Bên kia, Chử Dạng thấy người phụ nữ Bugatti kia không còn gì để nói, khuôn mặt xanh mét vì tức giận, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái hơn. 

Cô thấy thật may mắn vì đã mang tất cả chìa khóa xe đi. 

Để cãi nhau với loại người này, phải dùng phương pháp thô bạo và đơn giản.

Ỷ mình có tiền nên không nghe người khác, chỉ khi gặp người có tiền hơn mới không dám lên tiếng. 

Người phụ nữ kia im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Người đàn ông của cô là ai?” 

Chử Dạng kiêu ngạo nhìn cô ta: “À, cô không xứng để biết.” 

Sau đó cô dời mắt sang phía đám đông đang vây xem. 

Khi nhìn thấy thân hình cao lớn như hạc đứng trong bầy gà kia, khuôn mặt lạnh như băng, giống như anh cả của cô, Chử Dạng cứng đờ. 

Chử Dạng lập tức như một đứa trẻ phạm sai lầm bị bắt, nhất thời không dám cử động. 

Người phụ nữ kia thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cũng bất giác nhìn theo.

Nhưng không thấy Diêm vương hay gì cả.  

Từ Đông Dã nghiêng đầu nói gì đó với tài xế bên cạnh, tài xế gật đầu đáp lại, sau đó đi tới bên cạnh cảnh sát giao thông. 

“Đồng chí, anh lại đây một lúc.” 

Cảnh sát giao thông có hơi ngơ ngác: “Ông là ai?” 

“Không phải tôi tìm cậu”, tài xế mỉm cười, cúi đầu nhìn về phía xe của mình: “ Cậu là người mới à?: 

Cảnh sát giao thông hơi ngạc nhiên sau đó nhìn theo hướng mà tài xế chỉ. 

Ở nơi có mấy người đang đứng, nhưng anh ta liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông anh tuấn cao lớn trong đó. 

Nhìn khí chất này, không giàu cũng sang. 

“Cô gái này là người nhà chúng tôi”, tài xế hiền hòa nói: “Chúng tôi phải trở về kịp tiệc gia đình, hy vọng đồng chí có thể nhanh chóng xử lý.” 

Ở đây là ngoại ô, ngay cả khách sạn cũng không có, nếu nói là tiệc gia đình vậy chỉ có thể ăn ở nhà. 

Mặc dù nói đây là ngoại ô, nhưng sinh thái ở đây phát triển hết sức hoàn thiện, vẫn giữ được nguyên bản cảnh quan sinh thái núi xanh, nước xanh, thậm chí cả một cao ốc cũng không có. 

Bởi vì từ con đường này đi về phía trước chính là khu dân cư. 

Mỗi hộ gia đình là một ngôi nhà riêng, được trang bị cổng điện tử, một số gia đình thậm chí còn có lính gác, người bình thường lái xe qua đây, cùng lắm là lên đường đến thành phố lân cận. 

Nói là tiệc gia đình nghĩa là sống ở đây. 

Người vây xem hiểu được lập tức hít một hơi lạnh.  

Đây là khu dân cư nổi tiếng dành cho nhà giàu ở, có tiền cũng chưa chắc mua được đất, hoàn cảnh yên tĩnh, ngay cả giao thông đi lại cũng vô cùng thuận lợi. 

Rất nhiều người giàu có đều thích mua nhà ở đây, chỉ vì khi đi nhậu với người ta có thể nói một câu, tôi có một căn nhà ở đây. 

Chưa kể Cố thị đang bắt đầu phát triển bất động sản ở đây vì đây chính là sản nghiệp của nhà họ Cố.

Ngay cả người đứng đầu thành phố ông lớn họ Ti và biệt thự của nhà họ Từ đều được xây dựng ở đây.  

Cô gái nhỏ đi Porsche này cho dù là ở nhà nào, sở trường sở cảnh sát cũng không đắc tội nổi.

Người phụ nữ có thể lái Bugatti đương nhiên cũng hiểu, lắp bắp hỏi: “Nhà các người, sống ở đây sao?” 

“Đúng”, tài xế mỉm cười: “Hy vọng cô sẽ phối hợp với cảnh sát giao thông, để chúng tôi có thể nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ đến muộn.” 

