Mặc dù tin nhắn này chỉ ngắn gọn một câu nhưng lượng thông tin lại cực kỳ lớn. 

Có thể nói người viết tin nhắn này đã đạt tới cảnh giới tối cao. 

Vừa thể hiện mình là chính cung, đồng thời thể hiện thái độ chê bai tình địch, thậm chí còn tiết lộ xu hướng tình dục của chồng cô ta. 

Nếu như không phải tin nhắn này gửi cho chồng cô, cô cũng sẽ đem tin nhắn này liệt vào trong “Tư thế uy hiếp kẻ thứ ba chính xác của chính cung.”

“Đàn anh”, giọng điệu Chử Dạng nghiêm túc: “Có phải anh tìm đàn ông để ngoại tình đúng không?” 

Huyệt thái dương của Từ Nam Diệp đột ngột giật không ngừng, đương nhiên anh hiểu ý cô. 

Anh mở miệng vừa muốn giải thích lại bị cô cản lại trước. 

Chử Dạng giơ tay lên ngăn anh lên tiếng: “Có phải anh muốn nói không biết số này đúng không? Là gửi nhầm đúng không?” 

“…”

Chử Dạng cười nhạt: “Anh cho rằng dùng lý do ngu ngốc này có thể lừa được em sao?” 

Từ Nam Diệp tức không thể ói ra máu, thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim. 

Anh cầm lấy điện thoại của mình, gọi lại cho số lạ kia. 

Chử Dạng thấy hành động của anh sợ ngây người: “Anh muốn làm gì? Em sẽ không xin tha thứ giúp anh đâu, em đứng về phía công lý.” 

Trong điện thoại vang lên một tiếng “đô đô” dài, cuối cùng mới vang lên tiếng “Không có người nhận”.

Từ Nam Diệp cau mày, lại gọi lại mấy lần. 

Vẫn không có người nghe. 

Chử Dạng lầm bầm: “Là chính cung mà ngay cả kẻ thứ ba gọi cũng không dám nhận sao?” 

Từ Nam Diệp liếc cô: “Em nói ai gọi?” 

Chử Dạng há miệng, sờ mũi một cái: “Được rồi, vừa này là em đùa thôi, em biết anh không thể nào thích đàn ông mà.” 

Nếu cô lại dễ dàng tin Từ Nam Diệp ngoại tình, còn là với một người đàn ông đã có gia đình thì chỉ có thể là đầu cô bị cửa kẹp. 

Bên này Chử Dạng không thèm để ý, từ trên bàn nhảy xuống, ổn định lại quần áo rồi quay trở vệ tụ họp với bạn cùng phòng. 

Từ Nam Diệp như bị nghẹn, không biết là tin nhắn của ai gửi đến, cũng bết tại sao số điện thoại của mình lại bị lộ ra ngoài. Hai câu hỏi này không ngừng vờn quanh trong đầu anh, sau khi anh trở lại phòng ăn sắc mặt cũng không quá tốt.

Thư Mạt và Tống Lâm Ấu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết trừ hai người họ ba người lần lướt đi ra. Sau đó là Trần Tiểu không hiểu vì sao mà chỉ để lại một câu “Tớ đi trước”, rồi lấy nhầm túi trực tiếp biến mất. 

Bây giờ đàn anh Từ và Chử Dạng cùng nhau trở lại. 

Chử Dạng nhìn không có chuyện gì nhưng đàn anh thì lại không quá vui vẻ. 

Thư Mạt và Tống Lâm Ấu hai mắt nhìn nhau, trong phút chốc hai sóng nào của hai người phối hợp thành công, các tình tiết cầu huyết trong đầu thay nhau diễn ra. 

Khó khăn lắm mới đợi được đến bữa trưa, Từ Nam Diệp lại đi ra ngoài. 

Lúc này Chử Dạng không xen vào nữa, cô biết anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện tin nhắn nên hào phòng để cho anh ra ngoài, cô cầm đũa lên miễn cường tìm chút gì đó để ăn. 

