Vừa tìm được lại thấy đàn anh Từ đang dẫn đàn chị rời đi.
Tuệ Hạnh muốn ngăn họ lại nhưng lại bị Trầm Ti Lam ngăn lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Trầm Ti Lam không cảm xúc nói: "Em muốn làm bóng đèn?"
“Bóng đèn?” Tuệ Hạnh chỉ vào mình, vẫy vẫy tay: “Làm sao có thể là bóng đèn
được? Em sợ đàn chị về sau sẽ không tìm được ký túc xá."
Nói xong cô ấy cũng đi theo.
Trầm Ti Lam ấn huyệt thái dương rồi thở dài.
Hai người ngày càng sai, con đường không chỉ càng ngày càng tối, cuối cùng đi thẳng qua một khu rừng nhỏ, trong rừng còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của con người.
Tuệ Hạnh nghe không rõ nhưng vẫn có thể cảm giác được đều là các cặp tình nhân.
Cô ấy có chút sợ hãi, kéo tay áo của Trầm Ti Lam: "Học trưởng, đây là chỗ nào vậy?"
"Em không biết à?"
"Em không biết."
Trầm Ti Lam nhẹ nhàng nói: "Sườn núi tình nhân, em chưa nghe nói qua sao?"
Tuệ Hạnh chớp mắt: "Có chuyện gì vậy?"
"Theo nghĩa đen."
Tuệ Hạnh không hiểu gì cả, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi đỏ mặt.
"Tại sao đàn anh và đàn chị lại tới chỗ như vậy?"
Trầm Ti Lam nhướng mày: "Tại sao bọn họ không được tới?"
"Bọn họ không phải người yêu, cùng nhau ở đây không thấy xấu hổ sao?"
“Em ngốc thật hay giả ngu vậy?” Trầm Ti Lam bất lực nên đành phải nói cho cô
ấy: “Họ là người yêu.”
Tuệ Hạnh sửng sốt, Trầm Ti Lam chắc chắn rằng cô ấy ngốc thật.
Cô còn run rẩy hỏi anh ta: "Không phải họ là chú cháu sao? Tại sao lại thành là người yêu rồi?"
"Muốn giấu người khác cho nên mới bịa ra một quan hệ giả nhưng kỹ năng diễn xuất của hai người cũng quá tệ rồi" Trầm Ti Lam trầm mặc nhìn cô ấy: "Đương nhiên là vẫn có người tin."
Tuệ Hạnh vẫn có chút không tin, chủ yếu là cô ấy đã sớm coi đàn anh như người bề trên, còn đàn chị là người ngang hàng với cô ấy.
Nên bây giờ khi biết đàn anh và đàn chị là một đôi, cô ấy cảm thấy rất kỳ diệu, hơn nữa có chút không thể chấp nhận được.
"Đàn chị đã luôn gạt em?"
Trầm Ti Lam cũng không định giúp Chử Dạng: "Đúng vậy."
Tuệ Hạnh đột nhiên bĩu môi, giọng nói có chút ủy khuất: "Tại sao, em rất tin tưởng đàn chị như vậy, tại sao chị ấy lại nói gạt em?"
"..."
Trầm Ti Lam đột nhiên hối hận khi nói ra sự thật với cô ấy.
Anh ta mím môi, muốn an ủi nói: "Tôi vừa rồi nói, có lẽ bọn họ có chuyện khó nói."
"Được rồi" Tuệ Hạnh nhất thời bình tĩnh lại: "Vậy chúng ta còn đi tìm bọn họ không?"
Trầm Ti Lam vừa gật đầu, Tuệ Hạnh lại đổi ý: "Không được, em vẫn phải đi theo xem
sao, em không tin đàn chị sẽ gạt em."
"..."
Sợ Tuệ Hạnh không xuống núi được, Trầm Ti Lam đành phải đi theo cô ấy.
Qủa nhiên, vừa đi lên có mấy đôi tình nhân đang ngồi trên sườn núi ngắm trăng, trò chuyện.
Đêm nay, bọn họ như Nhĩ Khang và Tử Vi.
Trầm Ti Lam có chút xấu hổ, Tuệ Hạnh đột nhiên giật mạnh ống tay áo anh ta: "Em nhìn thấy họ rồi!"
Tuy trời tối nhưng địa hình cao, một vầng trăng khuyết treo phía chân trời vần lờ mờ soi sáng được bóng người trên núi.
Tuệ Hạnh rất quen thuộc với Chử Dạng, về cơ bản chỉ cần nhìn qua cô ấy liền biết được có phải Chử Dạng hay không.
Sườn núi không cao nhưng trên đỉnh dốc có vài chiếc bàn đá và ghế đá nên thỉnh thoảng sẽ có sinh viên mang đồ nướng lên đây ăn hoặc lên đây lập nhóm kể chuyện ma.
Đứng trên đỉnh dốc, Chử Dạng trông như dang ngắm trăng.
Từ Nam Diệp ngồi trên ghế đá, những ngón tay thon dài gõ lên bàn đá lạnh lẽo, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Tuệ Hạnh núp sau một gốc cây nhìn trộm bọn họ, còn đang tính cãi với Trầm Ti Lam: "Nhìn xem, bọn họ là trong sáng, làm gì có đôi tình nhân nào lên đây mà không làm gì.”
Vừa rồi cô ấy cái gì cũng không hiểu, bây giờ lại lĩnh ngộ được rất nhanh.
Trầm Ti Lam không thèm để ý tới cô ấy, trong lòng cảm thấy hai người này có
chút kỳ quái.
Nửa phút sau, giọng nói dịu dàng và bất lực của đàn anh Từ vang lên.
"Em còn phải chuẩn bị tâm lý bao lâu?"
Tuệ Hạnh lập tức vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Sau đó, Chử Dạng nói với một chút tức giận:"Ai nha, em xấu hổ."
Trầm Ti Lam hừ một tiếng, nhìn xuống sau đầu của Tuệ Hạnh: "Trong sáng?"
Tuệ Hạnh: "..."
Đàn anh lại nói: “Trời tối như vậy, em xấu hổ cái gì?”.
Đàn chị nói với anh: "Trời tối cũng không thể xấu hổ?"
Đàn anh thấp giọng bật cười: “Cũng không cần em làm gì, cứ giao cho anh."
Tuệ Hạnh che miệng lại, suýt chút nữa kêu ra thành tiếng.
Mấy lời sau đó càng thú vị hơn.
"Dạng Dạng, mau tới đây."
Không nghĩ tới đàn chị lại trở thành một cô gái nhỏ như vậy, rõ ràng khi là tổ trưởng dẫn dắt bọn họ, chị ấy là người khéo léo lại giàu kinh nghiệm, đặc biệt rất có phong thái của nữ cường nhân.
Kết quả, cô lại hờn dối: “Không tới.”
Đàn anh còn nói: "Cái gì cũng không làm, vậy chỉ ôm em một cái."
"Em không muốn ôm anh."
Đàn anh Từ cười, học giọng điệu của cô: "Nhưng anh Từ muốn ôm em."
Đàn chị ậm ừ hai tiếng.
"Đến cho anh ôm một cái."
Có tiếng bước chân di chuyển vang lên, cỏ trên sườn núi bị đạp, phát ra âm thành xào xoạt.
Từ sau gốc cây nhìn ra, dương như chỉ có thể thấy hai bóng người dần chồng lên nhau.
"Đàn anh, anh nói chỉ ôm một cái.”
Đàn anh Từ cười nhẹ, trong lời nói mang theo ý trêu đùa: "Lừa em, em cũng tin?"
Tuệ Hạnh che miệng, dựa vào thân cây há hốc mồm.
Tim cô ấy đập vô cùng mạnh, cô ấy không ngờ sẽ có ngày cô ấy lại nhìn thấy người khác liếc mắt đưa tình, chính cô cũng sẽ động tâm.
Tay chân cô ấy cũng mềm nhũn ra, nghe mấy từ tỏ tình kia của đàn anh Từ cô ấy có chút không biết phải làm sao.
Tuệ Hạnh cắn môi thở dài: "Anh Từ rất tốt."
Rõ ràng bề ngoài anh là người phóng khoáng, đối xử với mọi người đều luôn lịch sự ôn hòa.