Khí thế của người phụ nữ cứ thế biến mất, chỉ có thể đàng hoàng đứng đó trả lời câu hỏi của cảnh sát giao thông. 

Cuối cùng cảnh sát xung quanh cũng chạy đến, viên cảnh sát vừa được bổ nhiểm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, giải thích tình huống cho đồng nghiệp. 

Một cảnh sát lớn tuổi liếc nhìn Từ Đồng Dã cảm thấy có chỗ không đúng. 

Ông ta đi theo tài xế vòng ra phía sau, sau khi thấy chiếc Audi màu đen và biển số xe trên đó. 

Nhất thời như bị sét đánh. 

Chỉ tới giúp người mới xử lý tai nạn nhỏ tại sao có thể liên quan đến chính quyền thành phố chứ? 

Ông ta liếc nhìn người phụ nữ hoàn toàn chịu trách nhiệm, trực tiếp ghi vào hồ sơ: “Cô trở về chờ kết quả xử phạt đi.” 

Người phụ nữ ngẩng đầu, giọng điệu có hơi kinh ngạc: “Không thể nào, bạn trai tôi là...”

Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị cảnh sát giao thông kia ngắt lời.

“Tôi không quan tâm bạn trai cô là ai, cô có biết hôm nay cô đụng phải xe của ai không? Đừng nói là sở trưởng, ngay cả cục trưởng cũng không chọc nổi!” Cảnh sát giao thông chán ghét nhìn cô ta, lắc đầu thở dài nói: “Loại người như mấy người là kiểu ỷ lớn hiếp bé, nếu không gặp cứng thì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bình thường kiêu ngạo phách lối, cho rằng ai cũng dễ bắt nạt phải không?” 

“Mau thu lại cái dáng vẻ phách lối của cô vào, mọi người đều là người, quan chức cũng phục vụ vì nhân dân, không phải để cô lấy ra khoe khoang.” 

Mặt người phụ nữ kia xám như tro tàn, trơ mắt nhìn biển số xe bị ghi lại, sau đó bị lấy chứng minh nhân dân đi. 

Chử Dạng giống như gà con bước đến bên cạnh Từ Đông Dã chờ bị dạy dỗ.

“Vừa rồi em dâu thật lợi hại” Từ Đông Dã không cười, trầm giọng nói: “Cầm chìa khóa xe có nặng hay không?” 

Chử Dạng có hơi sợ ông anh cả này, cúi đầu nói nhỏ: “Anh cả, là người phụ nữ kia khiêu khích em trước.”   

Từ Đông Dã không quan tâm đến nguyên nhân hậu quả: “Chú ý thân phận của mình, sau này em phải đi theo bên cạnh Nam Diệp, nếu cứ tiếp tục giống như bây giờ liệu có phù hợp hay không?” 

Chử Dạng cũng biết mình có chút lỗ mãng nên cúi đầu nhận lỗi. 

Cô em dâu trước mặt anh ta cũng chỉ bằng tuổi em gái hàng xóm, bị dạy dỗ cũng ngoãn ngoan hiểu chuyện, cho dù là ai nhìn thấy cũng không nỡ lòng tiếp tục khiển trách. 

Nhưng hiển nhiên anh ta không thương hoa tiếc ngọc như vậy, bề dưới phạm sai lầm nên mắng vẫn phải mắng. 

Đang dạy dỗ cô, anh ta phát hiện có người đang quay về phía này. 

Từ Đông Dã nghiêm nghị nói: “Ông Hứa!”

Tài xế vội chạy tới: “Đây, tới đây.” 

“Xử lý đi, đừng để người ta đăng lên mạng.” Từ Đông Dã nhìn chiếc xe thể thao màu trắng ở ven đường, trực tiếp phân phó: “Gọi người qua kéo đi sửa đi, em ngồi xe của anh.” 

Thật ra xe cũng chỉ bong chóc một ít sơn, cũng không cần phải đi. 

Nếu người trước mặt là Từ Nam Diệp, tính tình anh tốt, có lẽ cô còn có thể tìm được đường sống nhưng trước mặt anh cả này, ngay cả chữ “không” cô cũng không có dũng khí để nói. 