Trong bụng cô vẫn chưa tiêu hóa hết, cho nên những món này cô chỉ có thể chọn thứ cô thích ăn nhất.

Chử Dạng bắt đầu thời gian lựa chọn. 

Thư Mạt lại gần hỏi cô: “Đàn anh sao vậy? Hai người cãi nhau hả? Tại sao tâm trạng anh ấy trông không tốt lắm?” 

“Không có gì”, Chử Dạng cắn đùa, nói chuyện có chút không rõ: “À, gặp phải chuyện hiểu lầm nên tâm trạng không tốt lắm.” 

Một người đàn ông bình thường còn không chịu được việc mình bị hiểu lầm là kẻ thứ ba, huồng chi lại còn là Từ Nam Diệp.

Thư Mạt khiếp sợ: “Vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng ở đây ăn cơm?” 

Chử Dạng mở mịt: “Nếu không tớ phải làm sao?” 

Thư Mạt chậc chậc hai tiếng, giành lấy đôi đũa trong tay cô, chỉ về phía cửa phòng: “Đi, đi an ủi anh Từ nhà cậu đi.” 

Chuyện này bảo cô phải an ủi như thế nào?

Không biết tại sao Thư Mạt và Tống Lâm Ấu lại chung một chiến tuyến đều muốn đuổi cô ra ngoài, cô chỉ đành than thở ra ngoài tìm Từ Nam Diệp. 

Lúc này người tới ăn cơm cũng nhiều lên, lần này cô không đi ra cửa, lại nhớ đến phòng vừa rồi Từ Nam Diệp cho người mở, cô liền xoay người đi về hướng bên kia. 

Qủa nhiên, anh đang gọi điện ở bên trong. 

Chử Dạng thấy anh không phát hiện ra mình nên cho rằng anh quá tập trung nói chuyện công việc, nên nhấc chân nhẹ nhàng đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đứng một bên chờ anh nói chuyện xong. 

Từ Nam Diệp đưa lưng về phía cửa phòng, bóng lưng cao gầy thẳng tắp, so với dáng vẻ lười biếng ở cửa kia, hiển nhiên là hai trạng thái khác nhau.

“Cậu điều tra giúp tôi một số điện thoại, một lúc nữa tôi sẽ nhắn cho cậu.” 

Đầu bên kia, thư kí Vương trả lời: "Tôi hiểu rồi, khi có kết quả tôi sẽ gửi cho anh, anh còn chuyện gì khác không?"

Từ Nam Diệp im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Anh giúp tôi đổi một số điện thoại mới.”  

Thư kí Vương cảm thấy hơi kỳ lạ: "Tại sao vậy? Số này không thể dùng nữa sao?" 

"Không phải, có quá nhiều tin nhắn quầy rầy.”

"A" Thư kí Vương không nghĩ tới lại là lý do này nhưng lại cảm thấy không cần thiết: "Anh có thể tải phần mềm lọc tin nhắn rác hoặc trực tiếp cài đặt từ chối tin nhắn lạ." 

Từ Nam Diệp nghe vậy nhưng không đồng ý: "Đổi đi." 

Thư kí Vương nói cho anh về điểm bất tiện của việc này: "Đổi số có thể hơi phiền phức, đầu tiên cũng không có cách nào thông báo cho người khác. Anh có chắc chắn muốn đổi không?" 

"Đổi đi, chỉ cần nói với một vài người quan trọng trước là được. Còn những người khác không cần thông báo", Từ Nam Diệp bổ sung thêm mấy câu: "Số điện thoại này phải hủy trong thời gian sớm nhất, tốt nhất là ngay bây giờ." 

“Được, anh còn chuyện gì nữa không?” Thư kí Vương không đợi anh nói, liền nhớ tới chuyện muốn hỏi: “Đúng rồi, âu phục cho buổi họp báo tuần sau, tôi có cần liên hệ với tiệm may thủ công để họ làm bộ mới không? " 

Giọng điệu Từ Nam Diệp dịu đi một chút: "Không cần, cứ lấy từ nhà đi." 