Hóa ra cũng có một mặt như vậy…
Đàn anh và đàn chị thật sự không giống với dáng vẻ bình thường.
Tuệ Hạnh bị cảm xúc này chi phối khiến cô ấy quên mất trước mặt mình còn có một người.
Trầm Ti Lam ho khan một tiếng rồi hỏi cô ấy: "Em còn nghĩ hai người họ còn trong sáng không?"
Tuệ Hạnh lắc đầu.
"Em tin họ là một đôi" Tuệ Hạnh cúi đầu, đá vào hòn đá bên cạnh:"Qủa nhiên, chỉ có những đôi yêu nhau mới tới đây."
Trầm Ti Lam nhàn nhạt nói: "Không phải người yêu không thể tới sao?"
“Không, không phải người yêu tới sẽ vô cùng xấu hổ” Tuệ Hạnh nản lòng, chỉ vào bản thân:“Ví dụ như em bây giờ.”
Trầm Ti Lam nhếch mép, hơi nhướng mày: "Vậy anh hỏi em, chúng ta là một đôi sao?"
Tuệ Hạnh lắc đầu: "Không phải."
“Bây giờ em xấu hổ sao?” Trầm Ti Lam sợ cô không hiểu ngẩng đầu, liền nói thêm câu: “Em đang ở đây với anh.”
Tuệ Hạnh đột nhiên nhận thức được một sự thật khó tin.
Cô và học trưởng không phải là một đôi nhưng lại cùng đứng ở đây, tuy rằng mục đích là để tìm đàn chị nhưng bây giờ ở phía sau cái cây này, quả thật chỉ có hai người bọn họ.
Bởi vì vừa rồi chỉ để ý đến đàn chị, lúc này Tuệ Hạnh mới nhận ra cô và Trầm Ti Lam đang đơn độc đứng ở đây.
Một cảm xúc hoang mang không biết từ đâu xuất hiện khiến hai bên gò má và mang tai của cô ấy nóng lên.
Qua ánh trăng, Trầm Ti Lam nhìn thấy cô ấy đang cúi đầu, cắn chặt môi, trông như đang xấu hổ.
Anh ta đột nhiên cười khẽ: "Cũng coi như chưa quá muộn."
Tuệ Hạnh kéo ống tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: "Học trưởng, chúng ta đi xuống đi."
"Muốn xuống sao? Mới vừa lên không phải rất dứt khoát sao?"
“Bây giờ em muốn đi xuống.”
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi lên đây, nếu đã tới rồi" Trầm Ti Lam dừng lại, trong lời nói lộ ý cười: "Em có muốn đợi thêm một chút nữa không?"
Tuệ Hạnh nhỏ giọng nói: "Tại sao chúng ta lại ở lại đây, chúng ta không phải... loại quan hệ như vậy."
“Loại quan hệ gì?” Trầm Ti Lam thấp giọng chỉ vào hai người ở bên kia: “Như đàn chị và đàn anh?”
Tuệ Hạnh muốn chạy trốn, cô ấy cảm thấy Trầm Ti Lam đang bắt nạt mình.
Nhịp tim của cô ấy phá lệ chói tai trong màn đêm nhưng lại cảm giác như là một bản song ca.
Một trước một sau bao lấy xung quanh.
Một giọng nói của một cắp tình nhân cách đó không xa đột nhiên phá vỡ bầu không khí: "Có ai ở đây không? Hay ở đây đi?"
Tuệ Hạnh trợn tròn mắt, sườn núi tình nhân còn cần chiếm chỗ sao?
Cô ấy của cô chưa kịp hỏi Trầm Ti Lam phải làm thế nào, cánh tay có lực của người đàn ông đã đặt vào hông cô, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đáng yêu của cô ấy.
Đầu óc Tuệ Hạnh cũng chết máy tại đó, cả người cứng nhắc.
Trầm Ti Lam dừng lại cách môi cô ấy chỉ vài cm, sau đó cảnh báo cặp đôi phía sau đang lại gần bừng giọng điệu tức giận: "Có người."
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là tiếng nam sinh vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi người anh em, chúng tôi bị cận nên nhìn không rõ."
Sau đó là tiếng bước chân vội vã rời đi.
