Trên ban công lộ thiên bên ngoài nhà hàng, Sùng Chính Nhã dựa vào hành lang, che miệng châm điếu thuốc trên tay.

Anh ta mở miệng, phun khói trắng ra.

Nơi này là ngoại ô, không giống với hình ảnh xe cộ tấp nập như trong thành phố, cũng không thể nhìn thấy hơi thở của nền công nghiệp hiện đại hay tiếng còi ồn ào.

Bây giờ tiết trời se lạnh, mấy ngọn núi thấp ở xa xa bị sương mù che phủ, tiếng chim như gột rửa, mây trời cũng thưa thớt, lộ vẻ đơn bạc, trống trải.

Sùng Chính Nhã đưa hộp thuốc lá trong tay cho anh nhưng lại thản nhiên cười: "Cậu chắc chắn không hút sao?"

Từ Nam Diệp không nhận, lãnh đạm nói: "Không hút."

"Tôi cũng đoán được", Sùng Chính Nhã nhếch miệng "Tôi vốn muốn tố cáo anh nhưng bây giờ anh đứng trước mặt tôi, tôi lại không biết phải nói gì."

Từ Nam Diệp đứng bên cạnh nhìn cảnh vật trước mặt, thản nhiên nói: “Xin lỗi.”

Sùng Chính Nhã lắc đầu: "Ban đầu, nếu không phải anh thay tôi ra mặt, tôi đã rơi vào tay bọn côn đồ dó, cũng không biết có bị đánh cho tàn tật không, nhưng anh ba mẹ chửi không ít, đúng không? Đứa con ngoan lại chơi với loại không thích học tập như tôi, chắc chắn họ sẽ rất thật vọng.” 

"Tôi vốn không phải một đứa trẻ ngoan."

Một đứa trẻ ngoan làm sao có thể đánh nhau, còn đối nghịch nhiều lần, dù biết ba mẹ không thích anh chơi với ai nhưng anh lại càng đi ngược lại, trở thành bạn với Sùng Chính Nhã.

Sùng Chính Nhã hỏi anh: "Nghe theo sắp xếp của ba mẹ, cuộc sống có vui vẻ không?"

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Không phải cậu đoán được sao?"

“Nếu tôi có xuất thân giống anh, liệu đời này của tôi có còn phải lo nghĩ không?” Sùng Chính Nhã ngẩng đầu lên, lại nhả ra một vòng khói: “Cho dù tôi có nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ bị người khác nói là nhà giàu mới nổi, có tiền không có não. Nhưng anh thì khác, không ai dám nói anh không tốt, ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu lấy lòng, sau này anh được thăng tiến còn sợ không có ai vì anh mà đi vào nơi dầu sôi lửa bỏng sao?”

Từ Nam Diệp rũ mắt xuống không nói gì.

Sùng Chính Nhã biết anh không nói nhiều, cũng không mong anh có thể trả lời câu hỏi của anh ta.  

Anh ta nói với chính mình: "Tôi đã từng rất ghét anh, ba tôi có tiền như vậy nhưng ở trước mặt ba mẹ anh cũng không bằng một cái rắm. Anh và tôi là bạn, mọi người đều cho rằng tôi trèo cao, là tôi đã dạy hư anh, tôi là kẻ chó má, anh làm bạn với tôi, không phải bài kiểm tra nào anh cũng đứng đầu sao? Tại sao tôi làm hư anh rồi? Ngược lại, mỗi ngày tôi bị anh ép không dám vào khu trò chơi, tan học liền về nhà làm bài tập, anh em tôi cũng cười nhạo tôi.” 

"Tôi muốn đến khu trò chơi xem bình thường cậu chơi trò gì", Từ Nam Diệp quay đầu nhìn anh ta: "Kết quả lần nào cậu cũng từ chối."

"Đừng, tôi không gánh nổi tội danh "làm hư đứa trẻ ngoan"”.

Kỳ thức lúc ấy đám anh em của anh ta cũng từng hỏi: 

“Anh Chính, anh dẫn người bạn mới kia đến gặp bọn em đi, bạn của anh không phải cũng là bạn của bọn này sao?”

Sùng Chính Nhã lúc ấy đang hút thuốc, nghe thấy lời này liền chế nhạo: “Quên đi, nếu thật sự dạy hư anh ta, chúng ta đều xong đời.”

