ vô cùng kiên định nói, không thăng chức lên đại sứ thì không được phép quay về. 

Kết quả cuộc nội chiến nổ ra, ba Từ đợi anh khỏi bệnh lập tức điều anh đến Anh Quốc. 

Ngoài mặt để anh xa nhà, cho người con trai là anh một đòn phủ đầu, không cho phép anh về nước. 

Nhưng thực tế, sản nghiệp của nhà họ Từ tiến sâu vào Anh Quốc, ở trong nước còn bị kìm hãm nhưng đến Anh Quốc phe cánh càng mạnh hơn, vì vậy không tới mấy năm đại sứ đã bị điều chuyển, còn anh lại được đề cử thành đại sứ. 

Sắp thăng lên làm đại sứ trẻ tuổi nhất, Từ Nam Diệp lại trở về nước, vi phạm ước định của anh và ba. 

Ba Từ rất tức giận nhưng cuối cùng cũng không làm gì. 

Từ Nam Diệp nhiều lần kiểm tra ranh giới cuối cùng của ba nhưng phát hiện giới hạn của ba bất giác càng thấp khi anh nhiều lần không nghe lời. 

Bề ngoài anh là người ít nói, khôn khéo nhưng thật ra anh là người phản nghịch nhất trong ba an hem. 

Ba Từ bất mãn với anh nhưng vì anh giả bộ quá tốt, che dấu ánh mắt của tất cả mọi người. 

Lần nữa bị thương ở Zambia, tâm địa ba Từ có sắt đá cũng hóa thành nước. 

Lần bị thương này bất ngờ cho anh một mũi tên chúng hai con chim, đạt được tất cả mục đích. 

Anh lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dịch, thậm chí tính toán cả bản. 

“Sau khi về nước, thay tôi cảm ơn máy bay của Trầm tổng”, Từ Nam Diệp lại nói:”Con đường của Trầm thị ở trong nước sẽ ngày càng thuận lợi.” 

Trầm Độ dùng một chiếc máy bay đổi về không biết bao nhiêu cái ba chục triệu sau này, đúng là phát tài. 

Qủa nhiên thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. 

Sùng Chính Nhã chỉ vào chính mình:”Từ phó ty, tôi thay anh làm bao nhiêu chuyện, cái gì cũng không có sao?” 

“Cậu?” Từ Nam Diệp liếc nhìn anh ta: “Sẽ có.”

Hai mắt Sùng Chính Nhã sáng lên: “Cái gì?”

Từ Nam Diệp khẽ cong môi: “Tôi đã cho người thông báo với ba cậu, nói cậu cũng bị thương ở Zambia.” 

Sùng Chính Nhã không hiểu: “Sau đó thì sao?” 

“Không cần ghen tị với người khác”, Từ Nam Diệp nhàn nhạt nói: “Số phận của mỗi người đều khác nhau.” 

Sùng Chính Nhã không có tâm trạng làm kỳ  đà cản mũi, trêu đùa vài câu rồi ra ngoài, để lại căn phòng này cho bọn họ. 

Anh ta đứng ở cửa phòng bệnh, lấy điện thoại ra. 

Nếu không phải chức năng chỉnh thời gian của điện thoại chậm một bước thì anh ta cũng không đưa Chử Dạng đến nhầm ngày.

Về nước nhất định phải đổi điện thoại. 

Sùng Chính Nhã vừa nghĩ vậy, điện thoại đột nhiên rung lên. 

Cuộc gọi quốc tế đến, hiển thị trên màn hình là từ Trung Quốc. 

Sùng Chính Nhã nghe máy, còn chưa kịp mở miệng, đầu kia đã vang lên tiếng lo lắng của người phụ nữ. 

“Em nghe ba nói anh bị thương ở Zambia? Anh không chết chứ?” 

Là người phụ nữ Bùi Tư Vi kia, anh ta không nhớ số điện thoại di động của cô ta nên nhìn dãy số kia cũng không nhận ra. 

Sùng Chính Nhã trách: “Làm gì có người vợ nào mở miệng là hỏi chồng mình chết chưa, có biết nói hay không?” 

Bùi Tư Vi cùng cảm thấy mình quá thẳng thắn nên đổi cách hỏi khác: “Vậy anh còn có thể sống bao lâu nữa?” 

Sùng Chính Nhã giật giật khóe miệng: “Cô yên tâm đi, cô không đi trước làm sao lão tử có thể chết trước?” 

Bùi Tư Vi dừng một lúc, sau đó nói: “Em… Cái đó, ba không yên tâm về anh nên nói em tới xem anh một chút, bây giờ em đang tính mua vé máy bay qua đó.” 

Sùng Chính Nhã sửng sốt một chút, sau khi định thần lại làm bộ hù dọa cô ta: “Ở đây rất nguy hiểm, cô muốn đến sao?” 

“Anh còn chưa chết, sao em có thể chết?” Bùi Tư Vi không chịu yếu thế: “Em có chết cũng phải kéo anh chịu tội thay.” 

Sùng Chính Nhã cười đểu: “À, muốn chết vì tôi sao? Không nhìn ra cô lại si tình với tôi như vậy.” 