Thư ký Vương khó hiểu: "Nhưng không phải tạm thời anh đang dọn ra khỏi nhà sao? Tôi tới có làm phiền mợ chủ không?" 

"Không cần, ngày mai tôi sẽ chuyển về, anh đi cùng tôi." 

“Sao anh lại chuyển về?” Thư ký Vương thật sự không theo kịp mạch não của sếp. 

Từ Nam Diệp nhếch môi, một tay đút túi, nhàn nhạt nói: 

"Mấy món đồ tôi lấy đi không quan trọng. Tôi không tính ở bên ngoài lâu." 

Thư kí Vương không có gì để nói, anh ta đang định tạm biệt sếp để nhanh chóng đi đến vào đại sảnh thì một giọng nói quen thuộc khác lại vang lên. 

Đó là mợ chủ.

Xem ra là họ đã hòa giải. 

Khó trách sếp lại muốn dọn về. 

Nhưng ngay giây tiếp theo, phỏng đoán của anh ấy đã bị giọng nói giận dữ của vợ anh phủ nhận. 

"Lão biến thái! Anh trêu đùa em! Anh không phải là người nữa!"

Từ Nam Diệp nói chuyện luôn ôn hòa, khiến cho đối phương cảm thấy ấm áp. Cho dù là tức giận, giọng nói của anh cũng chỉ trầm hơn. 

Thư ký Vương đã quen với decibel* của anh nên tiếng gào này gần như xuyên thủng màng nhĩ của anh ta. 

*Decibel: Đề xi ben (dB) là đơn vị đo lường mang tính tương quan, tính theo thang logarit. Có thể hiểu đơn giản là cường độ âm thanh. 

Theo bản năng anh ta cảm thấy có chuyện không lành nên vội vã cúp điện thoại. 

Từ Nam Diệp cũng sửng sốt, quay đầu nhìn Chử Dạng. 

Khuôn mặt Chử Dạng đỏ bừng, rồi lại trắng bệch, sau đó lại bắt đầu chuyển sang xanh tím, màu sắc sặc sỡ, thật vi diệu. 

Cô còn nghĩ rằng Từ Nam Diệp thực sự định chuyển ra ngoài sống. 

Sau khi anh dọn ra ngoài, cô còn ngồi trên sô pha cảm thấy buồn rất lâu, cô còn tự mắng mình là đồ đạo đức giả. 

Chử Dạng còn cảm thấy Từ Nam Diệp không có chút lưu luyến nào với cái nhà này, cũng không có chút lưu luyến nào với cô. 

Cho nên khi dọn đi, anh không lấy đi bất cứ thứ gì, khiến cho cô cảm thấy chỉ có cô xem đó là nhà. 

Tất cả đều là sáo lộ*!

*Sáo lộ: quỷ kế, cạm bẫy.  

Anh không coi nơi đó là nhà của mình, cũng không định ở bên ngoài lâu, đương nhiên không cần mang đi nhiều thứ như vậy! 

Tên biến thái già này ngay từ đầu đã biết sớm muộn gì cũng chuyển về, chỉ giở trò tâm lý với cô!

Chử Dạng biết đối mặt với Từ Nam Diệp cô không có phần thắng nào. Nhưng cô không ngờ ngay cả chiến tranh lạnh cô cũng không phải là đối thủ của anh. 

Nhìn mặt sắc mặt cô biến thành màu gan lợn, Từ Nam Diệp cũng biết cô đang rất tức giận. 

Anh thở dài và đi về phía cô, cố gắng xoa đầu cô. 

Chử Dạng nghiêng đầu, dứt khoát né tránh tiếp xúc của anh. 

“Lão biến thái!” Chử Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xong đời rồi!” 

Nói xong, cô nắm lấy điện thoại trên tay Từ Nam Diệp, dứt khoát mở khóa trước khi anh kịp trả lời, lại tìm thấy tin nhắn mà anh chưa kịp xóa. 