Đám anh em cảm thấy vô vị, bĩu môi oán trách mấy câu.

Sùng Chính Nhã dập khói, không để ý lời của đám anh em kia.

Nếu Từ Nam Diệp làm bạn với anh ta không bị hư đi thì ba mẹ anh mới đồng ý để họ tiếp tục làm bạn.

Bản thân anh ta cảm thấy suy nghĩ này thật ngu ngốc, lại cảm thấy mình hèn mọn như con kiến, cẩn thận từng chút bảo vệ quan hệ của mình với Từ Nam Diệp.

Bọn họ đều sống không thoải mái như vậy nhưng lại không muốn phủi sạch quan hệ với Từ Nam Diệp, có phải anh ta kém cỏi lắm không?

Nhưng mỗi khi Sùng Chính Nhã không thể chịu được sự cẩn thận này, muốn phủi sạch quan hệ với anh thì Từ Nam Diệp lại cùng anh ta đi dến khu trò chơi, cửa hàng ăn nhanh. Ở ven đường khi nhìn thấy một đám nam sinh đùa giỡn, trong con mắt trong veo kia lại thoáng qua một tia hâm mộ.

Đúng vậy, anh cũng rất đáng thương nếu không có anh ta làm bạn thì anh đã trở thành “cậu bé ngoan” trong mắt bố mẹ, không biết đến hỷ, nộ, ái, ố trong đầu chỉ có học tập.

Hóa ra học sinh xuất sắc trong mắt người khác cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Cứ như vậy Sùng Chính Nhã tiếp tục dốc lòng làm bạn cùng anh.

Nhưng không bao lâu liền bị ba mẹ anh dùng một giọng “từ ái” phá vỡ. 

“Nam Diệp từ nhỏ đã rất nghe lời, làm bạn với cậu cũng bởi vì trước kia thằng chưa từng tiếp xúc với loại người như cậu nên mới cảm thấy mới mẻ. Bây giờ vì cậu xảy ra chuyện, thằng bé suýt chút nữa bị phạt, chính thằng bé cũng cảm thấy hối hận, lại không dám nói rõ với cậu cho nên hôm nay tôi sẽ thay thằng bé làm người ác. Sau này thằng bé sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ từ, bọn ta kỳ vọng rất lớn ở thằng bé vì vậy tôi hi vọng sau này hai người sẽ không tiếp tục liên lạc nữa.” 

Sùng Chính Nhã không nói được cảm giác lúc đó của mình như thế nào. 

Tức giận, buồn bã, xấu hổ và thất vọng nhưng nhiều hơn cả là sự tuyệt vọng.

Những cảm giác này đan xen vào nhau khiến anh ta cảm thấy khó chịu muốn chết đi, anh ta cảm thấy trái tim mình như bị ai đó móc đi, bị dao sắc cứa vào hàng chục nhát, máu không ngừng chảy.

So với thất tình còn khó chịu hơn. 

Có người từng đánh mất tình yêu là tội, còn anh ta làm mất đi một người bạn thân thiết sớm chiếu có lẽ cũng là tội.

Khi anh ta ra nước ngoài, biết rõ Từ Nam Diệp sẽ không đến nhưng anh ta vẫn ngây ngốc đứng trước cổng an ninh, nhìn về sau một hồi lâu.

Thấy những người phía sau có ý kiến, anh ta mới vội vàng đi qua cửa.

Sùng Chính Nhã hoàn hồn, nhếch môi tự giễu: "Sau khi biết anh cũng không bỏ đượ ctôi, trong lòng tôi rốt cục cảm thấy tốt hơn, ít nhất cũng không phải một mình tôi nguyện ý coi anh là bạn bè."

Từ Nam Diệp nhìn anh ta: "Tại sao câu đến Gambia mà không nói với tôi?”

“Không có gì để nói, chỉ lo anh có chết hay không, nếu chưa chết tôi cũng phải lập tức trở lại.” Sùng Chính Nhã nhún vai, sau đó quay đầu hỏi anh “Lúc ấy tại sao anh không nói chuyện anh qua nhà tôi."

Từ Nam Diệp cười khẽ: "Nói ra cũng không có ý nghĩa."

