Cô học dáng vẻ của Từ Nam Diêp, ô mặt anh rồi hôn lên trán.
Từ Nam Diêp không nói gì, có điều cánh tay ôm cô siết chặt lại.
Trông giống như một hành động vô thức nhưng Chử Dạng thấy nụ cười nhàn nhàn trên khóe môi anh.
Cô có chút ngượng ngùng, vùi đầu vào lòng anh chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ một mạch đến sáng, đồng hồ báo thức không đánh thức cô mà Từ Nam Diệp đánh thức cô.
Cô xấu hổ, vùi mặt trong chăn không muốn ra, lầm bầm nói: “Nếu không trốn tiết đi, một tiết không học không quan trọng.”
Từ Nam Diệp đứng cạnh giường, trong tay cầm một tách trà tinh xảo, tư thế nhàn nhã: “Không cần học bổng sao?”
Chử Dạng ngẩn người, mím môi: “Không phải anh nói cho em tám chục ngàn sao?”
“Nếu như em lấy được học bổng”, Từ Nam Diệp khẽ cười: “Tám chục ngàn kia cũng cho em.”
Cô xấu hổ, lúc này phải thức dậy chuẩn bị đi học. Cô là học sinh, làm sao có thể có những suy nghĩ không lành mạnh như trốn tiết được.
Chử Dạng chợt vén chăn lên, cô nhìn điện thoại, bây giờ vẫn còn sớp, cô có tiết thứ hai nên hoàn toàn có thời gian rảnh rỗi ở nhà ăn bữa sáng rồi mới đến trường.
Cô đứng lên, không được tự nhiên bước đến trước mặt Từ Nam Diệp.
Vốn dĩ cô muốn làm nũng, kết quả anh chỉ xoa đầu cô khiến nó càng rối hơn.
“Anh đi trước”, Từ Nam Diệp dịu dàng nói: “Dì đã làm xong bữa sáng, em ăn xong thì quay lại trường học đi.”
Chử Dạng không vui: “Không phải anh nói là đưa em đi sao?”
Từ Nam Diệp bóp mặt cô: “Thật xin lỗi, tạm thời anh có chút việc cần xử lí, lần sau anh đưa em đi có được không?”
Thật ra thì Chử Dạng cũng không tức giận, cô chỉ muốn đùa anh một chút thôi, thấy anh có công việc cần xử lí cô cũng không tiếp tục dây dưa.
Nhưng cô cũng tóm để ạm đi như vậy: “Vậy anh phải nói cái gì dỗ em.”
Từ Nam Diệp không từ chối: “Nói cái gì?”
“Những điều anh nói tối hôm qua.”
Cô vô cùng hưng phấn dúng ngón tay chọc anh, mười phần ám chỉ.
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Anh không nhớ.”
Chử Dạng ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh: “Anh gạt em, ngày hôm qua anh rất tỉnh.”
“Thật không?” Từ Nam Diệp ung dung nhìn cô: “Anh không có ấn tượng.”
Chử Dạng nghiến rằng: “Anh!”
Trong lòng Chử Dạng vô cùng hối, tại sao lúc ấy cô không ghi lại, như vậy thỉnh thoảng còn có thể đem ra thưởng thức. Bây giờ muốn nhìn thấy dáng vẻ ngày hôm qua của Từ Nam Diệp đúng là khó như lên trời.
Chử Dạng tức giận đẩy ảnh ra, giọng nói cũng rất hung dữ: “Cách xa em ra!”
Cô bước vào phòng khách với dáng vẻ này khiến dì dọn vệ sinh sợ hết hồn, bà không hiểu chuyện gì nhìn Từ Nam Diệp, cẩn thận hỏi: “Mợ hai sao vậy?”
“Khó chịu một chút”, Từ Nam Diệp cười một tiếng: “Không sao.”
Dì cũng không tiện hỏi lại, không thể làm gì khác hơn là thúc dục cô mau ăn sáng nếu không sẽ bị nguội.
Từ Nam Diệp đã ăn sáng xong nên bây giờ anh ngồi ở đối diện nhìn cô ăn.
Chử Dạng chút giận vào miếng bánh mì nướng, cô còn chưa ăn được nửa, miếng bánh mì đã vụn tơi tả.
Nhưng cô thật sự đói, vậy nên vẫn quyết định uống một chút sữa bò cho no bụng.
