Mùa xuân năm thứ hai Dương Dương đi học mẫu giáo, vợ chồng họ Từ thực sự đã sinh cho cậu một em bé nhỏ để bầu bạn.

Nhưng giới tính không thể kiểm soát, lần này sinh ra một bé gái.

Con gái cũng tốt, anh trai em gái, nghe rất ấm áp cưng chiều.

Sơ Sơ khuôn mặt không giống mẹ nhưng lại thừa kế nét thanh tú và khí chất của ba.

Điềm đạm khôn ngoan, tao nhã lễ phép, đôi tay nhỏ nhắn chưa cầm được đàn violin, tuy nhiên cũng đã quen với cường độ luyện tập vài giờ mỗi ngày.

Ba từ khoa văn nên rất chú trọng trong việc giáo dục, vì vậy Dương Dương và Sơ Sơ đã được tiếp xúc với nhạc cụ từ nhỏ.

Đối với chuyện này, mẹ không có ý kiến, bây giờ cũng không còn nhiều trẻ em học nhạc cụ, về sau không biết nấu ăn cũng có thể kéo đàn. 

Những người làm về nhạc không phân biệt giới tính, trong mắt mẹ những người như vậy luôn có khí chất khác người thường.

Thời điểm Sơ Sơ vừa mới bắt đầu học đàn violin, mẹ vô cùng chú ý đến cô.

Dù tay nhỏ không thể bấm dây đàn nhưng vẫn luôn kiên trì luyện tập xong một khúc.

Mẹ ngồi bên cạnh luôn lập tức thưởng cho cô một tràng pháo tay.

Một ngày nọ, vì là ngày lễ nên ba được ở nhà, vừa hay tới thời gian luyện đàn của Sơ Sơ, vì thế ba cùng mẹ ngồi trong phòng đàn làm khán giả.

Sơ Sơ có chút khẩn trương, mới vừa thử âm, ba liền nhíu mày.

"Âm không chính xác", ba đưa tay ra: "Sơ Sơ, đưa đàn của con cho ba xem."

Sơ Sơ ngoan ngoãn đưa đàn violin qua.

Ba dùng ngón tay thon dài gảy dây đàn, cuối cùng xác định: "Chắc là do không cẩn thận đụng vào núm xoay."

Mẹ có chút kinh ngạc: "Anh có thể nghe ra sao?"

"Có thể", ba cúi đầu gảy đàn, vẻ mặt điềm tĩnh.

Sau đó mẹ nhìn thấy ba đơn giản điều chỉnh âm đàn, đặt đàn violin lên xương quai xanh, tay tùy tiện đùa nghịch trên dây đàn, cuối cùng trả lại violin cho Sơ Sơ.

Hôm nay ba không đi làm, cũng không mặc mấy bộ đồ trang trọng kia nữa, chỉ khoác trên người một chiếc áo lông cừu màu xám, tư thế tùy ý lại có chút lười biếng.  

Sơ Sơ phát hiện hôm nay mẹ không chuyên chú xem cô bé chơi đàn mà chỉ để ý đến ba.

Si mê lại sùng bái.

"..."

Không phải chỉ là chỉnh âm thôi sao, chờ cô học lâu rồi cũng có thể nghe ra âm không chuẩn.

Thời gian luyện đàn hôm nay bỗng dưng bị giảm bớt, bởi vì mẹ đã lấy đàn của cô đi mất rồi.

Cô nhìn thấy mẹ cầm đàn violin của mình đi theo sau ba.

"Anh biểu diễn cho em xem đi", mẹ làm nũng: "Kéo một đoạn đơn giản giống của Sơ Sơ là được rồi."

Ba không biết nói gì: "Anh lâu rồi không chơi đàn, có lẽ không kéo tốt bằng Sơ Sơ được."

Mẹ lập tức giải thích: “Em cũng không phải muốn nghe anh kéo cái gì."