Chuyện đã xảy ra, cho dù làm cũng không thể cứu vãn, cũng không thể trở lại như trước nữa.

Bọn họ đều hiểu đạo lý này.

Vì vậy họ đều chọn cách im lặng, thà để đối phương không biết gì.

"À, tôi nhớ một chuyện, lúc tỉnh lại anh nói muốn đi tìm một cô gái nhỏ", Sùng Chính Nhã có chút tò mò: "Tìm được rồi sao?"

Từ Nam Diệp gật đầu: "Tìm được rồi."

"Thực sự tìm được rồi? Anh cũng được đấy", trong lòng Sùng Chính Nhã thầm tính tuổi: "Cô bé kia bây giờ cũng lớn rồi."

Biểu cảm trong mắt người đàn ông dần trở nên dịu dàng: “Ừ, lớn rồi."

Sùng Chính Nhã cảm thấy giọng điệu của anh có chút thay đổi, liền nói đùa: "Sau đó thì sao? Anh trả ơn người ta như thế nào? Đưa tiền hay thứ gì hả?"

Từ Nam Diệp nhẹ nói ra bốn chữ: "Lấy thân báo đáp."

"?"

Sùng Chính Nhã đột nhiên trợn to mắt: "Cô gái kia là cô ấy sao?!"

Từ Nam Diêp ngầm thừa nhận. 

Sau khi Sùng Chính Nhã sửng sốt, anh ta lại cảm thấy kỳ lạ: "Nhưng trước đây tôi đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy nói chưa từng gặp anh trước đây, bởi vì khi ấy còn  nhỏ nên đã quên sao?"

Ngẫm lại thì cũng có thể.

Nghe lời bác sĩ nói, cô gái được cứu khỏi đống đổ nát cùng Từ nam Diệp lúc đó cũng mới mười bốn, mười lăm tuổi, sao có thể không nhớ tới sự kiện lớn như vậy.

"Tôi không biết tại sao cô ấy lại quên nhưng khi tìm thấy cô ấy, cô ấy không còn nhớ những gì đã xảy ra trước kia."

"Vậy tại sao anh không nói với cô ấy?"

"Nếu cô ấy đã quên chứng tỏ cô ấy không muốn nhớ lại" Từ Nam Diệp thấp giọng nói, anh dựa vào lan can nhìn lên bầu trời: "Chuyện kia quả thật cũng không phải chuyện gì tốt để nhớ lại, quên chuyện này ngược lại cũng cô ất cũng không có gánh nặng gì, vui vẻ lớn lên.”

Sùng Chính Nhã cau mày: "Vậy anh cũng không thể không nói với cô ấy cả đời được."

"Tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói với cô ấy, nhưng không phải bây giờ", Từ Nam Diệp cười: "Việc cô ấy có nhớ hay không cũng không quan trọng."

Sùng Chính Nhã cũng cười theo: "Xem ra cậu rất thích cô ấy, trước kia thấy tôi ở cùng với cô ấy còn ra tay nặng như vậy, bảo anh đừng đánh vào mặt anh còn đánh vào mặt tôi."

"Xin lỗi, đó hoàn toàn là bản năng."

Ngoài miệng Từ Nam Diệp nói xin lỗi nhưng một chút thành ý cũng không có. 

Sùng Chính Nhã hừ một tiếng, đột nhiên thay đổi chủ đề, anh ta hỏi: "Ai, vậy tôi hỏi anh, cô ấy có thích anh không?"

Từ Nam Diệp cau mày nhìn anh ta.

Sùng Chính Nhã miễn cưỡng nói: "Mười bốn hay mười lăm tuổi cũng là lúc bắt đầu biết yêu, cô ấy không anh, không phải lúc đó cô ấy đã thích người đàn ông khác sao? Cô gái nhỏ hình như là hoa khôi của ngành đúng không? Người thích cô ấy chắc hẳn không ít đúng không?” 

Người đàn ông này không hổ là cao thủ tình trường, đón một cái liền đúng tám chín phần. 

Thấy Từ Nam Diệp không lên tiếng, Sùng Chính Nhã mạnh dạn đoán: "Anh cướp người từ tay người khác đúng không?"

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Thì sao?"

Sùng Chính Nhã phức tạp nói: “… Chậc chậc chậc, anh đúng là đồ bốn mắt đen tối, tam quan của anh bị chó gặm mất rồi.”