Từ Nam Diệp nhìn bộ dáng muốn chết lại không muốn thỏa hiệp đang ăn sáng của cô, trong mắt không giấu được ý cười.
Anh đột nhiên mở miệng gọi: “Vợ.”
“Khụ khụ khụ…”
“Anh tưởng em thích nghe”, Từ Nam Diệp rút khăn giấy cho cô: “Không nghĩ tới em lại phản ứng lớn như vậy.”
Anh quay đầu gọi dì tới quét dọn một chút.
Dì nhìn một bàn đầy sữa bò có chút không nói lên lời.
Trước kia, thời gian cặp vợ chồng này ở nhà rất ngắn, bà thường mất hai tiếng để dọn dẹp, thậm chí chỉ cần một tiếng là xong. Nhưng tính huống hôm nay có chút không đúng, trông giống như đang chăm sóc cháu nội.
Bên này mợ hai trừng mắt nhìn tiên sinh, bên kia tiên sinh vui vẻ nhìn mợ hai.
Tiên sinh càng cười, mợ hai càng tức giận, mặt cũng càng đỏ.
“Từ Nam Diệp em giết anh!”
Cuối cũng vẫn là tiên sinh nhận thua trước, ngoài miệng miễn cưỡng thỏa hiệp: “Được rồi, không trêu em nữa, anh đi đây.”
Mợ hai vội vàng đuổi anh: “Đi đi đi, mắt không thấy lòng không phiền.”
Tiên sinh cũng không tức giận, đứng dậy đi tới bên cạnh mợ hai, cúi người xuống nói gì đó với cô.
Mở hai bĩu môi: “Giờ mới nói, muộn rồi.”
Ý cười trong mắt tiên sinh càng đậm: “Vậy tối nay anh sẽ làm cho em xem.”
“Ai, anh mau đi đi, tới trễ đứng trách em.”
Mợ hai nghiêm mặt thúc giục anh đi.
Dì cầm giẻ lau ở bên cạnh lúng túng, đi cũng không được mà ở lại lại sợ quấy rầy hai người, vì vậy bà càng lúng túng hơn.
Đôi vợ chồng này kết hôn từ năm ngoái, vừa kết hôn cô liền thuê dì tới chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của họ. Nhưng tiên sinh sẽ thường xuyên đi công tác, mợ hai mỗi ngày đều học ở trường, hai ngườidđều thích sạch sẽ nên công việc của bà vô cùng dễ dàng.
Mợ hai trẻ tuổi xinh đẹp nhưng không hề tự do phóng khoáng, có lúc từ trường học về cô còn mua đồ ăn vặt cho bà, bà từ chối nói không lấy nhưng mợ hai nhất quyết muốn nhét cho bà, nói mang về cho cháu trai bà ăn.
Còn tiên sinh tính khí ôn hòa, con người cũng lịch sự dễ gần, lúc nói chuyện cũng bà sẽ cố gặng nói chậm. Có lúc nhà bà xảy ra chuyện, anh không nói hai lời cũng đồng ý cho bà xin nghỉ về nhà.
Ở trong gia đình nhỏ này, dì cảm thấy đôi vợ chồng này rất tôn trọng mình.
Cho nên bà rất thích làm việc ở nhà này, có lúc rõ ràng không cần tới nhưng bà vẫn lọ vợ chồng hai người không biết nấu cơm có bị đói bụng không nên không nhịn được tới xem một chút.
Phương thức sống chung của hai người cũng rất bình thản, hai người không cãi nau nhưng cũng không quá thân thiết, bình thường cuối tuần ở nhà bọn họ mỗi người một góc, chuyện ai người nấy làm.
Không giống như đôi vợ chồng son, trồng càng giống anh em trong nhà có tình cảm tốt hơn, cho nên bình thường dì cũng cảm thấy rất tự tại.
Nhưng gần đây không biết có phải do ảo giác hay không, bà cảm thấy phương thúc sống chung giữa tiên sinh và mợ hai không giống nữa.
So với bây giờ.
Thật ra hai người cũng không có dựa gần, chỉ ghé tai nói nhỏ thôi nhưng không hiểu tại sao bà luôn cảm thấy họ rất ngọt ngào.
Giống như kẹo đường dính răng ở quê bà, vô cùng ngọt, ngọt đến mức dường như muốn rơi rặng.
Dì không nhịn được cười.
Chử Dạng thấy bà nhìn bọn họ mỉm cười, trong lòng càng xấu hổ.
Từ Nam Diệp xoa đầu cô, lúc này thật sự muốn rời đi.
Chờ sau khi tiên sinh đi, lúc này di mời cười trêu: “Hôm nay tình cảm mợ hai và tiên sinh phá lệ tốt.”
Chử Dạng sờ mũi: “Đâu có?”
Dì gật đầu: “Có, chỉ là mợ không cảm nhận được.”
Thật sao.
Sau này sẽ càng tốt hơn.
Chử Dạng gần như đi bộ đến trường.
Từ cổng trường đến kí túc xá khá xa, Chử Dạng muốn thuê một chiêc đạp trực tiếp đạp xe vào cộng trường.
Đạp xe vào hôm nay không phải một quyết định sáng suốt nhưng tâm trạng Chử Dạng rất tốt, gió lạnh thổi vào mặt cảm thấy như mẹ thiên nhiên đang vuốt ve cô, cô đeo tai nghe đi thẳng tới ký túc xá, trên đường có không ít người nhìn cô, cô cũng không dể ý.
Cô vốn đã quen với việc bị mọi người để ý.
Đi thẳng đến cầu thang, mấy đàn em che miệng nhìn cô cười, lúc này Chử Dạng mới cảm thấy không đúng.
Sau khi trở lại phòng ký túc xá, còn chưa kịp cởi khăn quàng cổ, cô đã bị Thư Mạt dùng sức lắc bả vai.
“Tại sao cậu dám đến trường! Tại sao cậu dám đến trường!”
Chử Dạng bị cô ấy lắc đến choáng váng, cô nắm lấy tay cô ấy, nhăn mặt nói: “Tại sao tớ không thể tới trường?”
“Con mẹ nó, hôm qua câu đăng một bài viết lớn như vậy lên diễn đàn, cậu còn dám tới sao?” Thư Mạt đi xung quanh cô mấy vòng: “Tại sao cậu lại bình yên vô sự như vậy? Không có ai ngăn cậu lại sao?”
Chử Dạng tập trung vào câu đầu tiên của cô ấy: “Diễn đàn sửa xong rồi?”
“Ừ, đêm qua sửa xong rồi, lão sư Dư đang ở trong phòng làm việc, ông ấy vốn muốn biết là ai làm loạn diễn đàn, sau khi sửa xong ông ấy liền im lặng”, Thư Mạt nhớ lại biểu cảm của thầy lúc đấy liền không nhịn được cười: “Biểu cảm kia quá say đắm.”
Chử Dạng có chút quấn quýt: “Cũng không thể trách tớ, đều do đàn anh làm ra.”
“Ai dám mắng đàn anh? Ai dám mắng?” Thư Mạt trừng cô: “Đều ở đây ghen với cậu!”
Chử Dạng có chút đắc ý nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể chột dạ rũ mắt xuống.
Thư Mạt vẫn đăng lướt điện thoại, vừa xem vừa lắc đầu: “Không được, máy chủ này sợ là không giữ được rồi. Mẹ nó, trường học không thể bỏ tiền ra mua loại nào tốt hơn sao?”
Tối hôm qua vừa sửa xong, hôm nay lại bị lỗi.
Chử Dạng không tin nên đăng nhập vào diễn đàn trường kiểm tra.
Tin tức lướt qua quá hanh, thậm chí còn khó kéo màn hình, chạm tay vào hình ảnh trên màn hình cũng giống như trở về những năm 90 vậy.
Toàn bộ trang đều đều liên quan đến cô.
[Ai nói cho tôi biết bài đăng đó có phải do đàn anh Từ viết ra không?]
[Má ơi, các anh chị có thể đánh chậm mốt chút không, hai tiếng rồi tôi vẫn chưa vào được bài!]
[Ai tới nói cho tôi biết xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua tôi ngủ sớm, đau lòng quá.]
[Trường học có thể đổi sever mới không! Gấp chết mất!]
[Viện kế bên và khoa ngoại ngữ bất hòa à? Tại sao hai cửa lại gắn cũng một chỗ vậy?]
[Mẹ kiếp, ngoại ngữ thật sự đã bí mật ở cùng một chỗ với học viện kế bên, tình chị em plastic.]
[Ai đó tóm tắt lại đi! Làm ơn!]
Chử Dạng nhấp vào một bài viết, rất nhanh liền quay trở về.
Cô thoát ra, cuối cùng lần này cũng vào được. Thư Mạt nhìn cô đi vào, vội vàng ghé đầu sang nhìn.