Từ Nam Diệp muốn gửi số điện thoại này cho thư kí Vương, vì vậy tin nhắn này vẫn còn trong hộp thư đến. 

Cô chế nhạo, đông thời nhấp vào trả lời hộp thư. 

Dùng tốc độ tay vượt quá tốc độ tay trung bình của sinh viên đại học trong nước, ba tin nhắn được gửi liên tiếp tới số đó. 

Gửi xong, Chử Dạng trả lại điện thoại cho Từ Nam Diệp. 

Từ Nam Diệp nhìn ba tin nhắn, nhất thời không nói nên lời. 

[Tôi không muốn tiền của cô, bởi vì tôi yêu anh ấy.] 

[Cho dù anh ấy đã kết hôn, tôi cũng không quan tâm.] 

[Chỉ cần anh ấy sẵn sàng ở bên cạnh tôi, tôi không quan tâm anh ấy có cho tôi danh phân hay không.] 

"..." 

Chử Dạng giễu cợt: "Anh chờ có người tìm đến cửa đi." 

Từ Nam Diệp thở dài: "Hết giận chưa?" 

Chử Dạng lùi về sau hai bước: "Phản ứng của anh là sao? Số điện thoại của anh có thể bị hủy. Nếu như bên kia bị chọc tức, rất có thể sẽ tìm rất nhiều người tới quấy rầy anh.” 

"Không sao", Từ Nam Diệp cười với cô: "Chỉ cần em hết giận, anh không quan tâm." 

Chử Dạng cong môi: "Lão biến thái, anh không tức giận sao?" 

Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: "Anh không giận, là anh sai, chỉ cần em vui vẻ, có thể gửi thêm mấy cái."  

Trong nháy mắt cơn giận của Chử Dạng biến mất hơn nửa.

Cô cảm thấy mặc dù lão biến thái không có tính người, nhưng anh đối xử rất tốt với cô, thậm chí còn dung túng cho những hành động của cô.

Chử Dạng đang đắm chìm trong sự dịu dàng của Từ Nam Diệp mà không biết rằng Từ Nam Diệp đã định đổi số từ lâu. 

Dựa theo hiệu suất công việc của Thư kí Vương, có lẽ bây giờ đã bị hủy số.

Bên kia, Bùi Tư Vi nhân lúc Sùng Chính Nhã đang ngủ nhìn trộm nhật kí cuộc gọi gần đây nhất của anh ta. 

Ầm thầm ghi nhớ số điện thoại của tình địch. Sau đó, cô ta gõ vô số bản nháp, cuối cùng cô ta quyết định làm ngắn gọn nhất, chặt chẽ nhất, đến khi vừa ý nhất mới gửi đi.

Bên kia không có hồi âm mà trực tiếp gọi lại.

Đúng là kẻ thứ ba kiêu ngạo. 

Bùi Tư Vi nhìn thông báo gọi đến không ngừng nhấp nháy trên điện thoại, đang phân vân không biết có nên nghe hay không.

Thì Sùng Chính Nhã đã bị đánh thức bởi tiếng điện thoại rung trên tủ đầu giường, anh ta che mắt lại, cáu kỉnh nói: "Hoặc là nói! Hoặc là tắt máy!"

Bùi Tư Vi sợ anh ta biết mình nhìn trộm điện thoại sẽ phát hiện ra chuyện lúc nãy nên vội vàng tắt điện thoại.

Cô ta quyết định chờ lần sau người phụ nữ kia gọi lại rồi sẽ đối chất cùng ả qua điện thoại. 

Kết quả là không gọi được nhưng lại gửi tới ba tin nhắn ngắn vô cùng kiêu ngạo. 

Bùi Tư Vi khiếp sợ, cô ta lại nhìn thấy một tuyên bố hùng hồn về tình yêu chân thành, ngay cả tiền tài cũng không thể làm người phụ nữ kia thay đổi. 