"Cậu có tư cách nói tôi?"

"Ít nhất những người phụ nữ từng ngủ trên giường của tôi đều là tự nguyện. Tôi không bao giờ ép buộc người khác, so với anh có phải lịch sự hơn không?"

Từ Nam Diệp đảo mắt nhìn anh ta.

Dáng vẻ như một đứa trẻ tức giận của anh ta dường như lại quay trở về năm mười mấy tuổi, khi đó Từ Nam Diệp còn chưa cố làm ra vẻ như bây giờ, nhiều lúc anh sẽ để lộ biểu cảm phù hợp với tuổi của mình. 

Kết hợp với khuôn mặt tuấn tú lịch sự nhìn có một cảm giác khác.

Tâm trạng Sùng Chính Nhã đang tốt, lời nói ra cũng hèn hơn: "Từ Nam Diệp, vợ anh là bị anh lừa lấy. Anh có sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ lại bị cướp mất không? Để tôi nói cho anh biết, lúc tôi đến trường của vợ anh, tùy tiện hỏi bất kỳ chàng trai nào cũng đều thích vợ anh."

Từ Nam Diệp hét lên: "Đánh rắm."

Ồ, quan ngoại giao Từ Nam Diệp còn nói tục.

Sùng Chính Nhã tiếp tục cố gắng, giọng điệu càng khoa trương hơn: "Thật, tôi cùng người phụ nữ ngu ngốc nhà tôi đã đến trường vợ anh, có một cậu bé rất đẹp trai. Tôi chui qua ngàn bụi hoa cũng chưa dính một chiếc lá, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể nhìn ra cậu trai đó thích vợ anh.” 

"..."

Sùng Chính Nhã trông nghiêm túc, vỗ vai anh: "Cố lên."

Nói xong anh ta vươn vai, ném tàn thuốc tính vào dùng cơm tiếp.

Từ Nam Diệp ở phía sau gọi anh ta lại: "Chờ chút."

"Làm gì?"

"Còn chưa tính sổ rõ ràng, cậu đi cái gì?"

Sùng Chính Nhã không hiểu: "Sổ sách gì? Lão tử nợ anh cái gì?"

Từ Nam Diệp bình tĩnh nói: "Cậu có biết đổi số phiền phức như thế nào không?"

Sùng Chính Nhã lùi lại về phía sau mấy bước: "... Từ Nam Diệp, anh cũng gần 30 tuổi rồi rộng rãi một chút không được à?"

“Còn chuyện của vợ tôi, cậu tính không nói cho tôi biết sao?” Từ Nam Diệp không nhanh không chậm nói ra chuyện thứ hai.

Sùng Chính Nhã chột dạ liếc mắt sang chỗ khác: "Là vợ anh không nói cho anh biết, chuyện này không liên quan đến tôi, anh muốn tính sổ thì đi tìm vợ giải quyết."

Từ Nam coi như không nghe thấy, chân dài bước về phía anh ta. 

Sùng Chính Nhã từng bị anh đánh, biết anh đánh người rất đau, kông phải là đau bình thường, sau đó anh ta cảm thấy cổ mình bị siết chặt, cà vạt bị cuốn vào trong tay.

Anh ta sợ muốn chết nhưng vẫn không quên mở miệng làm màu: "Con mẹ nó, anh đừng có đánh vào mặt, lão tử dựa vào mặt để ăn cơm!"

Nắm đấm trong tưởng tượng không rơi xuống, Sùng Chính Nhã mở mắt ra thấy Từ Nam Diệp đã buông anh ta ra.

"Vì anh đã đến Gambia tìm tôi, khoản nợ này coi như được xóa."

Sùng Chính Nhã thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi: "Từ Nam Diệp, chúng ta làm lành rồi sao?"

Người đàn ông trước mặt dừng lại, quay lưng về phía Sùng Chính Nhã rồi khẽ cười.

"Không có."

"Chết tiệt, thằng nhóc bốn mắt này."

Anh ta mắng vài câu nhưng cũng không nhịn được bật cười.

Mục đích của bữa cơm này là gì, không ai biết.

Dù sao mấy người vào ăn cuối cùng, tâm trạng đều không tệ.

