Chử Dạng ra ngoài đi dạo một lúc rồi quay trở lại. 

Dù sao, trời đất bao la, hạng mục là lớn nhất, vì vậy ngay cả khi cô có nóng nảy cũng không thể làm trễ nải công việc của người khác. 

Bên trong công xưởng được trang bị đầy đủ. Trong đó có không ít dụng cụ là bán tự động, so với thao tác thủ công thì độ chính xác và hiệu quả cao hơn không ít. 

Bảng PCB được khoan lỗ, ngay cả đường kính mỗi lỗ đều giống nhau, nhìn qua trông gọn gàng và đồng nhất.  

Tất cả mối hàn nơi các thành phần kết nối cũng đều hoàn hảo. 

Bảng mạch PCB mới này, cho dù là hệ thống dây điện hay tay nghề, đều tốt hơn nhiều so với bảng bị mất kia. 

Ngay cả khi không tìm được bản gốc, bọn họ vẫn có thể thuận lợi bàn giao thành quả trong ngày mai. 

Mặc dù lần này con dao giết bò đã được sử dụng nhưng Từ Nam Diệp, người đi mượn con dao giết bò cho bọn họ, mới thật sự là đại công thần. 

“Vô cùng cảm ơn đàn anh,” Tuệ Hạnh liên tục cảm ơn “Đã trễ như thế này, đàn anh vẫn nguyện ý giúp chúng em tìm một nơi như vậy, em cũng không biết phải cảm ơn đàn anh như thế nào.” 

Trầm Ti Lam không nói nhiều nhưng cậu ta cũng cảm ơn Từ Nam Diệp mấy lần. 

“Nếu mấy em muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Dạng Dạng. May là cô ấy đã nói với tôi chuyện này.” Từ Nam Diệp mỉm cười nói: “Tôi cũng muốn ủng hộ cuộc thi đấu.”

Tuệ Hạnh tươi cười: “Chờ chúng em đoạt giải thưởng, nhất định sẽ mời đàn anh đi ăn tối.” 

Từ Nam Diệp nhìn về phía Chử Dạng. 

Chử Dạng còn đang tức giận, chắp hai tay sau lưng, nói: “Người ta cũng không thiếu một bữa cơm.” 

Từ Nam Diệp dở khóc dở cười: “Được, tôi sẽ chờ tin vui của mọi người.” 

Mọi người định ngồi xe đàn anh đi về. 

Bọ họ đi bộ đến bãi đậu xe ngoài trời. Giờ này vào nửa đêm, bãi đất trống được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, hai bóng xe đổ dài.

Vào thời điểm này, chỉ có một vài người bọn họ bên trong nhà xưởng, chỉ có Từ Nam Diệp là có xe. 

Không biết từ khi nào lại xuất hiện một chiếc xe khác bên cạnh. 

Khác với chiếc sedan màu đen điềm tĩnh của Từ Nam Diệp, thân xe được lắp ráp hoàn chỉnh và sơn màu xanh lam vẫn bắt mắt  ngay cả khi ở trong hoàn cảnh thiếu sáng như vậy, vênh váo lại sành điệu.

Chử Dạng không hiểu tại sao lại cảm thấy chiếc xe này có phần quen thuộc. 

Dòng xe Mercedes-Benz S-Class, biển số xe là một dãy bốn số chín. 

Cửa chính của xe được mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra. 

Hai tay Sùng Chính Nhã đặt trên cửa xe, chân bắt chéo, giọng nói lười biếng: “Tớ còn nghĩ hơn nửa đêm cậu mượn xưởng điện tử để làm cái gì, hóa ra là để đưa mấy bạn nhỏ đến thực hành xã hội.”

Đây là xe của Sùng Chính Nhã. 

Cuối cùng Chử Dạng cũng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy chiếc xe này ở cổng trường học, lúc ấy nó đậu ở phía sau xe Từ Nam Diệp. 

Cô đã nhìn thấy Trần Tiểu từ trên xe này bước xuống nhưng sau đó Từ Nam Diệp lại nói với cô là chắc chắn cô đã nhìn nhầm. 

Nhưng Sùng Chính Nhã và Trần Tiểu thật sự quen biết.

