Chu Cầm cũng đã vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn cố gắng tập trung tinh thần trả lời ông ta một câu.
"Trừ khi não nó úng nước mới từ chối!"
Ai lại từ bỏ cuộc sống ở thành phố để cam tâm tình nguyện xuống nông thôn chứ?
Phát điên rồi sao!
Hơn nữa cô nhóc kia từ trước đến giờ vốn chẳng có tính khí, nói dễ nghe thì là dịu dàng hiền lành, nói khó nghe thì là nhát gan nhu nhược!
Từ bé đến lớn chưa từng có lần nào phản kháng lại bọn họ, lần này cô nào có gan nói sao?
Lâm Đông Thuận nghe xong, cũng thấy đúng là như vậy.
Lúc này trong lòng ông ta thực sự chẳng còn gì phải lo lắng, thế là yên tâm ngủ say.
Nhưng bọn họ lại không biết, đúng lúc bọn họ đang bàn bạc chuyện này thì ở hành lang ngoài cửa, có một bóng người đứng đợi khá lâu trước cửa phòng bọn họ.
Người đó không phải ai khác, chính là đứa con gái ôm nhầm Lâm Minh Nguyệt, không, nói chính xác hơn là xác "Lâm Minh Nguyệt" nhưng linh hồn lại là Đỗ Minh Nguyệt đến từ thế kỷ 21.
Đỗ Minh Nguyệt xuyên tới thế giới này vào tối nay, trước sau chưa đến ba giờ đồng hồ.
Lúc xuyên không cô vẫn còn thắc mắc, rõ ràng mình đang đi trên đường tan sở, vì cứu một đứa trẻ vượt đèn đỏ mà bị xe tông, sao lại mạng lớn không chết được?
Nhưng chẳng mấy chốc, trong đầu cô truyền đến một đoạn ký ức không thuộc về mình khiến cô nhận ra rằng mình ở một thế giới khác, như vậy chín phần mười là bản thân đã mất mạng rồi, sau đó mới xuyên vào thân thể cùng tên ở một thế giới khác.
Chủ nhân của thân thể này tên là "Lâm Minh Nguyệt", là một cô gái mới mười tám tuổi, sống ở một quốc gia rất giống với thời kỳ những năm 70 ở đất nước của cô.
Trên có cha mẹ, dưới có một em trai, cả nhà sống tại khu tập thể của một của nhà máy cơ khí ở Hải Thành, điều kiện gia đình không tệ, thậm chí nguyên thân còn chẳng cần đi làm kiếm tiền, chỉ cần ở nhà là được, bên cạnh đó cô còn có một vị hôn phu là con trai của xưởng trưởng xí nghiệp lớn hơn mình bốn tuổi.
Gia đình và hôn nhân đều có vẻ rất viên mãn, là hình mẫu mà mọi người trong khu xí nghiệp đều ao ước, nhưng chỉ có cô mới biết được ẩn chứa đằng sau cái gọi là "cuộc sống hạnh phúc" này có bao nhiêu đắng cay.
Chẳng hạn như cha mẹ Lâm gia tuy có tiền nhưng Lâm Minh Nguyệt lại chẳng có lấy một xu, không những thế, ngay từ nhỏ cô đã bị mẹ Lâm là Chu Cầm dạy phải làm việc nhà, năm cô lên hai tuổi, Chu Cầm sinh con trai là Lâm Tiểu Soái thì "Lâm Minh Nguyệt" bé nhỏ liền một bước trở thành bảo mẫu toàn năng, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa thì không nói, chủ yếu là còn phải trông trẻ.
Chưa nói đến chuyện ăn uống gì cũng phải nhường cho em trai là Lâm Tiểu Soái, điều vô lý nhất là, Lâm Tiểu Soái được ở phòng có cửa sổ lớn, còn cô thì phải ở phòng trên lầu nhỏ tù túng không có cửa sổ nào!
Chương 4:
Lý do chính là vì Lâm Tiểu Soái ghét mỗi sáng "Lâm Minh Nguyệt" dậy sớm làm đồ ăn sáng cạnh phòng cậu ta sẽ gây ra ồn ào, khiến cậu ta không ngủ được, thế nên Chu Cầm mới đuổi "Lâm Minh Nguyệt" đến phòng nhỏ trên lầu ngủ.
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Gia đình này quả thực trọng nam khinh nữ đến không thể chấp nhận được.
Ngoài ra còn có chuyện hôn ước của cô với nhà họ Vương, kỳ thực cũng là vì cha mẹ Lâm muốn Lâm Tiểu Soái được vào đại học mới liên hệ với nhà họ Vương.
Nhà họ Lâm ở khu vực nhà máy cơ khí này có chút thế lực, nhưng rời khỏi địa bàn này thì chẳng còn được người quen nào nữa.
Nhưng nhà họ Vương thì không giống vậy, nhà họ Vương không chỉ có một xưởng trưởng, mà còn có cả một chàng rể làm giáo viên ở đại học, đến lúc đó chỉ cần xưởng trưởng Vương sắp xếp một suất ở nhà máy bên này, rồi chàng rể kia sắp xếp ở đại học bên kia một chút, vậy là Lâm Tiểu Soái có thể vào đại học một cách thuận lợi rồi.
Những năm này tuy dựa vào chế độ tiến cử để vào đại học nhưng chỉ tiêu cũng không nhiều, hơn nữa người trong xưởng lại canh chừng rất chặt, Lâm Đông Thuận không có cách nào xin chỉ tiêu cho con trai mình nên đành phải tìm cách khác.
Ra sức lấy được tấm bằng đại học, tùy tiện cũng có thể làm một viên cán bộ, chẳng phải tốt hơn là vào xưởng làm công nhân sao?!
Vì vậy hai vợ chồng họ Lâm đã quyết tâm cho con trai mình vào đại học!
Tuy rằng biện pháp trực diện không được, nhưng may mắn là con gái lại sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, mà con trai nhà họ Vương cũng thích cô, cho nên chuyện này mới dễ bề giải quyết.
Bởi vậy hôn sự lần này căn bản chính là bán con gái lấy tiền đồ cho con trai!
Đây là loại cha mẹ ghê tởm cỡ nào chứ!
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt hiểu rõ ràng mọi chuyện thì cảm thấy khinh thường đám người nhà họ Lâm.
Còn vị hôn phu Vương Tranh Lượng kia sao?
Người ngoài đều cho rằng hắn là con trai của xưởng trưởng, bản thân lại đẹp trai, nho nhã tuấn tú, quả thực là một bến đỗ tốt.
Nhưng theo những đoạn ký ức về quá trình tiếp xúc giữa nguyên thân và Vương Tranh Lượng, Đỗ Minh Nguyệt rất dễ dàng nhận ra tên này căn bản chính là một tên bề ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát, không những vậy còn háo sắc!
Chỉ cần tìm được cơ hội sẽ đụng chạm thân thể này, ví dụ như ve vãn bàn tay nhỏ bé của cô, thậm chí còn dụ dỗ nguyên thân về nhà với hắn lúc ở nhà không có ai.