Trước khi tạm biệt, Sùng Chính Nhã còn cố ý đi đến bên cạnh Chử Dạng, cúi người nói nhỏ với cô: "Gần đây có phải cô nên đến khoa não kiểm tra một chút không?"

Chử Dạng không biết tại anh ta lại nói với cô cái này: "Hả?"

Sùng Chính Nhã giải thích rõ hơn cho cô: "Kiểm tra đầu óc của cô một chút, tôi rất nghiêm túc đấy."

"..."

Chử Dạng có cảm giác như mình đang bị mắng.

Bên kia, Bùi Tư Vi đang thúc giục, Sùng Chính Nhã vẫn không quên nhắc nhở cô một lần nữa: "Nhất định cô phải đi kiểm tra đấy!"

Giọng điệu của anh ta có vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn là kiểu chân thành đề nghị.

Nhưng lời này quả thực không dễ nghe chút nào. 

Chử Dạng không thể làm mặt oán hận Sùng Chính Nhã, cô cũng có không có lá gan này, trong lòng hết sức phản đối.

Nên cô quyết định ả đời này sẽ không đi khám khoa não.

Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, Chử Dạng lên xe chuẩn bị về nhà.

Tình hình giao thông ở ngoại ô khá tốt, một đường đi thẳng không có đèn giao thông.

Tâm trạng cô cũng vì giao thông thuận lợi nên rất nhanh liền quên đi chuyện này.

Cô ngồi bên cạnh vị trí lái xe nghịch điện thoại trong khi Từ Nam Diệp lái xe.

Nửa đường Từ Nam Diệp nhận một cuộc điện thoại, anh đeo tai nghe Bluetooth, Chử Dạng chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.

Anh đang nói chuyện công việc, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Nghe giọng điệu của anh, Chử Dạng đoán công việc của anh có gặp khó khăn gì, Chử Dạng nghe anh thở dài dường như có chút mệt mỏi.

"Anh đã làm việc vất vả, mấy ngày nay rất mệt mỏi, chờ sau khi kết thúc buổi họp báo anh tạm thời có thể nghỉ ngơi một chút."

Chử Dạng khẳng định anh quá mệt mỏi vì công việc.

Lúc này, Từ Nam Diệp đột nhiên tháo tai nghe xuống nói với cô: “Giúp anh sạc điện."

Nhất thời Chử Dạng không kịp phản ứng: "Ừ?"

Từ Nam Diệp lặp lại lần nữa: "Giúp anh sạc điện."

Chử Dạng xấu hổ cúi đầu, biết anh làm việc mệt mỏi nên cần vòng tay của vợ sạc điện.

Cô đã xem không ít phim kịch, cho nên cô cũng hiểu. 

Không ngờ cổ lỗ sĩ như Từ Nam Diệp cũng xem phim thần tượng, chẳng trách bình thường văn vở như vậy.

Chử Dạng mím môi, nhăn nhó lắc bả vai: "Không, anh vẫn đang lái xe."

Từ Nam Diệp nhìn cô: "Nhanh lên, anh sắp hết điện rồi."

"Ai nha, anh thật đáng ghét.” 

Chử Dạng đã chuẩn bị tâm lý, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay phải của Từ Nam Diệp.

Từ Nam Diệp nhìn tay hai người chạm vào nhau: "?"

"Sạc điện thành công," Chử Dạng nói rất nhỏ, có chút xấu hổ: "Nhiệm vụ sạc điện hoàn thành."

"..."

Màn hình điện thoại di động của Từ Nam Diệp sáng lên lần cuối rồi nhanh chóng dập tắt.

Anh bóp mi tâm, đột nhiên chuyển hướng rồi dừng xe bên đường.

Chử Dạng có chút xấu hổ: "Anh muốn làm gì?"

Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: "Sạc điện."

Chử Dạng mắng một câu: "Ma quỷ!"

Sau đó Từ Nam Diệp mở hộp đựng đồ, lấy từ bên trong ra một sợi cáp sạc màu trắng, một đầu cắm vào ổ USB trên xe, đầu còn lại cắm vào điện thoại. Màn hình điện thoại lại sáng lên, ô vuông hiện thị pin chỉ còn lại một vạch đỏ nhỏ xíu.

"Sạc điện thành công".

"..."

Cô nghĩ cô thật sự cần phải đi khám ở khoa não.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play