Sự nghi ngờ trong lòng Chử Dạng càng lúc càng lớn. Lúc này, Sùng Chính Nhã đã đi về phía bọn họ, dừng lại trước mặt Từ Nam Diệp, thoáng nghiêng người, nói bằng một giọng đủ nhỏ mà chỉ hai người họ nghe được: “Đưa vợ đến là đủ rồi, còn đưa thêm khán giả?” 

Từ Nam Diệp khẽ hỏi anh ta: “Sao cậu lại tới?” 

“Cậu mượn xưởng điện tử nhà tớ, tớ đến kiểm tra một chút thì có vấn đề gì?” 

Sùng Chính Nhã một tay chống cằm, một tay chỉ vào ba sinh viên phía sau: “Mấy bạn nhỏ kia là ai vậy?”

“Đó là bạn học của tôi.” Chử Dạng giải thích trước: “Bọn họ không biết quan hệ của tôi và đàn anh.” 

Sùng Chính Nhã uể oải nhướng mày, cao giọng: “Ồ? Vậy cô nói dối với bọn họ như thế nào?” 

Chử Dạng còn chưa kịp trả lời, vạt áo của cô đột nhiên bị kéo ra. 

Cô quay đầu lại, Tuệ Hạnh đang đứng sau lưng cô, thấp giọng hỏi cô: “Đàn chị, đây là ai vậy?” 

“Ừm.” Chử Dạng cũng không biết phải nói thế nào: “Đây là bạn của đàn anh.” 

Sùng Chính Nhã chống nạnh, nhe răng nghiến lợi: “Ai là bạn của cậu ta, tôi là kẻ thù của cậu ta!” 

Chử Dạng nhìn Từ Nam Diệp cầu cứu. 

“Cậu ta nói là kẻ thù, thì là kẻ thù đi.” 

Từ Nam Diệp không thèm quan tâm chút nào, giọng điệu của anh rất qua loa chiếu lệ. 

Khóe miệng Chử Dạng giật giật, Sùng Chính Nhã hừ lạnh một tiếng, chỉ có Tuệ Hạnh đơn thuần tin. 

Sau đó, cô ấy lập tức đứng chắn trước mặt Từ Nam Diệp, trong một tư thế chuẩn mực của một con gà mái già đang canh giữ đàn con của mình, nhìn chằm chằm vào Sùng Chính Nhã: “Anh muốn làm gì đàn anh? Tôi tuyệt đối không cho phép.” 

“Nhóc con, đừng có can thiệp vào chuyện của người lớn.” Sùng Chính Nhã khoanh tay, ung dung nhìn Từ Nam Diệp: “Từ khi nào mà cậu lại thuê một vệ sĩ nhỏ tuổi như vậy?” 

“Tôi không phải vệ sĩ, đàn anh Từ là ân nhân của tôi, trước đây anh ấy không chỉ cứu ba tôi,” Tuệ Hạnh lớn tiếng phản bác, giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng “Anh ấy còn đặc biệt cho chúng tôi mượn nhà máy để làm thêm giờ, tôi không bao giờ cho phép anh làm tổn thương đàn anh.” 

Trầm Ti Lam, người vẫn luôn ở đứng phía sau xem kịch, bỗng dưng khịt mũi. 

“Nhóc con, em tìm hiểu rõ một chút.” Sùng Chính Nhã tức đến buồn cười: “Nhà xưởng này là của nhà tôi, đàn anh của em chỉ là người trung gian, hiểu không? Hiện tại, người em nên bảo vệ là tôi.” 

Tuệ Hạnh mờ mịt chớp mắt: “Hả?” 

Sùng Chính Nhã khịt mũi, ngước mắt lên và tiếp tục nói với Từ Nam Diệp: “Hơn nửa đêm, cả công xưởng lớn như vậy mở cửa vì cậu, cậu đưa mấy sinh viên này tới mở lớp thực hành sao? Đầu óc cậu có vấn đề phải không?” 

Cho dù biết công xưởng điện tử này là của người đàn ông trước mặt nhưng Tuệ Hạnh vẫn đứng về phía Từ Nam Diệp.

“Tôi không cho phép anh nói đàn anh Từ như vậy.” 

Sùng Chính Nhã nhướng mày, bỗng liếc mắt nhìn vẻ mặt bất lực của Chử Dạng, nhếch mép cười với Tuệ Hạnh: “Nhóc con, em bảo vệ đàn anh của em như vậy, có phải em thích anh ta đúng không?” 

Từ Nam Diệp khẽ cau mày. 

