Ngay từ đầu, tiền điện nước của phòng ngủ ký túc xá của họ vẫn luôn là chia đều cho mỗi người. Từ trước đến nay, họ không so sánh đến việc ai sử dụng nhiều hơn thì phải giao nhiều tiền hơn, cho đến khi Trần Tiểu lần đầu tiên đề cập đến việc cô ấy không dành nhiều thời gian ở phòng ngủ ký túc xá nên tiền điện nước đều giao thiếu đi một phần.

Phòng ngủ ký túc xá đã kéo cáp mạng, lắp đặt bộ định tuyến, tài khoản và mật khẩu ai cũng biết nhưng Trần Tiểu nói mình không có sử dụng nên đã sớm không trả tiền mạng mỗi tháng.

Cụ thể thật hư của việc không có sử dụng cũng không có ai biết. Chử Dạng và Tống Lâm Ấu trước nay đều không so đo chuyện này nên Thư Mạt cũng thấy ngại ngùng khi so đo.

Cho đến chiều nay, khi Trần Tiểu quay trở về phòng ngủ ký túc xá, Thư Mạt đưa hoá đơn tiền điện cho cô ấy, cố ấy chỉ nhìn lướt qua liền đặt qua một bên, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu tháng này tớ cũng không có ở phòng ngủ mấy ngày nên tiền điện các cậu tự trả đi.

Lúc này mới làm cho Thư Mạt hoàn toàn không kềm được lửa giận.

Chử Dạng vừa mới đi vào nhà vệ sinh không bao lâu liền nghe thấy các cô ấy hình như đang cãi nhau nên vội vàng mặc lại quần áo đi ra ngoài.

Thư Mạt rõ ràng là đã tức giận: “Ban ngày cậu không ở ký túc xá? Không dùng ổ cắm điện? Không dùng máy nước nóng?”

Trần Tiểu vẫn ngồi ở vị trí của mình, ngẩng đầu đối diện cô: “Phần điện tớ dùng có thể so được với phần điện cậu dùng máy điều hoà sao? Mỗi ngày cậu đều ở trong phòng ngủ chơi máy tính và sử dụng máy điều hoà. Tớ ở phòng ngủ không hề lãng phí điện, có thể so với cậu sao?”

Cô ấy nói những lời này là quyết tâm không chịu giao tiền điện.

Tống Lâm Ấu trở về đúng lúc này, phát hiện hai người đang cãi nhau, vội vàng đứng che ở giữa, khuyên bảo: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Thường ngày tớ đều là người trả nhiều tiền điện nhất. Tớ cũng biết là thời gian tớ ở phòng ngủ tương đối nhiều,” Thư Mạt đè lại lửa giận, kiên nhẫn nói chuyện cùng với cô ấy, “Nhưng cậu cũng sống trong ký túc xá, có phải cũng có sử dụng điện đúng không? Cậu tốt xấu gì cũng phải trả một phần chứ, có mấy đồng mà cũng muốn tiết kiệm không muốn ra, có cần thiết phải như vậy không?”

Trần Tiểu nhàn nhạt hỏi lại: “Mấy đồng tiền mà cậu cũng so đo, có cần thiết phải như vậy không?”

Thư Mạt tức quá hoá cười.

Tống Lâm Ấu nháy mắt đã hiểu, nhìn về phía Chử Dạng xin giúp đỡ.

Chử Dạng nhìn Trần Tiểu, cô do dự thật lâu mới nói “ Tháng này cậu không ở ký túc xá nhiều, vậy cậu trả ít hơn so với trước kia cũng được.”

“Còn muốn tớ trả?” Trần Tiểu cắn môi, rốt cuộc đứng lên, chỉ vào đống mỹ phẩm trên bàn của Chử Dạng: “Có mấy chục đồng tiền điện cũng tính toán với tớ. Thời điểm cậu mua nhiều đồ trang điểm như vậy sao không thấy cậu quan tâm đến vấn đề tiền bạc?

Chử Dạng không thể hiểu được: “Việc tớ mua sắm thì liên quan gì đến việc trả tiền điện?”

Trần Tiểu lạnh lùng nói: “Cậu chỉ cần tuỳ tiện bán đi một lọ phấn nền thôi cũng đủ trả mấy tháng tiền điện của phòng chúng ta, tội gì phải quấn rầy tớ đòi trả có tí tiền điện như vậy?”

Bao gồm Chử Dạng, hai người còn lại cũng sững sờ.

“Một hộp Tuyết Mị Nương kia cũng hơn một trăm,” Trần Tiểu lại nhìn về phía hộp đồ ăn trên bàn của Thư Mạt, kiêu căng ngẩng đầu lên, “Các cậu cũng không có thiếu tiền, vậy tại sao lại tính toán chi li như vậy làm cái gì chứ. Tớ căn bản mỗi ngày không dùng bao nhiêu điện, tiền điện đối với các cậu chỉ là dăm ba con số lẻ. Người giàu đi ra ngoài đi ăn một bữa cơm đều sẽ không tính toán mấy đồng lẻ này, các cậu tại sao một hai lại bắt tớ phải trả tiền điện?”

Chử Dạng há miệng, từ trong cái logic đẹp đẽ nãy hồi phục lại tinh thần.

Thu Mạt là người đầu tiên phản ứng, phát biểu cảm nghĩ chỉ bằng hai từ: “Phục rồi.”

Bầu không khí lại rơi vào tĩnh mịch.

Trần Tiểu rũ mắt, dần dần hạ thấp giọng điệu: “Dù sao tiền điện mỗi tháng của tớ cũng ít hơn, dù sao các cậu cũng không có thiếu mấy chục đồng đó. Nếu các cậu cùng nhau đóng góp thì căn bản là sẽ không làm chậm trễ các cậu chuyện gì không phải sao?”

Sau khi nói xong câu đó, cô cảm thấy lý luận này của bản thân không chê vào đâu được, lại quay sang Chử Dạng, ánh mắt giống như một con cừu con vô tội: “Chử Dạng, mỗi ngày cậu ở trên Taobao mua sắm nhiều như vậy, mấy đồng tiền này còn không đủ để trả tiền phí giao hàng cho cậu. Mấy cậu ấy không hiểu tớ nhưng cậu có thể hiểu tớ đúng không?”

Phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy năm chữ cái to lớn *“Tôi nghèo tôi có lý”

(*Tôi nghèo tôi có lý = Những người này coi nghèo như vốn tự có của họ, suốt ngày lấy “nghèo” làm cái cớ.)

Tống Lâm Ấu, một người từ trước đến nay luôn là người đứng ra hoà giải, cau mày, vẻ mặt không vui nhìn qua nơi khác.

Nếu không phải vừa mới nghe được bài diễn văn xuất sắc của cô ấy, hiện tại tình cảnh ba chọi một thật đúng là sẽ khiến cho người khác cảm thấy ba người các cô đang khi dễ đứa nhỏ đáng thương trước mặt.

Chử Dạng cảm thấy hối hận khi bản thân vừa mới lên tiếng giúp cô ấy.

“Tớ không hiểu ý cậu,” Chử Dạng cúi đầu nhìn cô ấy, giọng nói hiền lành, “Dù tớ có tiền thì  cũng không liên quan gì đến cậu. Tớ cũng không có nghĩa vụ phải giúp cậu trả mấy đồng tiền điện này. Tớ giúp cậu trả, cậu phải đến cúi người nói tiếng cám ơn với tớ. Tớ không giúp cậu trả, cậu cũng phải nhẩm ở trong lòng ‘đó là tiền của người ta, không có liên quan gì đến mình’, cậu hiểu không?”

Trần Tiểu không đoán được cô sẽ nói như vậy nên sắc mặt so với mới vừa rồi lại tái nhợt hơn vài phần.

Thư Mạt hả giận vỗ vỗ mông Chử Dạng.

Chính là cái lý lẽ này. Trần Tiểu muốn trả tiền điện ít hơn, không sao cả, nhưng cô ấy không thể không trả, lại còn xem như chuyện bình thường mà đem chia đều ra cho các bạn cùng phòng.

Trần Tiểu bình tĩnh lại một lát, lại cười nói: “Tớ xem như hiểu rõ các cậu, các cậu khinh thường tớ thì cứ việc nói thẳng ra, không cần thiết phải ngầm châm chọc tớ như vậy.”

“……”

*Logic thần thánh.

(*Logic thần thánh = 神一般的逻辑 = Nó gần như ngụy biện nhưng có lý, khiến người ta phải há hốc mồm không nói nên lời.)

Chử Dạng thở dài một hơi rồi cũng cười nói: “ Được rồi, vậy tiền điện tháng này cậu khỏi phải trả, nhưng tớ có một điều kiện.

Trần Tiểu bất an nhíu mày: “Cái gì?”

Chử Dạng trở lại chỗ ngồi của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra vài cái kẹp nhỏ.

“Mỗi tối, gió từ máy điều hoà đều thổi tung tấm màng che xung quanh cậu, nếu cậu không thích dùng máy điều hoà, vậy để tớ giúp cậu kẹp lại nha?”

Thư Mạt rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.

Trần Tiểu cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy nhưng lại thật sự đồng ý với Chử Dạng đem cái kẹp Chử Dạng cho kẹp lên trên mép màn giường.

Mất khá nhiều thời gian cho một việc như vậy nên sau khi bốn người họ thu dọn sạch sẽ thì cũng đã qua 12 giờ.

Chử Dạng là người cuối cùng lên giường. Cô cũng không vội tắt đèn, người lại còn cười nói với ba người trên giường: “Tớ kể cho các cậu nghe chuyện ma quỷ xưa nha?”

Thư Mạt và Tống Lâm Ấu đồng ý.

Trần Tiểu bị rèm che khuất ánh sáng bên ngoài, bên trong chỉ để lại một ngọn đèn công suất thấp: “………….”

“Trước đây có một đôi bạn nam nữ rất yêu nhau. Hai người bọn họ quen nhau không bao lâu thì người nam sinh ngoại tình. Do đó, người nữ đã để lại một phong thư sau đó nhảy lầu tự sát. Trên thư viết ba ngày sau tôi sẽ đến tìm anh trả thù. Hắn ta rất sợ hãi, liền đi tìm đạo sĩ. Vị đạo sĩ này nói người đã chết thân thể sẽ trở nên cứng đờ. Vì thế cho nên quỷ sẽ không thể khom lưng cho nên khuyên hắn ta buổi tối ngày hôm đó chỉ cần trốn ở phía bên dưới giường thì quỷ sẽ không tìm được.”

Chử Dạng lại đột nhiên hạ giọng, thuận tay cầm lấy cốc nước ở trên bàn, ở trên mặt bàn không nhanh không chậm gõ.

Câu chuyện xưa của cô cũng hoàn toàn hoà hợp với hiệu ứng âm thanh: “Ba ngày sau, người nam sinh đang trốn ở phía dưới giường, bỗng nhiên gió thổi từng trận, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, đông —— đông —— đông ——”

Tống Lâm Ấu đã có chút sợ, ôm gối đầu, co người vào tường.

Thư Mạt thích nhất thể loại chuyện xưa này, trừng lớn mắt chờ mong nhìn cô.

“Ngày hôm sau, đạo sĩ đến xem nhà nam sinh, phát hiện hắn ta đã chết.”

Thư Mạt nhịn không được hỏi: “Vì sao?”

“Vị đạo sĩ lúc này mới chợt nhận ra, người nhảy lầu thì,” Chử Dạng bỗng nhiên cười, dùng ly nước ở trên mặt bàn ra sức gõ gõ, “Đầu chạm đất, cho nên cô ta dùng đầu đi đường nên đương nhiên có thể nhìn thấy người trốn ở phía bên dưới giường.”

“A a a a a a a ————”

Tống Lâm Âu nháy mắt hiểu ra, nhắm hai mắt thét chói tai.

Thư Mạt cũng đi theo kêu to: “Thịnh Vượng! Dân chủ! Văn minh! Hài hòa!”

Bài hát《 Chúc may mắn 》 được phát đến hơn nửa đêm.

(*Bài hát《 Chúc may mắn 》thường được dùng để xua đuổi tà ma).

Chử Dạng nhìn qua, thấy Trần Tiểu nắm lấy màn che muốn xốc lên nhưng lại do dự mãi. Cô ấy có thể bị chuyện ma quỷ xưa dọa đến mức sắc mặt trắng bệch khi đi trên con đường nhỏ trong trường học, đương nhiên cũng sẽ khiến bản thân sợ hãi vì buổi tối nằm một mình trong màn che.

Ngày hôm sau, Trần Tiểu chuyển tiền điện qua Alipay của Thư Mạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play