Khương thị thở phào một hơi, ánh mắt lúc này nhìn về phía Vân Chước cuối cùng cũng bình tĩnh hiền từ hơn mấy phần: “Dù sao ta cũng là mẫu thân của ngươi. Ta biết trong mấy năm lưu lạc bên ngoài, trong lòng con cũng có oán giận nên lúc này mới cáu kỉnh như thế. Ta và A Nguyên không biết dáng người con thế nào nên mới đưa một ít y phục cũ qua cho ngươi mặc tạm, qua hai ngày nữa ta sẽ bảo thợ may đo kích thước, may mấy bộ y phục mới cho ngươi, ai mà biết ngươi lại tức giận đến thế.”

Khương thị giả vờ.

Vân Chước cũng giả vờ theo.

“Vậy phải làm phiền mẫu thân rồi, ta cũng biết mẫu thân thương ta, hôm nay còn cho ta nhiều nha hoàn hầu hạ như vậy, có thể thấy được bà cũng có tâm. Chẳng qua ta có tính sợ người lạ, cho nên hy vọng lát nữa mẫu thân đem khế ước bán thân của các nàng tới đây, như thế thì ta mới có thể dùng thuận tay hơn một chút.” Vân Chước cũng lập tức thu hồi khí thế, giọng điệu nhu hòa.

Sắc mặt Khương thị cứng đờ một lúc.

Nữ nhi này của bà ta cũng là người lợi hại, nha đầu Xuân Bình kia là do bà ta lựa chọn đưa tới đây, kết quả chưa được một lúc mà đã bị đánh thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ. Lúc này mà bà ta không lập uy thì không biết sau này còn làm ầm ĩ thế nào nữa.

Chỉ là khế ước bán thân của mấy nha đầu thôi, cho nàng cũng không có gì.

Chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc, bà ta chỉ sinh được một nữ nhi như vậy, thế mà cố tính trời sinh lại khắc bà ta. Nếu không phải là sao chổi thì sao bà ta làm mẫu thân mà lại không coi nàng như viên ngọc quý, yêu thương nâng niu trên tay chứ?

“Nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi. Ngươi là nữ nhi của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”Khương thị cố gắng làm cho vẻ mặt mình trông thật hiền từ, nghĩ rằng nữ nhi mình dù sao cũng chỉ là một nha đầu mười sáu mười bảy tuổi, nếu dịu dàng một chút thì sẽ bớt phiền phức cho bà ta.

Bà ta vừa nói xong, lại có mấy người bước vào.

Vân Chước liếc mắt nhìn, liền nhận ra hai người đi trước chính là hai vị huynh trưởng mà nàng đã nhiều năm không gặp.

Tiêu Văn Dũ lớn hơn nàng bảy tuổi, hiện tại dáng người cao ráo tuấn tú. Tuy là người đọc sách nhưng thân hình không hề gầy yếu mà lại trông cao ráo khỏe khoắn, dáng vẻ uy nghiêm, eo lưng thẳng tắp như ngọn núi sừng sững, đây chính là tướng mạo phú quý lâu năm, mắt sáng có thần, lông mày cao, có mệnh trúng tên bảng vàng, chỉ là cốt tướng tuy tốt nhưng thần khí lại không tốt lắm.

Đại ca thanh khí xâm quyền, có huynh đệ lời lẽ chi ưu.

Mặt khác, cơ thể trì trệ, tinh thần suy nhược, khí xấu bộc phát, gần đây khí vận không được tốt lắm.

Mà khí vận không tốt, vậy thì chuyện công danh tạm thời không thành.

“Đại ca, nhị ca.” Nhìn thấy Tiêu Văn Dũ, cảm xúc Vân Chước cũng thoáng phập phồng.

Nàng nhớ kỹ những lời cay nghiệt của Khương thị lúc mình rời nhà, cũng mơ hồ nhớ lại lúc còn bé đại ca và nhị ca đều rất yêu thương nàng, nhưng bây giờ lớn lên mọi người lại có vẻ xa lạ.

Vẻ mặt Tiêu Văn Dũ vui mừng, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng: “Đã lớn lên, cao đến như vậy rồi, bao năm qua ta cùng phụ thân phái người tìm muội khắp nơi nhưng đều không tìm được, còn tưởng rằng muội lành ít dữ nhiều. Bây giờ muội có thể bình yên trở về, thật đúng là đại hỉ! Muội yên tâm, sau này có đại ca ở đây, sẽ không bao giờ để muội phải chịu gió hứng mưa, gian nan khổ sở nữa…”

Nói xong, Tiêu Văn Dũ nhìn thấy y phục trên người nàng đơn bạc liền cau mày, lập tức cởi áo khoác lông chồn trên người mình ra, trực tiếp khoác lên cho Vân Chước.

“Mẫu thân, thân thể muội muội yếu đuối, không nên đứng bên ngoài quá lâu, vẫn nên vào nhà nói chuyện đi.”

Tiêu Văn Dũ nhìn Khương thị, thần sắc lập tức thu liễm, cung kính khách khí.

Trước đó hắn nhận được tin tức, nói là lúc tìm được muội muội, nàng một mình lẻ loi lẫn trong một thương đội, nếu như tìm tới chậm hơn một chút thì nói không chừng nha đầu này đã bị người ta bán làm nô!

Lúc muội muội sinh ra khó khăn nên không được mẫu thân yêu thích, sau lại lưu lạc chịu khổ bên ngoài, quả thực số mệnh long đong.

Cũng may sau ngần ấy năm mà tay chân vẫn còn đó, lớn lên mà không gặp nguy hiểm gì, từ nay về sau chắc chắn khổ tận cam lai!

Khương thị nhìn dáng vẻ lo lắng của trưởng tử như vậy, giận không chỗ phát tiết.

Đối mặt với muội muội đã nhiều năm không gặp mà lại thân thiết như vậy, nhưng đối mặt với mẫu thân thân sinh của mình thì đã bao giờ có nửa phần quan tâm chưa?

“Mẫu thân, sắc mặt người không tốt lắm, có phải không thoải mái không? Nhi tử đỡ mẫu thân vào.” Lúc Khương thị còn đang tức giận, nhị ca Tiêu Văn Việt lập tức đỡ lấy.

Mà đệ đệ xa lạ Tiêu Văn Yến thì lại vui vẻ bước tới bên cạnh Khương Nguyên, lén lút đưa thứ gì đó cho Khương Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play