Lâm Tiểu Soái vốn còn vô thức theo các bạn học cùng nhau sắp xếp đồ dã ngoại, kết quả liếc mắt thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng bên cạnh, lập tức dừng động tác trong tay, ra lệnh với cô: "Chị còn đứng đó làm gì, còn không mau lại đây làm mấy thứ này cho tôi!"
Cậu ta ở nhà quen sai khiến "Lâm Minh Nguyệt", những lời nói và hành động này thốt ra rất tự nhiên, không thấy có gì không ổn.
Trong số các bạn học của cậu ta có người ngạc nhiên nhìn lại nhưng nghĩ đến đây là chuyện của chị em nhà người ta, cũng không tiện xen vào nên không nói gì.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt như không nghe thấy, đột nhiên hỏi ngược lại Lâm Tiểu Soái một câu.
"Các em không chuẩn bị nước ngọt sao?"
Hả?
Lâm Tiểu Soái theo tầm mắt của cô nhìn về phía để đồ ăn, đúng là không thấy nước ngọt, chắc là họ quên chuẩn bị.
Đỗ Minh Nguyệt cong môi, lập tức đề nghị một cách hiểu ý: "Để chị đi mua giúp các em nhé, vừa rồi chị thấy gần công viên có cửa hàng hợp tác xã."
Lâm Tiểu Soái bị cô làm cho rối tung, lập tức quên mất chuyện bắt cô giúp mình sắp xếp đồ đạc, lúc này thấy cô ngốc nghếch đến mức chủ động chạy đi mua đồ, đương nhiên là lập tức đồng ý.
"Nhưng chị không có tiền..."
Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Lâm Tiểu Soái không kiên nhẫn móc tiền trong túi ra, cậu ta học toán không tốt, đang nhíu mày tính xem nên đưa cho Đỗ Minh Nguyệt bao nhiêu tiền để mua nước ngọt thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa tới, trực tiếp lấy hết tiền trong tay cậu ta.
Lâm Tiểu Soái trợn tròn mắt nhìn, quả nhiên là Đỗ Minh Nguyệt.
"Chị làm gì vậy?!"
Đỗ Minh Nguyệt vô tội nhìn cậu ta: "Chị cũng không biết nước ngọt ở đây bao nhiêu tiền một chai, còn những thứ khác một lát nữa chị cũng định mua giúp các em, lát nữa chị mua xong sẽ mang hết tiền về, em yên tâm, chị nhất định sẽ không tiêu lung tung."
Nhiều nhất là chỉ lén nuốt một chút thôi.
Lâm Tiểu Soái nghe vậy, nhất thời cũng không thể phản bác gì.
Dù sao cả nhà đều biết Lâm Minh Nguyệt thật thà đến mức nào, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn nhân cơ hội này tham tiền, cô cũng không có lá gan đó.
Vừa lúc có bạn học gọi Lâm Tiểu Soái, Lâm Tiểu Soái liền không kiên nhẫn vẫy tay.
"Được rồi được rồi, chị mua sớm về sớm cho tôi, tôi sắp chết khát rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt ừ một tiếng, sau đó cầm một nắm tiền lớn rồi đi.
Đợi đến khi đi khỏi tầm mắt của Lâm Tiểu Soái, cô mới cúi đầu bắt đầu đếm số tiền mà Lâm Tiểu Soái đưa cho mình.
Ôi trời, cô biết mà, Lâm Tiểu Soái quả nhiên là đại gia, ra ngoài cửa tùy tiện cũng có thể mang theo ba mươi tám đồng, đây là tiền lương một tháng của người khác.
Không nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi thì có phải là rất có lỗi với bản thân không?
Đỗ Minh Nguyệt dứt khoát nhét ba mươi đồng vào túi, tám đồng còn lại nắm trong tay, định tùy cơ ứng biến mua chút đồ.
Chương 14:
Cô không đi thẳng đến cửa hàng hợp tác xã gần công viên mà đi dạo ở con phố bên cạnh.
Ai cũng biết, những nơi như công viên không chỉ có lượng người trong công viên lớn mà lượng người bên ngoài công viên cũng không nhỏ, thậm chí còn thường xuyên có một số cơ hội kinh doanh.
Cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, mặc dù kinh tế tư nhân không lưu thông nhưng những người muốn kiếm tiền muốn tham rẻ thì luôn có.
Ví dụ như giây tiếp theo, Đỗ Minh Nguyệt đã phát hiện ra cơ hội.
Cô nhìn thấy một ông lão tuổi cao, một tay ông lão xách một cái túi da rắn, tay kia cầm hai thanh gỗ, mắt nhanh tay lẹ nhặt nhặt những chai thủy tinh mà một đôi nam nữ trẻ tuổi vứt bên đường vào túi da rắn của mình.
Sau khi chai thủy tinh được bỏ vào, lập tức phát ra tiếng va chạm giòn tan của thủy tinh, nghe ra trong túi của ông lão có lẽ không chỉ có một chai thủy tinh.
Thấy vậy, mắt Đỗ Minh Nguyệt sáng lên, nhanh chân đi về phía ông lão.
"Ông ơi, ông định đổi những chai này sao?"
Thời buổi này mua bán đồ lặt vặt không nói là "mua bán", có thể dùng từ "Đổi."
Nhưng đối với ông lão thì nói "bán" cũng đúng, nói "đổi" cũng thông.
Dù sao nước ngọt một xu một chai, trả lại chai thì còn được trả lại hai xu, những người tiếc hai xu này thì thường sẽ mang chai đi trả nhưng giống như những người vừa rồi không muốn tỏ ra mình keo kiệt trước mặt đối tượng thì sẽ chọn cách vứt thẳng chai đi.
Ông lão nghe vậy không khỏi nghi hoặc nhìn cô.
Ông thấy Đỗ Minh Nguyệt ăn mặc sạch sẽ, cũng là người trẻ tuổi, căn bản không giống người cùng nghề.
"Cô gái, cô hỏi vấn đề này để làm gì?"
Đỗ Minh Nguyệt cười với ông lão, sau đó nói: "Ông ơi, ông đổi chai cho cháu đi."
Ông lão ngây người: "Hả?"
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt giải thích rằng cô định lấy chai cho bạn của em trai mình tự làm nước ngọt ở nhà, ông lão vui vẻ đồng ý.
Dù sao ông đi đổi ở cửa hàng hợp tác xã cũng là đổi, đổi với cô cũng vậy, Đỗ Minh Nguyệt vẫn có thể đưa tiền cho ông.
Hơn nữa ông đưa cho Đỗ Minh Nguyệt còn có thể giúp cô một việc.
"Ông ơi, không cần trả lại đâu, ông vất vả rồi, về nhà sớm đi, trời này cũng nóng quá."
Đỗ Minh Nguyệt hào phóng đưa cho ông lão một đồng, lấy đi hai mươi chai trong túi ông.
Ông lão vui mừng nhận lấy một đồng mà Đỗ Minh Nguyệt đưa cho, cười đến không thấy mắt.
"Cô gái, cô đúng là người tốt, em trai cô có chị gái như cô, là phúc của nó!"
Nói rồi hào phóng nói tặng luôn cái túi cho cô, vui vẻ tan làm sớm!
Đỗ Minh Nguyệt cười mà không nói.
Đúng là vậy, lông chưa mọc đủ mà ngày nào cũng nghĩ đến chuyện uống nước ngọt, cũng không lo ảnh hưởng đến sự phát triển!
Còn phải là chị gái tốt như cô mới nghĩ cho nó chứ!
Cầm hai mươi chai này, Đỗ Minh Nguyệt mới quay người vào cửa hàng hợp tác xã, trực tiếp mua một chai nước ngọt, tốn một xu, sau đó xách hai mươi chai rỗng cùng một chai nước ngọt đi về phía công viên.