“Anh nghe không hiểu tiếng người, em cũng lười nói với anh.” 

Bùi Từ Vi muốn cúp máy. 

“Cô đừng đến đây, nơi này không tốt đẹp gì, một thiên kim tiểu thư như cô đến đây tuyệt đối sẽ khóc lóc đòi về”, Sùng Chính Nhã thả lỏng, tay đút túi quần, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ở nhà chờ tôi về là được.”

Sau khi cúp máy, Sùng Chính Nhã đột nhiên cảm thấy tường màu trắng của bệnh viện cũng không chói mắt như vậy. 

Người vợ tiện nghi này cũng không coi như là công cốc. 

Sùng Chính Nhã khẽ cười, trong lòng đột nhiên mềm mại. 

Trong phòng bệnh Chử Dạng nhìn Từ Nam Diệp yếu ớt nằm trên giường bệnh, hai mắt ươn ướt, khóe môi cũng trễ xuống. 

Từ Nam Diệp dở khóc dở cười: “Hôm nay Dạng Dạng của chúng ta làm bằng nước.” 

“Đàn anh”, Chử Dạng ngồi bên giường bệnh: “Vết thương còn đau không?” 

Cô khẽ chạm vào bên miệng vết thương của anh, cô sợ làm đau anh. 

Đầu ngón tay của Chử Dạng vô cùng mềm mại, lúc chạm vào môi anh, khiến Từ Nam Diệp cảm thấy trái tim như bị một vật không nặng cũng không nhẹ chạm vào làm tê dại. 

Từ Nam Diệp chớp mắt, môi khẽ mở, giọng nói có chút kiềm chế: “Đau.” 

“Đều do em, lúc ấy rõ ràng còn đang thi công, em cứ như vậy mà đi vào, còn làm anh bị thương”, Chử Dạng không ngừng tự trách: “Xin lỗi.” 

Từ Nam Diệp nghiêng đầu: “Làm sao để bồi thường đây?” 

Đây là mánh khóe bình thường anh hay dùng, nếu là bình thường Chử Dạng đã sớm mắng anh. 

Nhưng bây giờ mắt của Chử Dạng như bật phóng đại gấp mười lần, cảm thấy người đàn ông trước mặt vừa đáng thương, yếu đuối, chỉ có cô ở bên cạnh, cô đành mềm lòng nói: “Anh muốn em bồi thường như thế nào cũng được.” 

Người đàn ông đột nhiên nghiêng người, dựa vào vai cô. 

“Dạng Dạng”, Từ Nam Diệp thì thào bên tai cô: “Em hôn anh đi.” 

Chử Dạng nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, không thấy ai ngoài đó, lúc này cô mới quay đều chạm nhẹ môi lên mép vết thương của anh. 

Động tác của cô rất nhẹ, cô sợ mình đè lên vết thương làm đau anh. 

“Như vậy được không?” 

Mắt Từ Nam Diệp hơi tối xuống, giọng nói có chút khàn khàn: “Em cảm thấy như thế nào?” 

Người đàn ông trước mặt đang bị thương, trên người mặc quần áo bệnh nhân, còn bị quấn băng nhưng sức hôn thì vẫn phải có. 

Bề ngoài Từ Nam Diệp nhìn như một quân tử tao nhã, lịch sự, không ham mê nữ sắc nhưng lớp ngụy trang sau mắt kính kia được cởi ra mới lộ bộ mặt thật là chó sói. 

Tính chiếm hữu từ trong xương tủy, dĩ nhiên chỉ hôn là không đủ. 

Anh rất nhanh bị nụ hôn nhẹ này kích thích. 

Từ Nam Diệp đưa tay ôm đâu cô, dùng sức hôn cô, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn luôn quan sát cô. 

Chử Dạng không nghĩ sẽ hôn trong phòng bệnh nhưng lại sợ đụng đến vết thương của anh, chỉ có thể nắm chặt lấy chăn, vừa khẩn trương vừa ngại ngùng mặc cho anh hôn. 

Anh càng hôn càng sâu, lúc tách ra cả hai đều thở hổn hển. 

Từ Nam Diệp áp lên trán cô, hơi thở ấm áp thổi vào mặt cô. 

“Cho anh một chút hồi đáp.” 

Chử Dạng rũ mặt giả chết, lông mi khẽ run, mỗi một chút đều như muốn cào xé trái tim người đàn ông. 

Từ Nam Diệp khẽ cười. 

Càng cười, cô gái trước mặt càng đỏ mặt. 

Chờ anh cười đủ rồi, lúc này mới đưa tay lên nắm lấy cằm cô, hôn lên một cái. 

“Đầu lười của em muốn chơi đuổi bắt với anh”, Từ Nam Diệp cười nói: “Đừng xấu hổ, để nó ra gặp anh.” 

Hai mắt Chử Dạng như ngập nước nhưng vẫn không phản khác: “Đàn anh, đây là phòng bệnh…”

Từ Nam Diệp nheo mắt, giọng điệu trêu đùa như muốn đòi mạng: “Anh biết, anh không muốn làm gì khác, chỉ muốn hôn hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play