Loại con giáp thứ mười ba mà ngay cả tiền cũng không để ý chính là loại khó đối phó nhất.

Cô ta nắm chặt điện thoại ngây người suy nghĩ cho tới khi người giúp việc đến gọi xuống ăn trưa cô ta mới chậm chạp rời đi.

Hai người ngồi đối diện cùng ăn trưa, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, tay cầm điện thoại còn hơi run rẩy, anh ta cảm thấy kì lạ.

"Cô sao vậy? Nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt, ngay cả cơm cũng không ăn."

Bùi Tư Vi suy nghĩ rất lâu, cuối cũng vẫn quyết định hỏi thẳng:

"Người bạn gái gần đây nhất của anh, dường như có vẻ rất thích anh."

Sùng Chính Nhã đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt khiến người khác buồn nôn của Trần Tiêu, sắc mặt xanh mét: "Thích cái rắm, người phụ nữ đáng chết đó chỉ coi tôi là một cái máy rút tiền."

Bùi Tư Vi nhỉ nhẹ cẩn thận hỏi anh ta: "Vậy anh có thích cô ta không?"

Sùng Chính Nhã đột nhiên cao giọng: "Tôi thích cô ta? Tôi điên rồi sao?"

Bùi Tư Vi cắn môi, thấp giọng hơn so với lúc nãy: "Anh có thể cho em biết, cô ấy là ai không?"

"Nói cho cô cái gì?" Sùng Chính Nhã nhíu mày, cúi đầu tiếp tục ăn cơm: "Cô có nhiều bạn nam như vậy, tôi còn chưa hỏi qua đâu."

Giọng điệu của Bùi Tư Vi đột nhiên trở nên buồn bã: "Anh đang bảo vệ cô ta có phải không? Thật ra anh thích cô ta, chẳng qua trong lòng anh không muốn thừa nhận mà thôi."

Sùng Chính Nhã ngơ ngác: "Cô đang nói cái quái gì vậy? Có phải xem quá nhiều chương trình truyền hình rồi phải không?"

Bùi Tư Vi ngửa đầu nhìn anh ta, giọng điệu kiên định: "Nếu sau này anh vì người phụ nữ kia mà muốn ly hôn với em, cả ba anh và ba của em đều sẽ không đồng ý."

"...Tôi nói muốn ly hôn khi nào?" Sùng Chính Nhã lớn tiếng: "Nếu cô muốn biết cô ta là ai, không cần phải nói với tôi, cô trực tiếp điều tra là được. Cô ta học ở Thanh Hoa."

Dù sao nếu Bùi Tư Vi muốn tìm một người phụ nữ cũng không phải chuyện khó.

Cô ta âm thầm ghi nhớ Thanh Hoa trong lòng.

Sùng Chính Nhã nói xong cũng không cảm thấy áy náy, anh ta lười để ý người vợ trên danh nghĩa này, ăn no xong ném đũa rồi ngồi lên sô pha, bắt chéo chân định gọi điện quấy rầy thằng nhóc đeo kính kia.

Cũng để báo thù chuyện lúc sáng, anh không chỉ làm phiền đến giấc ngủ của anh ta mà còn làm cho anh ta phải nghe thấy cái giọng buồn nôn của người phụ nữ Trần Tiểu kia.

Anh ta thành thạo bấm một dãy số.

Đối diện là một giọng nữ máy móc lạnh như băng.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không tồn tại, xin vui lòng gọi lại sau."

"?"

Sùng Chính Nhã nổi giận đùng đùng, đồng thời vô cùng ủy khuất gọi đến điện thoại cơ quan của Từ Nam Diệp.

Nhờ lời nhắc nhở của thư kí Vương, Từ Nam Diệp đã thiết lập tính năng tự động lọc các số điện thoại và tin nhắn lạ để điện thoại trong cơ quan không bị quấy rối.

"Xin lỗi, người bạn gọi hiện đang bận, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp."

Sùng Chính Nhã: "Từ Nam Diệp cậu không phải là người!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play