Sắc mặt Trầm Ti Lam ở phía sau thậm chí còn khó coi hơn anh. 

“Làm sao có thể!” Tuệ Hạnh trợn mắt, vội vàng xua tay: “Đàn anh Từ là chú của đàn chị, cũng là chú của tôi, tôi không thể thích chú của mình được!” 

Từ Nam Diệp: “…”

Anh luôn cảm thấy mình đã quá già. 

Chử Dạng đau đớn lấy tay che mặt. 

Khuôn mặt của Sùng Chính Nhã đầy màu sắc, ngũ quan nhăn lại, giọng nói đầy nghi vấn: “Cô nói ai là chú?” 

Tuệ Hạnh chỉ vào Từ Nam Diệp và Chử Dạng, những người với vẻ mặt đang không được đẹp cho lắm: “Hai người họ là chú cháu, anh cũng không biết sao?” 

Sùng Chính Nhã cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta cũng hiểu ra. 

Đôi vợ chồng này đúng là thực sự lắm trò. Vì để che giấu thân phận vợ chồng, ngay cả lý do vớ vẩn là chú với cháu họ cũng lợi dụng. 

Khó trách hơn nửa đêm Từ Nam Diệp giúp Chử Dạng tìm chỗ mà đám sinh viên này lại không nghi ngờ. 

Chú giúp đỡ cháu gái, cùng lắm chỉ là tình cảm chú cháu sâu sắc mà thôi. 

Từ Nam Diệp trực tiếp trả lại chìa khóa cho Sùng Chính Nhã. 

Sùng Chính Nhã vốn sang đây để xem kịch nhưng anh lại không ngờ rằng lý do Từ Nam Diệp mượn xưởng điện tử là để cho vợ anh ta tranh giải. 

Nhất thời anh ta cũng cảm thấy thật nhàm chán, không muốn tốn thêm thời gian ở đây, định nhanh chóng về nhà ngủ tiếp.

Nghĩ đến cô nhóc vừa lườm anh ta, Sùng Chính Nhã chợt nhớ ra cái gì đó, lại đi về phía Từ Nam Diệp. 

“Nhóc con.” Sùng Chính Nhã cúi xuống nhìn Tuệ Hạnh ở buồng xe sau: “Em vừa nói Từ Nam Diệp cứu ba em là có ý gì?” 

Tuệ Hạnh sững sờ: “Trước kia ba tôi đi Zambia trong một chuyến công tác, là anh Từ đã cứu ông ấy.” 

Sùng Chính Nhã bỗng nhiên nhếch môi cười, nhìn bóng lưng Từ Nam Diệp ngồi ở ghế trước, thản nhiên nói: “Chẳng trách, dù sao vị anh hùng nhân dân này cũng từng đi qua quỷ môn quan một lần. Sau khi tỉnh lại trong lòng anh ta vẫn còn nghĩ đến người khác.” 

Từ Nam Diệp quay đầu nhìn anh ta: “Cậu nói cái gì?” 

“Không có chuyện gì.” Sùng Chính Nhã rời ánh mắt khỏi buồng xe, lại đứng thẳng người, khôi phục lại tư thế lôi thôi thường ngày, vỗ cửa xe: “Mấy người đi đi.” 

“Tôi đưa bọn họ về trường học trước.” Từ Nam Diệp khởi động xe, nói với anh ta qua gương chiếu hậu: “Cậu cũng mau về đi.” 

Giọng điệu này giống hệt như lúc bọn họ còn đi học, khi hoàng hôn tắt dần, Sùng Chính Nhã vẫn muốn đến khu trò chơi để chơi tiếp, Từ Nam Diệp đã yêu cầu anh ta mau về làm bài tập. 

Chiếc xe sedan màu đen rời khỏi trước. 

Sùng Chính Nhã dựa vào xe, đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi. 

Thời gian đã trôi qua, nhưng anh ta vẫn không quên được những mảnh vụn ký ức mà anh đã có với Từ Nam Diệp. 

Kể cả việc anh ta đã nghe những người khác nói rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với Từ Nam Diệp. Lúc đó, anh ta thậm chí còn không có thời gian để xin người cố vấn của mình được nghỉ phép cá nhân. Anh ta cũng bất chấp lời can ngăn của bạn bè, lập tức mua một vé máy bay đến Zambia. 