Từ Đông Dã vì phòng ngừa có người đăng lên mạng nên đã cho tài xế đi giải thích rõ với những người khác. 

Nhưng vẫn có người liều chết đăng video lên diễn đàn. 

Nhưng những người này rất thông minh che mặt người trong cuộc đi.

Trong video, chỉ có người phụ nữ phách lối đi Bugatti lộ mặt. 

Có mặt thì mọi người có thể tìm hiểu, có thể thấy kết cục của cô ta không hề tốt đẹp. 

[Tại sao khuôn mặt của người phụ nữ kia lại bị che?]

Người đăng bài chỉ có thể trả lời: [Tôi không thể để lộ, vì bảo vệ tính mạng tôi chỉ có thể che đi.]

[Hử? Không thể nói?]

[Có đẹp không?]

Người đăng bài trả lời: [Xinh đẹp, là người đẹp, loại cực phẩm ]

[Tôi muốn nhìn mặt a a a a a]

Người đăng bài trả lời: [Tôi thật sự không dám đăng, cô gái đó là nhân vật lớn, tôi sợ bị mời đi uống trà ha ha ha.]

[Cô nàng Bugatti kia có hơi thảm, không ngờ tới lại đụng phải người cơ to hơn cô ta.]

Người đăng bài trả lời: [Đúng vậy, thiên đạo luân hồi.]

Trong đó có một số người biết một ít chuyện bên trong. 

[Ở hiện trường, tôi vốn đã quay được video nhưng bị yêu cầu xóa video. Nói như vậy, cho dù chủ bài đăng có đăng lên cũng vô dụng, tôi đoán không tới mấy ngày sẽ bị gỡ bỏ. Vì vị kia không hoạt động công khai nên không lộ mặt, nguyên nhân thì tôi không biết, người trong vòng cũng không biết cô ấy là ai, có lẽ là cô chiêu hoặc mợ chủ nhà nào.]

[Người đăng bài đừng đi! Nói thêm chút đi!]

[Theo tôi danh tính người lần này là cô hai nhà họ Long đúng không? Tôi nhớ lúc đó cũng bị che mặt như vậy.]

[Nhà họ Long có ba cô đúng không?]

[Không phải nhà họ Long nhưng dù sao cũng không tránh được mấy họ như vậy.]

Đúng như người đăng bài dự đoán, nhưng cũng trái với mong đợi của người đăng bài, bài đăng này tồn tại chưa đầy ba giờ đã bị kiểm duyệt xóa đi mà không nêu rõ lý do vi phạm. 

Ngồi trong xe của Từ Đông Dã, Chử Dạng im như thóc, ngay cả thở cũng không dám, cô sợ sẽ quấy rầy người anh cả này. 

Xe lái vào nhà họ Từ, trong bãi đậu xe đã có một chiếc xe ô tô. 

Từ Đông Dã xuống xe trước, thấy một chiếc quen thuộc. 

Chử Dạng ngơ ngác xuống xe, định nhanh chóng trốn vào nhà, lại bị Từ Đông Dã đột nhiên gọi lại. 

“Em và Nam Diệp cãi nhau?” 

Chử Dạng giả vờ không hiểu: “Hả?” 

Từ Đông Dã chỉ chiếc Bentley: “Không phải nói tối nay nó không đến sao? Tại sao xe lại ở đây?” 

Chử Dang nhìn sang phía anh ta chỉ, cả người cứng đờ. 

Không phải nói không đến sao?

Không phải nói có việc sao? 

Tên biến thái kia lại lừa cô? 

Phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy mau. 

Một giọng thanh thúy gọi cô lại: “Chị dâu tới rồi?” 

Cô quay đầu là cô hai nhà họ Dung đang đứng ở cửa. 

Cô hai mỉm cười ngây thơ, thân mật chạy tới chỗ cô, nắm lấy tay cô nói: “Chị với anh hai cãi nhau sao? Tại sao vợ chồng chồng hai người không về cũng nhau?” 

“...” 

Tại sao ai cũng có thể đoán được bọn họ đang cãi nhau vậy? Rõ ràng lắm sao? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play