Đúng lúc Sùng Chính Nhã có bình rượu, xem ra là mới lấy từ kho lên, đang định gõ cửa.
“Tôi đang định tìm hai người uống rượu, chai này”, Sùng Chính Nhã giơ logo ra cho cô nhìn rồi nói: “Sản xuất năm 1990, cùng uống không?”
Nói xong anh ta nhìn vào trong phòng một cái, chỉ thấy mỗi Từ Nam Diệp bên trong.
“A? Đám sinh viên kia về sớm như vậy?”
Toàn bộ quá trình Chử Dạng không nói một câu, nhìn chằm chằm anh ta, giống như muốn tìm ra một lỗ trên người anh ta.
Sùng Chính Nhã nhìn cô và Sùng Chính Nhã đơn độc ở trong một phòng, không cần nghĩ cũng biết tại sao cô lại nhìn anh ta.
“Được rồi được rồi, đừng nhìn tôi như kẻ thù vậy, không phải chỉ có năm nghìn thôi sao? Trả lại cho cô.”
Dù sao anh ta cũng gạt được tám ngàn của Từ Nam Diệp, cũng không tính là thua thiệt.
Động tác của anh ta rất nhanh, chỉ một lát sau đã trả lại tiền cho cô.
Chử Dạng lên tiếng: “Anh vào thăm đàn anh đi, tôi ra ngoài lấy ít trái cây cho anh ấy giải rượu.”
Sùng Chính Nhã cầm chai rượu đi vào trong phòng, cẩn thận đi qua mấy mấy chai bia đặt đầy đất, sau đó lại nhìn đồ ăn vặt và hoa quả trên bàn.
Anh ta không khỏi cảm thán: “Chậc, đám sinh viên này là dân tị nạn à?”
Từ Nam Diệp đang dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không biết anh ta đã tới.
Sùng Chính Nhã ngồi bên cạnh anh, giơ tay đẩy bả vai anh một cái: “Này, uống say thật hả?”
Từ Nam Diệp không kiên nhẫn mở mắt, chân mày cau lại, trong giọng nói có chút tức giận: “Cậu tới làm gì?”
“Đây là nhà cậu sao? Tôi không thể tới à?”
Từ Nam Diệp hất tay: “Cút đi.”
Sùng Chính Nhã trợn tròn mắt: “Cậu bảo tôi cút?”
“Này”, Từ Nam Diệp dùng sức ấn vào mi tâm: “Cậu có thể nói nhỏ một chút không? Ồn áo quá.”
“Từ Nam Diệp, tại sao cậu lại qua cầu rút ván như vậy?” Sùng Chính Nhã ôm chai rượu, khó chịu nói: “Dù gì vợ cậu cũng liên nghị ở chỗ này, hay là tôi nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra? Anh dùng xong liền đá tôi sao?”
Từ Nam Diệp nghe lời này, đột nhiên nhướng mày: “Cậu không nói suýt chút nữa tôi cũng quên mất.”
Sùng Chính Nhã ngửa đầu lên cao, kiêu ngạo nói: “Bây giờ cậu nói cảm ơn tôi vẫn không muộn.”
Từ Nam Diệp mỉm cười, giơ tay về phía anh ta: “Tiền của tôi.”
“Cái gì?”
“Tám ngàn”, Từ Nam Diệp không nhịn được lặp lại: “Của tôi.”
Sùng Chính Nhã đột nhiên dậy, vẫn ôm chai rượu, giọng điệu giống như không thể tin được: “Mẹ nó, tám ngàn kia cậu mua tin tình báo của vợ cậu, bây giờ cậu lại muốn tôi trả cho cậu? Mẹ nó, cậu có phải đang nói tiếng người không vậy?”
“Không phải tiếng người sao cậu có thể nghe hiểu?” Từ Nam Diệp khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu khiến người ta không tin nổi: “Tôi có nói mua sao? Tôi chỉ gửi tạm tám nghìn ở chỗ cậu.”
Gửi? Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.
Sùng Chính Nhã suýt bị lí do không biết xấu hổ của anh thuyết phục.
“Tôi không cho.”
Vừa rồi là năm ngàn, bây giờ còn phải trả tám ngàn cho anh, vậy chẳng phải hôm nay anh ta không thu hoạch được gì sao?
Sùng Chính Nhã xưa nay không làm chuyên lỗ vốn.
“Không trả”, Từ Nam Diệp mỉm cười: “Tôi báo cảnh sát cậu xâm phạm tài sản cá nhân.”
Sùng Chính Nhã không nghĩ tới ngay cả báo cảnh sát anh cũng nói được.
Mẹ nó, cậu ta không khác gì học sinh tiểu học la hét muốn báo với giáo viên cả.
“…Con mẹ nó, cậu say đến hồ đồ rồi, báo cảnh sát, đầu óc cậu có bệnh không?” Sùng Chính Nhã nghĩ mà sợ lùi lại mấy bước.
Từ Nam Diệp cũng không nóng nảy, trực tiếp lấy điện thoại ra.
Sùng Chính Nhã nhìn anh ấn gì đó trên điện thoại, sau đó điện thoại truyền ra một loạt âm thanh tút tút.
Tiếp đó, một giọng nữ dễ nghe vang lên.
“Đang kết nối với đồn cảnh sát ở đường Giải Phóng, khu Địa Tâm, thành phố Thanh Hà, xin hay chờ một chút.”
“…”
Sùng Chính Nhã nhanh tay lẹ mắt cướp lấy điện thoại của Từ Nam Diệp, nhanh chóng ấn cúp máy, nói: “Từ Nam Diệp cậu điên rồi! Cậu thật sự dám gọi 110?”
Từ Nam Diệp nhìn anh ta: “Không phải vừa rồi tôi đã nói sẽ báo cảnh sát sao?”
Con mẹ nó, cậu ta uống say thật rồi.
“…Con ma men là cậu, cậu thắng”, Sùng Chính Nhã che ngực bình phục nhịp tim, sau đó lại uể oải khát tay: “Tiền trả lại cậu, cậu mau về nhà đi.”
Từ Nam Diệp thu hồi anh mắt, lại nhìn bình rượu anh ta đang ôm.
Anh dừng lại một chút, rồi duỗi tay ra: “Ôm rượu gì vậy? Cho tôi xem một chút.”
Sùng Chính Nhã lập tức giấu rượu sau lưng: “Con mẹ cậu đừng hòng mơ tưởng tới rượu của tôi!”
Hoa quả cô nhờ phục vụ cắt, vẫn còn rất tươi nên mới lâu như vậy.
Cô vừa định gọi Từ Nam Diệp tới ăn chút cây giải rượu, thì đã bị anh dắt tay ra ngoài.
Chử Dạng nói: “Ăn chút trái cây đi, vừa mới cắt.”
Từ Nam Diệp nhíu mày: “Ăn hoa quả làm gì?”
“Giải rượu, anh đã say rồi.”
“Anh không có say, anh rất tỉnh, anh còn có thể uống thêm” Từ Nam Diệp nắm lấy tay cô, tay kia cầm chai rượu: “Vừa lấy được bình rượu ngon, chúng ta mang về uống.”
Chử Dạng phát hiện có chút kỳ lạ: “Đây không phải rượu của anh Sùng sao?”
Từ Nam Diệp mỉm cười: “Cậu ta cho anh.”
Chử Dạng bất ngờ: “Hào phóng như vậy?”
Vậy còn gạt tiền cô, quả nhiên là gian thương.
Dĩ nhiên Chử Dạng không biết bây giờ Sùng Chính Nhã đang ôm một đôi mắt gấu mèo ngồi trong phòng hùng hùng hổ hổ:
“Tình bạn chó má! Từ Nam Diệp con mẹ nhà cậu!”
Chử Dạng mặc cho anh dẫn mình ra khỏi quán bar, lại đi tới chỗ đậu xe, lấy chìa khóa ra mở xe.
“Đợi một chút, anh lái xe sao?”, Chử Dạng phức tạp nói: “Anh uống rượu, không sợ cảnh sát giao thông sao?”
Từ Nam Diệp nhướng mày, giọng điệu trầm thấp: “Ai dám ngăn cản anh?”
“…”
Uống rượu không có lỗi, may mà còn có cô ở đây nếu không ngày mai nhà họ Từ lại có tai tiếng.
Chử Dạng cướp lấy chìa khóa trong tay anh, nghiêm túc nói: “Anh đứng chờ ở đây, em đi gọi người tới.”
Từ Nam Diệp chớp mắt mấy cái, nghe lời đứng im tại chỗ.
Hai người đứng ở ven đường chờ người tới, trong lúc này Chử Dạng đi quanh Từ Nam Diệp mấy vòng.
Đúng là uống say rồi, nếu như không sống chung cùng anh lâu, thật sự sẽ không biết anh đã say.
Cô thử thăm dò gọi anh: “Đàn anh.”
Từ Nam Diệp rũ mắt xuống: “Ừ?”
Qúa bình thường.
Chử Dạng không xác định được: “Bây giờ anh còn say không?”
“Không có say”, Từ Nam Diệp nhíu mày, dường như có chút tức giận: “Em đã hỏi rất nhiều lần.”
“Nhưng anh…” Chử Dạng gãi đầu, cô nghĩ cho dù say anh cũng sẽ không nói ra, nên đanh phải thôi.
Đợi ước chừng mười mấy phút sau, người lái thuê cũng đến.
Là một đại thúc đã hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng chất phác thân thiện.
Đại thúc vỗ ngực đảm bảo mình từng lái xe tải lớn trong xưởng, xe gì cũng có thể lái, ngồi lên xe ông lái giống như năm trên giường nhà mình.
Chử Dạng cảm thấy yên tâm, chỉ vào xe của Từ Nam Diệp.
Vẻ tự tin trên mặt đại thúc lập tức ngừng lại.
Bentley.
“Xe này, tôi sợ không được, nếu như đụng vào đâu tôi sợ không thể đền được.”
Đầu năm đền tiền cũng không tốt lắm, Chử Dạng định nói thêm mấy câu thổi phồng lòng tin của đại thúc.
Kết quả Từ Nam Diệp nói trước.
Người đàn ông ung dung ôm ngực, nhàn nhạt nói: “Tùy tiện đi, đi hỏng rồi tôi đổi một cái mới.”
Chử Dạng không dám tin Từ Nam Diệp lại nói ra lời này.
Nhất định là do cái tên nhà giàu mới nổi Sùng Chính Nhã dạy hư đàn anh Từ khiêm tốn nho nhã rồi.
Trong lòng cô thầm nguyền rủa Sùng Chính Nhã.
Sau khi lên xe, đại thúc sợ làm hỏng xe nên không dám đạp ga quá mạnh.
“Làm phiền lái nhanh một chút” Từ Nam Diệp ngồi đằng sau thúc giục: “Tôi muốn về nhà.”
Đại thúc ngẩn người rồi cười nói: “Vợ chồng son nên còn nhiều thú vui, không giống nhà tôi, về nhà là ồn ào mãi không xong, làm tôi không muốn về.”
Chử Dạng lúng túng cười: “Sống chung lâu sẽ như vậy, ai cũng không tránh khỏi.”
Từ Nam Diệp ngẩng đầu nhìn cô, hơi cau mày: “Ý em là sau này chúng ta sẽ như vậy?”
“Nếu không thì sao?” Chử Dạng trừng anh: “Chẳng lẽ chúng ta còn có thể mãi mãi như này sao?”
Từ Nam Diệp hỏi ngược lại: “Tại sao lại không được?”
Đại thúc còn đang lái xe ở phía trước, Chử Dạng không muốn thảo luận chuyện này với ma men, nên nói bừa: “Chờ sau này em già rồi, không còn trẻ tuổi xinh đẹp như bây giờ, anh sẽ chán em.”
“Làm sao em biết chắc” Từ Nam Diệp không đồng ý với lời của cô: “Đối với anh, em vĩnh viên là cô gái nhỏ.”
Đại thúc ngồi ở vị trí tài xế không nhịn được bật cười.