Trong hầm trú ẩn khẩn cấp tạm bợ, qua tấm rèm cách ly, Sùng Chính Nhã nhìn thấy Từ Nam Diệp nằm trên giường bệnh phải dựa vào bình thở oxy để duy trì tính mạng. 

Sau đó, khi anh tỉnh lại, câu đầu tiên anh hỏi là: “Cô gái bên cạnh tôi có sao không?” 

Mình bị thương nặng như vậy còn có thời gian nhớ tới người khác, đúng là Lôi Phong* sống của thời đại hiện tại. 

(*Lôi Phong = Là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi hi sinh, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha, khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng và trở thành công dân kiểu mẫu được quần chúng nhân dân cổ vũ học theo.)

Nếu anh ta vẫn còn sống, Sùng Chính Nhã cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, anh cũng chỉ ở lại Zambia hai ngày trước khi bay trở về Úc.

Sùng Chính Nhã không nói với bất kỳ ai anh ta từng đến Zambia. Theo thời gian,, anh ta cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện này. 

Đến nỗi sau khi Từ Nam Diệp trở về Trung Quốc, anh ta thậm chí còn coi như mình chưa từng gặp lại người bạn cũ này kể từ khi còn học trung học. 

Chuyện này nói ra rất mất mặt nên anh ta không muốn để Từ Nam Diệp biết.

—------

Xe chạy đến cổng trường, Chử Dạng vốn muốn nói chuyện với Từ Nam Diệp một lúc nữa, nhưng lần này cô không thể để Tuệ Hạnh trở về ký túc xá một mình nên quyết định xuống xe, nói tạm biệt cùng Từ Nam Diệp. 

Trước khi xuống xe, Chử Dạng có chút không tự nhiên nói “Cảm ơn” với anh. 

Từ Nam Diệp thấp giọng nói: “Như vậy là đủ rồi?”

“Vậy anh còn muốn em cảm ơn anh như thế nào?” 

Anh đưa tay lên xoa đầu cô: “Chờ em thi đấu xong rồi tính, anh sẽ nhớ kỹ.” 

Chử Dạng đột nhiên bĩu môi: “Anh đúng là nhỏ mọn.” 

“Không nhỏ mọn như em,” Từ Nam Diệp đột nhiên nghiêng người, giọng điệu trêu chọc bên tai cô: “Ngay cả giấm của nam sinh cũng ăn.” 

Ngoại giao không chỉ đơn thuần là dựa vào kỹ năng diễn thuyết, mà còn phải dựa vào chiến tranh tâm lý.

Từ khi Từ Nam Diệp còn trẻ, anh đã tham dự không ít buổi ngoại giao khác nhau cùng Bộ Ngoại Giao, xung quanh đều là lập mưu tính kế, chưa từng để tình cảm riêng ảnh hưởng, làm việc đến giờ một giọt nước cũng không để lọt nên một chút suy nghĩ kia của Chử Dạng, so với anh thật sự là non nớt. 

Buổi tối hai hôm trước, cô không chớp mắt nhìn trộm anh, còn tự cho là không bị phát hiện nhưng thực ra Từ Nam Diệp đã sớm biết. 

Quả nhiên Chử Dạng chột dạ, đồng thời cũng mở rộng tầm mắt.  

Đôi con ngươi màu sáng của Từ Nam Diệp đầy tính toán. Không những không bỏ qua cho cô, ngược lại anh còn ôm lấy cô từ sau, thổi vào tai cô.  

Sau đó, giọng nói trầm thấp và từ tính khiêu khích mỗi dây thần kinh của cô: “Thi đấu thật tốt, anh đợi em về nhà.” 

“Không cần anh nói, em cũng sẽ thi đấu thật tốt.” Chử Dạng cúi đầu đẩy anh ra: “Đàn anh, em đi đây.” 

“Cửa kính xe đang đóng, người khác không thể nghe thấy, không nhìn thấy bên trong,” Từ Nam Diệp nhéo nhéo mặt cô, giọng điệu bất mãn: “Em có thể đừng gọi anh là đàn anh được không?” 

Chử Dạng ngẩn người một lúc mới hỏi anh: “Vậy em gọi anh là gì?”

Từ Nam Diệp thở dài, dùng ngón tay chọc vào da thịt mềm mại trên má cô: “Gọi anh là chồng.” 

“…”

Chử Dạng lập tức đỏ mặt, vội vàng mở cửa xe chạy trốn. 

Vẫn còn thẹn thùng. 

Từ Nam Diệp lắc đầu, thở dài một cái rồi khởi động xe rời đi.

Lúc trước bị anh trêu chọc, Chử Dạng đã sớm tức giận. 

Còn bây giờ xe đã rời đi rất lâu nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn theo đường xe chạy, cho đến khi Tuệ Hạnh gọi tên, cô mới hoàn hồn lại.

Chử Dạng chầm chậm định thần lại, khôi phục lại sắc mặt bình thường, mỉm cười cùng mọi người trở về ký túc xá. 

Vừa đi trên đường, cô cũng không nhịn được nhớ lại cuộc đối thoại làm người ta đỏ mặt vừa rồi, bỗng nhiên cô bị vấp chân vào nền gạch. 

Cho đến khi cô mất cảm giác không kịp nhìn đường, cuối cùng đụng phải người trước mặt. 

Chử Dạng vội vàng lui về phía sau mấy bước: “Thật xin lỗi.” 

Cô nhanh chóng phản ứng, giống như rất sợ đụng phải người trước mặt. 

Cố Thanh Thức cau mày. 

Cô chưa từng trốn tránh anh ta như vậy nhưng kể từ cuộc đối thoại với cô vào năm hai đại học, khoảng cách giữa hai người dần dần cách xa, đến bây giờ không khác gì người xa lạ. 

Nhưng trước kia bọn họ không như thế này.

Sau khi tầng mập mờ kia bị xuyên thủng, bọn họ vốn không nên như vậy. 

Cố Thanh Thức trầm giọng hỏi cô: “Tại sao em phải trốn tránh anh?” 

Chử Dạng nói: “Em không có.” 

“Có phải sau khi anh đi Bắc Kinh.” Cố Thách Thức dừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Em với đàn anh ở bên nhau đúng không?” 

Trong nháy mắt sắc mặt của Chử Dạng lập tức thay đổi, cô giả bộ nghe không hiểu, miễn cưỡng cười nói với anh ta: “Em không biết anh đang nói cái gì.” 

Cố Thanh Thức kéo khóe miệng, ánh mắt âm trầm: “Giáo sư Chử muốn bọn anh giữ bí mật nhưng là giữ bí mật anh ấy là chú em? Hay là giữ bí mật anh ấy là bạn trai của em?” 

Chử Dạng cảm thấy giọng điệu của anh ta có chút không đúng, liền hỏi: “Anh bị sao vậy?” 

“Em và anh ta quen biết từ khi nào?” 

Giống như bị chạm đến vảy ngược, sắc mặt Chử Dạng lập tức trầm xuống: “Cố Thanh Thức, anh điều tra hộ khẩu nhà em?” 

Cố Thanh Thức hỏi lại: “Có phải là sau khi anh đi Bắc Kinh không?” 

Chử Dạng cắn môi, cau mày nhìn anh ta: “Anh quản được sao? Ban đầu anh từ chối tôi, bây giờ tôi ở cạnh ai có liên quan gì đến anh?” 

“Anh từ chối em?” Giọng điệu của Cố Thanh Thức càng trầm thêm: “Anh từ chối em bao giờ?” 

Trong lòng Chử Dạng thầm mắng anh ta là đồ cặn bã. 

“Không phải năm ngoái, ở quán bar, anh đã nói không thích tôi sao.” Chử Dạng nhớ đến đây liền tức đến run người: “Nếu anh không thích tôi, tại sao trước đây lại đối xử tốt với tôi như vậy? Anh chơi đùa tôi sao?”

Cố Thanh Thức hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Ngày đó em uống say, anh dìu em vào một phòng riêng.” 

Chử Dạng dùng giọng mũi ừ một tiếng. 

Cố Thanh Thức nói tiếp: “Lúc đó anh hỏi em, có muốn ở bên cạnh anh hay không.” 

Chử Dạng ngạc nhiên nhìn anh ta. 

Lúc này Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đã sớm đi về phía trước. 

Dưới ánh đèn đường, Chử Dạng có chút giật mình, nhìn Cố Thanh Thức tuấn tú cao gầy nhưng lại cau mày, sắc mặt trầm xuống. 

Vị tiền bối cô từng ngưỡng mộ nhiều năm, cuối cùng cũng buông xuống dè dặt, nhẹ giọng nói với cô: “Chử Dạng, anh thích em, anh đối tốt với em là vì anh thích em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play