Sau đó tình cờ Hoàng Hạo Nhiên không biết vì sao cũng đi ra, lướt qua trong nháy mắt, lại nghĩ đến chuyện vừa nãy Hoắc Kiêu chất vấn mình, hắn liền theo bản năng cảm thấy là Hoàng Hạo Nhiên đã mách lẻo với anh họ Hoắc Kiêu của hắn ta, rồi đánh nhau.
Bây giờ nghe Hoàng Hạo Nhiên nói vậy, hắn mới nhận ra rằng có vẻ như vừa nãy mình đã quá căng thẳng.
Nếu như ngay từ đầu hắn không chịu nhận thì có lẽ còn có nhiều cơ hội hơn.
Chỉ tiếc là bây giờ có vẻ như đã muộn rồi.
Đúng lúc Hứa Văn Tài hối hận không thôi thì Hoàng Hạo Nhiên lại còn có thể mặt dày hỏi Hoắc Kiêu.
"Anh họ, anh về từ lúc nào vậy, em vừa nghe phòng bảo vệ nói có một người tự xưng là anh họ em đến tìm em, em còn không tin."
Thực ra trong lòng Hoàng Hạo Nhiên cũng rất lo lắng nhưng vẫn chỉ có thể cố gắng nở một nụ cười với Hoắc Kiêu.
Mặc dù hắn là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ ông bà cưng chiều, nói là đứa con cưng của cả nhà cũng không quá nhưng chỉ có người anh họ này là hoàn toàn không chiều chuộng hắn, từ nhỏ đã quen với việc nghiêm mặt, mỗi khi hắn làm sai chuyện gì đều sẽ lạnh mặt dạy dỗ hắn, hơn nữa anh còn cao to, lực lưỡng, Hoàng Hạo Nhiên từ nhỏ đã có chút sợ người anh họ này.
Nếu như anh thực sự biết chuyện hắn và mẹ hắn giấu dì và cả họ giúp nhà họ Hứa che giấu những chuyện này, liệu hắn còn có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai không!?
Hoắc Kiêu lăn lộn trong quân ngũ nhiều năm, còn loại người nào chưa từng gặp qua, thậm chí đã đích thân bắt giữ không ít tội phạm hung ác.
Với loại người như Hoàng Hạo Nhiên, hầu như mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, anh sao có thể không nhìn ra sự chột dạ của hắn.
Chỉ là giống như anh đã bàn bạc với cha mẹ tối qua, trước khi chưa có được bằng chứng của nhà họ Hứa, thái độ cứng rắn yêu cầu hủy hôn với họ thì không thành vấn đề nhưng chỉ sợ đám người nhà họ Hứa không biết xấu hổ đó đến lúc đó lại cắn ngược lại họ một cái.
Còn lý do Hoắc Kiêu hôm nay đến đây cũng rất đơn giản, đó chính là muốn cho nhà họ Hứa một trận phủ đầu, sau đó phá hủy ý chí của Hứa Văn Tài.
Bởi vì đôi khi sự đánh sập về mặt tâm lý, hiệu quả chưa chắc đã kém hơn so với về mặt thể xác.
Hơn nữa, anh cũng không muốn cứ thế mà bỏ qua cho đám người nhà họ Hoàng, trước tiên cứ xem bọn họ đấu đá lẫn nhau không phải cũng rất tốt sao?
Tóm lại hiện tại mà xem, khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của Hứa Văn Tài và Hoàng Hạo Nhiên đều kém hơn so với tưởng tượng của Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu tập trung tinh thần nhìn chăm chú Hoàng Hạo Nhiên, chỉ nói một câu.
"Tôi không về, chẳng lẽ để mặc Lị Lị bị bắt nạt sao?"
Xong rồi, anh họ chắc chắn là biết chuyện này rồi!
Sắc mặt của Hoàng Hạo Nhiên lập tức trắng bệch, chỉ tiếc là cổ họng như bị chặn lại, hoàn toàn không biết nên giải thích hay cầu xin tha thứ.
May mà lúc này, từ xa xa truyền đến giọng nói gấp gáp của Triệu Kim Hoa.
"Minh Nguyệt, con ở đâu vậy?"
Triệu Kim Hoa vừa lo lắng chen vào trong ngõ, vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang đứng trước đám đông, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nhìn thấy Hoắc Kiêu.
"Hoắc Kiêu, cháu cũng ở đây à, ôi chao, đây là chuyện gì vậy!"
Chương 100:
Nhìn thấy Hoắc Kiêu, bà ấy theo bản năng cũng nhìn thấy Hoàng Hạo Nhiên bị đánh bầm dập mặt mày.
Bởi vì nhà mẹ đẻ của bà ấy và nhà họ Hoàng ở cùng một đội sản xuất, đương nhiên cũng quen biết Hoàng Hạo Nhiên, chỉ là không ngờ rằng lúc này lại nhìn thấy Hoàng Hạo Nhiên ở đây, hơn nữa trạng thái của hắn lại thảm hại như vậy.
Còn một người thanh niên khác đứng cạnh Hoàng Hạo Nhiên, bà ấy cũng có chút quen mắt, suy nghĩ hai giây sau cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
Người này không phải là vị hôn phu của Lị Lị sao, trước kia bà ấy cùng Hoàng Linh đến trấn trên còn từng gặp Hứa Văn Tài cùng cô ấy.
Sao bây giờ hắn cũng giống như vừa đánh nhau xong vậy, tóc tai quần áo đều bù xù.
Triệu Kim Hoa trong lòng nghi hoặc không thôi nhưng vẫn đi đến bên cạnh con gái Đỗ Minh Nguyệt trước, kiểm tra cẩn thận xem cô có bị liên lụy gì không, sau khi xác định cô bình an vô sự, bà ấy mới nhỏ giọng hỏi cô có biết chuyện gì xảy ra ở đây không.
Đỗ Minh Nguyệt cúi thấp giọng nhanh chóng kể lại cho bà ấy mọi chuyện mà cô vừa nhìn thấy.
Nghe nói hai người vừa nãy đánh nhau, hơn nữa có vẻ như còn liên quan đến chuyện gì đó bại lộ bí mật, bắt nạt Lị Lị, lông mày Triệu Kim Hoa lập tức nhíu lại, ánh mắt nhìn Hứa Văn Tài cũng tràn đầy cảnh giác.
Hoắc Lị Lị coi như là nửa con gái của bà ấy, nghe nói cô ấy có khả năng bị bắt nạt, Triệu Kim Hoa đương nhiên không thể bình tĩnh được.
"Hoắc Kiêu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Nhìn ra được sự lo lắng của Triệu Kim Hoa, Hoắc Kiêu chỉ kiên nhẫn nói với bà ấy: "Dì đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn đâu, cháu có chừng mực."
Mặc dù Hoắc Kiêu đã nói như vậy nhưng Triệu Kim Hoa vẫn không yên tâm.
Chỉ là lúc này vì vừa rồi Hứa Văn Tài và Hoàng Hạo Nhiên đánh nhau, xung quanh có không ít người vây xem, bà ấy cũng biết đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, cho nên chỉ có thể gật đầu rồi nói: "Chúng ta về nhà nói!"
Hoắc Kiêu bất đắc dĩ gật đầu.
Sau đó Hoàng Hạo Nhiên thấy Hoắc Kiêu đang nói chuyện với Triệu Kim Hoa, hắn liền nhân cơ hội chuồn thẳng.
Hắn phải nhanh chóng về nói với mẹ mình chuyện anh họ đã về, để mẹ hắn nghĩ cách giải quyết chuyện này!
Còn Hứa Văn Tài thấy hắn đã đi, cũng muốn nhân cơ hội chuồn đi nhưng không ngờ lại đột nhiên bị ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm tại chỗ.
Hứa Văn Tài sắp khóc đến nơi, trong lòng càng hối hận không thôi.
Lúc đầu hắn không nên tin lời của hai mẹ con nhà họ Hoàng, nói rằng sau này có một người anh vợ trong quân đội sẽ giúp đỡ nhà họ Hứa!
Biết sớm người này khó đối phó như vậy, hắn đã không nên tùy tiện đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Hoắc!
"Hứa Văn Tài, cậu có tò mò tại sao tôi lại biết bí mật của cậu không?"
Hoắc Kiêu thế mà lại cười phá lên nhưng nụ cười đó rơi vào mắt Hứa Văn Tài lại giống như ác quỷ đến từ địa ngục, đáng sợ vô cùng.
Hắn cố nén sự chột dạ và sợ hãi.
"Đồng chí Hoắc, tôi không biết anh đang nói gì, tôi, tôi có bí mật gì?"
Hoắc Kiêu khẽ cười khẩy: "Cậu phải biết rằng, người ngoài có thân thiết đến mấy cũng không thân bằng người nhà của mình, ai lại nhẫn tâm nhìn người nhà của mình bị bắt nạt chứ?"
Nghe xong lời của Hoắc Kiêu, cơn giận trong lòng Hứa Văn Tài bùng lên cao ngất.