Người đã rời đi, nguy cơ cũng được giải trừ nhưng Tuệ Hạnh vẫn chưa hoàn hồn lại.
Trầm Ti Lam gọi cho cô ấy hai lần nhưng không được đáp lại, anh ta dứt khoát bóp mặt cô ấy: "Tuệ Hạnh?"
Tuệ Hạnh vẫn đờ đẫn nhìn mặt anh ta.
Trầm Ti Lam thấy cô ấy còn chưa hoàn hồn, hai mắt híp lại, đột nhiên nói: "Người đẹp ngủ trong rừng?"
Tuệ Hạnh nghe lời anh ta nói nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.
Hô hấp Trầm Ti Lam có chút nóng: "Hôn một cái em có thể tỉnh lại không?"
Hai vai Tuệ Hạnh run lên kịch liệt, cô ấy tỉnh táo lại, dựa lưng vào thân cây, lắp bắp nói: "Em tỉnh rồi, tỉnh rồi."
"Đi thôi, đi xuống."
Trầm Ti Lam không trêu chọc cô ấy nữa, buông tay xuống, lùi về phía sau cách cái cây mấy bước, khôi phục lại khoảng cách an toàn với cô ấy.
Anh ta nói phải đi xuống.
Nhưng Tuệ Hạnh vẫn chưa quên được chuyện ở trên sườn núi.
Cô ấy nhìn vầng trăng khuyết trên đầu.
Trông như người đang mỉm cười, Tuệ Hạnh nhìn chằm chằm vào vầng trăng, dần dần cũng bất giác cười lên giống như vậy.
Cũng không để ý đến Trầm Ti Lam đi ở phía trước cô ấy suýt chút nữa đã bị té vì vấp phải hòn đá.
Sau khi rời khỏi sườn núi tình nhân, Tuệ Hạnh mới hồi phục lại tinh thần.
Bên cạnh có mấy người vội vã bước tới, hình như họ đi lên sương núi tình nhân.
Có điều tất cả đều là nam sinh, trông rất kỳ quái.
Lúc đi ngang qua họ Tuệ Hạnh đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Cậu thật sự nhìn thấy Chử Dạng đi lên?"
"Tôi chắc chắn đã nhìn thấy, bị đàn ông dẫn lên."
"Con mẹ nó, là thằng chó nào? Dám cua hoa khôi của ngành chúng ta, coi chúng ta là vật chết sao?"
"Tôi không biết anh ta, nhìn cách ăn mặc chắc chắn không phải người của viện chúng ta. Ở viện chúng ta không có mấy người đàn ông có bóng lưng đẹp trai như vậy."
"Con mẹ nó cậu là quân mình hay quân địch vậy? Bóng lưng lão tử không đẹp trai sao?"
"... Được rồi, tôi đổi một lời giải thích khác, anh ta không mặc áo sơ mi kẻ, khẳng định không phải người của viện chúng ta.”
"Mẹ nó! Hoa khôi của ngành bị người đàn ông khác cua rồi rồi! Tôi phải giết anh ta!”
"Đợi tôi thấy rõ là tên chó má nào, nhất định lão tử sẽ hack máy tính của anh ta, hủy bỏ tất cả bài tập của anh ta!"
“Người anh em, được lắm, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
"Bao nhiên năm nay mới có một hoa khôi của ngành, tôi tuyệt đối không để người ngoài viện chiếm tiện nghi."
Tuệ Hạnh cảm thấy không tốt.
Nếu đàn anh và đàn chị gạt bọn họ, nhất định là vì họ có chuyện khó nói.
Cô ấy nhất định phải bảo vệ bí mật này thay họ.
Tuệ Hạnh ngăn cản mấy nam sinh lại: "Bạn học, xin dừng bước."
Trầm Ti Lam không biết cô ấy muốn làm gì, sắc mặt phức tạm.
Chỉ thấy cô gái nhỏ nhắn bước về phía mấy nam sinh kia, ngẩng đầu lên nhìn họ, giọng điệu nghiêm túc: "Mọi người nhìn nhầm rồi, tôi đảm bảo với các bạn người vừa ở trên sườn núi không phải chị Chử."