Sơ Sơ nhìn ba ba dừng lại mấy giây, ngay sau đó nở nụ cười: "Vậy em muốn làm cái gì?"

Mẹ bỗng nhiên trầm mặc.

Ba cọ nhẹ mũi mẹ, trong mắt mang theo ý cười: "Mục đích quá rõ ràng."

Mẹ bị nhìn thấu ý đồ nên có chút tức giận: "Vậy anh có kéo không?"

Ba cười, cầm lấy đàn violin: "Trở về phòng đi."

Mẹ có chút mơ hồ: "Đến phòng đàn chứ."

"Dương Dương còn phải luyện đàn, đừng làm phiền đến con."

Ba kéo mẹ vào trong phòng ngủ.

Sơ Sơ buồn bực trở lại phòng đàn, anh trai Dương Dương có được quyền sử dụng phòng đàn đang định luyện đàn.

Cô bé tựa cằm vào cây đàn piano, giọng điệu thắc mắc: "Anh ơi, hình như mẹ không thích xem em tập đàn."

Dương Dương không rõ nên hỏi: "Vì sao?"

"Lúc em luyện đàn, mẹ cũng chưa kích động như vậy bao giờ", Sơ Sơ thở dài: "Ba mới chỉnh âm, mẹ liền muốn ba kéo đàn cho nghe rồi."

Dương Dương trầm tư trong chốc lát nếu không an ủi em gái, ngược lại chính cậu cũng sẽ buồn bực.

"Đúng vậy, khi anh chơi đàn, mẹ cũng không nhiệt tình lắm. Sau đó, ba ngẫu nhiên gõ phím đàn, mẹ lập tức ồn ào muốn ba chơi cho mẹ nghe."

Hai anh em mắt to nhìn mắt nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Nhạc cụ là người lớn cho chúng học, chúng đi học rồi, sau đó thì sao?

Sau đó không để ý cũng chẳng khích lệ, ba tùy tiện giật giật đầu ngón tay, ánh mắt của mẹ lập tức đặt trên người ba.

Dương Dương nhảy xuống ghế, dắt tay nhỏ của em gái đi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Chúng ta tới hỏi mẹ."

Trong phòng ngủ, nhan cẩu Chử Dạng đang bị dáng vẻ kéo đàn của chồng mình làm cho mê muội, thần hồn điên đảo.

Từ Nam Diệp biểu diễn cho cô xem miễn phí, khẳng định đang muốn đòi lại lãi.

Anh đè Chử Dạng vừa được xem đã mắt xuống giường, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua vùng nguy hiểm, trầm giọng thổi vào tai cô.

"Từ phu nhân hài lòng rồi chứ, có phải bây giờ nên đến lượt em biểu diễn rồi không?"

Lúc này cửa phòng bị gõ.

Chử Dạng đỏ mặt đẩy anh: "Ai da, anh đứng lên."

Từ Nam Diệp nhướng mày, hiển nhiên không vui nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho cô.

Chử Dạng giận dữ trừng anh.

Trong mắt Từ Nam Diệp cái trừng này giống như không tồn tại, anh cúi người, nâng cằm cô, cúi đầu không nặng không nhẹ cắn môi cô.

Người đàn ông cợt nhả nói: "Chờ lát nữa."

Chử Dạng chạy đến mở cửa

Dương Dương và Sơ Sơ đang đứng ở đó.

Cô hỏi hai anh em: "Sao lại không tập đàn nữa?"

Dương Dương là anh cả, nghiêm túc hỏi: "Mẹ, ba không phải là do mẹ sinh nhưng con với Sơ Sơ lại là từ trong bụng mẹ mà ra, vậy tại sao mẹ lại thích ba hơn, không thích chúng con?"

"A..."

Chử Dạng đang ngẩn người, Từ Nam Diệp cũng đi tới.

Anh đi tới trước mặt hai bạn nhỏ, dùng tay bóp mặt chúng.

Giọng điệu người đàn ông trầm thấp: "Nếu mẹ các con không thích ba, thì làm sao có các con được?"

Sơ Sơ bĩu môi: "Chỉ cần ba ở nhà, mẹ sẽ không để ý chúng con."

Chử Dạng có chút chột dạ cười cười.

Từ Nam Diệp cũng cười, anh ngồi nửa người nhìn hai bạn nhỏ.

"Trong nhà còn có dì, còn có gia đình thầy, ông bà nội ngoại thi thoảng cũng sẽ ở lại đây với các con."

Hai bạn nhỏ không biết ba nói cái này làm gì.

Ba xoa đầu bọn trẻ, giọng điệu bình tĩnh: "Nhưng ba chỉ có mẹ ở cùng."

Dương Dương và Sơ Sơ liếc nhau, đều không nói chuyện.

"Mẹ là tâm can của hai con cho nên các con không muốn rời xa mẹ", Từ Nam Diệp nhẹ nhàng an ủi chúng, đôi mắt dưới tròng kính không nhìn rõ cảm xúc: "Mẹ cũng là tâm can của ba, cho nên ba cũng không thể rời khỏi mẹ."

Sơ Sơ lại hỏi ba: "Chúng con có phải là tâm can của ba không?"

Từ Nam Diệp mỉm cười: "Đương nhiên phải."

"Ba mẹ buổi tối không khóa cửa có được không?" Sơ Sơ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô cùng đơn thuần: "Con muốn ôm ba mẹ ngủ cùng."

Từ Nam Diệp đáp: "Không thể."

Sơ Sơ lại tủi thân: "Vì sao?"

"Mỗi ngày ba đi làm về đều rất mệt", Từ Nam Diệp thở dài: "Mẹ hát cho ba nghe mới có thể ngủ."

Dương Dương lớn hơn Sơ Sơ, cũng hiểu nhiều hơn một chút.

"Nếu ba không đi kiếm tiền, chúng ta sẽ không có cơm ăn" Dương Dương vỗ bả vai em gái: "Yêu cầu này, chúng ta nên đồng ý với ba."

Sơ Sơ gật đầu, đột nhiên tiến lên, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ của ba mình rồi hôn lên mặt ba: “Ba, ba kiếm tiền vất vả rồi."

Từ Nam Diệp cũng thơm Sơ Sơ: "Cảm ơn Sơ Sơ đã thông cảm cho ba."

Dương Dương cũng muốn được thơm: “Là con nói với Sơ Sơ, tại sao ba không hôn con.”

Hai bạn nhỏ lấy được cái hôn của ba ba, lại chạy đến bên người mẹ, ngửa đầu đòi được hôn.

Đương nhiên Chử Dạng sẽ không keo kiệt hai cái hôn.

Sau khi dỗ dành hai bạn nhỏ, hai anh em vui vẻ quay lại phòng đàn, tiếp tục tập luyện.

Chử Dạng ôm ngực nhìn Từ Nam Diệp: "Hát ru mà anh cũng nói ra được sao?"

Từ Nam Diệp nhướng mày: "Tại sao lại không."

Chử Dạng mờ mịt: "Em hát ru cho anh nghe khi nào?"

"Trước khi đi ngủ" Từ Nam Diệp khẽ cười: "Còn khá hay."

"..."

Biểu tình của anh trông không giống như là nói dối.

Chẳng lẽ là cô mộng du hát linh tinh gì sao?

Nhưng Chử Dạng rất nhanh đã biết Từ Nam Diệp nói hát ru là cái gì.

Đêm hôm nay, cô đổ mồ hôi, nằm sấp trên giường, cắn môi kiềm chế.

Người đàn ông ở sau lưng cô, khẽ thở gấp, cắn tai cô, khẽ cười hỏi: "Sao lại không hát?"

"..."

Hát cái lông.

Lão biến thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play