[Trang chủ bị sao vậy? Bị ám sát hả?]
[Đàn anh Từ và Chử Dạng viện bên cạnh?]
[Mẹ nó, tôi biết tại sao bài viết của viện bên cạnh bị xóa nhanh như vậy hahahaha.]
[Bọn họ cấu kết lúc nào vậy? Tôi vẫn nghĩ hai người ở hai chiều.]
[Thật không dám giấu bây giờ tôi vẫn còn bang hoàng.]
[E rằng viện bên cạnh cũng mới biết thôi.]
[Ngoại ngữ chúng tôi bày tỏ mới chỉ biết lúc đi liên nghị ngày hôm qua.]
[Người an hem lầu trên hôm qua đi liên nghị sao? Hóng dưa nha.]
[Đúng vậy, tình huống lúc đó rất phức tạp, chúng tôi gọi đàn anh Từ tới tiếp viện. Không ngờ tên chết tiệt nào đưa bài cho đàn anh, sau đó đàn anh đã khai thân phận của “người đàn ông chó”, sau đó đàn anh đăng bài chấp nhận lời xin lỗi đó.]
[Trời ạ.]
[Đàn anh đúng đỉnh.]
[Sau đó tôi vẫn không biết hai người ở bên nhau như thế nào?]
[Có phải bữa tiệc chào mừng năm nay không? Tôi nhở hai người đã ở cùng nhau.]
Sau đó anh ta đăng hai bức hình lên.
Đó là ảnh chụp hôm tổ chức tiệc chào mừng, tiện thể là ảnh chụp màn hình bài đăng lúc đó.
Các bình luận nhanh chóng xuất hiện trên diễn đàn.
[??? Bình luận của tôi đã bị chặn, lúc ấy tôi thuận miệng nói họ xứng đôi, nào ngờ hai người lại thành một cặp.]
[Lầu trên là tiên tri à.]
[Đây chính là nơi biết nhau?]
[Mẹ nó, tại sao tôi không phải người bị đưa lên sân khấu?]
[Mẹ nó, tại sao lúc ấy tôi không đi đên cạnh người chủ trì?]
[Tôi hận lúc ấy tôi không đi mua xổ số.]
[Vậy cũng mới không bao lâu, Chử Dạng cũng thật giỏi.]
[? Đàn anh Từ ở viện bên cạnh đúng đỉnh, có thể cướp lấy hoa khôi ngành chúng ta.]
[Đàn anh Từ nhìn lịch sự như vậy không ngờ lại thích cái giá móc như Chử Dạng hahaha.]
[Không người đàn ông nào có thể thực sự từ chối một người phụ nữ xinh đẹp.]
Bài viết không thể đọc được tiếp, Chử Dạng cũng chẳng buồn đọc tiếp.
“Không xem thì không xem, còn không lên weibo”, cô thoát ra vào weibo: “Weibo còn mượt hơn diễn đàng của trường.]
Sau đó nhấp vào, cô liền bị vả mặt.
Vẫn là một loạt ảnh.
Chử Dạng hoài nghi sinh mệnh: “Chuyện này là sao? Chẳng lẽ phải đổi điện thoại?”
Thư Mạt cầm điện thoại của cô: “Tớ xme một chút, người nổi tiếng nào bị bắt gian hay ai đã chia tay.”
Chử Dạng chỉ nhìn thấy Thư Mạt cầm điện thoại mình, nhìn rất lâu, cuối cùng có chút kinh ngạc nhìn cô: “Đàn anh Từ, chuyển công tác sao?”
“Hả?” Chử Dạng nghe không hiểu: “Cái gì?”
“Cậu xem đi.”
Mấy năm nay Bộ ngoại giao càng trở nên phổ biến, nội dung họp báo thường kỳ mỗi tuần đều do biên tập tiến hành soạn viết, sau đó các cơ quan báo chí sẽ đưa thông tin tới công chúng.”
Lượt tìm kiếm lớn nhất trên weibo là một hastag về tin tức mới của Bộ ngoại giao, bên cạnh được treo chữ “hot”.
Chử Dạng nhấp vào, đầu tiên là thông báo chính thức kèm một hình ảnh.
Trên nền màu xanh da trời, người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính gọng bạc đứng trước bục, anh mỉm cười trước ống kính.
Hóa ra mấy ngày nay, anh bận rộn việc chuyển công tác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT