Mặt Trình An Nhiên sáng lên: "Còn có cả sủi cảo nữa sao? Đã lâu rôi dì không được ăn sủi cảo." Triệu Hải Yến nghe vậy, cảm thấy mình đã nấu đúng khẩu vị, cười tươi như hoa: "Em gái An Nhiên, hóa ra em thích ăn sủi cảo à? Ôi, chị không biết, nếu biết sớm thì đã gói sủi cảo cho em ăn rồi." Trình An Nhiên cười tít mắt: "Chị Triệu, bây giờ ăn cũng chưa muộn."
Nguy Mặc thấy Trình An Nhiên thực sự thích ăn sủi cảo, không giống như lời khách sáo, anh suy nghĩ rồi mím môi, lúc Trình An Nhiên mới đến gia thuộc viện, có một lần Triệu Hải Yến gói sủi cảo để anh mang về cho Trình An Nhiên ăn, kết quả bị Trình An Nhiên đổ hết đi, còn trợn mắt nói rằng cô ghét nhất là ăn sủi cảo, vì vậy về sau Ngụy Mặc mới không làm sủi cảo cho Trình An Nhiên ăn. Nghĩ lại thì lúc đó Trình An Nhiên rất ghét anh, chắc có lẽ vì vậy nên mới nói không thích ăn sủi cảo.
Anh Lý bê ghế đến, gọi Ngụy Mặc và Trình An Nhiên ngồi xuống: "Trời lạnh, thức ăn nguội nhanh, hai người mau ngồi xuống ăn đi!" Gần đây anh Lý luôn bận rộn bên ngoài, ăn không ngon, ngủ không yên, lúc này nhìn thấy sủi cảo, bụng cũng kêu ùng ục, giống như một đứa trẻ, anh kẹp một chiếc sủi cảo bỏ vào miệng. Triệu Hải Yến trừng mắt nhìn anh: "Anh tham ăn nhất, đội trưởng Ngụy và em gái An Nhiên còn chưa ngồi xuống."
Anh Lý cười hì hì: "Anh chỉ nếm thử xem em nêm nhân có mặn không thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT