Vì vừa rồi bản thân nhận nhầm người trước nên Đỗ Minh Nguyệt chủ động tiến lên nói chuyện với Đỗ Vũ Lâm để giải tỏa sự ngượng ngùng.
"Anh hai, anh đẹp trai quá."
Đỗ Vũ Lâm: "!!!"
Trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì giống như việc được khen đẹp trai đối với hắn là chuyện bình thường nhưng chỉ có Đỗ Vũ Lâm mới biết rõ, câu khen đẹp trai này có thể nói là khen trúng tim đen hắn rồi!
Trời mới biết từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn cho rằng mình mới là người đẹp trai nhất nhà.
Đáng tiếc là những người khác đều cho rằng hắn trông quá ẻo lả, mắt quá to, lông mi quá dài, khuôn mặt tinh xảo như con gái, nhìn vào là thấy không đáng tin cậy, không bằng anh cả đĩnh đạc, cứng cỏi, thậm chí còn không bằng em trai thứ tư mềm mại, đáng yêu!
Đỗ Vũ Lâm tức quá, dứt khoát ngày nào cũng ra ngoài chạy, đội nắng hè hơn ba mươi độ phơi nắng, cuối cùng cũng khiến cho làn da đen đi một chút, lúc này mọi người mới thấy hắn có khí chất đàn ông.
Không ngờ lại có người có thể thưởng thức vẻ đẹp trai của hắn.
Đỗ Vũ Lâm thậm chí còn muốn thổi tung mái tóc mái trên trán nhưng lại sợ mình không đủ uy nghiêm của anh hai.
Vì vậy cuối cùng hắn chỉ có thể gật đầu một cách bình tĩnh nhất có thể, nói: "Bình thường thôi."
Đỗ Minh Nguyệt không biết rằng trong lòng hắn đã vui mừng đến mức sắp bay lên trời, chỉ thấy anh hai thật khiêm tốn.
Với nhan sắc này của hắn mà ở thời hiện đại thì chắc chắn là một nam thần có thể mê hoặc một đám thiếu nữ, ra mắt ở vị trí trung tâm cũng không phải là không thể.
Chỉ là cô đã quên mất rằng thẩm mỹ của quần chúng thời đại này thiên về khuôn mặt vuông vắn, chính trực, cương nghị.
Trong tâm trạng vui vẻ, Đỗ Vũ Lâm đã sớm quên mất trước đó mình còn muốn nói sẽ xem xem Đỗ Minh Nguyệt có bản lĩnh gì mà có thể nhanh chóng chiếm được cảm tình của bố và anh cả như vậy, còn chủ động nói với Đỗ Minh Nguyệt: "Khụ, dầu con hàu dùng hết thì nói với anh, lúc đó anh sẽ mua cho em."
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, thấy anh hai cũng rất dễ gần, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Còn về chuyện Đỗ Kiến Quốc trước đó nói trong nhà còn có một em trai thứ tư mười sáu tuổi đang học cấp ba, hiện không có ở nhà, chắc là ở trường.
Nhưng chỉ cần em trai thứ tư không phải là loại kỳ quái như Lâm Tiểu Soái thì cô đều có thể chấp nhận.
Rất nhanh, Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ đã thu dọn hành lý xong đi ra, thấy còn một lúc nữa mới ăn cơm, sau khi hỏi ý kiến Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Kiến Quốc và những người khác liền dẫn Đỗ Minh Nguyệt đi xung quanh để làm quen đường xá.
Lúc này khoảng sáu giờ chiều, đội đã tan làm được một lúc, mọi người đều ở nhà ăn cơm tối, trên đường hai bên làng có không ít người vừa ăn vừa trò chuyện, mà chủ đề trò chuyện đều là chuyện cô gái nhà họ Đỗ.
Kết quả là đột nhiên nhìn thấy người trong cuộc đi tới, mắt mọi người đều không chớp được.
Cô gái này trông thật xinh đẹp!
Miệng anh đào, mày lá liễu, làn da còn trắng như phát sáng, đôi mắt to tròn trong veo, những chàng trai trẻ đối mắt với cô đều đỏ mặt, tay cầm đũa cũng không động đậy.
Đỗ Kiến Quốc chú ý đến ánh mắt của mọi người, vừa tự hào vừa có chút đề phòng.
Con gái còn nhỏ, ông ấy không nỡ để con gái lấy chồng sớm như vậy.
Chương 88:
Vì vậy những tên nhóc thối này hãy chết tâm đi!
Ánh mắt cảnh giác của Đỗ Kiến Quốc lướt qua, đám thanh niên lập tức hoàn hồn thu hồi tầm mắt, chỉ là khóe mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Thực ra bọn họ cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ là đơn thuần chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy nên mới nhìn nhiều hơn vài lần mà thôi.
Tất nhiên, cũng có những người điều kiện khá hơn động lòng, định về nhà bảo bố mẹ đi dò hỏi tình hình.
Nhưng nhìn chung, mọi người vẫn nhiệt tình là phần nhiều.
Trên đường đi, khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt sắp cười đến rách cả ra, cuối cùng mới đợi được Đỗ Kiến Quốc khoe khoang đủ, sau đó dẫn cô về nhà.
Nhưng khi về đến nhà thì phát hiện trong nhà có thêm một người, Đỗ Minh Nguyệt tưởng rằng lại là họ hàng nhà họ Đỗ nào đó đến thăm cô, đang chuẩn bị nở nụ cười xã giao thì phát hiện người đó là Hoắc Kiêu cùng về với cô.
Thấy là Hoắc Kiêu, Đỗ Minh Nguyệt lập tức thoải mái hơn nhiều.
"Anh Hoắc."
Hoắc Kiêu quay người mỉm cười nhàn nhạt với cô, hỏi.
"Ra ngoài chơi à?"
"Vâng, bố và anh trai dẫn con đi dạo một vòng."
Đỗ Minh Nguyệt tuy cùng anh về nhưng hai người không nói chuyện nhiều, vì vậy sau khi nói chuyện xã giao xong thì không biết nên nói gì nữa.
Hoắc Kiêu dường như nhìn ra sự bối rối của cô, liền chủ động nói: "Anh có chút chuyện tìm chú Kiến Quốc, em tự đi chơi đi."
Đỗ Minh Nguyệt: "... Vâng."
Cái giọng điệu vô duyên vô cớ coi cô như trẻ con này là sao chứ.
Đỗ Kiến Quốc ở bên cạnh nghe Hoắc Kiêu nói có chuyện tìm mình, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Kiêu không trả lời ngay, Đỗ Kiến Quốc thấy vậy lập tức nhận ra chuyện anh sắp nói có lẽ không tiện nói trước mặt người ngoài, liền dẫn Hoắc Kiêu ra ngoài sân.
Đỗ Minh Nguyệt đoán rằng họ đang bàn chuyện chính sự, cũng không quấy rầy, trực tiếp vào bếp xem mẹ Triệu Kim Hoa có cần giúp gì không.
Triệu Kim Hoa là một người tháo vát, chỉ trong vòng hơn nửa tiếng đã làm xong ba bốn món ăn, khi Đỗ Minh Nguyệt vào bếp thì chỉ còn một món rau chưa xào.
Cô liếc nhìn thớt ở bên cạnh, trên đó có món thịt xào ớt, trứng xào hành lá đã làm xong, còn có một đĩa lạp xưởng hun khói tự làm của gia đình, những món này ở thời hiện đại có lẽ không được coi là món ăn ngon nhất nhưng ở thời đại này thì chắc chắn là tiêu chuẩn cao nhất trên bàn ăn rồi.
Đỗ Minh Nguyệt cũng biết rõ bữa cơm này chắc chắn là vì để rửa bụi cho mình mới làm thịnh soạn như vậy, trong lòng cô lập tức mềm nhũn.
"Mẹ, mẹ vất vả rồi, con giúp mẹ nhé."
Ở nhà họ Lâm thì cô không muốn làm việc nhưng trở về đây, cô lại rất muốn giúp Triệu Kim Hoa làm việc để giảm bớt gánh nặng.
Nhưng cô thương Triệu Kim Hoa, Triệu Kim Hoa lại càng thương cô hơn.
"Không sao, mẹ làm xong ngay đây, con ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi đi."
"Mẹ, mẹ cứ để con giúp đi, dù sao con cũng rảnh rỗi."
Triệu Kim Hoa thấy cô thực sự buồn chán, đành phải phân công cho cô rửa bát đũa.
Đỗ Minh Nguyệt lập tức bắt tay vào làm.
Trong sân nhà đào giếng, cô phải ra sân múc nước rửa bát đũa.
Khi múc nước trong sân, cô thấy Đỗ Kiến Quốc và Hoắc Kiêu đang đứng ở góc tường, khoảng cách khá xa, không thể nghe thấy họ nói gì nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại thấy rõ vẻ mặt của cả hai đều rất nghiêm trọng, thậm chí cô còn nhìn thấy trên mặt bố Đỗ Kiến Quốc có vẻ tức giận.