Mấy nam sinh nghi ngờ nhìn cô ấy, đột nhiên có người kêu lên: "Cô không phải đàn em Tuệ học năm nhất sao?"
Một người nhớ ra, tất cả người khác cũng nhớ ra.
Tuệ Hạnh và Chử Dạng cùng một tổ thi đấu, hình của bọn họ trên diễn đàn rất lâu mới được hạ xuống.
Đàn em này cũng có rất nhiều người để ý, có điều cô ấy mới học năm nhất, nhìn quá **, đám đàn anh như hổ như sói trong lòng vẫn còn chút lương tri nên chưa dám hạ thủ.
Cô ấy ở đây, vậy tám phần chắc chắn Chử Dạng ở trên kia.
Các đàn anh càng hoài nghi: "Chử Dạng thật sự không có ở trên sao?"
Tuệ Hạnh lắc đầu khẳng định:‘Không ở đây, chị ấy cũng không ở cùng người đàn ông nào, giữa bọn họ rất trong sáng, thuần khiết.”
Các đàn anh: "..."
Trầm Ti Lam bên cạnh: "..."
Thứ hai, diễn đàn lại có dưa mới.
Đội ngũ khai sát không ngừng kêu gào: “Người phát ngôn của những đàn ông độc thân ở kế viện.]
[Chiến thư: Xuất hiện đi, tên đàn ông đã cướp hoa khôi của nghành chúng ta.]
Nội dung vô cùng thú vị.
[Cuối tuần trước, một số nhân chứng bất ngờ phát hiện hoa khôi của ngành bị một người đàn ông lén lút kéo lên sườn núi tình nhân. Vì lúc đó trăng tối, gió lớn, công suất đèn trên Đồi Tình nhân quá rác rưởi nên tôi không thể chắc chắn nhưng theo lời một người nào đó biết chuyện vô tình tiết lộ thì người trên sườn núi tình nhân đúng là hoa khôi của ngành chúng ta, hiện toàn thể đàn ông độc thân của ngành đang ra chiến thư với tên đàn ông không biết tên kia, yêu cầu giao ra hoa khôi của ngành! Toàn thể đàn ông của kế viện sẽ tha cho anh một mạng!]
[Tiến lên!]
[Chiếm ghế đầu, nhân tiện bán hạt dưa đậu phộng và nước ngọt!]
[Hãy để lại tên trước ngọn lửa này!]
[Mẹ kiếp! Tiến lên, đánh đi!]
[Chử Dạng đã có bạn trai?]
[Hahaha, hoa khôi của kế viện bị người đàn ông khác cua mất, thật thảm.]
[Ai có gan lớn như vậy, không sợ bị đánh thành bao cát sao?]
[Xong rồi, sau này không còn viện nào muốn hợp tác với kế viện rồi, hahaha.]
[Mấy năm nay kế viện vốn do Chử Dạng nên có nhiều hoạt động xã hội hơn, bây giờ lại quay về thảm cảnh trước thời kì giải phóng rồi, hahahaha.]
[Ha ha ha bạn trai của hoa khôi ngành mau ra đây tiếp nhận sự dữ dội của xã hội chủ nghĩa!]
[Hoa khôi của kế viện cũng dám cua, người anh em thật trâu bò.]
[Anh em của cơ giới viện hoan nghênh anh em của kế viện tới gia nhập!]
[Anh em của thổ mộc viện hoan nghênh anh em của kế viện tới tới gia nhập!]
[Gia nhập gia nhập gia nhập!]
[Hahaha.]
Bài đăng này nhanh chóng lên đầu diễn đàn chỉ trong một buổi sáng.
Hơn nữa, người điều hành còn đặc biệt thêm “ngôi sao” cho bài viết này khiến người xem hưng phấn hơn.
Chử Dạng cũng đã xem bài viết này.
"Ai? Cái người biết chuyện kia là ai?" Cô như một ác ma nhe nanh nhe vuốt, cười lạnh hai tiếng: "Ra đây! Tôi phải đánh bể đầu chó của cậu ta!"
Tuệ Hạnh:"..."
Trầm Ti Lam không ngăn được nội gián giấu đầu hở đuôi: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT